THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA - LÂM UYÊN NGƯ NHI

Ôn Thiên Thụ xác thật là xung đột với người ta, nhưng không nghiêm trọng như ông ấy nói, lúc Hoắc Hàn chạy tới thì nhìn thấy cô và Thịnh Thiên Chúc đang che phía trước một bức tường đổ nát, đối diện là mấy người đàn ông đội mũ bảo hộ màu vàng.
Hai bên tựa hồ đang giằng co.
"Còn không tránh ra tôi sẽ báo cảnh sát."
Ôn Thiên Thụ: "Báo đi."
Người đàn ông kia móc di động ra gọi điện thoại, "Đồn công an phải không? Tôi là người của đội công trình Hồng Tinh ... Bên này có người gây rối, nhờ cảnh sát tới giải quyết."
Có lẽ cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ là hù dọa cô gái nhỏ nên màn hình di động trước sau đều tối đen, điện thoại căn bản không hề mở ra.
Ôn Thiên Thụ tự nhiên chú ý tới điểm này, khóe mắt liếc thấy một thân ảnh cao dài, tuy rằng trên mặt cũng không có nhiều biến hóa, nhưng đáy lòng ít nhiều vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô xác thật là có chút xúc động, nhưng một chút cũng không hối hận.
Hoắc Hàn đi đến bên cạnh cô, hạ giọng hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Cô không phải người không có việc gì tự dưng đi gây sự.
Ôn Thiên Thụ còn chưa kịp giải thích, một người đàn ông trông giống nhà thầu cơ hồ cũng theo tới sau lưng, ông ta cầm di động, bởi vì chạy nhanh mà một thân thịt không ngừng rung động, khi nói chuyện ba tầng cằm cũng giống như thạch trái cây lắc lư theo, có lẽ đã biết sự việc xảy ra nên tìm đúng điểm mấu chốt để nói —
"Cô gái à, cô phải nói đạo lý chứ." Nhà thầu nhìn Ôn Thiên Thụ: "Chúng tôi đã làm hợp đồng đầy đủ với đơn vị khai phá, hôm nay phải khởi công, phiền cô tránh ra trước, có chuyện gì tìm đơn vị khai phá nói đi."
Ôn Thiên Thụ cười lạnh: "Hôm nay tôi nhất định phải đứng canh ở đây không đi."
Đối mặt với cô gái nhỏ thoạt nhìn không có kinh nghiệm giao thiệp xã hội lại ngây thơ như vậy, trong giọng nói ông ta mang theo vẻ khinh thường, "Mời công nhân đến đều phải trả tiền lương, một ngày năm trăm đồng, nếu làm chậm trễ, cô đền bù được tổn thất sao?"
Mấy người công nhân đứng sau nhà thầu cảm xúc kịch liệt phụ họa: "Đúng vậy, cô đền được sao?"
Còn có người mắng một câu: "Nhãi con miệng còn hôi sữa."
Hoắc Hàn đem Ôn Thiên Thụ che ở sau người, sau đó đưa qua một ánh mắt lạnh lẽo, người nọ trực giác anh không phải người dễ chọc, lập tức liền rụt cổ lại trốn ra phía sau đồng bạn.
Hỏa khí của bọn họ cũng thật lớn.
Sau khi đội thi công thắp hương cúng thổ địa xong, đang theo kế hoạch phá hủy bức tường, đầu tường mới đổ xuống được một khố thì đột nhiên một cô gái chạy ra, dang rông đôi tay che ở trước tường, không cho bọn họ hủy đi, còn nói cái gì đây là phá hoại kiến trúc cổ, thằng nhóc bên cạnh cô gái thậm chí còn lấy pháp luật ra dọa người.
Ai phát tiền lương thì người đó chính là ông trời, ai phát tiền lương bọn họ nghe người đó. Cô gái này thì tính là cọng hành nào, nói không phá thì phải không phá?
Xung đột chính là bắt đầu như vậy.
Nhưng rốt cuộc cố kỵ đối phương là cô gái nhỏ, lý thuyết đường tắt của đàn ông là không rõ thì dùng nắm đấm giải quyết kia lại không dám lấy ra đối phó cô, vạn nhất làm người bị thương, tiền lương không lấy được chưa nói, còn phải bồi thường tiền thuốc men nên cuối cùng chỉ có thể lâm vào thế giằng co.
Ôn Thiên Thụ khom lưng nhặt lên một miếng gạch vỡ dưới mặt đất, Hoắc Hàn trong lòng bàn tay cô không nặng không nhẹ ấn một cái, cô gật gật đầu, tỏ vẻ trong lòng nắm chắc.
Cô cầm gạch hướng nhà thầu đi đến.
Nhà thầu lui về sau hai bước, đôi mắt mở trừng trừng: "Cô muốn làm gì!?"
Mấy người công nhân chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Hàn và Thịnh Thiên Chúc, chỉ cần nhìn chằm chằm hai người này, một cô gái nhỏ không đáng phải sợ hãi, huống chi xung quanh còn bao nhiều người vây xem náo nhiệt như vậy, liền tính cô dám lên, còn có thể đâm thủng cả trời?
Ôn Thiên Thụ ý cười thanh thiển, "Ông có biết tảng đá này đã ở đây bao lâu rồi không?"
Nhà thầu trong lòng đang mắng: Bệnh tâm thần, làm sao biết được? Nhưng cố kỵ cục đá trong tay cô tùy thời có khả năng ném lại đây, vẫn là nói: "Không biết."
"Tổ tiên ông ngược về trước tám đời, khi nó ở chỗ này, tổ tông đời thứ tám của ông còn chưa xuất hiện đâu," Ôn Thiên Thụ nói, "Không chỉ có đống gạch này, còn có căn nhà cũ phía sau."
"Cô sao lại mắng cả người trên nữa?"
Trong đám người vây xem có người nói, "Cô gái này, đúng là ớt cay a."
Đưa tới một trận cười to.
Nhà thầu thẹn quá hóa giận: "Cô rốt cuộc muốn thế nào?"
"Yêu cầu của tôi rất đơn giản," Ôn Thiên Thụ đón nhận tầm mắt phẫn nộ của ông ta, "Lập tức đình công, người của các ông không được phép lại động tới một miếng gạch một miếng ngói nơi này, tất cả hậu quả tôi sẽ phụ trách."
Nhà thầu nói: "Cái này tôi không làm chủ được, tôi chỉ phụ trách phá bỏ và xây lại, cô đi nói với đơn vị khai phá ấy."
Dù sao công trình cũng không vội. Cô gái lại chỉ có một mình, thật ra cũng không có gì phải sợ, trực tiếp kéo ra là xong việc, nhưng người đàn ông đứng phía sau cô có khí chất lãnh ngạnh, thoạt nhìn không giống người thường, ông ta đã từng xem trên TV, chỉ có quân nhân mới tùy thời tùy chỗ bảo trì tư thế đứng thẳng như vậy, không biết có phải hay không nghĩ đến cái gì trước thì cứ tin luôn, thật đúng là cảm thấy người đàn ông này hẳn là quân nhân, hơn nữa cấp bậc còn không thấp.
Huống chi làm nghề này, ít nhiều cũng có điểm kiêng dè, ngày đầu tiên khởi công đã không thuận lợi như vậy, còn chọc phải con đàn bà, không bằng nhả ra trước.
Ôn Thiên Thụ nói: "Cho tôi thời gian nửa ngày."
Nhà thầu rơi vào đường cùng đành phải đáp ứng, nhưng vẫn thấy không yên tâm, "Mọi người vừa mới đều nghe được, đến lúc đó làm chứng cho tôi, cô gái nói xảy ra chuyện gì cô ấy phụ trách!"
"Được!"
"Đem tâm tư thả lại trong bụng đi, chúng tôi đều nhớ kỹ đấy."
Công nhân còn có dị nghị: "Công phí của chúng tôi thì sao? Tiền lương còn được lĩnh không?"
Sau khi được câu trả lời khẳng định, bọn họ mới thu lại công cụ, đi sang một bên ngồi nghỉ ngơi.
Ôn Thiên Thụ đưa cho ông chủ lớn của "Thiên thượng nhân gian" một trăm đồng, "Làm phiền chú lưu lại đây, có chuyện gì lập tức báo cho tôi biết."
Ông ta vui rạo rực đem tiền cất vào túi, đáp ứng đến thống khoái, "Không thành vấn đề không thành vấn đề."
Ôn Thiên Thụ lại hướng ông hỏi thăm địa chỉ Ủy ban thành phố Sơn.
Ông ta nhiệt tình chỉ đường: "Các cô tự lái xe đi, không xa đâu, dọc theo đường núi, chạy nửa giờ là đến."
Thịnh Thiên Chúc ở bên cạnh nghi hoặc hỏi: "Chị Thiên Thụ, chúng ta không phải đi tìm đơn vị khai phá sao?"
Ôn Thiên Thụ nói: "Tôi không am hiểu đàm phán cùng thương nhân."
Lại nói, trước khi làm việc phải bắt được điểm mấu chốt.
Tuy rằng không phải đã hiểu rõ, nhưng chị Thiên Thụ của cậu khẳng định sẽ không làm việc vô dụng, Thịnh Thiên Chúc chạy nhanh về khách sạn lấy xe.
Hoắc Hàn đi qua, cong lên ngón trỏ nhẹ gõ hai cái trên trán cô, "Về sau gặp phải loại chuyện này, không được xuất đầu cứng như vậy." Tuy rằng biết người khác không dễ dàng chiếm được tiện nghi của cô, hơn nữa Thịnh Thiên Chúc cũng ở bên người, nhưng vẫn nhịn không được lo lắng.
Ôn Thiên Thụ thuận thế kéo tay anh, cả người dựa qua, "Em đây không phải ỷ vào có anh chống lưng, đủ tự tin sao." Cô chính là chú ý tới nhà thầu cùng mấy công nhân kia vẫn luôn nhìn anh, thuyết minh kia mới chân chính là nơi bọn họ cố kỵ.
Hoắc Hàn cười cười, mày lại nhẹ nhíu một chút, "Việc này phỏng chừng không dễ làm."
Ôn Thiên Thụ vuốt vuốt tóc, cười đến má lúm đồng tiền hơi lóe lên: "Chỉ cần là việc có thể giải quyết bằng tiền, đều không gọi là chuyện không dễ làm."
Ý cười của anh càng sâu.
Có một người bạn gái tài đại khí thô (Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô thiển - ở đây là ý trêu thôi chứ không phải chê bai Thụ ca đâu ạ), còn có cái gì có thể coi là vấn đề nữa đây?
Nửa giờ sau, ba người tới Ủy ban thành phố Sơn.
Thịnh Thiên Chúc nói: "Việc này chúng ta đi tìm chủ nhiệm quy hoạch đi."
Vì không làm chậm trễ chuyện chính, Ôn Thiên Thụ kiến nghị tốc chiến tốc thắng, "Trực tiếp tìm thư ký Trấn Ủy."
"Nhưng là ..." Thịnh Thiên Chúc không dám nói tiếp. Lần này hành động là bảo mật, dưới tiền đề không để lộ thân phận, thư ký Trấn Ủy không phải muốn gặp là có thể gặp đi?
Ba người đi đến cửa phòng bảo vệ, Thịnh Thiên Chúc giải thích ý đồ đến, người trực ban đầu tiên là hồ nghi mà nhìn bọn họ, sau đó nói: "Hoàng thư ký không ở đây, đi trong huyện mở họp."
Có ở đây hay không, còn không phải từ hắn định đoạt? Có lẽ là lo lắng bọn họ tới đây gây chuyện.
Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Thịnh Thiên Chúc, cho nên cậu càng chú ý tới họ "Hoàng" ở thành phố Sơn này cũng là một mạch liên quan với nhau sao?
Ôn Thiên Thụ "Ồ" một tiếng, "Vậy Trấn Trưởng thì sao, có ở đây không?"
Đầu người trực ban vừa mới xoay một chút, Hoắc Hàn đã đuổi tới đằng trước hắn nói, "Nghe nói quý trấn đang làm khai phá, chúng tôi tới đây khảo sát tình huống một chút, nhìn xem tương lai có cơ hội hợp tác hay không."
Nhìn sắc mặt đối phương, Ôn Thiên Thụ cùng Thịnh Thiên Chúc liếc nhìn nhau, quả nhiên gừng càng già càng cay a.
Mặt sau vẫn là trải qua chút khúc chiết mới thành công gặp được Trấn Trưởng.
Trấn Trưởng cũng là họ Hoàng.
Hoàng Trấn Trưởng nghe Hoắc Hàn đơn giản nói rõ sự việc xảy ra, than nhẹ một tiếng, "Cậu nói những cái này Ủy ban Trấn lúc trước không phải chưa từng suy xét qua. Những kiến trúc đó có chút niên đại, khẳng định cũng có một ít giá trị nghiên cứu, nhưng cậu cũng phải biết rằng, chỉ có kiến trúc cổ được vào phạm vi văn vật bảo vệ mới có thể xin hỗ trợ tài chính, cũng không gạt cậu, trấn chúng tôi còn ở giai đoạn bước đầu, ở phương diện nào đó thật sự có chút trứng chọi đá."
"Hoàng Trấn Trưởng," Ôn Thiên Thụ tung ra điều kiện mà ông hẳn là sẽ tương đối cảm thấy hứng thú: "Dựa theo tình hình thực tế của quý trấn, không nhất định chỉ có nhà xưởng cùng thương nghiệp mới có thể giúp kinh tế phát triển, làm dịch vụ du lịch hiện tại cũng rất nổi tiếng, nếu kiến trúc cổ bảo tồn hoàn hảo, cũng là thủ đoạn tuyên truyền rất tốt."
Mỗi người đều có trách nhiệm cùng nghĩa vụ bảo vệ dấu vết của nền văn minh, nào có dùng đến áo ngoài phủ thêm như vậy? Phần sau lời cô nói có chút trái lương tâm, nhưng trước mắt chỉ có thể nói như vậy.
Hoàng Trấn Trưởng xuyên qua mắt kính thật dày nhìn cô, "Cô nói cũng ở trong suy xét của chúng tôi, vẫn là về lại vấn đề cũ, kiến trúc cổ đã tổn hại nghiêm trọng, kinh phí tu sửa đối với tài chính của Ủy ban mà nói là áp lực rất lớn."
Ôn Thiên Thụ bình tĩnh tiếp lấy quả bóng bị đá trở về, đưa ra át chủ bài cuối cùng, "Nếu Hoàng Trấn Trưởng ngài hướng vào tu sửa bảo vệ kiến trúc cổ, tài chính không phải là vấn đề."
Khẩu khí thật lớn, nếu đổi thành những người khác ở trước mặt nói loại lời này, Hoàng Trấn Trưởng đã sớm uyển chuyển tiễn khách, nhưng trên mặt ông ta không hề có ý không vui, ngược lại một lần nữa thay đổi một loại ánh mắt khác nhìn kỹ Ôn Thiên Thụ.
Cô gái này tuổi nhìn không lớn, nhưng mặt mày lại rất có thần thái, không giống như người không từng trải mở miệng nói bậy, huống chi làm việc nhiều năm, ánh mắt cũng không tồi, không đến mức dùng tấm da đi kết luận một người.
Còn nữa, thật đúng là chưa từng nghe qua có người nào dám lừa dối khiêu chiến quyền uy chính phủ.
"Không biết ý của cô là ..."
Ôn Thiên Thụ nói: "Vừa bảo vệ vừa khai phá, đẹp cả đôi đàng."
Đây đương nhiên là phương thức lý tưởng nhất.
Lúc trước mở họp trong huyện, lãnh đạo còn đặc biệt cường điệu, núi vàng núi bạc cũng không sánh bằng non xanh nước biếc, Hoàng Trấn Trưởng cũng là người sinh trưởng ở địa phương thành phố Sơn, khi nhỏ còn ở trong nhà cổ, trước phòng sân sau, cây xanh tạo thành bóng râm, xích đu giếng trời, ghế mây đầy sao, ngươi đuổi ta chạy ... Đáng tiếc chính là, sau này nhà cổ bị tổn hại nghiêm trọng, người không bao giờ còn có thể lại ở.
Đoạn thời gian trẻ thơ vô ưu vô lự kia, hiện tại nhớ tới khóe miệng cũng sẽ hơi hơi mỉm cười, nếu không phải e ngại nhân tố hiện thực ...
"Trước mắt còn có một vấn đề quan trọng, chúng tôi đã cùng đơn vị khai phá làm hợp đồng, này ..." Hoàng Trấn Trưởng muốn nói lại thôi.
"Hoàng Trấn Trưởng không cần lo lắng," Ôn Thiên Thụ nói, "Việc này giao cho chúng tôi."
"Chúng tôi yêu cầu thời gian trao đổi cùng đơn vị khai phá," Hoắc Hàn tiếp lời: "Về phương diện công trình, còn nhờ Hoàng Trấn Trưởng lo lắng nhiều hơn."
"Nhất định nhất định."
Hoàng Trấn Trưởng tự mình đưa bọn họ ra cửa.
Ôn Thiên Thụ cùng Hoắc Hàn đi ở đằng trước, Thịnh Thiên Chúc theo ở phía sau, "Làm sao đây, chị Thiên Thụ." Cảm giác đi đường đều cuốn theo gió.
Ôn Thiên Thụ chớp chớp mắt.
Hoắc Hàn nói: "Em tính toán lấy thân phận gì đi trao đổi với đơn vị khai phá?"
Theo lẽ thường suy đoán, con đường Nhạn Bắc Nam Quy này nếu là do Bạch Dạ chỉ dẫn, thành phố Sơn này khẳng định đã có tai mắt của hắn, đang thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, trốn cũng trốn không xong, chỉ có thể nước tới đất chặn, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.
Ôn Thiên Thụ buồn cười, "Sao lại là em đi nói? Không phải có anh sao?" Bốn chữ phía sau nói được không biết có bao nhiêu kiều mềm, "Ông chủ nhỏ Hoắc."
Cô nói có lý.
Nhưng "Ông chủ nhỏ Hoắc" là cái vỏ rỗng, không có tiền.
"Nói đùa đấy," cô nói: "Em có ý tưởng còn chưa thực tế lắm, khai phá quá độ cũng không phải chuyện tốt, trị ngọn không trị gốc, dứt khoát thành lập một quỹ hội bảo vệ kiến trúc cổ là được."
Đây chỉ là ý tưởng bước đầu, kế tiếp còn thật phức tạp.
Hoắc Hàn "Ừm" một tiếng, kế hoạch này xác thật là được, nhưng lúc này anh càng lo lắng hơn là: "Nếu em lộ ra thân phận, cô em bên kia ..."
"Không có việc gì."
Anh thật ra đã nhắc nhở cô, chờ đến khi mọi việc hạ màn, cũng nên trở về xem cô và em họ.
"Sau ... cha em, sản nghiệp Thiên thị cũng đã ủy thác cho Chu Mộ Sơn phân cách ra nước ngoài, lực ảnh hưởng không lớn như trước kia, khả năng cần biện pháp khác." Rốt cuộc đang làm là loại việc đoạt miếng thịt trong miệng người khác, hơn nữa thực lực của đối phương cũng không thể khinh thường, trước mắt Thiên thị sợ là ăn không được.
Ôn Thiên Thụ nói: "Chúng ta đi về trước đi."
Thịnh Thiên Chúc hỏi: "Không đi tìm đơn vị khai phá sao?"
Ôn Thiên Thụ ho nhẹ một tiếng, "Tối hôm qua ngủ không được ngon, có chút mệt mỏi."
Công trình bên kia có Hoàng Trấn Trưởng hỗ trợ, cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, hơn nữa cũng muốn cho đối phương một chút thời gian hiểu rõ, không thể bức thật chặt.
Sao có thể không ngủ ngon được? Thịnh Thiên Chúc nhìn Hoắc Hàn, ý vị hài hước không khỏi quá lộ liễu.
Hoắc Hàn thưởng cho cái đầu có lực liên tưởng phong phú của cậu một cái đập mạnh.
Thịnh Thiên Chúc ôm đầu xin tha.
Sau khi lên xe, Ôn Thiên Thụ buồn ngủ, sau khi ăn qua cơm trưa, tinh thần khôi phục hơn phân nửa, vì thế liền theo Hoắc Hàn đi Nhạn Bắc tháp.
Nhạn Bắc tháp cao chót vót trong rừng, cơ hồ có thể nói là trọng điểm lớn nhất thành phố Sơn.
Về điểm này, trên vách tường cũng có ghi lại: Tháp Nhạn Bắc cao quá tầng mây. Có thể bởi thời đại xa xưa, bị hãm đi không ít, nhưng nhìn vẫn rất cao.
Ba người ở trong tháp trên dưới đi hai ba vòng, lấy tháp làm trung tâm đi một vòng những nơi chung quanh đó 1000 mét, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Thời gian từng chút trôi đi, bất tri bất giác, thái dương đã treo trên ngọn cây, chốc lát sau, liền từ từ biến mất ở ngoài núi xa.
Chiều hôm giống như khối lụa bố màu đen, bọc kín toàn bộ thành phố Sơn.
Ở bên ngoài ăn xong cơm chiều, khi trở lại "Thiên thượng nhân gian", trong viện được dựng lên một cái đài cao, một người phụ nữ trang điểm đậm, thanh âm thê lương đang hát hí khúc.
Có lẽ đây cũng là mánh lới dùng để hấp dẫn du khách, đáng tiếc chính là, người xem cũng không nhiều.
Càng có rất nhiều tiếng cười ái muội của du khách nam giới, "Em gái trên đài này dáng người không tồi, không biết eo có mềm hay không ..."
Hai ba anh em hắn hiểu ý cười rộ lên.
"Không biết bao nhiêu tiền có thể bao một đêm?"
"Các ngươi nhỏ giọng chút, mọi người đang nhìn kìa."
"Thôi đi, giả đứng đắn cái gì? "Thiên thượng nhân gian" này cũng không thể đến không a."
"Đúng thế Đúng thế!"
Ôn Thiên Thụ bước chân không ngừng, Hoắc Hàn giữ lại tay cô, "Em nghe một chút."
Thịnh Thiên Chúc cũng tò mò thò qua, "Nghe cái gì?"
Ôn Thiên Thụ ngưng thần lắng nghe người phụ nữ kia hốc mắt rưng rưng hát —
"Gió tây đông lai, nhạn bắc nam quy, thu diệp khởi, tương tư lạc ..."
———
Tác giả có lời muốn nói: Tới, mọi người làm trung không đề đi, đề này giá trị một trăm điểm.
Thụ ca là cái tài đại khí thô nữ nhân.
Hàn ca là cái tài đại ( ) thô nam nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc