THỦ PHỤ PHU NHÂN TRỐN CHẠY


Sau khi trở lại phủ Thủ phụ, Tô Nhược Uyển mang theo một cái chân vịt đi đến chỗ nuôi Tiểu Quất.
Tiểu Quất nhìn thấy nàng liền phe phẩy cái đuôi chạy tới, đầu nhỏ không ngừng cọ cọ tay Tô Nhược Uyển.

Đặc biệt là khi Tô Nhược Uyển lấy đùi vịt ra, Tiểu Quất càng vui sướng hướng về phía nàng kêu meo meo.
Trải qua khoảng thời gian nuôi nấng này Tiểu Quất đã lớn hơn một chút, bụng nhỏ cũng trở nên tròn vo.

Bất quá vẫn ngốc nghếch như cũ, Tô Nhược Uyển đem chân vịt đặt trước mặt nó, nó ngơ ngác nhìn Tô Nhược Uyển, tựa hồ không biết nên ăn thế nào.
Thấy vậy Tô Nhược Uyển cười cười, sau đó liền xé thịt vịt chậm rãi đút cho Tiểu Quất.

Lúc này Tiểu Quất mới vui sướng phe phẩy cái đuôi ăn uống thoả thích, ăn mấy miếng liền lại cọ cọ tay Tô Nhược Uyển, bộ dáng dính người làm Tô Nhược Uyển yêu thích không buông tay.
Tiểu Quất còn nhỏ, ăn cũng không nhiều lắm, không lâu sau liền ăn uống no đủ cùng Tô Nhược Uyển chơi đùa.

Nhưng hiện giờ sắc trời đã tối, Tô Nhược Uyển thừa dịp Tiêu Tuần tắm gội mới lặng lẽ ra thăm Tiểu Quất một lát.
Sợ bị Tiêu Tuần phát hiện, nàng không dám trì hoãn nhiều, sau một lát liền định rời đi.

Ai ngờ nàng chân trước vừa mới đi, sau lưng Tiểu Quất chân ngắn bước nhỏ đuổi theo.
Thấy Tô Nhược Uyển dừng lại, Tiểu Quất vội vàng chạy tới, nằm trên mặt đất lăn hai cái.

Tô Nhược Uyển bất đắc dĩ ngồi xổm xuống sờ đầu Tiểu Quất.
"Sắc trời không còn sớm, ngươi mau trở về ngủ đi."
Tiểu Quất giống như nghe hiểu lời nàng nói, có chút mất mát kêu một tiếng, lại cọ cọ tay Tô Nhược Uyển mới lưu luyến không rời trở lại trong ổ, cuộn tròn thành một vòng.

Nhưng đôi mắt to sáng lấp lánh lại nhìn chằm chằm Tô Nhược Uyển, như là tiễn nàng rời đi.
"Ta phải đi về rồi, ngươi ngoan ngoãn ngủ đi."
"Meo ~"
Lúc này Tô Nhược Uyển mới yên tâm xoay người rời đi, bất quá nàng còn chưa đi được hai bước liền thấy một thị nữ đi tới bên này, thị nữ kia nhìn thấy Tô Nhược Uyển liền lập tức quỳ xuống hành lễ.
"Gặp qua phu nhân."
"Những ngày qua đều là ngươi chăm Tiểu Quất?"
Nàng trộm nuôi Tiểu Quất nên không thể chăm sóc mỗi ngày, vì thế nàng giao phó Ngô ma ma ngày thường thay nàng chăm.


Hiện giờ trong tay nha hoàn này còn cầm một hộp đồ ăn, Tô Nhược Uyển liền đoán là Ngô ma ma phân phó nàng ta tới đây cho Tiểu Quất ăn.
Mà Tô Nhược Uyển cũng quả nhiên đoán không sai, chỉ thấy nha hoàn kia lập tức gật đầu, "Mấy ngày này Ngô ma ma không thể phân thân nên phân phó nô tỳ tới cho mèo con ăn."
"Mấy ngày này vất vả cho ngươi."
"Nô tỳ không vất vả, có thể vì phu nhân cống hiến sức lực là vinh hạnh của nô tỳ."
Nha hoàn này rất biết ăn nói làm Tô Nhược Uyển không nhịn được nhìn nàng nhiều thêm vài lần.

Sau đó lại đưa mắt ra hiệu cho Hoàn Nhi bên cạnh, Hoàn Nhi lập tức hiểu ý móc ra một chút bạc vụn ban thưởng cho nha hoàn trước mặt.
"Đa tạ phu nhân."
Tiểu nha hoàn trên mặt tràn đầy kinh ngạc nhận lấy bạc vụn, tựa hồ căn bản không nghĩ tới chính mình lại có thể được ban thưởng.

Sau khi sửng sốt một lát nàng lại vui sướng cúi đầu cảm tạ Tô Nhược Uyển.
Mới vừa rồi Tô Nhược Uyển đã cho Tiểu Quất ăn, hiện giờ sắc trời đã tối nên nàng liền cho tiểu nha hoàn này trở về.

Thẳng đến khi đi được nửa đường Tô Nhược Uyển mới nhớ tới đã quên hỏi tiểu nha hoàn kia tên gì để sau này chiếu cố nhiều hơn.
"Hoàn Nhi, ngươi có biết tiểu nha hoàn vừa rồi không?"
"Nô tỳ chưa từng gặp qua, có lẽ là tiểu nha hoàn mới vào phủ gần đây."
Hoàn Nhi là tiểu nha hoàn bên người Tô Nhược Uyển, đương nhiên sẽ quen mặt những nha hoàn khác trong phủ.

Khi Tô Nhược Uyển gả đến phủ Thủ phụ, Ngô ma ma đã dẫn Hoàn Nhi đi gặp các nha hoàn trong phủ một lần, bất quá tiểu nha hoàn vừa rồi nàng lại một chút ấn tượng cũng không có.
"Vậy thật đáng tiếc, lần sau nếu gặp nàng ngươi nhớ thay ta hỏi một chút xem nàng gọi là gì."
"Vâng."
Khi Tô Nhược Uyển trở lại phòng Tiêu Tuần đã tắm gội xong, đang ngồi trước bàn xử lý công vụ.

Hiện giờ trong phòng đang đốt than, vừa tiến vào trong liền có một luồng khí ấm áp ập tới.

Tô Nhược Uyển mặc áo choàng cảm thấy có chút nóng.
"Đã trở lại?"
Vừa cởi áo choàng ra, thanh âm của Tiêu Tuần liền truyền tới.

Xoay người nhìn lại phía sau chỉ thấy Tiêu Tuần đang khoác một lớp áo choàng, bên trong mặc đồ ngủ đơn giản, mái tóc đen chỉ dùng một cây trâm tuỳ ý búi lên, cả người đều mang hơi thở lười biếng.

Tô Nhược Uyển tim đập dữ dội ngơ ngác đứng im tại chỗ, mãi đến khi tiếng cười khẽ truyền vào tai nàng mới hoảng loạn dời đi tầm mắt.

Khi lại lần nữa nhìn về phía Tiêu Tuần, ý cười nơi khoé miệng hắn còn chưa thu hồi, Tô Nhược Uyển không khỏi tiến lên vài bước.
"Phu quân đang đọc sách gì thế?"
Thẳng đến khi đi đến trước bàn Tô Nhược Uyển mới phát hiện chính mình thất thố.

Vừa lúc giờ phút này trong tay Tiêu Tuần đang cầm một quyển sách, dưới sự xấu hổ nàng đành phải thò lại gần tìm đề tài.

Tiêu Tuần cũng phối hợp trực tiếp đưa cuốn sách cho nàng.
Tô Nhược Uyển nhận lấy, thế nhưng lại phát hiện là một quyển kỳ phổ* thất truyền đã lâu.

Chỉ tuỳ ý lật vài tờ nàng liền kinh ngạc không thôi, trên mặt cũng hiện lên vẻ hứng thú vô cùng.
*Kỳ phổ: sách dạy cách chơi cờ.
Nhưng mà nàng lại không phát hiện Tiêu Tuần không nhanh không chậm vân vê một quân cờ, khoé miệng cũng gợi lên ý cười, "Phu nhân có muốn cùng ta đánh một ván?"
"Được nha."
Nhìn cuốn sách vài lần Tô Nhược Uyển lại gợi lên hứng thú.

Vừa buông quyển sách xuống nàng liền phát hiện bên cạnh bàn đúng lúc đặt một bàn cờ, vì thế nàng liền cùng Tiêu Tuần thu hồi quân cờ trên bàn.
Hành động này làm trong mắt Tiêu Tuần nhiều thêm sắc đen, sau đó mới không nhanh không chậm mở miệng: "Đã là đánh cờ thì phải có cá cược, nếu phu nhân thắng ta sẽ tặng kỳ phổ này cho phu nhân được không?"
"Thật sự? Này đương nhiên là được!"
Tô Nhược Uyển chưa hỏi kỹ đã đồng ý, cờ nghệ của nàng cũng không kém, huống hồ lần trước còn thắng Tiêu Tuần, trước mắt nàng thật ra tự tin gấp trăm lần.

Bất quá không lâu sau nàng lại quay đầu nhìn Tiêu Tuần.
"Vậy nếu ta thua phu quân muốn cái gì?"
"Chờ thắng lại nói cho phu nhân."
Nói xong Tiêu Tuần dẫn đầu đặt xuống một quân cờ, sự chú ý của Tô Nhược Uyển cũng bị kéo về ván cờ.

Trong lòng nghĩ đến kỳ phổ, nàng phá lệ nghiêm túc, mỗi một bước đều đắn đo mãi mới đặt xuống.

Nhưng trái lại, Tiêu Tuần ở bên cạnh chỉ cần quân cờ của Tô Nhược Uyển đặt xuống, quân cờ của hắn sẽ theo sát sau đó, nhìn vô cùng tuỳ ý.

Trên bàn cờ Tô Nhược Uyển đang dần ở thế thượng phong, lúc Tô Nhược Uyển cho rằng mình có thể thắng ván cờ này thì Tiêu Tuần lại đột nhiên ngăn cơn sóng dữ, đem quân cờ của nàng bao vây.
Thắng bại đã định, Tô Nhược Uyển có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm bàn cờ, thật sự không nghĩ tới Tiêu Tuần hạ cờ tuỳ ý như thế cũng có thể thắng nàng.

Rõ ràng lần đầu tiên hai người chơi cờ Tiêu Tuần đánh cực kỳ nghiêm túc cũng không thắng được nàng.
Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tuần, cười tủm tỉm đến trước mặt hắn, "Phu quân, không lâu trước đây ta sinh bệnh, lâu rồi không có chạm qua bàn cờ, hiện giờ thật ra lạ lẫm không ít, cho nên ván này không tính, chúng ta chơi ván mới được không?"
"Được."
Nói xong Tiêu Tuần lại bắt đầu thu thập quân cờ, bộ dáng sảng khoái như thế trong nháy mắt làm Tô Nhược Uyển cảm thấy chính mình rơi vào bẫy rập bên trong.

Bất quá nhìn kỳ phổ bên cạnh nàng lại đánh mất nghi ngờ trong lòng, cũng giúp Tiêu Tuần cùng nhau thu cờ.
Tô Nhược Uyển cảm thấy ván vừa rồi là nàng quá khinh địch cho nên thời điểm cuối cùng mới thua trận.

Ván này nàng nghiêm túc hơn không ít, từng giây từng phút đều chú ý đến nước đi của Tiêu Tuần, phòng ngừa hắn có khả năng chiến thắng.
Nhưng mà ván này như cũ vẫn bị Tiêu Tuần xoay chuyển càn khôn, bao vây hết quân cờ của Tô Nhược Uyển.

Thua liền hai ván, khuôn mặt Tô Nhược Uyển đều trở nên suy sụp.

Bất quá mới vừa rồi đã chơi lại một lần, hiện giờ muốn chơi xấu cũng không có lý do, nàng đành thở dài.
"Ta thua, phu quân nói muốn cái gì đi."
Nói rồi Tô Nhược Uyển còn tiếc nuối không muốn buông kỳ phổ, hiện giờ trên mặt nàng tràn đầy mất mát, ngay cả ngữ khí cũng có vẻ chán nản.
Nhưng Tiêu Tuần lại chăm chú nhìn nàng, cầm lấy kỳ phổ đưa qua, "Tuy rằng ta thắng hiểm, nhưng cờ nghệ của phu nhân làm ta bội phục không thôi, cho nên kỳ phổ này tặng cho phu nhân."
Lời này vừa nói ra, đôi mắt Tô Nhược Uyển lập tức sáng lên, có chút không thể tin nhận lấy kỳ phổ.

Chỉ thấy nàng thật cẩn thận mở kỳ phổ ra, một lúc sau liền xem đến mê mẩn.

Một tay khác còn không quên bày kỳ phổ trên ván cờ.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, ánh nến lần lượt dập tắt, ánh sáng trong phòng dần tối đi, con ngươi Tiêu Tuần cũng theo đó đen lại.

Nhưng giờ phút này Tô Nhược Uyển vẫn như cũ xem đến mê say, không hề chú ý tới Tiêu Tuần bên cạnh.
Tiêu Tuần ho nhẹ một tiếng Tô Nhược Uyển mới đưa tầm mắt từ kỳ phổ dời đi.

Lúc này Tiêu Tuần đang chống đầu nhìn nàng, vài sợi tóc rơi trên trán làm Tiêu Tuần có vẻ càng thêm thanh lãnh.
Nhưng mà tầm mắt chuyển xuống dưới nàng liền thấy vạt áo Tiêu Tuần rời rạc, trên cổ còn có vết đỏ nhàn nhạt.


Trong lòng Tô Nhược Uyển đột nhiên sinh ra một cảm giác ngứa ngáy, nghĩ muốn làm thêm một vệt đỏ nữa trên xương quai xanh hơi lộ ra của Tiêu Tuần.
"Trời không còn sớm nữa, đừng để hại mắt."
Lúc này thanh âm của Tiêu Tuần vang lên, Tô Nhược Uyển mới hoảng loạn dời đi tầm mắt.

Chột dạ đáp ứng một câu, nàng liền cầm kỳ phổ xoay người đi đến kệ sách, sau khi cất kỳ phổ đi nàng mới bình tĩnh lại một chút.

Chỉ là lúc quay người lại không dám đem tầm mắt đặt trên người Tiêu Tuần.
"Phu nhân còn chưa hỏi ta muốn cái gì."
Đang lúc Tô Nhược Uyển không biết nên nói gì, giọng nói của Tiêu Tuần lại truyền đến.

Lời này làm Tô Nhược Uyển hoàn toàn thả lỏng, lại tò mò tiến đến bên cạnh Tiêu Tuần.
"Vậy phu quân muốn cái gì?"
Đúng vào lúc này ánh nến lại tắt thêm một ngọn, trong phòng càng thêm tối tăm, làm thanh âm của Tiêu Tuần cũng nhiễm một tia quyến rũ.
"Phu nhân ghé sát vào chút."
Mới vừa có được kỳ phổ tâm tâm niệm niệm, trong lòng Tô Nhược Uyển vô cùng cao hứng, rất nghe lời đi qua.

Ai ngờ nàng vừa mới tới gần Tiêu Tuần, một bàn tay liền đè ót nàng lại, khiến cho nàng hôn lên môi Tiêu Tuần.
Động tác bất ngờ khiến Tô Nhược Uyển hoảng sợ, lúc này một tay khác của Tiêu Tuần lại gắt gao nắm lấy eo nàng, chỉ hơi dùng sức, nàng liền ổn định vững chắc rơi vào trong lòng ngực Tiêu Tuần.
Đôi tay Tô Nhược Uyển để trên ngực Tiêu Tuần, nàng cảm nhận được tim hắn đập rất nhanh, khiến cho tim của Tô Nhược Uyển cũng rối loạn vài phần.
"Phu quân..."
Môi Tô Nhược Uyển đỏ giống như đánh son, hiện giờ ngước mắt nhìn Tiêu Tuần, mặt mày đều vô cùng quyến rũ, làm hô hấp của Tiêu Tuần nặng hơn vài phần.
Hắn giơ tay rút một cây trâm cài tóc trên đầu Tô Nhược Uyển, mái tóc đen liền theo đó trút xuống, sợi tóc hỗn loạn càng khiến cho nàng tăng thêm vài phần kiều diễm, mà Tô Nhược Uyển lại hồn nhiên chưa phát giác, trong mắt lộ ra vẻ mê man nhìn Tiêu Tuần.

Một giây sau Tiêu Tuần liền bế nàng đi đến phía giường.
Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, sợi tóc cũng dây dưa bện chặt, nhưng một nụ hôn qua đi, ánh mắt nóng rực của Tiêu Tuần lại nhìn nàng không có động tĩnh.

Điều này làm cho Tô Nhược Uyển có chút bất mãn, ngẩng đầu hôn lên môi Tiêu Tuần.
Hành động này của nàng giống như đốm lửa thiêu thảo nguyên, làm Tiêu Tuần lập tức không thể vãn hồi.

Không lâu sau thanh âm Tô Nhược Uyển liền trở nên nức nở, đứt quãng từ trong phòng truyền ra.
Mà nha hoàn ngày thường hầu hạ bên ngoài lúc này không biết đã đi nơi nào.

Toàn bộ đình viện chỉ còn lại ánh nến nhàn nhạt trong nhà chính, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng động khiến người ta mặt đỏ tim run..


Bình luận

Truyện đang đọc