THÚ THẦN QUYẾT



Vết thương trên cơ thể khiến toàn thân Thanh Phong đau đớn, hắn hiện tại mặc dù vừa bị trọng lực đè ép lại bị Tà Hoả thiêu đốt bên trong cơ thể nhưng vẫn lắng tai nghe những gì Dương Kỳ vừa nói.
Thanh Phong khuôn mặt đau khổ, cắn răng thấp giọng nói: "Vậy vì cái gì ta có thể sử dụng nguyên lực tồn tại bên trong Ngọc Hồn?"
Dương Kỳ giải thích nghi vấn của hắn, giọng nói vang lên trong đầu hắn:
"Đơn giản, tuy rằng kinh mạch toàn thân bị phong ấn nhưng Ngọc Hồn vốn dĩ không liên quan gì đến kinh mạch hoặc nguyên lực bên trong cơ thể nó liên quan đến linh hồn bí mật."
"Từ khi ngươi bước lên đây thì đan điền kinh mạch điều đã dừng hoạt vận chuyển nguyên lực khắp toàn thân, Nguyên Hồn tồn tại bên trong tinh thần thế giới và không thuộc về kinh mạch."
"Cho nên cơ thể của ngươi kinh mạch bị dừng hoạt động vận chuyển nguyên lực nhưng Nguyên Hồn thì không, mà đây là mục đích thứ hai mà Tụ Linh Trận tồn tại."
"Trận pháp hấp thụ tất cả nguyên lực nơi này, Ngọc Hồn cũng vì vậy mà không thể hấp thụ nguyên lực trong thiên địa, khi ngươi sử dụng hết nguyên lực bên trong thú hồn đồng nghĩa với việc ngươi thật sự chỉ có thể dùng thể phách của bản thân vượt qua vòng thi, đây là biện pháp mà họ suy nghĩ ra được."
"Ngươi không để ý rằng tất cả những người ở nơi này điều biết ngươi dùng Nguyên Lực nhưng lại không ngạc nhiên chút nào hay sau, bởi vì trên cơ bản tất cả điều biết về điều này, họ chỉ muốn dùng nguyên lực khi bản thân đến cực hạn mà thôi."
"Ngươi vừa rồi đã sử dụng hơn phân nửa nguyên lực bên trong Ngọc Hồn, bây giờ muốn đột phá e rằng cực kì khó khăn."
Thanh Phong nhíu mày suy tư, thấp giọng nói: "Chỉ còn một nửa nguyên lực thôi sao...!bất quá cũng đủ rồi."
Thanh Phong ngồi xuống, xếp bằng trên bậc thang, đôi mắt nhắm lại, nhiệt độ trên thân biến mất.

"Nếu đã vậy thì còn cũng mau chóng thu hồi trọng lượng Như Ý Thần Thiết trở về trọng lượng ban đầu rồi nhanh chóng tiến lên." Dương Kỳ giọng nói bên trong lộ ra mừng rỡ cùng nhẹ nhõm vang lên trong đầu hắn.
Thanh Phong không có đáp lời, hắn vẫn nhắm chặt đôi mắt, hiện tại hắn đã tiến vào thế giới của bản thân.
"Cổ Chuông, lần này lại nhờ đến ngươi."
Thanh Phong bước vào tinh thần thế giới của bản thân, hắn đi thẳng một mạch cuối cùng tiến về trước mặt một chiếc chuông cổ.
Bàn tay cầm lấy Cổ Chuông hắn thở dài, lắc đầu.
Trong tay Cổ Chuông bổng nhiên sáng lên, một giọng nói vang lên.
"Chủ nhân không cần phải nói như vậy, đây vốn dĩ là việc của ta~"
"Cảm ơn." Thanh Phong đôi mắt nhìn thẳng vào đang phát sáng Cổ Chuông, khoé miệng nhắm mắt, nhớ lại quá khứ.
Quỷ Môn Quan
"Sư tôn, rốt cuộc Quỷ Môn Quan được thành lập và lí do còn tồn đến bây giờ vì điều gì."
Trong một toà thành cổ, xung quanh tràn đầy rừng cây, một cậu bé mái tóc bạc, trên người mặc lấy một bộ Thanh Y, khuôn mặt tràn đầy sự ngây thơ, giọng nói tràn đầy sự hiếu kì vang lên.
Trước mặt đứa bé, một nam nhân trên thân mặc lấy một bộ y phục màu xám khoé miệng mỉm cười nhìn xuống cậu bé.
"Quỷ Môn Quan mục đích được thành lập là vì tiêu diệt hết hãy bọn sâu bọn tồn tại trong đế quốc, triều đình không quản lí được tất cả, vậy thì để tông môn chúng ta quản."
Đứa bé nhìn lấy người thanh niên, khuôn mặt tràn đầy ngây thơ, hiếu kì nói tiếp.
"Tại sao chúng ta lại phải giết chết bọn sâu bọ, bọn chúng đâu có làm gì chúng ta đâu chứ."
Thanh niên mỉm cười nói: "Đúng vậy, bọn sâu bọ không làm gì được chúng ta nhưng nó làm hại kẻ khác, mà nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt tất cả bọn chúng."
Cậu bé đôi mắt sáng lên ngây thơ đáp lời: "Vậy chúng ta làm vậy có được xem như anh hùng không hả? chúng ta bảo vệ người khác không bị sâu bọ làm hại, họ có phải nên cảm ơn chúng ta, rồi tôn sùng như một anh hùng không hả sư tôn."
Thanh niên ngồi xuống sờ đầu cậu bé mỉm cười rồi nói:
"Chúng ta không phải anh hùng, anh hùng không sống về đêm, còn chúng ta thì chỉ được phép hoạt động về đêm, anh hùng có thể giúp đỡ tất cả còn chúng ta chỉ tiêu diệt những thứ cần tiêu diệt, chúng ta không thể giống anh hùng ngăn cản kẻ ác làm hại mọi người, chúng ta chỉ có thể giúp người khác khi sự việc đã xảy ra."
"Chúng ta không cần sự cảm ơn, bởi vì chúng ta không xứng đáng nhận được nó, chẳng qua chúng ta chỉ làm những điều mà những con sâu bọ từng làm với kẻ khác mà thôi."
Cậu bé đôi mắt sáng lên, vội vàng nói: "Sư tôn, ta có thể trở thành giống y như sư tôn không?"
Thanh niên sững sờ, chợt mỉm cười rồi nói: "Ồ ngươi nói giống ta? Ý là trở thành kẻ hoạt động về đêm!"
Cậu bé mỉm cười, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy."

Thanh niên đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn cậu bé một lúc rồi nói: "Ngươi có biết trở thành kẻ sống về đêm, ngày ngày sẽ phải đối mặt với những thứ gì không."
Cậu bé lắc đầu, thành thật trả lời: "Không biết!"
Thanh niên sắc mặt trở nên nhu hòa, sờ đầu cậu bé rồi nói:
"Trở thành kẻ sống về đêm mỗi ngày điều sẽ phải đối mặt với một thứ được gọi là nhân tâm sảo trá, trước khi bọn sâu bọ bị tiêu diệt, bọn chúng sẽ tìm đủ lí do để bào chữa cho những gì mình đã làm, tuy nhiên có một sự thật...!những gì bọn sâu bọ đã làm thì không thể thay đổi, với những gì bọn chúng đã từng làm với kẻ khác, và bọn chúng vẫn không thể bào chữa cho tội lỗi mình đã gây ra."
"Nếu như ngươi nhân từ với bọn chúng, thì sau đó bọn chúng sẽ đâm một đao ở sau lưng của ngươi, vậy nên ngươi nghĩ xem mình có thể ở trước mặt bọn chúng, rồi lộ ra thiện lương một mặt hay không!"
Cậu bé tuy rằng cái hiểu cái không nhưng vẫn kiên định gật đầu: "Con có thể làm được."
Thanh niên mỉm cười gật đầu, trong tay xuất hiện 2 quyển võ học, đưa vào bàn tay cậu bé rồi nói: "Được, nhớ kĩ quyết định của ngươi vào ngày hôm nay, ở trong tay của ta có hai quyển võ học, nó được gọi Quỷ Linh Ảnh Bộ cùng Linh Ảnh Quyền, hôm nay bắt đầu từ bây giờ hãy học tập hai thứ này, nếu muốn trở thành kẻ sống về đêm, nếu không muốn mất mạng khi đi làm nhiệm vụ."
Hình ảnh nhất chuyển.
Trên một cánh rừng, một trung niên mặc bộ đồ sát thủ trên người, ngực bị một con dao xỏ xuyên qua nằm khoi khớp trên mặt đất.
Bên cạnh là một thiếu niên trên mặt trải xuống từng giọt nước mắt.
Trung niên bàn tay run rẩy, sờ lên vai thiếu niên, nhỏ giọng nói:
"Thanh Phong...!đừng khóc...!trước khi...!ta chết...!ta muốn...!con hứa...!với ta...!một điều..."
Thiếu niên bàn tay run rẩy nắm chặt tay trung niên, nước mắt rơi xuống mặt đất, hét lớn: "Người đừng chết mà sư tôn...!chỉ cần người không chết, muốn ta hứa cái gì ta cũng sẽ hứa..."
Trung niên nhẹ nhàng lắc đầu: "Đã không kịp...!ta muốn...!con hứa...!với ta...!một điều...!hãy tha...!mạng cho nàng ấy...!kì thật...!tất cả...!điều là lỗi của ta...!nếu như ta...!khi đó...!có ở nơi đó...!thì mọi chuyện đã không...!xảy ra...!như vậy...!đáng tiếc..

những chuyện xảy ra lại không thể...!thay đổi...!cái mạng này...!vốn dĩ là nàng ấy cứu...!hôm nay...!cũng xem như trả lại...!cho nàng ta..."
"Đừng tự trách bản thân...!đây là...!sự lựa...!chọn của chính ta...!nếu như con...!cảm thấy có lỗi...!thì giúp ta một chuyện..."
Thiếu niên lệ rơi đầy mặt, ngơ ngác mở miệng: "Nhưng đó cũng không thể hay đổi ta đã giết chết chính người nuôi dạy bản thân..."
Trung niên mỉm cười nhắm mắt: "Vốn dĩ...!con cũng...!đâu biết...!đó là ta...!tuy nhiên...!nếu như lúc đó...!con không làm vậy...!thì mới thật sự...!có lỗi với...!những gì...!mà ta đã nói...!những chuyện quá khứ...!không thể thay đổi...!người làm sai...!vốn dĩ điều phải trả giá...!vì những gì...!họ đã làm...tuy nhiên...!lần này hãy tha cho nàng ấy một mạng...!đây không phải là lời hứa...!ta chỉ cầu xin...!nếu con cảm thấy...!không được...!có thể làm những gì...!con nghĩ...!mình nên làm..."
"Còn...!chuyện mà...!ta muốn con...!hứa...!với ta...!chính là...!trở thành...!môn chủ...!Quỷ Môn...!Quan...!với...!thực lực...!cùng...!trí tuệ...!tất cả...!mọi mặt...!điều đạt...!được...!yêu cầu...!mà ta...!đặt ra...!cho môn chủ...!đời tiếp theo..."
"Ta muốn con...!sau này...!hãy bảo vệ...!Quỷ Môn Quan...!thời gian của ta không còn nhiều...!ta muốn con hứa với ta được không..."
Thiếu niên lệ rơi đầy mặt, gật đầu: "Được."
Thanh niên mỉm cười, nhắm lại đôi mắt, bàn tay rơi xuống mặt đất.

Thiếu niên lệ rơi đầy mặt, ngước đầu lên trời thét dài: "Sư tôn..."
Hình ảnh nhất chuyển.
Trong một toà sảnh chờ, một thiếu niên mặc hắc bào, khuôn mặt tràn đầy uy nghiêm đứng ở trên cao nhìn xuống phía dưới.
Phía dưới trên trăm người mặc hắc y trên thân, có một người bên trong bổng nhiên lên tiếng.
"Bẩm báo môn chủ, tại sao môn chủ đời trước lại chết."
Thiếu niên mặc hắc bào trầm mặc rồi trả lời: "Sư tôn chết trong tay yêu tu đại năng, vì tình mà chết, vì ta mà chết."
Một người khác cũng lên tiếng nói: "Môn chủ, vậy chúng ta lúc nào tiêu diệt sạch sẽ những yêu tu đáng chết kia, bây giờ tuy rằng bọn chúng bên trong chỉ còn vị yêu chủ thần bí kia mà thôi."
Thiếu niên hắc bào trầm mặc, thở dài: "Không cần, tha cho nàng một mạng, hi vọng quyết định của ta hôm nay là đúng."
Hình ảnh nhất chuyển.
Trong một khu rừng, một thiếu niên cùng một nữ nhân quỳ gối xuống mặt đất.
Thiếu niên mặc hắc bào, khoé miệng trải ra vết máu, sắc mặt bình tĩnh nhìn lấy nữ nhân: "Thật không ngờ ta tha cho ngươi một mạng, ngươi lại vẫn tìm đến đây, vậy thì hôm nay cũng đừng trách ta."
Nữ nhân cười lớn: "Vậy thì sau chứ, ngươi giết chết hắn, cho dù ngươi có tha cho ta đi nữa, vậy thì cũng không thay đổi được việc hắn đã chết trước mặt của ta, haha."
Thiếu niên lắc đầu: "Đan điền của ta đã vỡ nát, vậy thì giết ngươi xong ta sẽ tế bái linh cữu của sư tôn, rồi tự tử."
Nữ nhân vừa khóc vừa cười, trong tay xuất hiện một cây dao rồi đâm xuyên qua trái tim, trước khi chết vẫn cười lớn.
"Không cần, tự ta sẽ giải quyết, ta chỉ hi vọng, khi ta chết đi, hãy đặt thân thể ta ở bên cạnh hắn."
Thế giới tinh thần, Thanh Phong mở ra đôi mắt, mỉm cười thấp giọng nói: "Sư tôn, vốn dĩ lúc đó ta có thể giết chết bọn hắn, tuy nhiên như vậy thì còn ai bảo vệ được Quỷ Môn Quan chứ, đan điền của ta đã vỡ nát, Cổ Chuông có thể chữa trị kinh mạch đứt gãy nhưng không thể chữa lành đan điền của ta đã vỡ nát, nếu giết bọn họ thì e rằng Quỷ Môn Quan cũng từ đó mà biến mất khỏi thế gian."
"Kì thật vốn dĩ nơi đó đã không nên tồn tại, bởi vì hiện tại triều đình cũng đã bắt đầu xuất hiện Pháp luật mà không cần đến chúng ta những kẻ chỉ sống về đêm."
(Lưu ý: Yêu tu ở đây không phải Yêu tộc, mà là những nhân loại có tính cách như một dã thú, từ ngữ gọi riêng ở Linh Thú đại lục, ok).


Bình luận

Truyện đang đọc