THỜI HẠN SĂN THÚ



Yến Quân Tầm ném gậy thép ra, giẫm lên đống kính vỡ vụn trên mặt đất mở cửa xe của đối phương.

Kính chắn gió của chiếc xe đã bị đập vỡ và không có ai bên trong.

Tiếng kêu cứu của hệ thống xe hơi ngày càng nhỏ hơn và cuối cùng trở thành âm thanh điện tử “tịch tệ”…
Đối phương căn bản không ở đây.
Yến Quân Tầm thô bạo kéo chiếc túi trên xe ra.

Bên trong là một tập giấy in, tất cả đều ghi ” Đến chơi trò chơi đi “.

Hắn nắm chặt tờ giấy, nhìn thấy một món đồ chơi nhồi bông nghiêng đầu và mỉm cười đang ngồi trên ghế phụ.

Đối phương như là biết điểm  bùng nổ của Yến Quân Tầm, còn đeo kính cho món đồ chơi nhồi bông, trang điểm thành Hoắc Khánh Quân giống trong ảnh gia đình.

Âm thanh “lẩm bẩm” của hệ thống xe hơi đột nhiên bị mắc kẹt và tự động chuyển đổi thành giọng nói.
“Tôi rất muốn gặp anh, tôi nhớ anh…… A, tôi biết anh, tôi đã sớm biết anh,” đối phương tiến sát vào thiết bị ghi âm, dùng ngữ khí khoa trương nói, “Anh là con trai của người săn thú.”
Hắn mỉa mai một chút, lại rời xa thiết bị ghi âm.

Yến Quân Tầm nghe được âm thanh hắn đi đi lại lại, hắn mang giày da, giẫm lên sàn nhà vang lên.


Hắn tựa hồ biết Yến Quân Tầm sẽ không bỏ qua chi tiết nào, vì thế đứng ở trước mặt thiết bị nhẹ nhàng mà nhảy vài điệu.
“Không cần phải cố gắng tìm tôi qua bản ghi âm, anh làm không được.” Đối phương giống như ở trong nhà mình, tùy ý lật động đồ vật xung quanh, “Anh vì sao lại nghe lời Phó Thừa Huy nói? Yến Quân Tầm, anh tốt nhất ngẫm lại cẩn thận nên trả lời tôi như thế nào.

Anh có thể xem đây là trò chơi, dù sao…” Hắn vỗ vỗ cái bàn, “Dù sao những thứ này đối với anh cũng chẳng là gì cả.

Phó Thừa Huy cho rằng anh có thể ‘nhìn thấy’ chân tướng, ông ta quá ngu xuẩn, anh rõ ràng chỉ là một tên thất bại, đơn độc, không thú vị, đồ lừa đảo.

Anh lừa dối mọi người bằng kỹ năng diễn xuất vụng về của mình, một Chú Hề với vẻ ngoài đơn thuần.”
Hắn nói đến đây rất vui, nhịn không được cắn đầu lưỡi cười.

Âm thanh đó thật kỳ lạ.
“Trở về đi Yến Quân Tầm trở lại nơi âm u bức bách của anh, hãy bạo lực thô bạo như một con người.

Anh cho rằng mình là nữ thần chính nghĩa sao? Con mẹ nó,” tiếng cười hắn càng thêm kỳ quái, “Anh thậm chí còn chưa cai sữa.

Tôi đến bây giờ vẫn không hiểu, anh trốn ở chỗ này đến cuối cùng là muốn làm gì? Ở chỗ này anh hoàn toàn là đồ phế vật, không phát huy được một chút tác dụng.

Sườn viết sư, như vậy con mẹ nó có thể kêu là sườn viết sư sao? Thực xin lỗi, tôi nói tục,” hắn thất vọng làm chậm tốc độ, “Tôi không nên nói tục, chỉ là tôi nghĩ đến anh, tôi liền nhịn không được.

Anh không bao giờ có thể hiểu được sự khó chịu của tôi đối với anh, cũng giống như con kiến không thể hiểu được cách giẫm đạp.

Tôi muốn cho anh hiểu, anh phải trả giá cho những gì anh nhận.

Anh phải hiểu được thất bại của bản thân và tôi sẽ làm cho anh hiểu.”
Hắn ngồi xuống, kéo quần áo của mình, trong quá trình đó ngón tay chạm vào mép bàn.
Hắn mang nhẫn.
Trong khoảnh khắc đó Yến Quân Tầm nghe thấy tiếng va chạm nhẹ giữa chiếc nhẫn và mép bàn, giống như những gợn sóng trên mặt nước, ở trong bóng tối sâu không thấy đáy tản ra một chút dư chấn.
“Tôi muốn phủ định anh, anh tồn tại ở vị trí nào đây?” Đối phương có chút bế tắc ở đây, xem ra cũng không có lên kế hoạch tiếp theo, “Trên thế giới này căn bản không ai cần anh.

Tuy rằng tôi rất muốn trực tiếp nói ‘Đi chết đi Yến Quân Tầm’, nhưng tôi không muốn đơn giản như vậy.

Anh sẽ sụp đổ, phải không? Mặc dù anh đang toàn lực bắt chước hệ thống, nội tâm của anh vẫn dễ bị tổn thương.

Tôi muốn anh sụp đổ, tuyệt vọng…… từ ‘tuyệt vọng’ thật tốt, nó so ‘tử vong’ càng mạnh hơn, có thể trút hết tất cả ác ý của tôi cho anh.


Khi tôi bắt đầu, vì lịch sự tôi đã muốn chào hỏi anh, lần trước tôi thiếu chút nữa đã thành công, đáng tiếc có một tên khốn.

Tên khốn Thời Sơn Duyên kia, mẹ nó lại là Hắc Báo, xin thay tôi đáp lời anh ta, tôi không muốn chết, tôi sẽ không chết,” Hắn cười phiền, nhắc tới Thời Sơn Duyên trở nên lạnh như băng, “Tôi muốn giết anh ta, tôi sẽ nghĩ cách, anh ta đừng quá đắc ý——”
Thiết bị chính của hệ thống trong xe nhô ra bên cạnh ghế lái đột nhiên phát nổ, giống như một quả bóng chứa đầy không khí, nó dễ dàng bị ép ra ngoài.

Thời Sơn Duyên không biết đã chống cửa xe nghe bao lâu, bị ánh nắng mặt trời rọi đến híp mắt.
“Cậu muốn ngồi ở chỗ này cùng hắn tán gẫu sao? Nghe hắn lải nhải, lộn xộn mà trình bày những câu chuyện nội tâm xưa cũ của hắn.” Thời Sơn Duyên cũng ném sợi dây vừa kéo xuống chân, nhân tiện lấy giấy vệ sinh lau tay.

Anh nhìn về phía Yến Quân Tầm, đưa tay gõ vào cánh cửa bị vỡ, “Cậu vừa kiên nhẫn vừa thiện lương, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này giống như cánh cửa này là tôi đập vỡ.

Đừng nghe hắn nói, đừng cố gắng hiểu hắn”
Thời Sơn Duyên quá cao, ngăn trở ánh sáng của Yến Quân Tầm.

Khi anh cúi xuống chiếc xe trông cực kỳ hẹp.

Anh đưa tay đẩy mái tóc đen ngăn cản đôi mắt Yến Quân Tầm, ánh mắt anh giống như nhìn chăm chú vào tác phẩm nghệ thuật, nhìn nốt ruồi lệ trên mặt Yến Quân Tầm như mê luyến mà vuốt ve.
“Cậu có thể bắn nát đầu của hắn,” Thời Sơn Duyên tiếng nói trầm thấp, “Ai có thể ngăn cản cậu? Tiểu thiên tài, đừng phản ứng hắn.”
Dưới ghế Yến Quân Tầm có một cây gậy thép, trong túi còn có gai tay.

Hắn vò nát một điếu thuốc, muốn cười một cách kỳ diệu.
Hắn thật sự rất khó khống chế chính mình.

Muốn bỏ thuốc lá cũng không xong, bản tính có thứ tham lam thúc giục hắn không ngừng tìm cớ cho mình.


Hắn cuối cùng nên làm gì? Artemis cũng chưa nói rõ, cũng chưa ai đã nói với hắn.

Nhưng hắn thường xuyên thấy buồn ngủ, không buồn ngủ sẽ ngẩn người, nếu không hắn luôn muốn làm cái gì đó.

Hắn ở đâu cũng không thoải mái, trên thế giới này tựa hồ không có nơi nào có thể làm cho hắn hoàn toàn thả lỏng, hắn thời khắc đều treo chính mình.
Cút mẹ đi! Hắc Báo.

Cút mẹ đi! Phó Thừa Huy.
Họ thả một kẻ nguy hiểm dụ dỗ hắn.

Thời Sơn Duyên mỗi một giây đều nói với hắn  “Hãy làm điều gì đó”.

Làm hắn phải chú ý.
Hắn lại nghĩ đến nội dung rối loạn của tên điên trong đoạn ghi âm vừa rồi? Yến Quân Tầm nghĩ mình không phải loại người như vậy, hắn đã viết lên bảng đen một cách cứng rắn và kiên quyết.Hắn không phải là loại người đó, hắn không phải là loại người mà họ nghĩ.
“Tôi sẽ không mở miệng cắn hắn, cũng sẽ không chạm vào hắn.” Yến Quân Tầm quay người đến gần Thời Sơn Duyên, không có né tránh ánh mắt của Thời Sơn Duyên, làm cho cả người anh run rẩy.

Hắn giơ tay túm chặt cổ áo Thời Sơn Duyên, nói như thề: “Đừng dụ dỗ tôi nữa, tôi biết phải làm gì.”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.


Bình luận

Truyện đang đọc