THỜI GIAN CÙNG ANH, VỪA HAY ĐÚNG LÚC

Buổi tối, Lâm Tích ăn cơm với bố mẹ xong thì về ký túc xá. Cô từ trong cửa hàng trái cây của trường mua một hộp dưa hấu cắt sẵn mang về phòng. Buổi chiều cô đã gặp mặt ba cô gái cũng phòng khác.

Lúc cô đẩy cửa đi vào, mọi người đang ngồi trên ghế.

Lâm Tích chào hỏi nói: “Tớ mua dưa hấu đây.”

“Tốt quá.” Em gái Bắc Kinh Chử Tây Tây hoan hô một tiếng.

Lâm Tích không ngờ cô ấy vui vẻ đến vậy, đúng lúc Tiêu Phương Vũ cô gái Sơn Đông bên cạnh nói: “Vừa rồi cậu ấy muốn đi mua trái cây, nhưng trời nóng quá, bọn tớ đều không muốn nhúc nhích.”

Trong phòng còn có một cô gái tên Diệp Khả, là người Tứ Xuyên.

Bốn người họ, không cùng một nơi, nhưng mọi người thoạt nhìn đều rất dễ sống chung.

Tiêu Phương Vũ là người ổn trọng hơn cả, quan tâm hỏi: “Bố mẹ cậu về nhà nghỉ nghỉ ngơi rồi hả?”

Lâm Tích gật đầu, “Uhm, đã nghỉ ngơi ở bên kia rồi.”

Tiêu Phương Vũ cũng là bố mẹ đưa đến trường, nhưng họ đến Bắc Kinh trước, chơi vài ngày. Hôm nay báo danh xong, bố mẹ cô ấy trực tiếp lên xe về Sơn Đông.

Còn Hà Khả, cô ấy là người lợi hại nhất, một mình từ Tứ Xuyên đến báo danh.

Lúc này Hà Khả tắm xong đi ra, được Chử Tây Tây gọi đến ăn dưa hấu.

Bởi vì không có chuyện gì, bốn người dứt khoát ngồi nói chuyện.

Hà Khả là chuyên ngành kỹ thuật cơ giới, nghe nói chuyên ngành này năm hai chỉ có một lớp và không có nữ. Diệp Khả cũng là nữ sinh duy nhất trong lớp của cô ấy. Tiêu Phương Vũ là khoa Hóa tự động, mà cô gái Bắc Kinh duy nhất Chử Tây Tây cũng giống Lâm Tích, là sinh viên chuyên ngành kỹ thuật điện tử.

“Ngày mai có phải phải họp trong khoa không, hay họp lớp.” Chử Tây Tây hỏi.

Tiêu Phương Vũ gật đầu,  “Sắp phải quân huấn, tớ xem dự báo thời tiết, gần đây đều không có mưa.”

Vừa nghe đến quân huấn, vẻ mặt các cô gái đều không tính là thản nhiên.

Chử Tây Tây ngửa đầu thở dài, “Cuộc sống đại học tươi đẹp của tớ phải bắt đầu từ phơi đen, nghĩ thôi cũng cảm thấy rất khó chịu mà.” Nói xong, cô soi gương trên bàn mình, soi trái soi phải, than thở: “Tớ vẫn hy vọng thời đại học có thể yêu đương một trận oanh oanh liệt liệt đấy.”

Từ sau khi giải phóng ra khỏi lồ ng giam cấp ba này, không ít người đều lấy chuyện yêu đương làm một dự án quan trọng trong hoạch kế hoạch cuộc sống đại học của mình.

Diệp Khả: “Oanh oanh liệt liệt? Tớ thấy là cậu xem phim Hàn nhiều quá rồi đó. Cậu cảm thấy trong đám nam sinh nhìn thấy chiều nay, cậu muốn oanh oanh liệt liệt với người nào?”

Dù sao trước đây mọi người cũng chỉ biết vùi đầu vào học, để tranh đấu với trận chiến tuyển sinh đại học này.

Giờ đây trận chiến đã hoàn toàn thắng lợi, nhưng người cũng biến thành mặt xám mày tro.

Đừng nói không có mấy nam sinh biết ăn mặc, mà thực ra bên trong nữ sinh phần lớn cũng đều là ăn mặc giản dị tự nhiên.

“Không sao, tớ tin tưởng trường chúng ta chắc chắn có học trưởng bộ dạng đẹp trai, tớ sẽ dùng đôi mắt có sở trường phát hiện cái đẹp, đi tìm kiếm và phát hiện.”

Lâm Tích nghe lời của cô ấy xong, không nhịn được bật cười.

Cô vừa cười, hai người khác cũng cười theo.

“Tớ đoán đôi mắt này của cậu có trở thành ra-đa, cũng không có tác dụng gì đâu.” Diệp Khả bản chất có chút độc miệng.

Sau đó nói chuyện, lúc Lâm Tích nói cho họ biết, mình học lại một năm, học ở đại học Chiết Giang nửa học kỳ thì trở về đi học, thì ba người khác đều rất kinh ngạc.

Đặc biệt là Chử Tây Tây nói: “Lâm Tích, cậu thật sự rất có nghị lực đó. Nếu là tớ, chắc sẽ học tiếp ở đại học Chiết Giang rồi.”

Hai người khác cũng cảm thấy vậỵ.

Nếu thi đậu một trường rất không ra gì, thì học lại cũng được. Đằng này cô là đậu đại học Chiết Giang nha, đó cũng là trường có tiếng cả nước. Vậy mà cô còn có thể hạ quyết tâm, học lại một năm.

“Nhưng mà, Lâm Tích bộ dạng cậu xinh đẹp như vậy, lúc học cấp ba, có phải rất nhiều nam sinh thích cậu không?” Chử Tây Tây nhìn Lâm Tích rất hâm mộ hỏi.

Thực ra mọi người nói đến học hành, nói đến điểm thi tuyển sinh đại học, cho dù điểm số chênh lệch, nhưng chắc chắn không lớn.

Nếu không các cô cũng sẽ không ở cùng một ký túc xá.

Nhưng bộ dạng thì không giống, có những cô gái trời sinh bộ dạng đã xinh đẹp tinh xảo, khiến người ta thương mến.

Chử Tây Tây thật sự thích bộ dạng như Lâm Tích, dịu dàng trang nhã, là kiểu tướng mạo xinh đẹp sẽ không đặc biệt có tính công kích.

“Tớ cảm thấy kiểu tướng mạo này của Lâm Tích, chính là gương mặt của mối tình đầu điển hình.”

Diệp Khả nhìn cô mấy lần, rất lâu, chậm rãi nói.

Chử Tây Tây bỗng kinh ngạc, cô ấy gật mạnh đầu: “Đúng đúng đúng, là cảm giác này. Tớ vừa rồi đã nói thế nào lại cảm thấy Lâm Tích quen như vậy, cậu ấy có phải rất giống nữ chính trong phim truyền hình thanh xuân, tướng mạo xinh đẹp, khí chất dịu dàng, nhẹ nhàng như hoa cây dành dành kia không.”

Lâm Tích: “……”

Tiêu Phương Vũ cười gần chết, cô ấy nói: “Mặc dù tớ cũng cảm thấy Lâm Tích tướng mạo xinh đẹp, nhưng cái này cậu quá khoa trương rồi, không phải cậu là nhất kiến chung tình với Lâm Tích đấy chứ.”

“Con mắt phát hiện cái đẹp của tớ, phát hiện trước tiên chính là Lâm Tích đó được không. Nếu trường chúng ta thực sự không có trai đẹp, thì Lâm Tích, cậu kết đôi với tớ đi.” Chử Tây Tây cười nói.

Lâm Tích sửng sốt hồi lâu, cho đến khi cô nhỏ giọng hỏi: “Tớ có thể từ chối không?”

Bất chợt, ký túc xá nữ, lần nữa tràn ngập tiếng cười.

*

Ngày hôm sau là hội nghị tân sinh viên của các phân viện.

Cho dù năm ngoái Lâm Tích đã trải qua một lần, nhưng lần này vẫn cảm thấy rất mới mẻ.

Nhất là lúc hội nghị tân sinh viên, cô đang nghĩ, năm ngoái bọn Giang Ức Miên và Tạ Ngang, có phải cũng ở trong giảng đường to lớn thế này, cùng với một loạt tân sinh viên hăng hái, chờ mong trường học mới.

Năm ngoái cô bỏ đi không nói một lời, cho đến bây giờ, cô cũng không biết nên đối mặt với bọn Giang Ức Miên như thế nào.

Sau khi điểm thi đại học đưa ra, cô chủ động điện thoại cho Tôn Lệ Như. Lúc đó Tôn Lệ Như phát hiện thành tích của cô rất không phù hợp với bình thường, lúc này mới hỏi ra chuyện xảy ra trong nhà cô.

“Cô Tôn, tình hình trong nhà em bây giờ cũng không tính là tốt, em lo những người đó sau khi biết được trường đại học em thi, sẽ đến trường tìm em gây phiền phức.”

Lúc Lâm Tích học ở Bắc Kinh, đã không phải bí mật gì ở trong thôn họ.

Cho nên Lâm Tích dứt khoát nhờ Tôn Lệ Như xin trường học, bảo vệ bí mật trường cô học. Lúc Tôn Lệ Như hỏi cô, ngay cả bạn học cũng không thể nói cho biết ư, Lâm Tích đã nghĩ rất lâu, rồi gật đầu.

Vâng, không thể nói cho biết được.

Có lẽ, khi ấy cô đã tổn thương mọi người rồi.

Cả buổi sáng đều là họp hành, hội nghị trong học viện xong, là họp trong lớp. Quả nhiện, tỷ lệ nam nữ trong lớp vẫn khoa trương như trước, hai mươi nam, có hai nữ, vẫn là tỷ lệ 10:1.

Đến nỗi lúc đến phiên mỗi người lên bục tự giới thiệu, Lâm Tích cảm thấy đời này của cô không sống chung một phòng với trạng nguyên.

Tối thiểu cũng là một trạng nguyên của huyện, trạng nguyên thứ bảy thứ tám của cả thành phố.

Còn có hai ba người tiến cử, có người tham gia thi Toán, còn có một người tham gia thi tin học.

Lâm Tích nhìn bạn học thi đấu tin học trên bục kia, đặc biệt là lúc cậu ta tự giới thiệu, mình là đội viên của đội tuyển Quốc gia, thì mắt sáng lên.

Sau đó cô nghĩ đến, nam sinh này không phải thành viên đội tuyển cùng đợt với Quý Quân Hành, thì vẻ mặt nhạt đi.

Buổi chiều Lâm Diệu Hoa và Giang Anh rời đi.

Trước khi đi, Giang Anh nhét cho Lâm Tích một ngàn đồng, Lâm Tích sống chết không cầm. Lần này cô thi được trạng nguyên của cả thành phố, ngoài khoản tiền học bổng trường học phát cho cô ra, thì thành phố cũng phát một khoản.

Cộng lại có hơn hai vạn, lúc trước cô cho Giang Anh, Giang Anh sống chết không lấy.

“Mẹ biết con có tiền, nhưng đây là tiền bố mẹ muốn cho con.”

Nghe thấy câu này, Lâm Tích cuối cùng vẫn nhận lấy.

Cô tiễn bố mẹ đến cổng trường, nhìn họ lên xe rời đi, thì nhận được điện thoại của Chử Tây Tây, nói là bảo họ đi nhận giáo trình và đồ quân huấn.

Lâm Tích bởi vì không phải rất quen thuộc với trường, nên tìm một lúc lâu, lại hỏi người khác mới tìm được chỗ nhận đồ quân huấn.

Bởi vì còn chưa đến phiên họ, nên có nhiều nữ sinh dứt khoát mở ô, đứng thành một đoàn.

Lúc Lâm Tích tìm được bạn cùng phòng ngủ, Tiêu Phương Vũ nhìn thấy cô đầu đầy mồ hôi, gương mặt trắng nõn, bị phơi hơi đỏ, thì vội kéo cô vào dưới ô, “Cậu phải mang ô theo chứ, bằng không nắng lắm.”

“Quên mất.” Lâm Tích cười cười.

Vào lúc Lâm Tích ngẩn người, Chử Tây Tây nhìn ngó xung quanh, bỗng nhìn thấy cách đó không xa có một nam sinh vóc dáng cao ráo, chỉ thấy cậu ấy đi đến bên chiếc xe việt dã màu đen đang đậu ở đó, đưa tay kéo cửa mở ra.

“Các cậu xem, trai đẹp kìa.” Chử Tây Tây kéo Diệp Khả đang đứng cùng một cái ô với cô, kích động nói.

Diệp Khả nhàn nhạt quét mắt nhìn về bên kia, gương mặt vốn bị nóng không có biểu cảm, lúc này chầm chậm sinh ra mấy phần kinh diễm.

Lâm Tích đứng xoay lưng lại với họ, đến khi bị Chử Tây Tây kéo nhìn ra sau, chỉ nhìn thấy chiếc việt dã đậu ở đó, toàn thân là màu đen, dưới bầu trời nóng nực như thế này, lại có loại lãnh khốc nói không nên lời.

Lúc cô xoay đầu lại, trai đẹp mà Chử Tây Tây nói kia đã lên xe, đóng cửa lại.

Bên trong chắc chắn rất mát mẻ nhỉ, Lâm Tích nghiêm túc suy nghĩ.

Tiêu Phương Vũ tò mò nói: “Có đâu, tớ không thấy.”

“Thật sự rất đẹp trai. Dáng rất cao, nhìn cao cao gầy gầy, da cũng trắng nữa.” Chử Tây Tây hơi kích động, cô ấy sợ hai người kia cảm thấy mình hoa si, còn kéo Diệp Khả làm chứng.

Diệp Khả gật đầu, hiếm khi phụ họa với cô ấy nói: “Lần này đôi mắt phát hiện cái đẹp này của cậu ấy, thật sự linh nghiệm rồi.”

Giờ phút này Quý Quân Hành ngồi trên ghế lái phụ, hai chân bắt chéo, Tạ Ngang đau lòng hét lên: “A Hành, đây là xe mới của tớ, xe mới đó.”

Còn chưa khai giảng, nhưng Tạ Ngang vì khoe khoang với Quý Quân Hành chiếc xe mới của cậu, mà đặc biệt lái đến trường.

Đây là phần thưởng bố cậu ấy khen thưởng cho.

“Mau lái đi, bằng không lát nữa giáo sư điện thoại cho tớ, tớ phải về đấy.”

Quý Quân Hành dựa vào lưng ghế, vẻ mặt biếng nhác nói.

Tạ Ngang khởi động xe, chuẩn bị đi tìm Trần Mặc và Cao Vân Lãng. Lúc đi ngang qua đám người này, Tạ Ngang đặc biệt liếc nhìn, cười nói: “Đây là tân sinh viên năm nhất nhỉ, thật đáng thương, sắp phải quân huấn rồi.”

Quý Quân Hành mắt cũng không thèm ngước, chỉ nhìn chằm chằm di động trong tay.

Chiếc xe lái qua bên cạnh bọn Lâm Tích.

Chử Tây Tây nhận ra đây là chiếc Mercedes dòng G, cô ấy thấp giọng nói: “Người có tiền ở trường mình nhiều ghê, sinh viên lái toàn xe xịn.”

Những người khác đưa mắt nhìn nhau.

Quả nhiên, đại học cũng không thiếu người có tiền.

*

Sau khi quân huấn, là thời gian khai giảng chân chính. Vốn chỉ có sinh viên năm nhất đã đủ ầm ĩ, lúc các học trưởng học tỷ quay lại, cả trường càng thêm ồn ào không ngớt.

Sinh viên năm nhất cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống đại học, mỗi ngày qua lại các tòa nhà dạy học như con thoi.

Tiếp theo là tuyển thành viên mới của các hội học sinh và tổ chức đoàn thể. Chỉ hội học sinh, thì có hội học sinh trường và hội học sinh học viện. Còn có đủ loại đoàn thể, quả là khiến người ta hoa mắt.

Lâm Tích ở trường học trước từng đăng ký câu lạc bộ khiêu vũ, cho nên lần này cô vẫn tham gia câu lạc bộ này.

Chử Tây Tây là người duy nhất trong phòng ngủ tham gia vào hội học sinh trường, lúc trở về, cô ấy không biết có bao nhiêu kích động. Nói là từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với nhiều nhân vật trâu bò như vậy.

Bởi vì Thanh Hoa mỗi tháng có rất nhiều người nổi tiếng tọa đàm và có nhiều sự kiện thi đấu.

Nên sau khi Chử Tây Tây trở thành cán sự của hội học sinh, thì ngoài việc học ra, thời gian còn lại đều dành hết cho hội học sinh.

Đặc biệt là trận đấu trực tiếp giải ACM (Cuộc thi lập trình sinh viên quốc tế) khu vực Bắc Kinh vào giữa tháng mười, lần này được tổ chức trong khuôn viên trường đại học Thanh Hoa.

Chử Tây Tây mỗi ngày đều bận đến nỗi sáng đi tối về.

Kết quả, đến khi chính thức thi đấu, thì Lâm Tích nhận được điện thoại của cô ấy, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Lâm Tích, cậu đang ở ký túc xá hả? Cậu có thể xem giúp mình chút, trên bàn mình có phần tài liệu nào không.”

Lâm Tích đến trên bàn cô ấy, giúp cô ấy tìm được tài liệu.

Chử Tây Tây: “Cậu có thể đưa đến giúp mình với được không? Mình đang ở chỗ nhà thi đấu ấy.”

Nghe cô ấy gấp gáp sắp khóc, Lâm Tích vừa an ủi cô ấy vừa bắt đầu mang giày.

Đến khi cô một đường chạy đến nhà thi đấu, lúc này người quá nhiều, các tuyển thủ thi đấu của các trường đại học đều có mặt chờ. Cô lấy di động ra khỏi túi, muốn điện thoại cho Chử Tây Tây.

Đột nhiên, có một giọng nói, hô vang: “Lâm Tích.”

Giọng nói vốn trong trẻo, bởi vì quá mức kinh ngạc, mà trong giọng nói mang theo một tia khàn khàn.

Lâm Tích theo giọng nhìn sang, lúc nhìn thấy người kia, cô chợt sững sờ.

Đến khi cô cảm thấy trên mặt mình ướt một mảng, thì vội xoay đầu đi, nhưng cánh tay đã bị người từ phía sau đuổi đến, nắm chặt.

Quý Quân Hành mặc đồng phục đội tuyển thi đấu, túm chặt cổ tay cô.

Giống như sợ buông tay, thì cô sẽ biến mất lần nữa vậy.

Cả người Lâm Tích đều đang run rẩy, nhưng cô không ngờ, giây phút sau, bàn tay của Quý Quân Hành đột nhiên đưa đến ngay cổ cô.

Sau đó, dưới con mắt của mọi người, cổ áo len màu đen của cô bị kéo xuống, lộ ra sợi dây chuyền màu bạc đeo trên cổ, còn có chiếc nhẫn lồ ng trong sợi dây.

Quý Quân Hành nhìn chiếc nhẫn, biểu cảm trên mặt vốn kích động đến nổi giận, cuối cùng trở thành một loại vui mừng không nói rõ.

Cô ấy vẫn còn đeo.

Ngón tay cậu giữ chặt chiếc nhẫn, gần như cắn răng, nặn ra một câu.

“Em con mẹ nó đeo nhẫn anh tặng, muốn chạy đi đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc