THỦ PHỤ PHU NHÂN TRỐN CHẠY


Sáng sớm ngày thứ hai, sắc trời còn chưa sáng, bên ngoài phủ Thủ phụ đã tụ tập rất đông nhân mã.

Khi đưa Tiêu Tuần ra phủ, Tô Nhược Uyển vẫn còn buồn ngủ, nhưng thấy bên ngoài mọi người đã chờ xuất phát, nàng lập tức tỉnh ngủ, âm thầm nhìn về phía Tiêu Tuần.
"Đại nhân, vật tư cứu tế đều đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ lập tức khởi hành?"
Vừa đến ngoài cửa liền có thị vệ tiến lên hỏi Tiêu Tuần đã khởi hành hay chưa, mà Tô Nhược Uyển cũng vô thức nắm chặt tay Tiêu Tuần.

Cảm nhận được động tác nhỏ của Tô Nhược Uyển, trong mắt Tiêu Tuần không khỏi hiện lên một tia kinh hỉ.
"Kiểm tra lại một lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì lập tức xuất phát."
"Vâng."
Khi thị vệ xoay người rời đi, Tiêu Tuần dẫn theo Tô Nhược Uyển đi đến sau cây liễu.

Tô Nhược Uyển đang muốn hỏi Tiêu Tuần vì sao dẫn nàng đến đây.

Môi đỏ khẽ hé còn chưa kịp nói đã bị Tiêu Tuần lấp kín.
Bên hông còn ẩn ẩn đau, ký ức hôm qua cũng không chịu khống chế hiện lên làm Tô Nhược Uyển đỏ mặt tim đập, đầu cũng trở nên choáng váng.

Nhưng bên tai truyền đến tiếng thị vệ kiểm kê vật tư, Tô Nhược Uyển lại giãy giụa đẩy Tiêu Tuần ra.
"Vẫn còn có người ở đây."
Trong bóng tối, con ngươi Tiêu Tuần trở nên thâm trầm, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của hắn, nhịp tim của Tô Nhược Uyển ngăn không được đập nhanh hơn.

Nhưng nàng vừa mới dời tầm mắt, Tiêu Tuần lại dán lên.
"Không ngại."
Động tác của Tiêu Tuần ngày càng không khắc chế, thẳng đến khi âm thanh ồn ào bên tai dần thu nhỏ hắn mới buông tha cho Tô Nhược Uyển, nhưng vòng tay ôm Tô Nhược Uyển lại siết chặt hơn.
"Đợi ta trở lại?"
"Được."
Không biết có phải là ảo giác của Tô Nhược Uyển hay không, nàng cảm thấy Tiêu Tuần hình như cũng không nỡ rời xa nàng.

Nghĩ đến đây, tim Tô Nhược Uyển ngăn không được đập nhanh hơn.


Nhưng nàng vừa mới ngẩng đầu lên, Tiêu Tuần đã buông nàng ra, nắm tay nàng đi ra ngoài.
"Đại nhân, thuộc hạ đã xác nhận không có vấn đề gì."
Lúc này thị vệ phụ trách vận chuyển cũng đi đến trước mặt Tiêu Tuần, mà Tiêu Tuần sau khi liếc nhìn Tô Nhược Uyển một cái mới buông tay đến chỗ xe ngựa.
"Khởi hành đi."
"Vâng."
Theo lệnh của Tiêu Tuần, đội ngũ bắt đầu đi về phía trước.

Tô Nhược Uyển nhìn xe ngựa chậm rãi rời đi, thẳng đến khi toàn bộ đội ngũ biến mất trong bóng đêm, nàng mới xoay người vào phủ.
Sau khi trở lại phòng Tô Nhược Uyển cũng không buồn ngủ, đúng lúc Tiểu Quất cũng vừa tỉnh dậy, lảo đảo chạy về phía Tô Nhược Uyển.

Bộ dáng buồn cười này chọc cho Tô Nhược Uyển vui vẻ, xoay người ôm Tiểu Quất lên.
Nghĩ đoạn thời gian Tiêu Tuần không ở trong phủ nàng có thể ôm Tiểu Quất ngủ, Tô Nhược Uyển liền đến phòng phụ mang hết đồ vật của Tiểu Quất lại đây.
"Tiểu thư, Sở tiểu thư đưa thiệp tới, mời người đi quán trà nghe kể chuyện."
Sau khi dùng bữa sáng, Tô Nhược Uyển ôm Tiểu Quất nằm trên giường, Hoàn Nhi liền đưa tới một cái thiệp màu đỏ.

Tô Nhược Uyển nhận lấy thiệp, mở ra liền thấy bên trong là chữ của Sở Thanh Nhiễm.
Trước kia hai người thường sẽ hẹn nhau đi quán trà nghe kể chuyện, đúng lúc sau khi Tiêu Tuần rời đi Tô Nhược Uyển đang rất nhàm chán, vì thế sau khi nàng đóng lại thiệp chuẩn bị một phen, Tô Nhược Uyển liền đi quán trà hai người thường đến.
Tới quán trà chỉ thấy Sở Thanh Nhiễm đã sớm chờ ở đây, nhìn thấy Tô Nhược Uyển nàng liền nhanh chóng vẫy tay.
"Mau ngồi đi, biết Thủ phụ đại nhân đi rồi muội sẽ nhàm chán cho nên ta đặc biệt hẹn muội ra đây."
"Vẫn là Sở tỷ tỷ hiểu ta, phủ Thủ phụ to như vậy chỉ có một mình ta thật sự có chút nhàm chán."
Tô Nhược Uyển cũng không khách khí ngồi xuống bên cạnh Sở Thanh Nhiễm, bất quá nàng vừa nói xong, đôi mắt Sở Thanh Nhiễm không khỏi sáng hơn vài phần, sau đó chống đầu làm bộ không chút để ý nói:
"Nếu trong phủ nhàm chán, chi bằng muội về phủ Thượng thư đi, ta đi tìm muội cũng tiện hơn."
"Muốn gặp ta, Sở tỷ tỷ là tìm nhị ca ta tiện hơn thì có?"
Tô Nhược Uyển liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của Sở Thanh Nhiễm, vừa nói lời trêu ghẹo xong trên mặt Sở Thanh Nhiễm liền hiện lên vẻ thẹn thùng.
"Muội nói đi có giúp ta hay không?"
"Tẩu tử đã mở lời rồi, ta đương nhiên là sẽ giúp."
Tô Nhược Uyển vốn đã định về phủ Thượng thư, dù sao Tiêu Tuần mới rời đi chưa đến nửa ngày nàng đã cảm thấy có chút nhàm chán.


Còn lại mười mấy ngày nữa một mình nàng ở trong phủ sợ là không chịu nổi.
"Vậy là tốt rồi."
Nói xong Sở Thanh Nhiễm còn không quên rót cho Tô Nhược Uyển một chén trà, bất quá khi tầm mắt dời về phía tiên sinh kể chuyện, nàng lại như nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên ánh sáng.
"Hôm nay ta đặc biệt hẹn muội tới là nghe nói tiên sinh kể chuyện này nói về mấy chuyện xưa mới lạ, không bằng muội cẩn thận nghe một chút?"
Sở Thanh Nhiễm nói như vậy, Tô Nhược Uyển cũng không tự giác nhìn về phía tiên sinh kể chuyện ở trung tâm đại đường, chỉ thấy tiên sinh đang thao thao bất tuyệt kể chuyện, trong đại đường thỉnh thoảng còn truyền đến một vài âm thanh ủng hộ.
Nhưng cẩn thận nghe kỹ, Tô Nhược Uyển lại phát hiện chuyện tiên sinh kể đúng là nàng và Tiêu Tuần.

Không chỉ như thế, chuyện tiên sinh kể so với chuyện ngày ấy nàng nghe được thế nhưng giống nhau như đúc.
"Thế nào? Chuyện xưa lần này có hợp ý muội không?"
Thấy Tô Nhược Uyển sửng sốt, trên mặt Sở Thanh Nhiễm hiện lên ý cười.

Nàng biết Tô Nhược Uyển thích Tiêu Tuần, mà hiện giờ tiên sinh lại đang kể chuyện xưa Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần lưỡng tình tương duyệt, mấy ngày trước nàng vô tình nghe được liền muốn mời Tô Nhược Uyển cùng nhau tới nghe một chút.
Mà Tô Nhược Uyển sau khi phục hồi lại tinh thần, thấy biểu tình ý vị thâm trường trên mặt Sở Thanh Nhiễm, nàng đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Thật ra câu chuyện này của hắn không lâu trước đây ta đã nghe qua."
"Không nghĩ tới tin tức của muội lại nhanh hơn ta, muội nghe khi nào?"
Trong mắt Sở Thanh Nhiễm tràn đầy vẻ không thể tin, nàng biết Tô Nhược Uyển ngày thường không quá thích ra cửa, trước kia có tin tức gì cũng đều là nàng tương đối nhanh nhạy.

Bất quá nghĩ đến Tô Nhược Uyển luôn để ý chuyện liên quan đến Tiêu Tuần, biểu tình của nàng lại nhiều thêm vẻ ý vị thâm trường.
"Lần trước phu quân dẫn ta đi ăn cơm, chỗ đó cũng có tiên sinh kể chuyện nên đúng lúc nghe được."
"Thủ phụ đại nhân cũng nghe rồi? Lúc ấy hắn phản ứng như thế nào?"
Trên mặt Sở Thanh Nhiễm tràn đầy hứng thú ghé sát vào Tô Nhược Uyển, đồng thời còn không quên cắn hạt dưa.

Bộ dáng bát quái này làm Tô Nhược Uyển có chút bất đắc dĩ, cẩn thận hồi tưởng lại phản ứng của Tiêu Tuần hôm ấy.

Tô Nhược Uyển chỉ cảm thấy lúc ấy Tiêu Tuần vô cùng kỳ quái.
"Hắn hỏi ta cảm thấy tiên sinh kể chuyện thế nào, sau đó có người nhắc tới công chúa Ninh An, hắn tựa hồ có chút tức giận, sau khi lén giáo huấn người nọ còn bảo ta đừng tin lời đồn đãi."
Sau khi Tô Nhược Uyển miêu tả một lượt, Sở Thanh Nhiễm kinh ngạc đến mức hạt dưa rơi đầy đất.


Nhưng nhìn bộ dáng cau có rối rắm của Tô Nhược Uyển, nàng lại sinh ra chút tâm tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Ta cảm thấy Thủ phụ đại nhân có lẽ là cũng động tâm với muội."
"Đừng giỡn, nếu ta tin là thật tỷ phải chịu trách nhiệm đấy."
Sở Thanh Nhiễm nói làm tim của Tô Nhược Uyển đập nhanh hơn vài nhịp, nhưng trên mặt nàng vẫn như cũ ra vẻ bình thản.

Đây chính là việc nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tuy rằng ngày ấy Tiêu Tuần bảo nàng không cần tin lời đồn, nhưng khi đó xảm xúc của Tiêu Tuần rõ ràng có chút kỳ quái.

Sau khi Tô Nhược Uyển cẩn thận hồi tưởng lại, nàng cảm thấy Tiêu Tuần là bởi vì bị gợi lên hồi ức cùng công chúa Ninh An nên mới như vậy.
"Ta cũng chỉ là suy đoán thôi.

Được rồi, không trêu muội nữa, chuyện xưa này ta còn chưa nghe hết đâu, hôm nay ta phải nghe kỹ một chút."
Nói rồi Sở Thanh Nhiễm lại lần nữa cắn hạt dưa, tất cả sự chú ý cũng đều đặt hết lên người tiên sinh kể chuyện.

Bất quá so sánh ra, Tô Nhược Uyển lại có vẻ thất thần, rõ ràng là bị lời nói của Sở Thanh Nhiễm làm cho nhiễu loạn tinh thần.
Nhưng khi Tô Nhược Uyển ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng lại đột nhiên phát hiện một bóng dáng quen mắt.

Đến khi nàng nhìn kỹ lại phát hiện người nọ là gã sai vặt trong phủ.
Gã sai vặt kia là hạ nhân quét rác trong phủ, Tô Nhược Uyển từng gặp qua vài lần nên có chút ấn tượng.

Bất quá hạ nhân quét rác trong phủ từ trước đến nay bận rộn, ngày thường trên cơ bản là không có thời gian ra khỏi phủ.

Mà gã sai vặt này lại trực tiếp đi một tửu lầu mà phải đại quan quý nhân mới có thể đến, điều này không khỏi làm Tô Nhược Uyển sinh ra chút nghi ngờ.
"Muội đang nhìn gì thế?"
Chẳng mấy chốc Sở Thanh Nhiễm liền phát hiện Tô Nhược Uyển nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nàng cũng tò mò nhìn theo hướng Tô Nhược Uyển nhưng không thấy gì.
"Thấy một gã sai vặt trong phủ đi vào tửu lầu đối diện, cảm thấy có chút kỳ quái."
"Không bằng đi xem đi, trùng hợp tửu lầu kia là do nhị thúc của ta mở."
Nói xong hai người liền đứng dậy đi đến tửu lầu phía đối diện, mà chưởng quầy của tửu lầu hiển nhiên cũng nhận ra Sở Thanh Nhiễm, hai người vừa mới đi vào chưởng quầy liền cười đón chào.
"Sở tiểu thư tới chơi, mời người đến phòng riêng ngồi một lát, đồ ăn lập tức có ngay."
"Hôm nay ta không phải tới ăn cơm, nam tử mặc áo xám vừa rồi đi phòng nào?"

"Hắn đến phòng riêng lầu hai, đúng lúc chỗ cách vách kia không có ai, hai người có muốn ngồi đó không?"
Chưởng quầy này cũng là người khôn khéo, Sở Thanh Nhiễm vừa mới nói xong hắn liền hiểu ý.

Sau khi thấy Sở Thanh Nhiễm gật đầu hắn liền lập tức phân phó tiểu nhị dẫn hai người lên lầu hai.
Sau khi vào phòng riêng, hai người liền đem lỗ tai dán lên vách tường, muốn nghe một chút xem cách vách nói cái gì.

Nhưng bên trong tửu lầu này thật sự rất ồn ào, các loại âm thanh xen lẫn trong đó làm các nàng căn bản không thể nghe rõ động tĩnh bên trong cách vách.
Bất quá trong lúc mơ hồ Tô Nhược Uyển vẫn nghe thấy bên trong nói "Làm thoả đáng", "Đã ai bài tốt" gì đó, những lời này làm trong lòng Tô Nhược Uyển sinh ra một tia cảnh giác, thấy lầu hai không có người, nàng liền lớn mật hơn, lặng lẽ đi ra ngoài dán lên cửa sổ cách vách nghe lén.

Mà âm thanh nói chuyện trong phòng cũng truyền vào tai một cách rõ ràng.
"Lần này tuyệt đối không có sai sót, xin ngài yên tâm."
"Ha ha ha, rất tốt.

Chỉ cần chúng ta nội ứng ngoại hợp, lần này hắn nhất định gặp bất trắc giữa đường."
Hai câu đối thoại ngắn ngủn làm sắc mặt Tô Nhược Uyển trở nên ngưng trọng.

Tiếng cười càn rỡ bên trong cực kỳ giống Tĩnh vương gia, nội dung hai người đàm luận cũng làm nàng bất giác nghĩ tới Tiêu Tuần.
Lúc này trong phòng lại truyền đến động tĩnh, nhận thấy được người bên trong sắp sửa rời đi, Tô Nhược Uyển cùng Sở Thanh Nhiễm lập tức trốn về trong phòng.

Tuy nhiên hai người lại để lại một khoảng trống nhỏ trên cửa sổ để xem cách vách rốt cuộc là người phương nào.
Theo tiếng mở cửa vang lên, người ra trước chính là gã sai vặt của phủ Thủ phụ, chỉ thấy hắn đầu tiên nhìn xung quanh một lượt, sau khi xác nhận không có ai chú ý tới hắn mới nhanh chóng rời đi.
Sau đó lại qua mười lắm phút, cửa phòng cách vách lại lần nữa bị mở ra, lần này người đi ra quả nhiên là Tĩnh vương gia.

Thấy vậy Tô Nhược Uyển đã chắc chắn rằng bọn họ muốn hãm hại Tiêu Tuần, hơn nữa bên người Tiêu Tuần còn xuất hiện gian tế.
"Không bằng để nhị ca của muội đi báo tin cho Thủ phụ?"
Hiển nhiên Sở Thanh Nhiễm cũng phát hiện sự tình không đơn giản, bất quá nàng vừa nói xong Tô Nhược Uyển lại lắc đầu.
"Không được, ta tự mình đi.

Để nhị ca phái người đi động tĩnh quá lớn, sợ là sẽ bị phát hiện."
"Sở tỷ tỷ, tỷ giúp ta dắt một con ngựa tới, ta đi mua nam trang, bây giờ xuất phát hẳn là có thể đuổi kịp phu quân ta."
Cũng may hôm qua trong lúc vô tình Tô Nhược Uyển hỏi Tiêu Tuần đi con đường nào đến Mân Nam, hiện tại nàng đã hạ quyết tâm, một khắc cũng không chờ được, lôi kéo Sở Thanh Nhiễm ra khỏi tửu lầu.
Mà Sở Thanh Nhiễm thấy nàng tâm ý đã quyết nên đành phải nghe theo ý nàng, đi tìm cho nàng một con ngựa chạy nhanh..


Bình luận

Truyện đang đọc