THƯ ĐẾN TỪ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG XA LẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày sinh nhật của Chương Hồi vừa vặn vào đúng Đông chí.

Nhớ đến việc Kinh Linh là người phía nam, Chương Hồi lưu lại rất nhiều cách làm bánh tổ(1), nhưng khi thử vài lần hắn vẫn cảm thấy hương vị không giống bản gốc cho lắm, cho nên hắn tranh thủ trong lúc Kinh Linh có khả năng đang vì chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho hắn mà không liên lạc mấy ngày bèn bay một chuyến về quê của Kinh Linh.

(Niên cao/Bánh tổ: Loại bánh được chế biến từ bột gạo nếp và được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung Quốc, thường được ăn trong dịp Tết. Sau khi được du nhập vào Hội An, Quảng Nam của Việt Nam thì được gọi là “bánh tổ”)

Đây là lần đầu tiên hắn đến thành phố phía nam này. Khác với cái lạnh khô khốc thấu xương của phía bắc, cái lạnh của phía nam mang theo hơi ẩm len vào đến tận cốt tủy, là một người sinh ra ở phía bắc thì Chương Hồi hơi khó thích ứng.

Hắn không mang nhiều tình cảm đối với thành phố này, nhưng mỗi khi tưởng tượng đến bé tinh linh nhà hắn từng trải qua mười tám năm trưởng thành ở đây, hắn lại có chút cảm tình khác đối với mảnh đất này.

Hắn cảm thấy đồng cảm với tâm tình của Kinh Linh trước kia khi đi qua những nơi người mình thích đã từng tới, tưởng tượng đến viễn cảnh được cùng người ấy đi qua từng con phố, hít thở cùng một bầu không khí, lắng nghe cùng một ngôn ngữ địa phương, tựa như có thể đến gần nhau hơn một chút.

Nhưng so với Kinh Linh thì hắn vẫn may mắn hơn rất nhiều, trong lòng anh khi đó đều là tình đơn phương chua xót, mà trong lòng hắn hiện tại đối với người trong lòng thì tràn đầy mật ngọt.

Chương Hồi cho người tra ra con phố Kinh Linh từng ở khi còn nhỏ, lại hỏi thăm hàng xóm gần đó tiệm bánh tổ nổi tiếng nhất, hắn nghĩ nếu món ăn được làm từ cùng một nguồn nước, cùng một bầu không khí thì chắc chắn sẽ mang lại hương vị quen thuộc của ngày xưa.

Sau khi hỏi thăm được, đó là một cửa hàng không quá lớn ở trong một ngõ nhỏ hơi hẻo lánh.

Khi Chương Hồi đến đã hơi muộn, những bông tuyết mỏng manh rơi xuống vương trên tóc và vai hắn.

Cửa hàng đã đóng cửa, Chương Hồi tiếc nuối nghĩ nếu chờ đến ngày mai thì không phải không được, nhưng thế thì thời gian trở về cũng sẽ bị chậm hơn một chút.

Một người lướt qua hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn thấy dáng vẻ hắn buồn bã đứng trước cửa hàng liền mở miệng hỏi. “Chàng trai, cậu muốn mua bánh tổ sao?”

Bên tai hắn bỗng nhiên nhớ tới giọng địa phương của Kinh Linh mỗi khi làm nũng hoặc tủi thân, đó là giọng Ngu Nông mềm mại.

(Giọng Ngu Nông mềm mại: thường dùng để miêu tả giọng địa phương của người Tô Châu. Giọng Tô Châu, giọng Thượng Hải và một số vùng khác thường nhẹ nhàng hơn các vùng khác nên được gọi là “giọng Ngu Nông mềm mại”)

Hắn nhìn người qua đường kia là một bà lão, hắn nói. “Đúng vậy, dì có thể cho cháu hỏi sáng mai mấy giờ cửa hàng này mở không ạ?”

Nghe giọng của hắn bà lão cười hỏi. “Chàng trai, cậu là người ở nơi khác sao?”

Chương Hồi lễ phép cười gật đầu. “Cháu là người thành phố B, người yêu của cháu là người thành phố H.”

Bà lão hiểu rõ, sau đó hỏi. “Vậy cậu cố tình tới đây đúng không?”

Chương Hồi nói. “Vâng, cháu muốn học cách làm bánh tổ, vào ngày Đông chí sẽ làm cho em ấy ăn.” Như vậy là có thể biết thêm một chút chuyện về anh, giống như anh đã thầm yêu hắn bao lâu nay.

Bà lão nghi hoặc. “Vậy thì sao cậu không mua trực tiếp, còn chưa kể tay nghề của người ở đây là độc nhất vô nhị, làm sao có thể truyền ra cho người ngoài được?”

Chương Hồi nghĩ một chút. “Không, cháu muốn học là để sau này mỗi khi đến Đông chí cháu đều sẽ làm cho em ấy ăn. Còn về việc độc nhất vô nhị thì cháu nghĩ sẽ có cách mà thôi.”

Bà lão bỗng nhiên cười thật vui vẻ, bà dùng bàn tay đầy nếp nhăn kia phủi đi lớp tuyết trên vai Chương Hồi, sau đó nói với hắn. “Đi theo ta, chàng trai, ta sẽ dạy cậu.”

Chương Hồi kinh ngạc, không phải bởi vì biết bà lão là chủ cửa hàng mà là hắn không ngờ bà sẽ dễ dàng đồng ý dạy cho hắn như thế.

Bà lão không dẫn hắn đi quá xa, ngôi nhà thứ ba sau ngã rẽ nhỏ chính là nhà của bà.

Đó là ngôi nhà theo kiểu phía nam cổ xưa, bà lão quay đầu nói với hắn. “Vào đi.”

Chương Hồi gật đầu. “Ngại quá, đã quấy rầy bà nghỉ ngơi rồi.”

“Không sao, dù sao ta cũng phải chuẩn bị cho ngày mai, thuận tiện có thể dạy cậu luôn.”

Bà lão nhìn qua thật ôn nhu, dáng vẻ như không phải bị người khác làm phiền mà ngược lại chỉ như đang cùng người nhà nói chuyện với nhau.

Từ khâu chuẩn bị nguyên liệu đến quá trình làm bánh bà lão đều kiên nhẫn dạy, Chương Hồi học vô cùng nghiêm túc, đến khi ý thức được thời gian thì đã gần 12 giờ.

Chương Hồi áy náy nhìn bà lão vẫn luôn mỉm cười nhìn hắn. “Ngại quá, đã muộn thế này hẳn là dì cũng mệt rồi.”

Bà lão ngồi trên ghế lắc đầu. “Không, ta không mệt, nhìn cậu ta cảm thấy rất vui vẻ.”

Chương Hồi nghi hoặc nhìn bà.

Bà lão bỗng nhiên nhìn về phía tường bên trái, trên đó treo một bức ảnh đen trắng của một chàng thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, hắn là người bà yêu khi còn trẻ.

“Dì đang nhớ đến chồng sao?” Chương Hồi hỏi dò.

Ánh mắt mơ hồ của bà hơi ngấn lệ, bà lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau đi một chút rồi sau đó chậm rãi nói.

“Thực ra người làm bánh tổ ngon nhất không phải là ta mà là chồng của ta mới đúng.”

Bà nở một nụ cười bên khóe miệng chìm vào trong hồi ức.

“Ông ấy rất dễ nhìn, mẹ của ta không xem trọng ông ấy cho lắm, bà cho rằng người quá đẹp thì tình cảm sẽ không sâu đậm. Nhưng lúc ấy cứ coi như là ta tùy hứng đi, một hai nhất định đòi ở bên ông ấy, khi đó ta lại còn mang thai ăn gì cũng không vào, chỉ thèm đúng thứ này.”

Bà chỉ vào nồi bánh tổ, Chương Hồi gật đầu hiểu.

Vì thế bà tiếp tục nói. “Ông ấy đã tốn không biết bao nhiêu ngày đêm để cầu xin vị thầy già làm bánh giỏi nhất khi đó, lão già đó tính tình không tốt mà lại còn nhỏ nhen, nhưng cuối cùng lại bị ông ấy nài nỉ đến phiền bèn đáp ứng dạy lại. Ta từng khuyên ông ấy không nên cầu xin người khác như vậy, ấy vậy mà ông ấy lại nói “Anh muốn mang đến cho em những điều tốt đẹp nhất.”

Chương Hồi hơi rung động, thứ tình cảm này khiến hắn cảm thấy đồng cảm.

“Chàng trai à, khi cậu xuất hiện ta nhìn thấy tấm lòng của ông ấy ở trong đôi mắt của cậu, vậy nên ta mới cảm thấy vui vẻ khi được gặp cậu.”

“Cảm ơn dì, người yêu cháu sau khi ăn được nhất định sẽ cảm thấy hạnh phúc vui vẻ giống như dì vậy.” Chương Hồi nói.

Trước khi đi, bà lão còn nói với Chương Hồi. “Khi ở bên nhau cậu nên cố gắng một chút, bởi cậu sẽ chẳng thể biết được khi nào người mình yêu sẽ rời khỏi mình, với cả khi yêu thì nên dũng cảm hơn một chút.”

Chương Hồi nghiêm túc gật đầu, sau đó nói. “Cảm ơn dì, thật sự cảm ơn dì, cháu nhất định sẽ vĩnh viễn nhớ rõ.”

Chương Hồi đặt bao lì xì mình đã chuẩn bị sẵn dưới chậu hoa bên cửa sổ, hy vọng sau khi tỉnh dậy bà lão sẽ thấy, đây cũng là cách duy nhất hắn có thể biểu đạt lòng thành của mình.

Trên cành hoa khô trong chậu chỉ có một chiếc nụ lung lay trong gió như muốn nở hoa.

……

Ngày Đông chí hôm đó cửa nhà Chương Hồi bị gõ rất sớm, Chương Hồi đoán được là ai, mở cửa ra quả nhiên là Kinh Linh mệt mỏi phong trần đang ôm rất nhiều đồ trong tay.

Chương Hồi xoa xoa mái tóc bị gió thổi loạn của anh. “Đến sớm như vậy sao?”

Kinh Linh đặt đồ trong tay xuống đất rồi choàng tay lên cổ Chương Hồi, anh kiễng mũi chân trao cho hắn một nụ hôn đầy hơi lạnh, Chương Hồi đỡ eo anh đáp trả lại, đến khi rời ra môi Kinh Linh cũng ấm lên.

Kinh Linh nghiêm túc nhìn Chương Hồi. “Chúc anh sinh nhật vui vẻ. Đây là lần đầu tiên em được bên anh trong ngày sinh nhật, hy vọng những năm về sau em đều có thể ở bên cạnh anh.”

Chương Hồi hôn đôi mắt chân thành mà ngượng ngùng của anh, hắn thâm tình nói. “Sau này năm tháng bình an, mọi việc trôi chảy, mãi mãi hạnh phúc, tất cả đều cần có em ở bên.”

Chương Hồi không ngờ Kinh Linh muốn làm vằn thắn(2) cho hắn, Kinh Linh cũng không ngờ Chương Hồi định làm bánh tổ cho anh, hai người nhìn nhau cười thấu hiểu tâm ý đối phương, trong lòng đều tràn ngập hạnh phúc bản thân chưa từng được cảm nhận.

(Vằn thắn/Hoành thánh: Một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Nhân vằn thắn làm từ thịt heo, hải sản và rau băm nhỏ, gói lại bằng vỏ bột mì rồi đem hấp chín. Sau khi hấp xong, vỏ bột mì chuyển màu trắng hơi trong cho phép nhìn thấy nhân bên trong)

Chương Hồi hỏi anh. “Em không liên lạc với anh nhiều ngày như thế là để học làm vằn thắn sao?”

Mũi Kinh Linh bị dính một chút bột mỳ, anh ngây ngô cười. “May là em học xong rồi, khó ơi là khó.”

Chương Hồi lau đi bột mỳ trên mũi anh, sau đó cũng bắt đầu làm bánh tổ, căn phòng ấm áp, mà trái tim ở gần nhau lại càng ấm áp hơn.

Hắn không nói cho Kinh Linh hắn học được cách làm bánh như thế nào, cũng tựa như Kinh Linh chưa hề nói cho hắn anh đã phải trả giá những gì, bọn họ chỉ cần biết rằng trong lòng đối phương đều có mình.

Đã nhiều năm rồi Kinh Linh chưa ăn bánh tổ, anh cắn thử một miếng, hương vị quen thuộc như đã từng ăn hồi nhỏ khiến anh kinh ngạc. Anh không dám tin, chỉ dám nghĩ rằng vì đó là do Chương Hồi làm nên anh mới cảm thấy như vậy, nhưng sau đó hai mắt anh đỏ lên mà ăn hết sạch.

Chương Hồi cũng ăn vằn thắn mà Kinh Linh gói, nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của Kinh Linh hắn lo lắng hỏi. “Sao thế bảo bối? Nếu không ăn được thì đừng ăn nữa.”

Kinh Linh lắc đầu, sau đó cảm động nhìn hắn. “Không phải, ngon lắm, ngon cực kỳ, ngon đến mức em muốn khóc.”

Dáng vẻ thỏa mãn của anh cũng khiến Chương Hồi thỏa mãn theo. “Em thích là được rồi, sau này anh sẽ tiếp tục làm cho em ăn.”

Sau khi ăn xong Kinh Linh cũng không rảnh rỗi, anh mở chiếc balo mình mang theo ra, bên trong là rất nhiều rất nhiều ảnh chụp liên quan đến Chương Hồi.

Anh ngượng ngùng nhìn Chương Hồi. “Em có thể trao đổi với anh điều này được không?”

Chương Hồi tò mò gật đầu cười.

Kinh Linh tiếp tục nói. “Em sẽ giúp anh dán những bức ảnh này trên tường nhà anh, đổi lại em có thể chuyển đến đây ở cùng với anh không?”

Chương Hồi bế anh lên xoay một vòng trên không. “Không được cũng phải được, ai bảo chúng ta có cùng suy nghĩ cơ chứ.”

Kinh Linh ngây ra, sau đó khi bị Chương Hồi bế lên tầng và nhìn thấy cảnh trước mắt, Kinh Linh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Chương Hồi đã biến bức tường đối diện giường kia thành nơi để treo ảnh, mà ảnh chụp của anh đã chiếm nửa mặt tường.

Kinh Linh nhìn hắn không nói nên lời, chính anh cũng không rõ ảnh được chụp vào thời điểm nào, ấy vậy mà chúng lại được trân trọng mà treo trong nhà của người trong lòng anh.

Ở trước giường, có nghĩa là trước khi ngủ hay sau khi tỉnh dậy đều là anh.

Anh bật khóc, sau đó vùi đầu vào trong ngực Chương Hồi chậm rãi mở miệng. “Em sẽ treo ảnh em mang đến lên, coi như là Chương Hồi của những năm đó và Kinh Linh của những năm đó được ở bên nhau.”

Chương Hồi lại đau lòng sự ngốc nghếch của anh, cũng cảm thấy vận mệnh thật trêu người. Bọn họ rõ ràng đã gặp nhau từ rất sớm, thế mà lại bỏ lỡ nhau nhiều năm đến thế, xét cho cùng đây là lỗi của hắn, điều này sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời hắn.

Nhưng may là hắn đã không còn sai lầm nữa, vào năm 33 tuổi hắn đã cùng với Kinh Linh 32 tuổi yêu nhau.

Kinh Linh nâng niu lấy ra ảnh chụp, đó là hình ảnh Chương Hồi mà hắn cũng chưa nhìn thấy, tuổi trẻ tràn ngập sức sống vô hạn và tình cảm mãnh liệt, hắn thổn thức mà hỏi Kinh Linh. “Anh sẽ càng ngày càng già đi, sẽ không còn là dáng vẻ mà em đã từng thích nữa, như vậy em có còn yêu anh không?”

Kinh Linh quỳ trên mặt đất hôn lên trán hắn. “Em yêu anh, dù là dáng vẻ nào em cũng yêu.”

Chương Hồi ôm lấy eo anh kéo hai người lại gần nhau, nói. “Anh cũng yêu em.”



Chú thích:

(1) Niên cao/Bánh tổ:



(2) Vằn thắn/Hoành thánh

Bình luận

Truyện đang đọc