THỤ THẾ THÂN THỨC TỈNH RỒI

Trong khi Lâm Phong Trí nói, Yến Hạc Thanh nảy ra một ý tưởng mới.

   Lục Mục Trì bị nhốt ở nhà họ Lục, bước tiếp theo trong kế hoạch của cậu sẽ mất đi một cơ hội.

   Giờ Lâm Phong Trí nhờ cậu tới là đang cho cậu lý do chính đáng nhất.

   Nhưng Yến Hạc Thanh chưa vội nhận lời Lâm Phong Trí.

   Cậu muốn y nài nỉ mình rồi mới đáp ứng.

   Quả nhiên Yến Hạc Thanh im lặng không nói gì khiến Lâm Phong Trí chột dạ, y cũng biết yêu cầu này của mình hơi quá đáng.

  "Em biết bắt anh đối diện với Lục Mục Trì rất khó cho anh......" Vẻ mặt y càng thêm nghiêm túc. "Sau này anh nhờ chuyện gì em cũng sẽ giúp anh!"

   Rốt cuộc Yến Hạc Thanh mở miệng, "Nhưng khai giảng xong bận lắm."

   Dạo này nhóm chat của lớp hết sức náo nhiệt, giờ Lâm Phong Trí mới biết nguyên nhân, thì ra là sắp khai giảng.

   Y cắn môi dưới, "Cuối tuần này được không?"

   Y không có ý thúc giục Yến Hạc Thanh nhưng tình thế quá cấp bách, y sợ càng để lâu sẽ càng lớn chuyện.

   Tính tình Lục Mục Trì thế nào y hiểu rõ nhất, ngang bướng hơn bất kỳ ai khác.

   Yến Hạc Thanh vẫn chưa trả lời dứt khoát, "Để cuối tuần rồi tính."

   Từ nhỏ Lâm Phong Trí đã được bợ đỡ săn đón, mọi người đều thích y, nuông chiều y, ngoại trừ Lục Lẫm thì Yến Hạc Thanh là người thứ hai không chiều y nên Lâm Phong Trí cảm thấy không quen, cũng rất ấm ức.

   Y buông tay Yến Hạc Thanh ra, cúi đầu rầu rĩ nói, "Ừm. Vậy khi nào rảnh anh nói em biết ngay nhé, để em cho anh địa chỉ."

   Tạm thời xem như đã giải quyết được rắc rối, thần kinh căng thẳng mấy ngày nay của Lâm Phong Trí rốt cuộc giãn ra, chợt nhớ tới khối pha lê trang trí mấy trăm ngàn kia.

   Không phải Lục Mục Trì nên y nghĩ tới một người khác, cô gái tặng trái cây đắt tiền cho Yến Hạc Thanh.

   Y tò mò hỏi, "Anh, người bạn theo đuổi anh tên gì vậy?"

   Hào phóng tặng khối pha lê trang trí mấy trăm ngàn có thể cũng là người trong giới bọn họ, biết đâu y quen cũng nên.

   Yến Hạc Thanh không ngờ trí nhớ Lâm Phong Trí lại tốt một cách lạ kỳ trong mấy chuyện vặt vãnh như vậy, cậu thản nhiên nói, "Người đó có theo đuổi anh đâu."

   Giờ Lục Lẫm đối với cậu vẫn đang ở giai đoạn tiếp xúc.

   Lâm Phong Trí chẳng mấy để ý, "Vậy không nói theo đuổi nữa, người bạn đối với anh rất tốt kia tên gì."

   Yến Hạc Thanh thờ ơ nói, "Lần sau có dịp sẽ giới thiệu cho hai người làm quen."

  "Có cần bí mật vậy không...... Thôi được rồi." Lâm Phong Trí lẩm bẩm đưa tay lên xem đồng hồ, "Không còn sớm nữa, em về trước đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi."

   Đi tới cửa, y đột nhiên dừng lại.

   Có một thắc mắc cứ quanh quẩn trong lòng y bấy lâu nay.

   Hệt như một con tằm nhả tơ không ngừng, cuối cùng quấn thành một cái kén to dày.

   Nếu không hỏi thì kén sẽ nổ tung mất.

   Y cắn môi để lại mấy dấu răng, không quay đầu lại mà mở miệng, "Anh, em hỏi thêm một chuyện được không? Anh phải thành thật trả lời em nhé."

   Yến Hạc Thanh nhìn y, "Ừ."

  "Anh......" Lâm Phong Trí lấy hết can đảm hỏi, "Lúc cha mẹ em đến viện mồ côi nhận con nuôi, anh cố ý trốn đi để nhường cơ hội nhận nuôi cho em sao?"

   Câu hỏi này làm Lâm Phong Trí cạn kiệt sức lực.

   Y đã nghĩ tới vấn đề này vô số lần, cũng ép mình quên đi vô số lần.

   Y sợ kết quả sẽ là đáp án mình không thể chịu nổi.

   Không phải!

   Nhất định là không phải đâu!

   Ngực Lâm Phong Trí phập phồng dữ dội.

   Y rất mong Yến Hạc Thanh trả lời không phải.

   Bầu không khí im ắng, đối với Lâm Phong Trí một giây dài như cả năm, nhưng trên thực tế chỉ một giây sau Yến Hạc Thanh đã trả lời.

  "Đúng vậy."

   Giọng Yến Hạc Thanh trong trẻo hiền hòa, "Anh đã nói rồi mà, anh sẽ luôn bảo vệ em."

   Lưng Lâm Phong Trí cứng đờ.

   Y cắn chặt môi dưới rồi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, "Ừm."

   Mở cửa ra ngoài.

   Đi chưa được mấy bước Lâm Phong Trí đã bỏ chạy, tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập vang vọng khắp hành lang.

   Ra khỏi chung cư, Lâm Phong Trí đưa tay đè lại trái tim đập loạn, trong miệng tràn ngập mùi rỉ sắt nhàn nhạt, là mùi máu tươi.

   Y cắn nát môi.

  Thì ra là thật......

   Y gặp được cha mẹ và hai anh là cơ hội Yến Hạc Thanh tặng cho y!

   Trước mắt Lâm Phong Trí bỗng nhiên tối sầm, trong tầm nhìn là một màu đen kịt, nhưng chỉ 1-2 giây sau là hết.

   Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn, Lâm Phong Trí ngoái đầu nhìn đèn cảm ứng đã tắt trên cầu thang.

   Vừa tối om vừa sâu hun hút như một cái miệng đỏ lòm ngoác rộng.

   Y nhả bờ môi bị cắn nát bươm ra, lúc này mới quay người chạy tới xe.

  ——

   Trên lầu, Yến Hạc Thanh rửa sạch bát đũa rồi đi tới vách tường dựa sát vào, nhắm mắt lại hình dung kết cấu tổng thể biệt thự lưng chừng núi của Lục Mục Trì.

   Những mô tả này nằm rải rác trong 5.01 triệu chữ, vụn vặt lộn xộn.

   Hầu hết là xuất hiện trong ba năm cậu bị nhốt ở biệt thự lưng chừng núi kia.

   Từ vườn hoa đi vào, nhà chính là một ngôi biệt thự ba tầng, phía sau ga ra để xe bên hông có một nhà kho chật hẹp.

   Đó là phòng tối mà cậu bị nhốt suốt thời gian dài.

  ......

   Vầng trán trắng mịn lấm tấm mồ hôi, 15 phút sau, Yến Hạc Thanh mở mắt ra.

   Cậu đi tới bàn trà ngồi xuống bật máy tính lên, dùng phần mềm tạo ra một mô hình biệt thự.

   Trước kia để ngăn cậu chạy trốn, ngoại trừ phái người canh gác thì Lục Mục Trì còn lắp camera khắp nhà.

   Từ Kiều Âm là tình mẫu tử mà Lục Mục Trì đã khao khát mười mấy năm, chẳng thua gì chấp niệm đối với Lâm Phong Trí trước đây.

   Lần này không có Lâm Phong Trí hòa giải mâu thuẫn giữa bọn họ mà còn có một cuộc "trùng phùng" tệ hại ghê tởm, Lục Mục Trì muốn ngăn Từ Kiều Âm bỏ trốn nhất định cũng sẽ lắp camera.

   Cậu muốn tìm ra vị trí cụ thể của những chiếc camera này.

   Yến Hạc Thanh đánh dấu hầu hết các vị trí gắn camera trong mô hình biệt thự, phần còn lại cậu phải tìm cơ hội thăm dò.

   Làm xong, Yến Hạc Thanh tắt máy tính đi tắm.

   Tắm xong vẫn còn rất sớm, mười giờ.

   Yến Hạc Thanh không đọc sách hoặc ôn bài như thường lệ, ngày mai khai giảng nên cậu định ngủ sớm.

   Đi ngang qua bàn trà, bước chân Yến Hạc Thanh dừng lại.

   Cậu khom người mở ngăn kéo ra.

   Khối pha lê lập phương lẳng lặng nằm bên trong.

   Cậu đi vào bếp.

   Trong tủ lạnh chỉ còn một thùng nước tinh khiết, cậu lấy ra một chai rót vào chậu rồi bỏ pha lê lập phương vào lau chùi cẩn thận.

   Rửa sạch, cậu lấy khăn lau khô, bọc lại đem tới bàn trà.

   Mở ngăn kéo lúc nãy ra, chiếc hộp nhung màu xanh ngọc vẫn còn mới tinh.

   Mở nắp hộp, Yến Hạc Thanh định để lại khối pha lê lập phương vào đó.

   Cậu không biết khối pha lê lập phương này đắt tiền như vậy, tận mấy trăm ngàn.

   Cậu gỡ khăn ra, ánh đèn trên đầu chiếu xuống pha lê lập phương, những tia sáng cầu vồng lóe lên trong lòng bàn tay Yến Hạc Thanh.

   Động tác dừng lại hai giây.

   Cuối cùng Yến Hạc Thanh vẫn đặt khối pha lê lập phương về chỗ cũ rồi đóng nắp hộp lại, thắt hai sợi dây cùng màu thành nút cát tường.

   Nhẹ nhàng cất vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo.

   Ngày đầu tiên khai giảng, trời quang mây tạnh, đại học Bắc Kinh hiu quạnh suốt kỳ nghỉ đông lại náo nhiệt như xưa.

   Yến Hạc Thanh đã ghi nhớ thời khóa biểu của học kỳ mới.

   Cậu là người đầu tiên đến lớp.

   Hai tiết đầu chẳng có gì đặc biệt, tiếng Anh đại học 2. Hơn nữa đây là môn tự chọn chung, các sinh viên đến từ nhiều khoa khác nhau.

   Tiết ba và bốn là thực vật học.

   Phòng học đổi từ lầu một lên lầu bốn, đám đông chen chúc trên hành lang, Yến Hạc Thanh đi phía trong cùng.

   Trước mặt cậu là một nam sinh có chiều cao vượt trội, cả đám cười nói rôm rả đi lên lầu.

   Trên tay ai cũng cầm sách thực vật học.

   Lên lầu bốn, Yến Hạc Thanh rẽ trái, đám người trước mặt cậu lúc nãy vừa vào phòng học B401.

   Đích đến của Yến Hạc Thanh cũng là B401.

   Cậu đi vào phòng B401, cả lớp trở nên yên tĩnh thấy rõ, hai hàng ghế đầu bỏ trống, từ hàng thứ ba trở đi mới có sinh viên.

   Yến Hạc Thanh cầm sách đi tới hàng đầu ngồi xuống.

   Lật sách giáo khoa mới ra, yên lặng chuẩn bị bài học.

  "Yến Hạc Thanh kìa."

   Tiếng xì xào vang lên.

  "Đúng là danh bất hư truyền, đẹp ghê luôn! Cứ như nhân vật truyện tranh vậy, lông mi kìa, da kìa, mắt hồ ly kìa!"

  "Đẹp quá! Có ai biết thời khoá biểu của cậu ấy không, tớ muốn học chung với cậu ấy!"

  ......

   Yến Hạc Thanh vừa vào lớp thì Cố Tinh Dã đã chú ý ngay.

   Hắn không thể nào không chú ý được.

   Ngay khi Yến Hạc Thanh bước vào phòng học, hắn đã biết chắc sinh viên gầy gò thanh tú có khí chất thuần khiết này là Yến Hạc Thanh.

   Trước khi gặp Yến Hạc Thanh, giáo viên hướng dẫn Dương Nhữ Thành từng thì thầm to nhỏ với hắn cả tháng về cậu, cứ như tìm được báu vật quý hiếm vậy.

   Đến khi gặp thật sự, Cố Tinh Dã cảm thấy không hề khoa trương chút nào.

   Nhưng hắn càng để ý chuyện khác hơn.

   Yến Hạc Thanh rất giống Lâm Phong Trí.

   Hắn đã xác định nam sinh hôm qua mình thấy ở trường chính là Yến Hạc Thanh.

   Gương mặt thanh tú đặc biệt như vậy rất hiếm thấy, trước Yến Hạc Thanh hắn chỉ mới gặp Lâm Phong Trí.

   Cố Tinh Dã nhìn bóng lưng Yến Hạc Thanh.

   Hắn biết chắc Yến Hạc Thanh trong điện thoại của Lâm Phong Trí chính là cậu.

 ——

   Yến Hạc Thanh có thể cảm nhận được ánh mắt sau lưng.

   Cậu cũng chẳng buồn để ý mà đọc sách của mình.

   Khi học môn mình thích dường như thời gian trôi qua nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã hết hai tiết thực vật học, chuông tan học reo lên.

   Giảng viên dạy môn thực vật học có ấn tượng rất sâu sắc với Yến Hạc Thanh.

   Sinh viên duy nhất ngồi ở hàng đầu, trong lớp bà gọi Yến Hạc Thanh trả lời câu hỏi hai lần.

   Cậu đều trả lời được.

   Sau khi tan học, giảng viên vui vẻ giữ Yến Hạc Thanh lại hàn huyên một hồi, khi cậu đến căn tin thì đã chật kín người, mỗi quầy đều xếp một hàng dài.

   Yến Hạc Thanh vốn định ghé căn tin ăn trưa rồi đến thư viện đọc sách, giờ đông người quá nên cậu quyết định về nhà nấu sủi cảo ăn đỡ.

   Khi quay lại cậu suýt đụng trúng một người không ngờ tới.

   Tay phải Lâm Phong Dật bưng khay ăn, tay trái xoa cằm bị đụng đỏ lên.

   Hắn lập tức nổi nóng, nhưng khi thấy ánh mắt bình thản của Yến Hạc Thanh thì lại dằn xuống.

  "Chà." Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, "Trùng hợp quá nhỉ."

   Yến Hạc Thanh không thèm để ý mà đi vòng qua hắn.

   Lâm Phong Dật hùng hổ đặt mạnh khay xuống bàn ăn bên cạnh rồi tức giận muốn đuổi theo Yến Hạc Thanh.

   Thái độ này của Yến Hạc Thanh là sao!

   Đã đụng người ta mà còn làm như không có chuyện gì nữa à?

   Chân giơ lên hồi lâu vẫn không hạ xuống, Lâm Phong Dật trơ mắt nhìn Yến Hạc Thanh biến mất ở cửa căn tin.

   Phắc!

   Run chân cái rắm!

   Lâm Phong Dật bực bội thu mắt lại rồi tức giận bưng khay ăn lên, không để ý ánh mắt hoảng sợ của đám người mà đi tới phía trước.

   Trợ giảng trẻ tuổi đang chờ Lâm Phong Dật, thấy hắn bưng khay tới thì trong mắt tràn đầy ngạc nhiên. "Anh muốn ăn ở căn tin thật à, hôm nay tận thế hay sao vậy?"

   Hắn thì thầm. "Anh đến trường tìm em chắc là muốn chơi phòng học play chứ gì? Không được đâu, trường học thần thánh không thể xâm phạm được!"

   Lâm Phong Dật không thèm để ý hắn mà cầm muỗng nghiền cơm, xem như đó là Yến Hạc Thanh, nghiến răng nghiến lợi ép thật chặt.

   Hắn bỏ cả giấc ngủ ngon để đến đại học Bắc Kinh tìm người cho tới trưa, không tìm được còn đến căn tin ôm cây đợi thỏ!

   Đầu óc hắn đúng là bị xích xe quấn thật rồi!

  ——

   Rời khỏi căn tin, Yến Hạc Thanh sắp đến cổng trường thì điện thoại reo lên.

   Là số ở tỉnh khác.

   Nhị Thập Kiều.

   Yến Hạc Thanh nhìn màn hình sửng sốt hồi lâu.

   Lúc kết nối, đầu ngón tay cậu khẽ run.

   Thậm chí cậu còn không dám lên tiếng trước.

   Yên tĩnh giây lát, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam hơi già, "Yến Hạc Thanh đó hả cháu?"

Bình luận

Truyện đang đọc