THÔI XÁN VƯƠNG TỌA – NGAI VÀNG RỰC RỠ

“Trong mắt con còn có người cha là ta sao?”

Hương vị nicotin dạo một vòng quanh khoang miệng, Bùi Hàm Duệ kẹp thuốc giữa hai ngón tay, nhìn chằm chằm làn khói lượn lờ bốc lên, hờ hững nói: “Cha cần gì nói ra lời như thế.”

Đầu kia điện thoại truyền tới thanh âm khá trầm thấp, như là sóng to ập xuống: “Bảo con về một chuyến còn khó hơn lên trời, tiểu thư nhà Macaulay đã đợi con bao nhiêu lần rồi con có biết không. Thân là con trai nhà họ Bùi, những lễ nghi mà con được giáo dục từ nhỏ đi đâu hết rồi?”

“Nếu là vì chuyện này, lần trước con đã nói rồi. Công ty NL mới khởi bước, con không rảnh, chờ thêm chút thời gian nữa con sẽ tới thăm tận nơi.” Bùi Hàm Duệ gõ rơi tàn thuốc, thản nhiên đáp.

“Đừng có dùng cái lý do qua loa tắc trách ấy nữa.” Bùi Minh Trạch không vui cắt ngang “Nếu quả thực ở công ty rất bận, sao con còn có thời gian đi lêu lổng với cái loại người mẫu nam như thế? Con có biết là phu nhân nhà Macaulay vừa mới gọi điện cho cha hỏi tình hình gần đây của con không. Đúng là chuyện tốt thì không ai hay mà chuyện xấu thì truyền xa ngàn dặm. Người làm cha như ta cũng thấy xấu hổ thay con.”

“À…. hóa ra là vì chuyện đó, vậy cha cũng có chút chuyện bé xé ra to rồi đấy.” Bùi Hàm Duệ tản mạn đáp lời, bàn tay lại nhanh chóng mở máy tính tìm đọc mấy tin tức về scandal.

Anh nhìn một loạt tên tạp chí quen thuộc, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Việc nhỏ như thế mà cha còn muốn tự mình nhúng tay vào sao…….”

“Hừ, tốt nhất nó chỉ là việc nhỏ. Nếu con chỉ tùy tiện chơi đùa thì coi như xong, nhưng giờ còn bị người khác bắt được thóp, đúng là càng ngày càng chẳng ra sao. Chuyện này con đừng có xen vào, hai ngày nữa về Paris một chuyến đi, người mẫu nam kia cha đã bảo chú Tiêu của con đi xử lý. Con cũng lớn rồi, nên nghiêm túc chút đi.”

“…….Có ý gì?” Ánh mắt Bùi Hàm Duệ trầm xuống, âm thanh cũng lạnh hơn “Chuyện của con con tự xử lý, không cần phiền cha.”

“Tự xử lý? Định tự xử lý thế nào? Tiếp tục ở dan díu với loại người như vậy sao?” Bùi Minh Trạch hừ lạnh một tiếng “Con nghĩ rằng ta chưa cho người điều tra cậu người mẫu tên Tần Diệc đó sao? Trước đây thằng nhãi này cũng cặp kè với con trai chủ tịch một công ty quản lý người mẫu, nhờ lên giường với người ta mới ký được hợp đồng với công ty. Sau này làm mãi vẫn chẳng nổi tiếng được mới nhắm vào con, chuyển sang làm việc ở Thiên Lộ rồi được lăng xê……”

Bùi Hàm Duệ nhíu mày cắt ngang lời ông: “Cha. Tần Diệc là loại người gì con rõ hơn cha, đừng có dùng mấy cái thông tin chẳng biết thật giả đấy ra nói. Xem ra nhân viên của cha cũng chẳng giỏi cho lắm, nên đổi đi thì hơn?”

Hình như ông không ngờ được là Bùi Hàm Duệ lại vì một người mẫu nhỏ nhoi mà dám chống đối mình, Bùi Minh Trạch sửng sốt một chút, sắc mặt trở nên khó coi hơn, giọng điệu không tốt nói: “Chẳng nhẽ con với nó là nghiêm túc? Đừng đùa! Trước kia con chơi thế nào ta cũng không thèm quản, nhưng lần này thì quá mức rồi, ta sẽ không để cho con làm loạn nữa đâu.”

“Bay về Paris ngay lập tức, đây là tối hậu thư dành cho con. Nếu cuối tuần này ta vẫn không thấy con trong yến tiệc của phu nhân Macaulay…. Hừ, đừng nói là thể loại tạp chí như Mị Lực, ta sẽ có biện pháp khiến người mẫu họ Tần kia từ nay về sau không lên được bất cứ một phương tiện truyền thông về thời trang nào trong nước!”

Ngón tay kẹp thuốc lá của Bùi Hàm Duệ xiết chặt, tàn thuốc nóng dính vào da cũng không để ý. Mặt anh ttrầm như nước, con ngươi đen láy lóe ra một tia lệ khí, cố gắng khắc chế để giữ vững âm điệu, trầm thấp nói: “Cha làm gì phải chấp nhặt với một người mẫu nhỏ nhoi như thế, cha là người có máu mặt trong giới, làm như thế không sợ mất mặt sao?”

“Hừ, ta làm việc gì còn không tới lượt con dạy, con cũng đừng nói nhiều, nếu không phải con cứ dính lấy nó thì ta cũng lười để ý. Cuối tuần này ngoan ngoãn về đây giao lưu tình cảm với tiểu thư Macaulay, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa, con cứ suy nghĩ đi.”

Bùi Hàm Duệ cầm điện thoại trầm mặc thật lâu, ánh đèn trên trần nhà chiếu thẳng vào mặt anh, phần tóc tren trán in xuống khuôn mặt một cái bóng mờ mờ.

Một lát sau, anh nói: “Cha đừng có nói chuyện vô nghĩa với con, con ghét nhất bị người khác uy hiếp, xưa nay làm việc gì cũng chẳng cần cha đồng ý.”

“Con nói cái gì……Đây là thái độ nói chuyện với cha mình đấy hả?”

Anh vô thanh nhếch miệng cười, con ngươi thâm thúy đầy sự lạnh lùng đùa cợt: “Cha, chẳng nhẽ ngài quên, lúc ngài bằng tuổi con cũng nói chuyện với ông nội bằng cái giọng này hay sao?”

“…..Con!”

Không đợi đối phương nói thêm điều gì, Bùi Hàm Duệ cúp máy.

Hộp thuốc lá đã trống, cà phê trên bàn sớm lạnh, Bùi Hàm Duệ ngắm nhìn chiếc bật lửa kim loại tinh xảo trong lòng bàn tay, lạnh lùng nhìn tin tức và những bình luận ác ý không ngừng đổi mới trên màn hình, nhíu mi không nói.

Trời đã vào đông, gió rét bay vù vù trên bầu trời thành phố quan sát đám người khoác áo rét di chuyển nhanh trên ngã tư đường.

Sau khi Tần Diệc hào phóng thừa nhận hai người bọn họ hẹn hò, truyền thông đã chẳng còn tìm được đề tài nào nóng hổi hơn từ chỗ hắn nên đành chuyển hướng về đương sự còn lại.

Liên tiếp mấy ngày, Bùi Hàm Duệ đều rất bề bộn, né tránh hết đợt phóng viên này đến đợt phóng viên khác. Nhưng có cẩn thận đến mấy thì cũng có lúc sai sót, bị vô ý bắt gặp ở bãi đỗ xe.

Bùi Hàm Duệ bị đám phóng viên vây quanh, bọn họ chặn ở cửa xe, dùng tay và micro gõ gõ lên cửa kính, làm cho bãi đỗ xe thanh tịnh ồn ào như ngoài đường.

“Bùi tiên sinh, xin hỏi có phải anh và người mẫu Tần Diệc đang hẹn hò không?”

“Lúc trước Tần tiên sinh đã chính miệng thừa nhận hai người đang hẹn hò, xin hỏi là sự thật hay chỉ do đối phương cố ý tự PR bản thân? Xin hỏi anh thấy thế nào về điều này?”

“Xin hỏi anh là đồng tính sao? Có phải giới thời trang rất nhiều người như vậy hay không, anh có thể nói một chút không?”

“Nghe nói NL chi nhánh Trung Quốc đang chuẩn bị tung sản phẩm mới ra thị trường, việc này có phải do đối thủ tung ra để cạnh tranh ác ý hay không?”

“Bùi tiên sinh……….”

Làm ngơ mọi vấn đề, mọi câu hỏi, Bùi Hàm Duệ ngồi trong xe chậm rãi châm thuốc, lẳng lặng nhìn bộ dáng kích động vò đầu bứt tai của đám phóng viên như một lũ hề. Mãi tới khi hút xong, đám phóng viên mới bớt kích động, bấy giờ anh mới thong thả hạ chút cửa kính xe.

“Đối với việc riêng của tôi, không thể nói. Nếu các vị có hứng thú với NL của chúng tôi, đến cuối năm sẽ có một buổi trình diễn thời trang, hoan nghênh mọi người tới thăm quan.”

Lời đáp lại của anh rất khéo léo, không thừa nhận cũng không phủ nhận, điều này khiến nhóm phóng viên vô cùng bất mãn.

Nhưng Bùi Hàm Duệ cũng chẳng thèm để ý, nói xong anh lập tức đóng cửa sổ xe, khởi động xe đẩy đám phóng viên lùi đi vài bước, chậm rãi tăng tốc độ, cuối cùng đám người không thể không nhường đường. Bùi Hàm Duệ nhân cơ hội đạp ga, chiếc xe lao vút đi để lại một đám bụi bốc mù.

Dưới sự tuyên truyền của báo chí truyền thông, scandal này được theo dõi rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn. Đủ loại người ôm đủ loại mục đích  theo dõi tiến triển của sự việc, hoặc bóp cổ tay thở dài, hoặc sung sướng khi người gặp họa, hoặc chột dạ cảm thấy bất an, loại nào cũng có.

Mà có một người trong đó, tâm tình vô cùng phức tạp.

Ánh mắt Nhan Quy dừng trên mấy tờ tạp chí đang mở trên bàn, trong đó đều là ảnh Tần Diệc và Bùi Hàm Duệ ở cạnh nhau, những hình ảnh nhìn nhau tươi cười bị chụp lén được.

Nụ cười tươi tắn kia vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ngón tay Nhan Quy nhẹ vuốt lên gương mặt trên trang giấy, ánh mắt hơi chút hoảng hốt.

Trước kia, Tần Diệc chỉ nở nụ cười như vậy với mình……..

Từ sau lần bỏ qua mặt mũi đến tìm Tần Diệc ở Thiên Lộ rồi bị cự tuyệt không chút lưu tình, Nhan Quy đã lâu không nghe ai nhắc tới cái tên Tần Diệc. Thế nhưng mỗi khi đến đêm khuya yên tĩnh, anh ta vẫn nhịn không được mà nhớ tới hắn, nhớ tới từng thời khắc ở bên hắn.

Khóe miệng Nhan Quy chậm rãi vỡ ra thành một khe hở đầy châm chọc. Con người vẫn luôn ti tiện như vậy, mất đi rồi mới bắt đầu hoài niệm.

Kênh giải trí trên TV phát sóng tiến triển mới nhất, Nhan Quy bình tĩnh cầm điều khiển lên ấn vào nút tắt, bóng dáng Bùi Hàm Duệ không chút do dự lái xe rời đi biến mất trên màn hình. Anh ta cầm di động ra nhìn chằm chằm số của Tần Diệc, do dự một hồi rốt cuộc đứng dậy đi ra cửa…….

Đã vài ngày rồi Tần Diệc không được nghỉ ngơi tử tế.

Bởi vì ngoài cửa luôn có chó săn rình rập, hắn không thể không từ bỏ sinh hoạt tốt đẹp ở nhà, ngày nào cũng lên đường đi tìm công việc, thậm chí ngẫu nhiên tới ở nhà Kỷ Hàng Phong.

Tuy rằng trước đó có vài hợp đồng quảng cáo lớn hủy hợp đồng, nhưng Kỷ Hàng Phong cũng không phải đèn cạn dầu. Qua mấy ngày bôn ba xoay vần, anh vẫn miễn cưỡng kéo lại được vài hợp đồng quảng cáo loại hai, loại ba, trong đó còn có vài hợp đồng thừa dịp Tần Diệc đang dính scandal tìm tới… Dù sao cũng chẳng phải mặt hàng gì cao sang, chỉ cần nổi tiếng, người ta chẳng thèm quan tâm anh nổi tiếng vì cái gì đâu, chẳng phải đúng hay sao?

Vốn Kỷ Hàng Phong còn do dự có nên nhận hay không, ai ngờ Tần Diệc đồng ý tất, thậm chí còn mặc kệ thù lao khó coi tới mức nào, vì vậy mà lịch làm việc lại trở nên dày đặc.

Mấy ngày nay, Kỷ Hàng Phong nhìn hắn mỗi ngày đi sớm về muộn, thỉnh thoảng còn phải quay quảng cáo thâu đêm, rời xa tầm mắt truyền thông, một lòng vùi đầu vào công việc, chỉ có thể chờ thời gian làm mọi thứ dần phai nhạt, thời gian ngủ ít tới đáng thương, đã vậy còn phải rút thời gian ra duy trì việc rèn luyện thân thể.

Một tên tham ăn tham ngủ như hắn, chỉ trong một tuần hai má đã gầy hóp lại, Kỷ Hàng Phong nhìn mà nóng lòng như lửa đốt. Ngay cả lời lải nhải thường ngày cũng không nói được ra miệng, chỉ có thể trầm mặc căm hận bản thân chẳng giúp gì được hắn.

Tối nay, khi Tần Diệc về nhà đã là nửa đêm, màn đêm không trăng không sao.

Có lẽ là do nhiều ngày không tìm thấy hắn, đám chó săn cũng chịu không nổi mà về nhà đi ngủ.

Tần Diệc đeo một cái khẩu trang to bản che khuất hơn nửa khuôn mặt, sau nhiều lần xác nhận gần đó không có phóng viên, hắn mới cẩn thận đi lên lầu. Ngay cả về nhà mình cũng phải lén lút, điều này khiến hắn khá khó chịu, thế nhưng ngoại trừ nhẫn nại thì hắn chẳng tìm ra biện pháp nào tốt hơn.

Ra khỏi thang máy, Tần Diệc chưa đi được mấy bước đã phát hiện trên hành lang có bóng người tựa vào vách tường. Nghe thấy tiếng bước chân, người đó quay đầu, dưới ánh đèn hành lang lờ mờ, khuôn mặt đã lâu không gặp có chút tái nhợt.

“Rốt cuộc em đã về, Tần Diệc.”

“Nhan Quy………” Tần Diệc nhìn anh, ánh mắt chậm rãi mị lên.

Ngay lúc Tần Diệc ngoài ý muốn gặp lại người yêu cũ đã lâu không thấy, một chiếc xe hơi màu bạc nhân lúc đêm tối phóng như bay về hướng nhà hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc