THỜI HẠN SĂN THÚ



Khu Đình Bạc trước đây là khu vực tài nguyên chiến lược, lấy than đá làm tài nguyên nòng cốt, xây dựng chuỗi công nghiệp kinh tế toàn diện, nhưng sau đó đã bị loại bỏ do hiệu suất không cao, cơ cấu công nghiệp chưa tối ưu kịp thời, hiện nay mảnh đất  này là thuộc Liên Minh ở Khu Quang Quỹ, vị trí hẻo lánh, thậm chí không có quỹ đạo ánh sáng dân sự, trực thuộc khu vực phát triển Bắc Tuyến.
“Đây đều là giới thiệu bằng văn bản,” Khương Liễm lái xe, và liếc nhìn Thời Sơn Duyên thông qua gương chiếu hậu, “Tình hình thực tế còn tệ hơn một chút.”
Thời Sơn Duyên mới tỉnh dậy, vẻ mặt lười biếng, khiến Khương Liễm có loại ảo giác như làm tài xế toàn thời gian.

Thời Sơn Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Đây không phải là ‘một chút’ tồi tệ.”
Các nhà máy than cốc trong Khu Đình Bạc tập trung ở những ngọn núi thấp ở rìa ngoại ô.

Hàng ngày, than cốc cần được xe vận chuyển than cốc kéo đến nhà máy thép.

Đừng nói đến vùng ngoại ô, chất lượng không khí trong thành phố rất nghèo nàn, vành đai xanh còn lại được bao phủ bởi bụi quanh năm.

Thiết bị ánh sáng duy nhất là quang thiết (tuyến đường sắt ánh sáng) của quân đội và chạy qua toàn bộ khu vực, mỗi sáu giờ sẽ vang lên một âm thanh di chuyển rất lớn.
“Bất động sản dọc theo quang thiết cơ bản đều bị bỏ hoang,” Khương Liễm nghiêng người qua tay lái trong khi chờ đèn giao thông và chỉ vào tòa nhà trống ở bên cạnh, “Ban đầu, mọi người nghĩ đó là một quang thiết dân dụng, có thể mở đến Khu Quang Đồng, đến đây để xây nhà như điên, kết quả Nam Tuyến đánh nhau, quân đội ánh sáng đã trưng dụng, và tòa nhà này đã rơi vào tay họ.”
Khương Liễm nói đến đây, lại nhìn Thời Sơn Duyên.
“Lúc ấy chắc anh mới vào Hắc Báo”
“Đại khái,” Thời Sơn Duyên dừng một chút, hỏi, “Ở đây mùa đông có tuyết rơi không?”
“Có,” Khương Liễm vượt qua đèn giao thông, “Nhưng buổi sáng dậy đều phủ bụi than, bẩn thỉu.


Nhưng mùa đông vẫn là tốt hơn so với mùa xuân, mùa xuân gió lớn, ra khỏi nhà một chuyến tóc liền bẩn, cạo đến mặt xám xịt.

Môi trường của Khu Quang Đồng ổn không? Khi tôi và Phó Vận video call, tôi thấy bầu trời ở đó vẫn còn xanh.

Sau khi tôi nghỉ hưu, tôi muốn chuyển đến Khu Quang Đồng, nghe nói giá nhà vẫn còn tốt, không cao như Khu Quang Quỹ, giao thông cũng tiện lợi.

Đến lúc đó tôi đem chiếc xe này bán đi, lại gom lại một chút, đổi một chiếc xe ánh sáng loại B6, mang theo vợ tôi…”
Khương Liễm nói nhiều là bởi vì khẩn trương, mỗi lần hắn nói một câu đều phải đoán một chút thần sắc của Thời Sơn Duyên từ trong gương chiếu hậu, tuy rằng Thời Sơn Duyên mang khóa khống chế, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng Thời Sơn Duyên không thể đột nhiên tức giận giơ khóa khống chế lên công kích hắn.
Khương Liễm ở Khu Đình Bạc chịu trách nhiệm xử lý những vụ án giết người hàng loạt, đối với người rối loạn nhân cách, chống đối xã hội đều có tâm cảnh giác.

Không thể sử dụng các kiểu suy nghĩ thông thường để dự đoán hành vi của những người này, theo quan điểm của Khương Liễm, bọn họ và người bình thường có một sự khác biệt cơ bản về tư duy.
Đáng tiếc Thời Sơn Duyên không có hứng thú với Khương Liễm, anh dựa vào lưng ghế mệt rã rời, dưới ánh nắng híp mắt, bộ dáng như đã ngủ thiếp đi.
* * *
10 giờ đồng hồ báo thức vang lên, Yến Quân Tầm đúng giờ rời giường.

Hắn ngủ quên đầu tóc rối tung dẫm lên dép lê đi vào phòng vệ sinh, nhìn thấy con rùa được nuôi bởi hệ thống trong nhà của mình chui vào bồn tắm.

“Này——” Yến Quân Tầm vừa tỉnh giọng hơi yếu ớt, hắn vò đầu bứt tóc “Mau đem nó đi”
Hệ thống trong nhà là một con Gấu Trúc ảo cao nửa người, nó từ ngoài cửa chạy vào, cố gắng vớt con rùa lên, thở hổn hển: “Yến tiên sinh, gần đây tôi đang dạy nó giảm cân, nó đã béo đến tôi sắp ôm không nỗi.”
Yến Quân Tầm lấy kem đánh răng: “Anh nuôi nhầm giống rồi.”
“Vậy cũng không có biện pháp,” Gấu Trúc đứng bên chân Yến Quân Tầm, đem rùa đặt trở lại trong lồng nuôi, “đã nuôi rất lớn rồi”
Yến Quân Tầm đối diện gương đánh răng, quang thiết vừa vặn đi ngang qua, cả phòng đều “ong” chấn động, hắn bắt chước bộ dáng bàn chải đánh răng điện, theo tiếng quang thiết nhanh chóng đánh răng.
Gấu Trúc dẫm lên băng ghế ghé vào bên cạnh bàn, nói: “Hôm nay vì Yến tiên sinh chuẩn bị bánh mì nướng cùng trứng gà, xin đem sữa bò cũng uống hết.”
Yến Quân Tầm ngồi xuống, đẩy sữa ra, nói: “Đừng mua sữa nữa.”
“Chúng ta mua không nổi sao? Trời ạ,” Gấu Trúc lo lắng sốt ruột, nó dùng móng vuốt che miệng, “Chúng ta có thể tiếp tục sống ở đây không? Tôi thấy anh đã không đi ra ngoài để làm việc nửa tháng rồi”
Nhà Yến Quân Tầm rất nhỏ, giữa phòng khách và phòng bếp chen chúc không được một cái bàn ăn, phòng ngủ được trải chiếu tatami để tiết kiệm diện tích, phạm vi hoạt động hàng ngày của hắn ở trên bàn sách gần cửa sổ này.

Tất cả mọi nơi trong phòng đều là sách, nổi bật nhất chính là truyện tranh, chúng nó từng chồng một mà dựa vào góc tường như bị phạt đứng.
“Tôi vẫn luôn tính toán tỉ mỉ mà sinh hoạt,” Gấu Trúc nâng má lên, “Chúng ta không thể ngủ ngoài đường cái, bởi vì trước đây anh đã bắt quá nhiều người cho Cục Thanh tra, bất cứ ai cũng có thể giết chết chúng ta.”
Yến Quân Tầm ăn trứng chiên, chọc mở quang bình, và xem tin tức ngày thứ hai.
“Hung thủ này thích phạm tội vào thứ sáu”, phóng viên mà Yến Quân Tầm ghét nhất Đình Bạc nói với ống kính, “Hiện tại được biết  nạn nhân đều là nam giới, người bị hại vào tuần trước, ông Hoắc hàng năm đều sống một mình, thi thể bỏ trong cống rãnh Tiểu Khu Đê.., tối hôm qua bị phát hiện…”
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Yến Quân Tầm đem bánh mì nướng nhét vào trong miệng, ý bảo Gấu Trúc đi mở cửa.

“Khẳng định là Khương Liễm,” Gấu Trúc hiểu rõ mà nhảy xuống băng ghế, “Hắn muốn tìm anh điều tra vụ án.”
Yến Quân Tầm chờ Gấu Trúc đứng lên, liền túm sữa bò lên, đổ vào bồn rửa tay trong phòng bếp, hắn mới làm xong, Gấu Trúc ở cửa cao hứng mà hô: “Yến tiên sinh, hôm nay còn có khách!”
Yến Quân Tầm cảm thấy không ổn, từ phòng bếp ló đầu ra, quả nhiên thấy Thời Sơn Duyên.
* * *
Thời Sơn Duyên ngồi trên ghế sofa đơn và nhìn quanh nhà của Yến Quân Tầm.
Chủ nhân thích màu sắc ấm áp, cho dù là rèm cửa hay thảm bàn đều chọn vải hoa với ren.

Phòng khách được trải một tấm thảm màu nâu nhạt, là loại thảm dệt kim phương tây.

Mấy cái tủ sách nhỏ rụt đầu ở trong góc, trên sô pha và bàn trà đều là những quyển sách tiện tay ném.

Nhà bếp quá hẹp, Gấu Trúc chen chúc bên trong nấu trà bộ dáng có chút buồn cười, nhưng bát đũa thu thập rất gọn gàng, nhìn ra được Gấu Trúc đang rất chăm sóc chủ nhân.
Thực sự bất ngờ.
Ở Khu Đình Bạc thế nhưng lại có thể nhìn thấy một hệ thống trong nhà như vậy, ôm đồm toàn bộ việc kinh doanh của cả gia đình, nó thậm chí nó còn nuôi cả vật nuôi của riêng mình.
Khương Liễm ngồi xếp bằng trên thảm, Thời Sơn Duyên nhận thấy hắn rất cẩn thận và cố gắng không chạm vào đồ đạc trong nhà trong khi di chuyển.

Hắn xắn tay áo lên, mở quang bình và nói với Gấu Trúc trong nhà bếp: “Gấu Trúc, làm ơn hãy làm mờ căn phòng.”
Rèm cửa “ầm ầm” kéo lại, miễn cưỡng coi như là tối.
“Vốn dĩ nên cho các cậu một chút thời gian mài giũa, nhưng vụ án đến trùng hợp như vậy” Khương Liễm đưa ra bức ảnh, “Nhìn cái này đi, sáng nay mới có tin tức.”
Yến Quân Tầm bưng ly nước đá, mái tóc uốn cong của hắn đung đưa khi uống nước.


Ánh mắt im lặng của hắn theo bức ảnh qua lại mấy lần, như thể cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bị màu sắc mãnh liệt của bức ảnh hấp dẫn.
“Đây là mảnh vụn thi thể được tìm thấy trong cống rãnh của Tiểu Khu Huệ Hợp ba tháng trước, trên bề mặt có vết bầm tím không đồng đều, các cạnh vết thương không gọn gàng, nạn nhân được xác định là cư dân của Tiểu Khu, Lưu Hâm Trình.” Khương Liễm chuyển sang bức ảnh tiếp theo, “Đây là mảnh vỡ thi thể được tìm thấy hai tháng trước trong cống rãnh của Tiểu Khu, trên bề mặt vẫn có vết bầm tím không đồng đều, các cạnh vết thương không gọn gàng, giống như Lưu Hâm Trình, nghi bị chém bằng dụng cụ cùn, nạn nhân cũng là cư dân của của Tiểu Khu này.

Cái cuối cùng này được phát hiện tối qua trong cống rãnh trong Tiểu Khu Đê.”
Khương Liễm lộ ra vẻ mặt khó có thể hình dung.
“…… Thi thể và những phần còn lại của thi thể, vết thương có hình dạng rách nát, phá hủy nghiêm trọng, căn cứ quan sát dấu chân ở hiện trường, dự đoán là xác sau khi vứt đã bị chó hoang cắn xé.”
“Ừm hừ,” Thời Sơn Duyên tự nhiên mà tham gia vào, giống như anh đã sớm cùng hai người kia hợp tác vô số lần rồi, “Thi thể thứ ba phát hiện cũng là cư dân trong cùng Tiểu Khu sao?”
“Không hẳn,” Khương Liễm tiếp tục cào bức ảnh, “Nạn nhân cuối cùng tên là Hoắc Khánh Quân, hắn khác với hai nạn nhân đầu tiên, hắn là nhân viên bảo vệ ở cổng của Tiểu Khu Đê, một mình ở trong tầng hầm của tòa nhà phế liệu cách Tiểu Khu Đê hai cây số.”
“Xin lỗi, Gấu Trúc” Thời Sơn Duyên lịch sự nói, “vui lòng cho tôi một ly sữa bò nóng.”
Gấu Trúc ló đầu ra, nhiệt tình nói: “Không cần khách sáo, Thời tiên sinh!”
Yến Quân Tầm theo thói quen mà niết cái ly, hắn sợ nóng, nước đá mới làm hắn cảm thấy thoải mái, và chỉ có thoải mái trong đầu mới có bảng đen sạch sẽ.

Hắn không nghe thấy Thời Sơn Duyên trò chuyện cùng Gấu Trúc, đắm chìm ở thế giới của chính mình, và các giác quan trở nên chậm chạp.
“Ba vụ án ném xác theo phương thức nhất quán, thủ pháp phân xác giống nhau,” Khương Liễm nhường vị trí cho Gấu Trúc, “Ngay cả trải nghiệm của nạn nhân cũng giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.”
“Trải nghiệm?”
Khương Liễm trình bày thông tin của ba nạn nhân, nói: “Trên tin tức nói cả ba đều vì tấn công tình dục”
“Đem tư liệu lưu lại,” Yến Quân Tầm uống một ngụm nước, ngậm lấy viên đá nhỏ, ở giữa răng “ca” cắn nát, kích thích lạnh lẽo dọc theo miệng cuốn vào thân thể, “Tôi muốn nhìn một chút.”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.


Bình luận

Truyện đang đọc