THÔI XÁN VƯƠNG TỌA – NGAI VÀNG RỰC RỠ

Trong phòng treo một chiếc đèn thủy tinh xinh đẹp, ánh sáng rạng rỡ nhưng không chói mắt, trải trên mặt đất là thảm lông dê đỏ sậm, tấm rèm dày cũng màu đỏ sậm che kín tất cả cửa sổ sát đất, nhìn như thể nó chưa bao giờ được kéo ra.

Điều khiến Tần Diệc ngạc nhiên đương nhiên không phải mấy thứ này, mà là cái đứng ở trên thảm, một đám bóng người!

Khuôn mặt bọn họ nhìn cũng vô cùng quen thuộc, nữ ngôi sao xinh đẹp, người mẫu nóng bỏng, còn có một vài cậu trai tuấn tú nữa. Dưới ngọn đèn tươi sáng, người nào cũng mở mắt, hoặc là tươi cười, hoặc là cau mày, hoặc là cao ngạo lạnh lùng, cho dù là biểu cảm gì đi nữa, bọn họ cùng đều im lặng, nhìn chằm chằm vào Tần Diệc, nhìn tới mức hắn sởn cả gai ốc.

Trong vài tích tắc, Tần Diệc còn cho rằng mình đang đến hội trường của một lễ hội thời trang, thế nhưng bốn phía im lặng khiến hắn phủ định khả năng kì quái này.

“Những cái này đều là…… tượng sáp?” Tần Diệc nheo mắt nhìn chăm chú vào cô người mẫu ngoại quốc đứng gần mình nhất, mái tóc dài màu vàng gợn sóng, dáng người xinh đẹp, dưới khóe mắt hơi xếch là một nốt ruồi, trong đôi mắt đó như thể ẩn dấu móc câu vậy, bảy phần xinh đẹp ba phần quyến rũ, xinh đẹp như người thật.

Tần Diệc nhận ra cô, đó là quán quân cuộc thi siêu mẫu thế giới năm kia, năm đó cũng từng cực kì nổi tiếng ở Paris, hình như bây giờ lại đổi nghề tiến vào giới văn nghệ, nhưng dần dần cũng chẳng còn danh tiếng.

Quần áo cô mặc trên người là được đặt làm riêng theo số đo, tơ lụa màu đỏ nóng bỏng phác thảo hết mọi đường cong trên người cô. Một vài điểm nhấn vàng kim ở phần ngực và cạnh làn váy tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn càng tôn lên mái tóc vàng óng ả.

“Đúng vậy, đây là bảo tàng tượng sáp tư nhân của anh.” Bùi Hàm Duệ theo ánh mắt hắn nhìn về phía cô gái tóc vàng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Cô ấy là Lisa, lúc cô ấy nổi tiếng nhất, anh thiết kế cho cô ấy bộ váy dạ hội này, sau đó đặt làm tượng sáp này, sau đó….. Anh và cô ấy chia tay.”

“……Vì sao?” Tần Diệc không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Bùi Hàm Duệ, chờ đợi đối phương giải thích.

“Bởi vì cô ấy vượt quá giới hạn.” Bùi Hàm Duệ dựa vào tường, lấy từ trong tủ ra một lọ rượu vang Bordeaux từ thế kỉ trước, rót hai ly rồi mang qua, giọng điệu mang một chút tiếc hận: “Cô ấy là một cô gái ngây thơ, trong giới này, đó là điều khó có được. Chỉ tiếc, sau này cô ấy thay đổi, phá bỏ ước định lúc trước, không cảm thấy thỏa mãn với tình cảm ngắn ngủi lướt qua rồi thôi, thậm chí còn tỏ hàm ý với mấy báo lá cải là đã mang thai đứa con của anh.”

“Cho nên anh chia tay với cô ấy?” Giọng điệu Tần Diệc hơi cao lên, đùa cợt tình sử hoang đường của đổi phương.

A không, có lẽ nói là tình sử cũng không đúng, chỉ là – lịch sử gặp dịp thì chơi……

“Vậy, những tượng sáp khác, cũng đều là tình nhân cũ của anh?”

Hắn nhìn trái phải một vòng, dưới ngọn đèn bao phủ, trên gương mặt mỗi bức tượng sáp đều phủ một tầng ánh sáng mông lung, thời gian ở đây đều như đình chỉ, vĩnh viễn giữ lại tất cả những gì đẹp đẽ nhất ở thời khắc này.

Bùi Hàm Duệ khẽ lắc đầu, ngón tay cầm ly chân dài của anh nhẹ nhàng chuyển động, dịch rượu màu đỏ thẫm rung rinh chuyển động.

“Cũng không phải tất cả, đa số là người được anh chọn làm người mẫu chính, hoặc anh cho rằng trên người họ có đủ độ đẹp để anh cất giữ, những người đó mới có thể xuất hiện trong bảo tàng tượng sáp của anh.”

“Rốt cuộc người ta cũng có thể khẳng định, anh nhất định là cháu ruột của ông nội anh, lưu giữ mấy thứ này….. biến thái là gien di truyền đúng không?” Tần Diệc nhịn không được giật giật khóe miệng, đi qua đi lại giữa các tượng sáp. Xem qua một đám, đếm qua qua thì có khoảng hai, ba mươi bức tượng. Mỗi một bức tượng đều là kết quả của công nghệ cực kì tinh xảo, từ biểu tình khuôn mặt cho đến động tác tạo hình, không có gì không sống động, giống như đúc. Quần áo trên đó tất cả cũng đều do Bùi Hàm Duệ tự tay thiết kế, đối với một bảo tàng tư nhân thì đây quả thật là kiệt tác.

“Người này…. là ai?”

Đi đến khoảng trung tâm bảo tàng, một tượng sáp có tạo hình khác biệt hấp dẫn ánh mắt Tần Diệc. Đây cũng là một người phụ nữ, nhìn từ mi nhãn thì đây là một người phụ nữ thành thục, mặt trái xoan, mày liễu, vẻ mặt dịu dàng như gió xuân quất vào mặt, lại cũng như bông hoa ưu nhã khéo léo. Hai tay cô đặt nhẹ lên bụng, quần áo trên người không hề có chút yếu tố thời trang nào, có vẻ đơn giản mà sang trọng, mang nét điển hình của một tiểu thư phương Đông, không có một chút phong cách tạo dáng õng ẹo nào của phụ nữ giới giải trí.

“Đó là mẹ anh.” Âm thanh Bùi Hàm Duệ tự nhiên truyền tới từ sau lưng hắn.

Tần Diệc cũng không ngoài ý muốn, chỉ nhìn bức tượng thôi đã khiến người ta sinh ra cảm giác “khó trách có thể sinh ra đứa con như Bùi Hàm Duệ”.

Nhìn kĩ một lát, Tần Diệc nghi hoặc nói: “Quần áo này không giống thiết kế của anh.”

“À, đúng vậy, bởi vì anh không thiết kế cho bà ấy.” Bùi Hàm Duệ chậm rãi tiến đến, đứng sóng vai với Tần Diệc, lẳng lặng nhìn khuôn mặt mẹ mình.

Hiểu rõ hàm ý trong lời nói của anh, Tần Diệc kìm nén mong muốn được hỏi tiếp, chỉ đứng tại chỗ trầm mặc không nói.

Bởi vì mẹ đã qua đời, không thể tự tay đo số đo của bà khi còn trẻ nữa, chỉ sợ ngay cả tượng sáp này cũng được chế tác dựa trên ảnh chụp và kí ức mơ hồ. Mà với tính cách của Bùi Hàm Duệ, nếu đã có sự chênh lệch, anh thà rằng không làm.

Lại cũng có lẽ do không thể thiết kế cho mẹ một bộ đồ mà mình vừa lòng, a, ai mà biết.

Ai bảo Bùi Hàm Duệ là một nghệ thuật gia không thể tha thứ cho thứ gì “không hoàn mỹ” cơ chứ…….

Tần Diệc chỉ có thể mơ hồ suy đoán dựa trên lý giải của hắn với anh.

“Vì sao….. lại muốn lưu lại tượng sáp?” Tần Diệc nhìn quanh bốn phía, các lớp điêu khắc phóng ra sức quyến rũ đặc biệt dới ánh đèn thủy tinh đầy mộng ảo. Chúng bị ngọn đèn chiếu xuống tạo ra rất nhiều hình bóng in xuống thảm.

“Bởi vì con người là thứ hay thay đổi nhất, cho dù là sinh mệnh, vẻ đẹp, sức khỏe hay cảm tình, thứ gì cũng chỉ được một thời gian.” Khuôn mặt Bùi Hàm Duệ bình tĩnh nhìn không ra vui vẻ hay tức giận, thanh âm lạnh lùng nói: “Thay vì để cho vẻ đẹp của bọn họ bị bào mòn bởi thời gian, còn không bằng dùng cách thức này lưu lại vĩnh hằng.

Nghe anh nói, Tần Diệc im lặng thật lâu, Bùi Hàm Duệ xoay người nhìn hắn, đôi mắt thâm thúy như thể cất chứa vô tận cảm tình. Anh nâng tay xoa hai má đối phương, tới gần bên tai hắn, tiếng nói trầm thấp như rượu ủ lâu năm làm say lòng người: “Trên thế giới này, ngoại trừ vật chết thì không có cái gì là vĩnh hằng, nhất là cảm tình. Cho dù là tình bạn, tình yêu, thậm chí là tình thân đều sẽ phai nhạt đi, khác nhau chỉ là thời gian ngắn hay dài mà thôi.”

“Tình bạn được gắn bó dựa trên lợi ích, có mà cũng không có, không mặn không nhạt. Tình thân có thể dùng gia đình để gắn bó, đáng tiếc, trong rất nhiều thời điểm, huyết thống sâu thậm chí còn không bằng người qua đường.”

“Về phần tình yêu, đó là thứ đáng cười nhất. Ban đầu là vì nội tiết tố cùng dục vọng mà kết hợp thân thể, sau khi đã trở nên bình thản rồi, nếu còn ở cạnh nhau, chẳng qua cũng là vì đã quen sự tồn tại của nhau mà thôi.”

Nghe tới đó, Tần Diệc không khỏi cười nhạo một tiếng, nâng tay luồn vào tóc anh, túm tóc kéo nhẹ xuống khiến anh ngửa đầu đối diện với mắt mình.

“Anh không cảm thấy, sở dĩ có loại quan niệm cực đoan này, là vì anh đã theo đuổi sự hoàn mỹ một cách quá đà hay sao? Đã vậy còn là sự hoàn mỹ đầy hư vô mờ mịt. Trên thế giời này, làm gì có thứ gì vĩnh hằng không bao giờ thay đổi? Ngay cả anh và tôi, qua trăm năm cũng sẽ hóa thành tro, nói không chừng còn phải chen chúc cùng nhau làm phân bón cho đám cây ven bờ tường.”

“Không thể phủ nhận, những tác phẩm điêu khắc này đã gìn giữ thời điểm hoàn mỹ nhất, trẻ trung nhất của họ không bị bốc hơi bởi thời gian. Thế nhưng, giả thì vẫn là giả, không có máu thịt, không có sức sống, không có da dẻ, suốt ngày bị giấu trong bảo tàng không thấy ánh mặt trời chờ đợi chủ nhân thỉn thoảng tiến vào xem. Cái loại “vĩnh hằng” này, có cho tôi cũng chẳng thèm.”

“Chưa nghe qua câu này  sao? Không quan tâm cái gọi là vĩnh viễn, chỉ để ý tới cái ta đã từng có được. Anh thậm chí còn không dám “có” một chút tình cảm thực sự nào, cho nên cũng chỉ có thể trốn bên trong thế giới lý tưởng anh tự ảo tưởng ra mà lừa mình dối người. Chỉ cần có một bên động lòng anh liền lập tức chấm dứt, không phải anh khinh thường tình yêu, mà là sợ hãi.”

Tần Diệc buông mi nhìn anh, nhìn biểu cảm thong dong, ôn hòa trên mặt Bùi Hàm Duệ biến mất từng chút một, cuối cùng không còn sót lại chút gì, khuôn mặt ấy trở nên ngày càng lạnh lùng. Tần Diệc túm gáy anh kéo lại gần mình, khóe miệng mang nụ cười châm chọc, chậm rãi nói: “Anh đang sợ hãi…. sẽ mất đi nó. Anh kinh hoảng, sợ một khi trả giá bằng cảm tình, tương lai, có một ngày anh sẽ giống như cha mẹ của mình……”

“Đủ rồi!” Bùi Hàm Duệ đột nhiên tránh thoát tay hắn, giọng điệu trầm thấp, đầy áp lực và lạnh lùng mà trước nay chưa bao giờ có.

Ánh mắt Tần Diệc lợi hại như một mũi tên nhọn, chỉ hơi đối mắt, Bùi Hàm Duệ đã cảm thấy nội tâm của mình nhanh chóng bị chọc thủng một lỗ, không có cách nào lấp đi được. Đèn thủy tinh treo cao cao bên trên nhưng anh lại chính là điểm đen duy nhất dưới ánh đèn.

“Cảm giác bị người yêu phản bội, chẳng phải em còn thấm thía hơn cả anh hay sao?”

Tần Diệc hờ hững nói: “Thế thì sao, bụng lúc nào chả đói, sao còn muốn ăn cơm? Dù sao cũng buồn ngủ thì rời giường làm gì? Ai rồi cũng sẽ chết thì bây giờ anh còn sống làm chi?”

“….”

Có vẻ Bùi Hàm Duệ cảm giác tranh luận với hắn có chút ngu ngốc nên không nói tiếp nữa, sự thất thố khi nãy tựa như ảo giác, chỉ chớp mắt đã hoàn toàn không còn tồn tại. Anh nhéo nhéo mi tâm, nhanh chóng khôi phục phong cách bình tĩnh thường ngày: “Không nói nữa, không phải em vẫn muốn biết vì sao anh lại chọn em à? Đến xem này.”

Giả vờ, cho anh giả vờ, xem anh có thể giả vờ được bao lâu…..

Tần Diệc nhìn bóng dáng Bùi Hàm Duệ, nhưng tâm tình lại không tốt lên chút nào, tuy rằng lớp vỏ của người đàn ông này vô cùng cứng rắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy, chỉ trong tích tắc mới đây, người này đã bị mình đâm thủng ra một lỗ hổng không nhìn thấy.

Hắn cũng không thể nói rõ mình có cảm giác gì với Bùi Hàm Duệ, tóm lại, hắn không muốn nhìn thấy anh lộ ra bộ dạng cô độc.

Đi cùng với Bùi Hàm Duệ tới cuối bảo tàng, vốn Tần Diệc còn cho rằng có thể thấy được thứ gì đó liên quan đến mình, kết quả…. chỗ đó chỉ có một đài thủy tinh trụi lủi, bên trên rỗng tuếch, không có gì hết.

Các tượng sáp khác đều được vây quanh bởi những dải ngăn cách đỏ vàng, chỉ có đài thủy tinh, có lẽ là  vì không đặt tượng sáp, nên cũng không có dải ngăn cách.

“Quần áo cũng cởi rồi anh lại cho tôi xem cái này?” Tần Diệc nhịn không được nhíu mày, híp mắt nhìn anh chằm chằm.

Bùi Hàm Duệ cười cười nói: “Anh đã cất chứa nhiều tượng sáp như vậy, lại vẫn chưa tạo ra bức hoàn mỹ nhất, cho nên đài thủy tinh này vẫn để trống đến giờ, đó cũng là tiếc nuối lớn nhất trong lòng anh suốt nhiều năm nay. Trước kia anh cũng tìm được rất nhiều mục tiêu, những người có bề ngoài tốt hơn em không phải không có, thế nhưng sau khi tiếp xúc với bọn họ, anh vẫn cảm giác trên người họ thiếu một ít đặc chất, nhiều nhất chỉ có thể trở thành một bức tượng sáp bình thường mà không thể đặt ở đây.”

Thấy Tần Diệc không lên tiếng, anh tiếp tục: “Có lẽ em không nhớ rõ, hai năm trước, anh tình cờ thấy được video em đi catwalk. Chi tiết lúc ấy anh không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng cảm nhận khi đó, vừa ngây ngô lại phóng đãng, đầy sức sống và tinh thần phấn chấn, khí chất cực kì phù hợp với thiết kế của anh khi đó. Sau đó anh sai trợ lý gửi một bưu kiện mời em tới buổi thử đồ của NL, kết quả không nghĩ tới là bưu kiện vừa gửi đi đã như đá chìm đáy biển, căn bản không hề được hồi âm. Sau này trợ lý nói với anh, em là “người mẫu độc quyền” của một nhà thiết kế non trẻ trong nước, không hề nhận các hợp đồng quảng cáo và catwalk khác.”

“Anh đã từng nói với em, khi đó anh thật sự rất kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy em thật nực cười…… Bây giờ anh vẫn cảm thấy như vậy.” Bùi Hàm Duệ buông tay, nhíu mày nhìn hắn.

Người này thật hẹp hòi….. Có cơ hội là trào phúng lại bằng được.

Tần Diệc không khỏi thầm khinh bỉ anh, rõ ràng trước kia đã nhìn thấy người ta, vậy mà anh còn làm bộ như người xa lạ tiếp cận?

Như là nhìn thấu nội tâm hắn, Bùi Hàm Duệ lại bổ sung: “Bởi vì việc này không có kết quả, anh cũng không chú ý tới em nữa, rất nhanh chóng quên đi việc này. Mãi tới sau này, anh được lệnh về nước, không nghĩ tới lại gặp được em trên đường. Lúc ấy anh còn không nhận ra, chỉ cảm thấy nhìn em hơi quen quen, sau này mới nghĩ ra.”

“Vậy, bây giờ anh muốn nói cho người ta biết, anh muốn lấy người ta để làm tượng sáp?” Trên mặt Tần Diệc không có chút cảm xúc, chỉ là âm cuối hơi cao lên.

Bùi Hàm Duệ thản nhiên lắc lắc đầu, đầu ngón tay vuốt ve cạnh ly, một tay đút túi quần, nhìn chăm chú vào hắn, cười nhẹ nói: “Anh vẫn đang khảo sát em, tuy rằng em còn thiếu chút trụ cột, nhưng mà, em là một trong số không nhiều người mẫu anh từng gặp có ngộ tính cao nhất, khả năng tiếp thu nhanh nhất, à, da mặt cũng dày nhất.”

“……Câu cuối cùng không cần đặc biệt thêm vào cũng không sao.”

“Ha ha.” Bùi Hàm Duệ cười nhẹ, vòng tay ôm chặt eo hắn: “Cũng là người đáng yêu nhất, anh cảm giác mình càng ngày càng bị em hấp dẫn.”

Tần Diệc nhìn anh, từng cọng lông mi cong dài phản chiếu trong mắt.

Dúi đầu vào hõm vai đối phương, Bùi Hàm Duệ nghiêng mặt nhẹ nhàng hôn cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Đối với anh mà nói, đây không phải chuyện gì hay ho…..”

“Anh quá tự tin đấy, hình như anh còn chưa hỏi người ta có đồng ý cho anh làm tượng sáp hay không.” Tần Diệc kéo anh ra, dùng biểu cảm ‘mau tới cầu xin tôi suy xét đi’ liếc xéo anh.

Bùi Hàm Duệ bật cười nói: “Nếu anh chọn ai để làm tượng sáp, anh nhất định sẽ vì người đó mà linh động, anh sẽ thiết kế riêng cho người đó một bộ quần áo, ngoại trừ bộ của người đó và tượng sáp thì không có bộ thứ ba. Em cũng biết đấy, có rất nhiều người mẫu nổi tiếng muốn được anh thiết kế riêng cho mà không được.”

“Ai mà thèm.” Tần Diệc ngoáy tai, mặt lộ vẻ khinh thường.

Biết rõ hắn đang giả vờ, Bùi Hàm Duệ cũng không vạch trần, chỉ nói thêm một câu: “Bên cạnh đó còn có 200 vạn tiền bản quyền chân dung, xem ra em cũng không thèm.”

“….. Nhân dân tệ sao?” Tần Diệc tai thính, quay ngoắt lại.

Bùi Hàm Duệ mỉm tười nói: “Đô la.”

Tần Diệc nhất thời câm nín, trầm mặc một lát rồi túm chặt hai tay đối phương, mắt lóe lên ánh xanh, trịnh trọng nói: “Nói đi, cần điều kiện gì người ta cũng đáp ứng anh! Làm ơn nhét người ta vào cái thùng thủy tinh này đi!”

“Ai, em đúng là, có thể được đặt ở đây, ngoại trừ mẹ anh ra, thì người kém cỏi nhất cũng là người mẫu nổi tiếng thế giới, chờ em có địa vị đó rồi, lại thiếu gì 200 vạn.” Bùi Hàm Duệ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười mà thở dài.

Mắt Tần Diệc lấp lánh nói: “Dù sao đó là vấn đề sớm muộn mà thôi, không bằng anh cứ nhét người ta vào đó trước, dù sao người ta vẫn còn nợ anh 100 vạn, cứ trừ hết luôn đi, tính sao thì anh cũng có lợi hơn.”

“……. Sao anh cứ cảm giác logic của em có chút không đúng?”

Tần Diệc nhõng nhẽo nài nỉ một trận, mỹ nam kế cũng dùng tới, Bùi Hàm Duệ yên tâm thoải mái hưởng thụ sự đụng chạm vành tai, tóc mai với hắn, nhưng cố tình không chịu mở miệng, cuối cùng thực sự không chịu nổi đành phải nói: “Về tượng sáp thì giờ em còn chưa đủ tiêu chuẩn, nhưng quần áo thì đã có chút linh cảm. Nếu em đạt được giải quán quân trong cuộc thi siêu mẫu Châu Á sang năm, anh sẽ ngoại lệ mà thiết kế cho em. Nếu không thì không cần bàn nữa.”

Kỳ thật Tần Diệc hiểu rât rõ sự khắc nghiệt của người này, có thể nhân nhượng tới thế này đã là ra khỏi dự kiến của hắn.

Không cẩn thận lại chiếm được lợi lớn rồi!

Khi ra khỏi bảo tàng, trong lòng Tần Diệc còn đang tính toán nhỏ nhặt, Bùi Hàm Duệ đi bên cạnh hắn thường thường toát ra chút tâm tư thâm trầm nhưng hắn lại không để ý thấy.

Hai người trở về phòng làm việc, tối nay Bùi Hàm Duệ không bắt hắn tập đi catwalk nữa mà dẫn hắn tới trước bàn làm việc của mình.

Bàn làm việc bằng gỗ thiết kế theo phong cách Châu Âu, nhìn qua có vẻ đã cũ, mặt bàn rất lớn, bên trên, các thiết kế được đặt ngay ngắn chỉnh tề theo từng ngày tháng, còn có một chút sách và văn kiện bằng giấy. Sát tường là một giá sách lớn cao tới trần nhà, đằng sau cái cửa nhỏ giữa phòng còn có một thư viện rất rộng rãi.

Nội dung chính của bài dạy học tối nay là thiết kế trang phục, những thứ thực sự cần được bảo mật đều đã được khóa trong két an toàn, Tần Diệc đương nhiên không nhìn thấy, mấy thứ trên bàn Bùi Hàm Duệ thì hắn được phép xem thoải mái.

“Mấy cái này là cái gì?” Tần Diệc cầm trong tay một tấm tranh vẽ cơ thể con người, nó miêu tả các tỉ lệ cơ thể con người, những chỗ đánh dấu và lời thuyết minh đều là tiếng nước người, Tần Diệc xem một lúc lâu vẫn chẳng hiểu gì.

“Đó là tiếng Pháp, nó giới thiệu về các bộ phận trên cơ thể, còn giới thiệu cả về tỉ lệ cơ thể nữa. Cho nên mới nói, ngoại trừ học tiếng Anh, em tốt nhất nên học cả tiếng Pháp nữa.” Bùi Hàm Duệ đứng cạnh hắn, lấy tờ giấy đặt sang một bên, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn nói: “Em nói ngày mai muốn đi thử vai ở công ty đồ lót?”

“Đúng vậy.”

Bùi Hàm Duệ nhìn sâu vào hắn, khẽ cười nhẹ nói: “Một khi đã như vậy, anh sẽ dạy cho em về các thiết kế đồ lót nam. Bây giờ cởi hết quần áo ra.”

Tần Diệc ném cho anh ánh mắt khinh bỉ ‘lấy việc công làm việc tư’, nhưng cũng nhanh chóng cởi đồ, trong nháy mắt hẳn chỉ còn mặc mỗi cái quần đùi.

Mà bàn tay đối phương đã nhanh chóng dán lên, hai tay Bùi Hàm Duệ ôm lên vai hắn từ phía sau lưng, ngón tay kéo dọc theo vai sang hai bên, tới gần tai hắn trầm giọng nói: “Trước đây anh đã từng nói với em, anh đo số đo người mẫu chưa bao giờ cần dùng thước……”

“Bởi vì xúc cảm trên tay anh, còn chính xác hơn bất cứ thước đo nào.”

Tần Diệc đè lại tay anh, liếm liếm môi, ánh mắt sâu thẳm: “Vậy mấy người mẫu kia không tố cáo anh tội quấy rối tình dục sao?”

Bùi Hàm Duệ lại gần hôn hôn môi hắn, đầy hàm ý nói: “Đại đa số thì anh mới là người muốn đi tố cáo……”

“A, vậy giờ thì sao?”

“Bây giờ….. có chút muốn lấy việc công làm việc tư.”

Bình luận

Truyện đang đọc