A Nghiêm nghe vậy liền giật mình, anh ta sấn sổ đi lại gần Tuệ San:
- Cô Đàm? Sao...!sao gấp gáp thế? Với cả tiền bạc bù trừ là sao chứ? Việc chữa trị cho bà ngoại cô bình phục nằm trong hợp đồng phía ngài Khuất đưa ra, cô sẽ không mất một khoản phí nào cả.
Vả lại...!bà ngoại cô đang theo pháp đồ điều trị ở đây...!nếu đột ngột xuất viện và chuyển tìm bác sĩ khác sẽ rất khó tỉnh lại
Tuệ San đi lại quanh giường bệnh, bà ngoài trong một năm qua ngày này qua ngày khác vẫn duy trì mọi thứ điều trị trên cơ thể, cô cười khẩy lời A Nghiêm đang bao che cho Chủ tịch của mình.
Nữ nhân cầm mấy sợi dây kim tiêm lên, đùa cợt đung đưa mà hỏi:
- A Nghiêm, không có pháp đồ điều trị nào được đưa ra cả, ngài Khuất chỉ đang giúp bà tôi duy trì sự sống chứ không hề chữa khỏi cho bà tôi như trong hợp đồng đã đưa ra.
Ha, nếu thế thì sao tôi phải tiếp tục nương cậy vào quý ngài ấy nhỉ? Trước đây khi còn là Serein, số tiền tôi kiếm được cũng dư cho bà ngoại vào được những nơi chăm sóc đặc biệt như này...!Ngài Khuất đã lật lọng, A Nghiêm anh biết điều ấy
A Nghiêm khẽ nhíu mày liếc đi nơi khác, vẫn đang phân vân về sự đối đáp với nữ nhân trước mặt, không thể dùng cách áp chế thường tình như những cô nàng từng làm tình nhân của Khuất Ngôn Chấn trước đây bởi Tuệ San có nhiều điểm tựa và bí ẩn quá, thêm nữa là Chủ tịch còn yêu cô.
A Nghiêm còn đang suy nghĩ thì Tuệ San bỗng lướt qua anh ta, thẳng hướng tới quầy lễ tân rồi trực tiếp làm thủ tục nhanh gọn
A Nghiêm theo sau rồi giật lấy tờ giấy Tuệ San định kí, nháy mắt cho nữ tiếp tân lui đi giải quyết công việc khác, bản thân thì bắt đầu hòa hoãn với cô:
- Cô Đàm, tôi không biết cô đã trải qua chuyện gì để đưa tới quyết định đường đột như vậy nhưng chí ít hãy để tôi báo cho ngài Khuất.
Hai người hãy bàn tính lại rồi...
Tuệ San không kiêng dè hất tay A Nghiêm ra, giọng bỗng trở nên nghiêm trọng hơn thường:
- 10 phút nữa sẽ có người đến đón bà ngoại tôi, ngay từ nãy tôi nói ra điều này anh nên gọi ngay cho ngài Khuất thay vì đứng đây thay ngài ấy giảng giải...!Còn nữa, người phản bội lại hợp đồng là ngài Khuất, ngài ấy không còn quyền hạn gì trong việc chữa trị này cả
Nữ nhân trở nên cương trực hơn thường, kí xoẹt vào thật nhanh rồi lễ tân cũng tiếp nhận đơn, cô ta có nhìn qua A Nghiêm vẻ dè chừng nhưng không thể làm sai quy định.
Thủ tục rất nhanh được hoàn thiện, các bác sĩ Ngôn Chấn sắp xếp cho bà ngoại cô lần lượt vào phòng bệnh rồi cởi bỏ các thiết bị máy móc, Tuệ San nhìn từng người một rồi liên tục nhìn đồng hồ
A Nghiêm ngay tức khắc gọi điện cho Khuất Ngôn Chấn, bất giác từ phía thang máy mở ra là ba người đàn ông lực lưỡng bước vào, bọn họ ăn mặc theo một form đồ, là người ngoại quốc đang tiến thẳng vào phòng bệnh của bà ngoại Tuệ San.
A Nghiêm có vẻ đoán ra được nên vội vã báo:
- Ngài Khuất, có chút chuyện tôi phải đi xem ngay, tôi sẽ báo cáo cho ngài sau
A Nghiêm chạy lại thì đụng mặt một trong ba tên ấy, khí chất đám tây me này cũng khiến đối phương e dè, hai tên ẩy giường bệnh đi xuống, một tên hộ tống Tuệ San đi theo sau.
Nữ nhân bé nhỏ giữa đám người ấy nhưng lại tỏa ra khí chất của một người có cơ tựa rất lớn, cô lên chiếc xe mà ba tên đàn ông ấy chở đi tới một nơi nào đó, A Nghiêm cũng khổ công chạy theo sau
Cuối cùng cũng đến được nơi ấy, là sân bay, A Nghiêm cứ mơ hồ theo sau Tuệ San, cô thậm chí đã có vé máy báy cho bà ngoại và các thủ tục pháp lí khác.
Ba người đàn ông kia cùng Tuệ San giao tiếp bằng tiếng Nga, có vẻ rất thân tình mà bọn họ có rất nhiều chuyện để nói, từng là lớp huấn luyện cũ về đặc công của Maksim
Một lúc sau
Tuệ San đứng trên tầng 2, nhìn chiếc máy bay chở theo bà ngoại cô sang nước ngoài và ba tên tây me ấy, khuôn mặt cô cười nhẹ cho thấy trong lòng được bình an hơn rất nhiều, kế hoạch lập ra với Maksim là bằng mọi giá phải đưa bà ngoại cô qua nước ngoài, việc chữa trị sẽ nương tựa ông ấy, từng bước thoát khỏi sự áp chế của Khuất Ngôn Chấn mà không để hắn trở tay kịp.
A Nghiêm bần thần đứng đằng sau, thỉnh thoảng lại đặt tay lên trán đi đi lại lại vẻ đăm chiêu, Tuệ San liếc nhìn anh ta rồi phì cười, chế nhạo:
- Chủ tịch của anh không đến kịp à? Cũng không thể xoay chuyển được chút tình thế nào phải không?
A Nghiêm ngồi bên ghế, hỏi một lần nữa:
- Cô Đàm, thực sự chuyện này quá bất ngờ, cô là đang suy tính điều gì? Chắc chắn việc này cô đã tính toán khi ở Pháp, các cuộc điện thoại không ghi nhận đầu số lạ nào ngoài số ngài Khuất và một số vị giảng viên...! chỉ có thể là khi cô ghé vào quán rượu ở...
Anh ta đang hùng hổ nói thế liền im bặt, rối rắm quá nên thành ra sơ hở, lỡ tuôn ra việc Khuất thị luôn để người giám sát Tuệ San.
Cô thấy biểu hiện A Nghiêm có chút hốt hoảng thì cười lớn, đi lại khoác lên vai nam nhân này mà giãi bày:
- À ha, ngài Khuất chắc lo lắng tôi bị Mã gia trả thù hay sao mà còn thuê người theo dõi ở Paris nữa? Từ điện thoại tới việc đi lại, Khuất gia các người cũng quá là rảnh rỗi...!nhưng tên kia có vẻ vô dụng rồi vì không báo lại kịp thời kế hoạch của tôi.