THƯ ĐẾN TỪ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG XA LẠ

Chương Hồi nhặt áo tắm lên mặc lại cho Kinh Linh, hắn che phần cổ lại kín mít rồi cẩn thận buộc đai lưng vào.

Hắn tắt đèn phòng đi, chỉ để lại ánh sáng từ chiếc đèn bàn.

Chương Hồi dắt tay Kinh Linh ngồi lên mép giường sau đó tìm thấy hòm thuốc trong hộc tủ. Hắn ngồi trên sàn nhà trước mặt Kinh Linh, nhẹ nhàng kéo áo anh lên xử lý vết thương trên cổ tay cổ chân của anh.

Trong không khí hương vị tình dục đã tan hết, nhưng cũng không phải do Chương Hồi mất hứng, mà là thứ cảm giác chua xót chưa từng có này đã tràn ngập khắp cơ thể hắn.

Hắn đang đợi Kinh Linh mở miệng trước, hắn đợi đối phương nguyện ý chủ động thẳng thắn nói với hắn về quá khứ bí ẩn mà đầy đau đớn của anh.

Đợi cho đến khi Kinh Linh nói xong trời bên ngoài đã bắt đầu hửng sáng. Ánh lửa trong lò sưởi đã mỏng manh dần, mà nước mắt của Kinh Linh cũng đã thấm ướt quần hắn.

Tiếng khóc thút thít của anh ấy vậy mà lại không mang theo cảm xúc nào, giọng cũng không khàn, mọi chuyện được kể ra như không phải chuyện của bản thân, bình tĩnh đến mức tựa như chỉ đang kể một câu chuyện xưa cho Chương Hồi.

Vì chăm chú nhìn Kinh Linh hắn vẫn luôn giữ nguyên tư thế ngồi trên sàn nhà ngẩng đầu nhìn anh, cho nên khi Kinh Linh nói tới câu cuối cùng, cổ hắn đã vô cùng đau nhức, nhưng cũng chẳng thể nào vượt qua nổi nỗi đau đớn trong lòng.

Hắn đứng lên đỡ Kinh Linh nằm xuống, sau khi đắp chăn đàng hoàng cho anh xong hắn cũng lên giường nằm bên cạnh Kinh Linh.

Hắn kéo Kinh Linh vào trong lòng mình, Kinh Linh cũng chôn mặt vào ngực hắn.

Hắn nghe thấy thanh âm khô khốc của Kinh Linh truyền đến từ lồng ngực mình. “Anh có cảm thấy em thật ghê tởm hay không?”

Chương Hồi thở dài vuốt ve tóc anh, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu. “Không đâu, em chính là em.”

Sau đó lại nói. “Sau này em sẽ không cần phải nhận nhầm người nữa, anh ở đây, sẽ không đi đâu hết.”

Cuối cùng Kinh Linh cũng khóc thành tiếng, anh nhỏ giọng nức nở trong lòng hắn.

Chương Hồi nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu anh, sau đó thanh âm cứu rỗi vang lên bên tai Kinh Linh. “Có anh ở đây, em không cần phải sợ hãi nữa.”

Kinh Linh an tĩnh ngủ trong lồng ngực ôn nhu của người yêu.

Sau khi Kinh Linh ngủ, Chương Hồi cẩn thận rút cánh tay ra, hắn nghe thấy Kinh Linh “ưm” một tiếng, hắn vỗ vỗ lưng anh rồi nhẹ giọng dỗ dành, chờ cho đến khi người ngủ say hoàn toàn mới đắp lại chăn cho anh rồi đứng lên, ánh mắt bình tĩnh đến mức lạnh băng.

Chương Hồi đẩy cửa ban công bước ra ngoài, gió lạnh thổi khiến hắn càng thêm tỉnh táo, hắn quay số điện thoại. “Tôi muốn tra một người, phải, tên là Nozawa Jiro.”

Giấc ngủ này của Kinh Linh thật sự rất sâu, có thể là do hít phải thuốc mê hoặc cũng có thể là do tinh thần anh quá căng thẳng trong một thời gian dài khiến bản thân mệt mỏi, khi anh tỉnh lại thì đã là giữa trưa.

Bên người anh có dấu vết người nằm qua nhưng lại không có độ ấm, Chương Hồi đâu rồi? Anh ấy rời đi không tiếng động nào sao?

Nhưng anh vẫn nhớ được trước khi mình ngủ Chương Hồi có ghé vào tai anh mà nói, nói rằng anh hãy tin tưởng hắn.

Anh ngửi thấy mùi gì đó, khi ra đến bếp thì phát hiện ra một nồi cháo cùng với mấy hộp đồ ăn sáng được đóng gói cẩn thận, bên cạnh là tờ giấy Chương Hồi để lại trên bàn cơm.

“Trong nồi có cháo, khi ăn nhớ dùng lò vi sóng đun lại một chút, anh có một số việc phải giải quyết, sẽ trở về trước buổi chiều. Chương Hồi.”

Như thế này trông bọn họ thật giống một đôi tình nhân bình thường, trong lòng Kinh Linh tràn đầy ấm áp và thỏa mãn, những đau đớn và lạc lối dường như đã biến mất trong thế giới của anh, từ nay về sau chỉ còn những tháng ngày phía trước.

Thời điểm Chương Hồi trở về áo khoác vẫn mang theo hơi lạnh của gió, Kinh Linh đứng ở cửa chào đón hắn giống như một người vợ ở nhà đợi chồng, anh giúp hắn lấy dép lê sau đó nói. “Anh đã về.”

Chương Hồi ấm áp cười. “Ừ, anh về rồi đây.”

Chương Hồi đi gặp người đàn ông kia, người đã dây dưa với Kinh Linh trong bốn năm.

Không phải hắn đắn đo về quá khứ của hai người, chỉ là hắn không thể không lo lắng về việc ngày hôm đó sẽ lại xảy ra lần nữa, hắn không cho phép bất cứ điều gì không hay uy hiếp đến cuộc sống của Kinh Linh.

Hắn hẹn người đàn ông kia trong một quán rượu. Khi hắn đến vẫn còn hơi sớm, nhưng người đàn ông đó đã ngồi bên trong, quả là đến cả khái niệm thời gian cũng cố chấp như Kinh Linh miêu tả.

Hắn dùng tiếng anh gọi điện cho gã và nói. “Tôi là Chương Hồi, người yêu của Kinh Linh, chúng ta có thể gặp nhau không?”

Người đàn ông kia dùng tiếng Trung trả lời hắn. “Anh có thể nói tiếng Trung với tôi, tôi có thể hiểu.”

Cuối cùng Chương Hồi cũng gặp được người đàn ông giống hắn trong miệng của Kinh Linh. Quả thật là khuôn mặt rất giống, điều này khiến hai người khi chạm phải ánh mắt liền nhận ra nhau ngay lập tức.

Chương Hồi ngồi trước mặt gã, lịch sự chào hỏi. “Xin chào, lần đầu gặp, tôi là Chương Hồi.”

“Nozawa Jiro.”

Chương Hồi mỉm cười, ánh mắt không hề che giấu sự bình tĩnh và ôn nhu. “Tôi đã nghe Tiểu Kinh nói về chuyện của hai người.”

Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Nozawa quan sát cảm xúc gã biến hóa, hắn phát hiện ra gã còn tối tăm hơn so với tưởng tượng của mình, mà giây phút đứng trước mặt gã, không cần phải nói thêm điều gì cả, hắn thắng.

Vào thời điểm Chương Hồi xuất hiện trước mặt Nozawa, những hoài nghi và mong đợi gã mang theo đã dập nát không còn một mảnh.

Chương Hồi vẫn vô cùng thoải mái. “Tôi không để tâm những chuyện đã từng xảy ra, cũng không muốn truy cứu chuyện anh làm tổn thương Tiểu Kinh, tôi chỉ hy vọng anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Kinh Linh nữa.”

Đột nhiên Nozawa bật cười, bi thương trong mắt gã che phủ phần tối tăm kia, gã thê thảm cười. “Tôi làm sao có thể làm em ấy tổn thương cơ chứ? Chẳng phải bọn tôi đã yêu nhau rất nhiều sao?”

Chương Hồi có ý tốt nhắc nhở gã. “Anh không cần phải lừa mình dối người, anh cũng biết em ấy nhận nhầm người mà, phải không?”

Nozawa cũng không nhìn Chương Hồi mà nâng chén lên uống. “Làm sao mà tôi không biết… Sao có thể không biết được chứ?”

Chương Hồi cũng rót cho mình một chén rồi uống một hơi cạn sạch.

Nozawa như đang lẩm bẩm một mình. “Em ấy thực sự rất đáng yêu, chỉ cần tôi dùng dáng vẻ xa lạ kia nhìn em ấy, em ấy sẽ đồng ý mọi yêu cầu của tôi.”

Gã lại cười lạnh một cái. “Nhưng em ấy lại tuyệt tình đến thế, chỉ cần tỉnh táo một chút là lại như không quen tôi.”

“Tôi vì em ấy mà chụp rất nhiều ảnh, em ấy rất đẹp, đẹp đến mức tôi muốn nhốt lại làm của riêng, nhưng nghĩ đến vẻ mặt khổ sở của em ấy khiến tôi chẳng thể ra tay được.”

“Em ấy không cho tôi đi tìm, tôi đồng ý, vì thế mấy năm nay tôi đều cố gắng học tiếng Trung, như vậy thì có thể tới gần em ấy một chút.”

“Nhưng khi em ấy đến đây mọi thứ đã thay đổi.”

“Khi em ấy nói với tôi nếu tôi tổn thương em ấy thì chính tay em ấy sẽ giết tôi, hay khi tôi lần đầu tiên được nhìn thấy ảnh chụp của anh, khi ấy tôi biết mình đã thua đến thảm hại.”

Chương Hồi rót cho gã chén rượu rồi đánh gãy lời gã. “Anh không thua, anh chỉ là không thể thoát ra khỏi đó mà thôi.”

Nozawa bỗng nhiên cười ra tiếng, tiếng cười nghe thật quỷ dị. “Anh yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy em ấy nữa, làm sao tôi có thể khiến em ấy hận tôi cơ chứ?”

Chương Hồi cụng hắn một ly nói. “Tôi hy vọng điều đó.”

Nozawa Jiro đưa cho Chương Hồi một túi hồ sơ, gã đau lòng nói. “Xin hãy giúp tôi đưa thứ này cho Kinh Linh, về sau sẽ không còn gặp lại nữa.”

Chương Hồi gật đầu. “Không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể tuân thủ lời hứa.”

……

Chương Hồi sờ khuôn mặt ấm áp của Kinh Linh, lòng bàn tay hắn lạnh lẽo như băng chạm vào Kinh Linh nhưng anh lại không hề né tránh, ngược lại anh còn dùng bàn tay mang theo độ ấm của mình bao trùm lên tay hắn, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho hắn theo cách thức đơn giản nhất.

Ngón tay hắn nhéo nhéo vành tai Kinh Linh rồi hỏi. “Em ăn chưa?”

Kinh Linh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngước mắt nhìn Chương Hồi. “Thế còn anh, anh đi đâu từ sớm thế? Đã ăn chưa?”

Chương Hồi ăn ngay nói thật. “Anh đi gặp Nozawa Jiro.”

Kinh Linh bỗng nhiên sửng sốt, ánh mắt không biết phải làm sao.

Chương Hồi vuốt ve sau gáy anh an ủi, ôn nhu nói. “Đừng sợ, anh ta sẽ không xuất hiện nữa đâu, mà nếu có thì đã có anh ở đây cùng em rồi.”

Kinh Linh chủ động ôm lấy đối phương, anh hôn lên phần động mạch trên cổ hắn, mang theo giọng nói hơi nức nở nói. “Cảm ơn anh.”

Chương Hồi cũng không đưa túi hồ sư của Nozawa Jiro kia cho Kinh Linh, hắn không muốn đối phương bối rối vì gã.

Công việc của Kinh Linh đã gần kết thúc, Chương Hồi ở bên cạnh Kinh Linh đợi anh xử lý xong phần việc còn lại rồi hai người cùng ở lại Nhật Bản ba ngày.

Chương Hồi hy vọng có thể lưu lại hồi ức của hai người tại nơi Kinh Linh đã từng sinh sống, như vậy thì biết đâu có thể chữa lành những xót xa đã từng xảy ra trong lòng anh.

Bình luận

Truyện đang đọc