THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA - LÂM UYÊN NGƯ NHI

"Hoắc Hàn tiên sinh, xin hỏi anh có nguyện ý cùng Ôn Thiên Thụ tiểu thư trước mắt đây thân mật hợp pháp không?"
Hoắc Hàn dựa vào cửa, khóe miệng đầu tiên là hơi giương lên, sau đó cười thành tiếng, anh ngồi xổm xuống chuyển đầu xe đồ chơi của Dung Dung, nó chở theo đóa hoa lắc mông đi ngược trở lại.
Ôn Thiên Thụ nhướng mày: "Thế nào?"
Anh đi qua, ôm cô trong khuỷu tay mình, lấy thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói, "Phồn Phồn, lần đầu tiên là em bá vương ngạnh thượng cung (bức ép, dùng sức mạnh để ép buộc người khác làm gì), anh cũng không cầm giữ được nên đành nhận. Nhưng loại chuyện cầu hôn này, dù thế nào cũng nên để cho người đàn ông của em đến chứ?"
"Cho nên, lần thân mật hợp pháp này xin bác bỏ trước."
Ôn Thiên Thụ véo một cái lên eo anh.
Rất nhiều thời điểm, cô vẫn vui lòng phối hợp với cái anh gọi là "Chủ nghĩa đàn ông", rốt cuộc đây cũng coi như một loại tình thú.
"Được, nghe anh. Có chút đáng tiếc a, hoàng lịch nói hôm nay cầu hôn đẹp ngày." Ôn Thiên Thụ dựa vào anh, cảm giác được eo bị thứ gì đó đỉnh một chút, cúi đầu nhìn vào túi áo khoác của anh, hình dạng này nhìn không giống hộp thuốc, còn nhỏ hơn một chút, là cái gì?
Cô một bên cùng anh nói chuyện, một bên vói tay vào trong túi dò dẫm, dễ như trở bàn tay liền sờ đến một cái hộp nhung, ý thức được đó là cái gì, trái tim phảng phất như đập lỡ một nhịp.
Thì ra đã sớm chuẩn bị tốt chờ cô ở chỗ này rồi.
Nhẫn là Hoắc Hàn nhờ đồng sự trong Cục mua, chiều nay mới đến tay, vốn dĩ chuẩn bị ngày mai cầu hôn cô, nhưng rốt cuộc người tính không bằng trời tính ...
Ôn Thiên Thụ không đổi sắc mặt thu hồi tay, trong lòng lại vụng trộm vui vẻ, nhẫn cũng đã chuẩn bị, lại bị cô giành trước cầu hôn, không biết anh sẽ có tâm tình gì lúc này?
Hai người vào phòng.
Trên bàn màn hình notebook vẫn còn sáng.
Ôn Thiên Thụ kéo anh ngồi xuống, rót một ly trà, "Mái hiên sửa được rồi sao?"
Cô cũng bất quá là thuận miệng hỏi, người đàn ông này tự mình ra tay nào có đạo lý sửa không xong, nghe nói tường vây trong nhà đều do anh xây, mười mấy năm cũng chưa xảy ra vấn đề gì.
Hoắc Hàn gật gật đầu, ánh mắt dừng trên rổ hoa quả, toàn bộ quả hồng đều thấy được, "Ăn ngon không?"
Ôn Thiên Thụ cầm một quả đưa cho anh, "Ăn khá ngon, anh thử xem."
Anh cũng không duỗi tay nhận lấy, chỉ dùng một đôi mắt mang theo ý cười nhìn cô.
Cô đưa quả hồng đến bên môi anh, anh mở miệng, khi cô cho rằng anh muốn cắn quả hồng, anh lại nhanh chóng chuyển hướng, trên mu bàn tay cô rơi xuống một nụ hôn, thừa dịp cô thất thần anh mới ăn quả hồng.
Ôn Thiên Thụ thật sâu hít một hơi, "Ngọt không?"
"Cũng được," Hoắc Hàn nói, "Anh ăn qua càng ngọt."
Nếu khi anh nói lời này, tầm mắt không nhìn chằm chằm vào môi cô, cô sẽ cho rằng đây là một câu nói không thể bình thường hơn.
Nhưng là Ôn Thiên Thụ cũng cầm lòng không đậu mà đỏ mặt.
Hoắc Hàn hai ba miếng liền ăn xong toàn bộ quả hồng, anh lơ đãng nhìn lướt qua màn hình, "Đây là cái gì?"
"Kế hoạch Quỹ hội."
Ôn Thiên Thụ ghé vào trên lưng anh, "Giúp em nhìn xem."
Nhưng mà, muốn một người học khoa học tự nhiên từ nhỏ xem này đó có thể hay không ... Quá phận? Lại nói dù có là học thần, cũng đã rời khỏi trường học nhiều năm ...
Hoắc Hàn chưa nói gì, chỉ click mở trình duyệt, tìm kế hoạch lập Quỹ hội, có khi anh đọc nhanh như gió quét, có khi lại xem đến đặc biệt tỉ mỉ, còn bút ký trên vở.
Mọi tâm tư của Ôn Thiên Thụ đều bị một tay chữ đẹp của anh câu đi.
Chữ cũng như người, trầm ổn cẩn thận, giữa từng nét bút lại mơ hồ nhìn ra được một tia nước chảy mây trôi phiêu dật.
"Có mấy vấn đề nhỏ."
Cô thu hồi tâm thần, "Chỗ nào?"
Hoắc Hàn dùng con chuột chỉ vào, giải thích cho cô nghe, "Chỗ này tìm từ không đủ nghiêm cẩn, hẳn là dùng ..."
Ôn Thiên Thụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra địa vị học thần là sừng sững không ngã.
Giảng giải xong mấy vấn đề, Hoắc Hàn uống hai hớp nước trà, "Phần kế hoạch này vẫn nên mang cho người chuyên nghiệp xem qua một chút sẽ thỏa đáng hơn."
Cô xác thật là tính toán như vậy, thuật nghiệp có chuyên tấn công, việc chuyên nghiệp nên giao cho người chuyên nghiệp làm.
Trong sân thắp đèn, ánh sáng nhu hòa xuyên qua khe hở tiến vào, trên cửa sổ nghiêng thành hình ảnh vàng vọt.
"Hoắc Hàn, anh lại viết thư tình cho em đi."
Màu da cô trắng như tuyết, khẽ cắn môi dưới, con ngươi trong trẻo, khóa trụ ánh mắt anh đang nhìn đến thất thần.
Hoắc Hàn ho nhẹ một tiếng, một lần nữa cầm lấy bút, viết lên trang giấy sạch sẽ.
Cô nhìn thấy anh viết ba chữ "Ôn Thiên Thụ".
Hô hấp cứng lại, không chớp mắt nhìn theo ngòi bút anh.
Trên cùng là tên cô.
Cách hai dòng: Có nguyện ý gả cho Hoắc Hàn làm vợ, cùng anh xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái, một đời một kiếp cùng hội cùng thuyền không?
Cô hít hít cái mũi, nhịn xuống cảm xúc nào đó đang muốn mãnh liệt trào ra.
Hoắc Hàn còn đang viết: A đồng ý - B vô cùng đồng ý - C một vạn cái đồng ý - D ngàn vạn cái đồng ý.
Cô "Phốc" một tiếng bật cười.
"Chọn cái nào?" Có lẽ là lần đầu tiên, anh khó được có chút khẩn trương, ở dưới bàn nắm chặt tay lại.
Không phải nói viết thư tình sao? Thế nào lại biến thành hôn thư (Thư cầu hôn)?
Ôn Thiên Thụ bĩu môi: "Cố mà chọn D đi."
Anh: "Miễn cưỡng như vậy à?" Chuẩn bị đem giấy gấp lại, "Vậy quên đi."
"Ai —" Ôn Thiên Thụ ngăn cản, "Nào có ai làm như vậy."
Ở nơi cô nhìn không tới anh hơi gợi lên khóe môi cười, thanh âm mang theo mê hoặc nói không nên lời, "Đồng ý không?"
"Ngàn vạn cái đồng ý."
Anh rốt cuộc vừa lòng, quay đầu lại hôn cô, còn phân tâm tìm nhẫn trong túi, không ngờ lại vớt được không khí.
Hoắc Hàn: "..."
Nhẫn lúc trước đã để đâu rồi?
Ôn Thiên Thụ nhịn ý cười, dùng sức cắn môi anh một chút, lúc này mới buông ra, đôi tay đáp ở trên vai anh, "Làm sao vậy?"
Cầu hôn thành công, nhẫn lại không thấy bóng dáng, này đã đủ khiến Hoắc Hàn buồn bực, huống chi người phía sau còn kín kẽ mà dán chặt lại đây, anh lắc đầu, "Không có gì."
"Anh đang tìm cái này sao?"
Cô ở trước mắt anh quơ quơ tay, Hoắc Hàn nhìn thấy nhẫn trong lòng bàn tay cô, còn không phải là cái mình chuẩn bị dùng để cầu hôn kia sao? Khi nào lại bị cô dùng ảo thuật lấy đi rồi.
Anh vừa tức giận vừa buồn cười, búng búng trán cô, "Sao lại có người phụ nữ không lãng mạn như em vậy."
Ôn Thiên Thụ đúng lý hợp tình trả lời, "Còn muốn lãng mạn thế nào, em có anh là được rồi."
Lời ngon tiếng ngọt dễ dàng khiến tai người mềm đi.
Hoắc Hàn cười đẩy mạnh nhẫn vào ngón áp út của cô, kích cỡ giống như trong tưởng tượng, còn đặc biệt hợp da cô.
Ôn Thiên Thụ lúc này mới nghiêm túc nhìn lên, nhãn hiệu này rất có danh tiếng, cũng cực kỳ quý giá, một cái cũng đủ mua mười cái trên tay anh, anh thật là bỏ được tiêu tiền cho cô.
"Còn đã quên một việc."
Hoắc Hàn lại cầm lấy bút nước buổi sáng cô vẽ hoa hồng cho Dung Dung, tóm được tay cô, vẽ một vòng ở lòng bàn tay ngón trỏ, chỉ vào "Hôn thư" trên chỗ "Ngàn vạn cái đồng ý" kia, "Đóng dấu đi."
Như anh mong muốn.
Ôn Thiên Thụ ký tên xong, Hoắc Hàn liền đem "Hôn thư" thật cẩn thận thu lại, giống như sợ cô sẽ đổi ý.
Cô trêu ghẹo: "Bảo bối như vậy a."
"Cả nhà đều ở chỗ này." Có thể không bảo bối sao?
Cô nghe được trong lòng ngọt ngào.
Đây mới là lời ngon tiếng ngọt quan trọng a.
Ôn Thiên Thụ cúi đầu tra xét ngày hoàng lịch, ngày mai không tồi, "Hoắc Hàn, em muốn giấy hôn thú của Tây An."
Vô cùng chấp niệm. Đó là thành phố nơi anh trưởng thành, ý nghĩa đặc biệt.
Hoắc Hàn: "Anh tính chờ sau khi gặp mẹ em ..."
"Vạn nhất mẹ em không đồng ý thì không lãnh?"
Anh không chút do dự: "Phải lãnh."
"Kia không phải được rồi sao," Ôn Thiên Thụ nói, "Dù sao chỉ là chuyện sớm hay muộn."
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người liền tới Cục Dân Chính, thuận lợi trở thành người đăng ký đầu tiên, không đến nửa giờ đã xong toàn bộ trình tự, Ôn Thiên Thụ đem hai tờ giấy hôn thú mới ra lò đè trong ngực, còn có một loại cảm giác không chân thật, tựa hồ bước chân đều đang đi trên mây.
Trên đỉnh đầu ánh mặt trời ấm áp, hơi chói mắt, cô giơ tay chắn chắn, "Thật thành?"
Cô đã mơ rất nhiều giấc mộng có quan hệ tới anh, nhưng cho tới bây giờ đều không nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn này, quá xa xôi.
"Đi thôi," Hoắc Hàn đỡ lấy eo cô, "Bà Hoắc."
"Kế tiếp muốn đi đâu?"
Anh cười, "Tùy tiện đi dạo."
Một cái tùy tiện này liền dạo vào Đại học Tây An, khoa chính quy khi Hoắc Hàn còn đi học.
Thời tiết đã vào thu, hơi mỏng lạnh lẽo bao bọc nóc nhà, góc tường cùng mặt cỏ, khắp nơi đều có lá vàng rụng, một đường đều là cảnh sắc mùa thu.
Gặp thoáng qua những gương mặt trẻ tuổi, nam sinh cưỡi xe, nữ sinh ngồi ở đằng sau, trên mặt mang theo ngượng ngùng, nhìn ngó khắp nơi, cuối cùng nhẹ nhàng túm lấy áo khoác nam sinh ...
Tình yêu đi qua dưới trời thu đầy nắng vàng.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, trên mặt đất phía trước có người dùng lá rụng bày thành hình trái tim, bốn phía còn giữ lại mấy ngọn nến màu sắc rực rỡ, hẳn là hiện trường tỏ tình?
"Hoắc Hàn, chúng ta chụp bức ảnh đi."
Ôn Thiên Thụ buông tay anh ra, một lát sau mang theo một nữ sinh lại đây, đem điện thoại giao cho cô ấy, "Nhờ em."
"Không có việc gì không có việc gì."
Cô lôi kéo Hoắc Hàn ngồi xổm xuống trước lá rụng.
Nữ sinh từ màn hình nhìn bọn họ, hai người này là minh tinh sao? Giá trị nhan sắc quá cao a, hơn nữa thoạt nhìn đặc biệt xứng đôi.
Ôn Thiên Thụ mỉm cười, "Có thể bắt đầu rồi."
Nữ sinh hỏi: "Hai người không cần tạo dáng gì sao?" Tuy rằng ngồi xổm như vậy cũng đã thực cảnh đẹp ý vui.
Ôn Thiên Thụ so cái thủ thế "OK".
"Răng rắc" một tiếng, màn hình dừng hình ảnh.
"Lại một tấm nữa."
Ôn Thiên Thụ thò lại gần, môi đè lên sườn mặt Hoắc Hàn, anh đầu tiên là sửng sốt, sau đó ý cười sủng nịch từ khóe mắt nở rộ, hai người ánh mắt giao nhau, giống như mật đường giao nhau ...
Nữ sinh xem đến mắt đều thẳng, chỉ dựa vào phản xạ có điều kiện đem một màn duy mĩ này nháy mắt bắt giữ vào màn hình.
"Cảm ơn em."
Ôn Thiên Thụ đi qua, nữ sinh hãy còn nắm di động của cô không buông tay, đợi một hồi, cô ấy mới rốt cuộc có phản ứng, nhìn Hoắc Hàn, lại nhìn Ôn Thiên Thụ trước mắt, quẫn đến đầy mặt đỏ bừng.
Ôn Thiên Thụ lại lần nữa nói lời cảm tạ.
Nữ sinh cùng tay cùng chân mà đi, đến cách đó không xa, một phen nhào vào ôm ấp của đồng bạn, "Tớ nói với cậu, tớ vừa mới..."
"Minh tinh? Thật không? Nơi nào nơi nào?"
Ôn Thiên Thụ cười ha ha, đẩy Hoắc Hàn, "Đi mau đi mau." Còn không đi phỏng chừng các cô ấy lại tới bắt ký tên.
Vài phút sau, hai người lại trộm lẻn vào một phòng học không một bóng người, Ôn Thiên Thụ có chút khát nước, "Em muốn uống trà sữa đậu đỏ nóng."
Cô trước nay sở thích không đổi, cho nên Hoắc Hàn đối với những gì cô yêu thích đều khắc sâu ký ức, "Ngồi chờ anh ở đây."
Hoắc Hàn chân trước mới vừa đi, không bao lâu phòng học liền ùa vào mấy chục học sinh, chuông vào học cũng vang lên, giáo viên đi lên bục giảng, mở ra nhiều folder tài liệu, trên màn hình xuất hiện mấy chữ "Tài liệu phần tử".
Ôn Thiên Thụ ngồi ở hàng cuối cùng, trên mặt bàn rỗng tuếch.
Hai nam sinh đến trễ ngồi bên cạnh cô, một nam sinh đeo kính đen ngồi gần cô nhất nói, "Bạn học, cậu không mang sách sao?"
Không đợi Ôn Thiên Thụ nói chuyện, cậu ra liền đem một quyển sách "Tài liệu phần tử học" đẩy lại đây, "Cho cậu mượn xem trước."
"... Cảm ơn."
Nam sinh kia cùng bạn mình xem chung một quyển sách, khóe mắt không ngừng nhìn hướng Ôn Thiên Thụ bên này, "Ở mặt trên làm bút ký cũng không sao."
Ôn Thiên Thụ: "... à."
Trên bục giảng giáo viên đã vào đề chính, nam sinh lại có chút thất thần, cậu ta hướng bên phải di di, nhỏ giọng hỏi, "Bạn học, cậu ở ban nào? Trước kia sao chưa từng gặp cậu?"
"Chưa thấy qua là rất bình thường." Ôn Thiên Thụ nói.
Lúc này, thân ảnh Hoắc Hàn xuất hiện ở cửa, sau một lúc ngơ ngác, thực mau phản ứng lại đây, dù bận vẫn ung dung dựa trên ban công nhìn vào bên trong.
Đã có mấy góc nữ sinh phát hiện ra anh, khe khẽ nói nhỏ.
Ôn Thiên Thụ rốt cuộc không giả vờ được nữa, cô trả lại sách, rất "Vô tình" làm nam sinh thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út, khi đối phương đang ngạc nhiên, cô lại từ trong túi móc ra hai cái kẹo, "Cảm ơn, hôm nay tôi kết hôn, mời mọi người ăn kẹo mừng."
Nam sinh đến gần kia biểu tình đã xuất sắc đến không cách nào dùng lời nói mà hình dung được, bạn của cậu đã cười đến run cả bàn, dưới ngày càng nhiều ánh mắt nhìn qua ở phía trước, Ôn Thiên Thụ chạy nhanh ra ngoài.
Đi khỏi trường học, Hoắc Hàn vẫn không dừng được cười, anh chưa từng cười thoải mái như vậy, tựa như về lại cái tuổi vô ưu vô lự kia.
Ôn Thiên Thụ cũng dựa vào trong lòng ngực anh cười.
Hai người ở gần trường học ăn qua cơm trưa, lại đi xem một bộ phim.
Là một bộ phim điện ảnh tình cảm nổi tiếng gần đây, rất được giới trẻ hiện giờ yêu thích, rạp chiếu phim kín người hết chỗ, phần lớn là người yêu có đôi có cặp.
Ôn Thiên Thụ đã thật lâu không ở bên ngoài xem phim, trước kia khi hai người yêu đương cũng không xem nhiều lắm, Hoắc Hàn lại còn nhớ rõ mua coca và bắp rang cho cô.
Cô uống mấy hớp coca, dư lại toàn bộ giao cho Hoắc Hàn.
Bắp rang còn lại vẫn ăn, nhưng chỉ ăn một phần ba liền no rồi, còn muốn ném cho người bên cạnh, không nghĩ tới anh thế nhưng đang nghiêng đầu nhìn chính mình, cô kỳ quái hỏi, "Không xem phim sao?"
"Xem a." Anh vẫn nhìn cô.
Cuối cùng, bộ phim này toàn bộ hành trình chỉ có Ôn Thiên Thụ xem, từ đầu tới cuối, Hoắc Hàn chỉ xem cô.
Buổi tối cũng không chuẩn bị trở về.
Dù sao cũng là đêm tân hôn, Hoắc Hàn ở khách sạn trong nội thành thuê một phòng, tầm nhìn rất tốt, có thể đem cả thành phố trong đêm đều thu vào tầm mắt.
Nhưng bóng đêm không phải trọng điểm.
Bồn tắm trong phòng lớn đến kinh người, giường cũng rất lớn, trên khăn trải giường màu lam nhạt là thân thể cô dâu mới mềm mại trắng nõn, ánh mắt Hoắc Hàn ngày càng sâu thẳm, chậm rãi hướng cô đi qua...
** một đêm đáng giá ngàn vàng.
———
Tác giả có lời muốn nói: 1, Thụ ca nghịch ngợm, Thụ ca ký tên bán thân, Thụ ca chiêu đào hoa.
2, Bà Hoắc, xin chào.
3, Hoắc tiên sinh, bà Hoắc tối nay mừng tân hôn, tất cả mọi người đều chừa chút lời chúc mừng trợ hứng đi ~

Bình luận

Truyện đang đọc