THƯ TÌNH SECOND-HAND



Khi rơi xuống giữa không trung ngập gió, cảm giác như bao nhiêu lo toan vướng bận trong cơ thể cuối cùng cũng bị gió xé nát, tan thành mây khói, cả người nhẹ bẫng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn rơi xuống nước.
Thẩm Vấn Thu nghe nói nhảy xuống nước từ vị trí đủ cao thì cũng không khác gì rơi xuống nền xi măng, sẽ ngất đi tại chỗ, thậm chí nhanh chóng gãy xương toàn thân, nội tạng xuất huyết, là một kiểu chết rất thống khổ.
Hắn hi vọng tốt nhất mình có thể ngất luôn, sau đó không cảm giác gì nữa từ từ chết chìm.
Nhưng lão già thượng đế vẫn muốn hắn thưởng thức trực tiếp sự thống khổ, hắn chỉ choáng váng nhưng vẫn còn ý thức, có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình bị nước sông ôm lấy, lạnh thấu xương thấu tủy run rẩy, chút dưỡng khí còn sót lại trong cơ thể biến mất.

Hắn cố gắng khắc chế bản năng muốn giãy giụa cơ thể, mặc cho cơ thể chìm xuống.
Chìm xuống, chìm xuống nữa đi.
Chìm đến tận cùng là tốt nhất.
Đường ranh giới giữa hiện thực và ký ức dần trở nên mơ hồ khi mất dưỡng khí.
Hắn được làn nước lạnh ngắt choàng tay ôm vào, lặng yên không tiếng động tróc lấy thứ linh hồn dư thừa, để cho hắn quay trở về được làm trẻ con một lần nữa.
Ý thức đứt quãng, lúc ẩn lúc hiện, chầm chậm chìm vào ảo ảnh mơ hồ chói mắt, một lần nữa đã trở nên rõ ràng hơn———
“Đừng đạp nước, Tiểu Mị.” Thẩm Vấn Thu nghe thấy giọng đàn ông ôn tồn nói.
Hắn cúi đầu xuống, trong vũng nước phản chiếu dáng hình một bé trai, là một cậu bé trông rất thông minh đáng yêu, mặc áo sơ mi cộc tay và quần soóc.

Đôi chân trắng như tuyết và những ngón chân tròn tròn được đi tất và giày da màu đen nhỏ.

Đôi giày da đang giẫm lên rìa vũng nước, nước bẩn bắn lên.
Cậu bé này chính là hắn.
Hắn rầu rĩ nói với ba: “Không phải con cố ý đạp vào đâu.”
Ba đi tới, lau giày cho hắn.
Hắn giơ hai cánh tay ra: “Ba bế con.”
Ba bế hắn lên: “Ba biết rồi, Tiểu Mị ngoan nhất.”
Thẩm Vấn Thu dùng cánh tay nho nhỏ ôm lấy cổ ba, tựa lên vai ông hỏi: “Ba ơi, mẹ đâu rồi? Dẫn con đi tìm mẹ với.”
“Lâu lắm rồi con không thấy mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm.”
Ba bế hắn đi về phía trước, trở về căn nhà hắn lớn lên từ nhỏ.

Mẹ hắn đứng cạnh khóm hoa xum xuê xinh đẹp, cười tủm tỉm dịu dàng nhìn hắn.

Cả ba và mẹ hắn khi còn trẻ đều rất đẹp.

Ba cũng đi tới, cả nhà bọn họ ba người đoàn tụ cùng nhau.

Hắn ôm mẹ một cái.

Tốt quá, tốt quá!
Âu yếm một hồi, Thẩm Vấn Thu nói: “Ba ơi, con muốn chơi xích đu.

Chơi xích đu mà ba làm cho con.”
Ba đồng ý, bế hắn lên xích đu ngồi nhưng hắn còn quá nhỏ, đôi chân ngắn ngũn không chạm tới đất, cũng chưa thể giữ được hai bên dây thừng để giữ vững xích đu.
Mẹ nói: “Tiểu Mị, nguy hiểm lắm, chúng ta không chơi được không con?”
Thẩm Vấn Thu lắc đầu: “Con muốn chơi.”
Xích đu càng bay càng cao, bay đến giữa không trung, hắn lảo đảo lắc lư có thể ngã xuống bất cứ lúc nào nhưng không hề thấy sợ hãi, càng nhanh càng cười ha ha rất to, cười khanh khách vang dội.
Trong sân ngập tràn tiếng cười của hắn.
Ba mẹ đứng dưới, ngửa đầu lo lắng nhìn hắn: “Tiểu Mị, Tiểu Mị, nguy hiểm lắm, đừng chơi nữa.”
Thẩm Vấn Thu nói: “Con không muốn, con vui lắm luôn, lâu lắm rồi con không vui thế này.

Ba ơi, con bay nè, con bay cao ơi là cao.”
Ba lo lắng nói: “Cẩn thận đi con, Tiểu Mị, chậm thôi, từ từ, đừng bay nữa, con bay cao như thế ba không đỡ được con.”
Lúc này, Thẩm Vấn Thu nhìn thấy có một bé trai đột ngột đứng chờ bên ngoài sân nhà bọn họ.

Da dẻ cậu bé ngăm đen, cao lớn vạm vỡ, mặc áo ba lỗ và quần đã cũ, dưới chân là đôi giày thể thao bẩn thỉu.

Nhưng anh khác với những cậu bé khác, chỉ có một cánh tay.

Cậu bé ngăm đen bị chặn ở bên ngoài, gương mặt căng thẳng, đang nghiêm túc ngẩng mặt nhìn theo hắn, gọi tên hắn: “Thẩm Vấn Thu! Thẩm Vấn Thu!”
Lục Dung không ngừng gọi: “Thẩm Vấn Thu!”
Thẩm Vấn Thu mím chặt môi không trả lời, tiếp tục chơi một mình.
Mẹ hắn hỏi: “Đây là ai?”
Ba nói: “Đây là bạn tốt nhất của Tiểu Mị, Lục Dung.

Hai đứa chúng nó đang xích mích gì đó nên dỗi nhau.”

Ba còn nói: “Lục Dung là đứa bé ngoan, cậu ấy rất tốt với Tiểu Mị.”
Vừa nói, ba vừa đi ra mở cửa cho Lục Dung.

Thẩm Vấn Thu cuống lên hét to: “Ba, không được mở cửa cho cậu ta! Con không phải bạn bè gì với cậu ta nữa!”
Ba chỉ nói: “Con đừng giận dỗi Lục Dung nữa, rõ ràng con rất thích cậu ấy mà.”
Mặc kệ sự ngăn cản của hắn, ba vẫn mở cửa để Lục Dung vào: “Đại Dung, con mau khuyên Tiểu Mị đi, mau đỡ nó xuống.”
Thẩm Vấn Thu sốt ruột suy nghĩ, xích đu nguy hiểm như vậy, nhất định Lục Dung không dám tới gần.

Nhưng Lục Dung vẫn bình thản không biết sợ là gì đi tới gần hắn, định bắt hắn: “Thẩm Vấn Thu, xuống, mau xuống đi!”
Thẩm Vấn Thu hung dữ mắng anh: “Tôi không xuống! Cậu mau cút đi! Tôi không muốn làm bạn với cậu.

Chúng ta sớm không còn là bạn tốt nữa rồi.

Tôi chơi một mình, tôi không thèm dẫn cậu chơi cùng nữa.”
Lục Dung nhìn hắn chằm chằm, thật lâu sau đó bỗng nhiên hỏi: “Rõ ràng cậu không thấy vui.

Nếu cậu vui, cậu khóc cái gì?”
Thẩm Vấn Thu không nói lời nào, chỉ là nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Không phải chuyện của cậu.” Thẩm Vấn Thu nức nở, bởi vì đã bị vạch trần nên không cứng rắn nữa: “Cậu tránh ra, cẩn thận tôi ngã xuống, nhỡ đâu đập vào cậu chết cả hai thì sao? Cậu không sợ sao?”
Lục Dung dũng cảm quả quyết đáp: “Tôi không sợ.”
Anh nói xong, xông vào nguy hiểm, cho dù bị va đập cũng không chịu bỏ đi, cứng đầu cứng cổ tìm được kẽ hở, lanh tay lẹ mắt bắt lấy Thẩm Vấn Thu.
Thẩm Vấn Thu giống như lá cây còn sót lại sau trận cuồng phong, bị bắt được thì vững chắc đáp xuống đất.

Lục Dung nắm tay hắn: “Tiểu Mị, chúng ta trở về, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Thẩm Vấn Thu không hiểu sao Lục Dung bắt được hắn giữa dòng sông chảy xiết, hắn không muốn được cứu lên, điên cuồng giãy giụa.
Hai người xâu xé nhau dưới nước, hắn muốn hất Lục Dung ra để chìm xuống nhưng Lục Dung còn dính người hơn cả bèo, cho dù hắn đánh thế nào, Lục Dung vẫn dùng cánh tay duy nhất của mình để bắt lấy hắn, liều mạng kéo hắn lên.
Thời gian bị kéo dài trong khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Giống như đã trôi qua rất lâu mà cũng như rất ngắn.

Thẩm Vấn Thu muốn phát điên rồi.
Tại sao Lục Dung phải như vậy? Sao không thể mặc kệ để hắn chết đi? Hắn sống trên cõi đời này đã không còn gì để lưu luyến nữa, hắn chỉ có một tâm nguyện duy nhất được chết đi, Lục Dung cũng không đáp ứng sao? Để hắn chết đi mà!
Nhưng Lục Dung vẫn kiên nhẫn áp sát tới, dùng cánh tay cường tráng khỏe mạnh hết lần này tới lần khác túm Thẩm Vấn Thu lại.
Hai người chìm nổi trong nước.

Đột nhiên, Thẩm Vấn Thu cảm giác được sức lực của Lục Dung không còn mạnh như trước nữa nhưng vẫn không bỏ cuộc, hai người cùng nhau chìm xuống.
Hắn đẩy Lục Dung ra, Lục Dung lại nhích sát tới gần, ôm lấy hắn ở trong nước.
Thẩm Vấn Thu giơ tay đẩy Lục Dung một cái, đột nhiên mất hết sức lực, cũng không phải ngất đi mà hắn chợt nhận ra, Lục Dung quá cứng đầu, nhất quyết không chết không thôi.

Nếu tiếp tục như vậy nữa, Lục Dung cũng sẽ chết mất.
Hoặc là hắn khăng khăng chết, Lục Dung cũng sẽ bị hắn kéo xuống chết chìm cùng nhau; hoặc là hắn từ bỏ tìm kiếm cái chết, cùng Lục Dung bơi vào bờ.
Hắn không luyến tiếc sinh mạng của mình nhưng cũng không thể yên tâm thoải mái để Lục Dung chết theo.
Lục Dung là người tốt đến thế, sao có thể chết chung một chỗ với loại người cặn bã như hắn?
Trên bờ đã có một đám người vây quanh, thấy bọn họ lên bờ thì hoảng hốt hét lên: “Cứu rồi! Cứu được rồi!”
“Cảnh sát đâu? Cảnh sát đâu?”
“Có người gọi xe cấp cứu chưa? Ai gọi xe cấp cứu đi!”
Thẩm Vấn Thu dạo một vòng qua quỷ môn quan, cả người sức tàn lực kiệt, nằm chổng vó trên đất, nhắm chặt hai mắt, hơi thở mong manh dồn dập.

Lúc chết hắn đã hạ hết ý chí quyết tâm, bây giờ được cứu lên thì vô cùng suy sụp, nước mắt không ngừng tràn ra từ khóe mắt.
Thật ồn ào, đám người này ồn quá, ồn muốn chết.
Ồn muốn chết.
“Cậu gì ơi còn sống không? Còn thở không?”
“Này này, bác sĩ đến chưa? Ai biết cấp cứu không?”
“Mau cứu người đi!”
Thẩm Vấn Thu nằm không nhúc nhích, nín thở, ánh mặt trời nóng bỏng xuyên qua mí mắt rọi vào mắt hắn đau nhói.

Lúc này có một bóng người bao trùm lên thân hắn, chặn lại ánh sáng sau lưng.
Thẩm Vấn Thu ngửi được mùi hương ướt nhẹp giống hệt mình trên người anh, cho dù không cần mở mắt cũng biết đây là ai.
Lục Dung quỳ ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên má hắn, gấp gáp hỏi: “Thẩm Vấn Thu, Thẩm Vấn Thu, cậu tỉnh lại đi, tỉnh lại đi… Tiểu Mị, tỉnh lại đi.”
Trong lòng anh vô cùng hỗn loạn, không một tiếng động vang lên, giống như thế giới đã lụi tàn rồi.
Lục Dung nâng người lên, hỏi những người xung quanh: “Làm ơn mang cánh tay của tôi ra đây được không? Cảm ơn nhiều.

Tôi đã từng học qua một vài cách cấp cứu.”
Thẩm Vấn Thu nghe thấy âm thanh gắn cánh tay, Lục Dung dùng tay giả nắm lấy cằm hắn, hơi dùng lực ép hắn há miệng ra, sau đó vói ngón tay vào trong miệng, linh hoạt tìm kiếm trong khoang miệng ẩm ướt xem có thứ gì làm nghẽn khí quản trong cổ họng không.
Khó chịu quá.
Thẩm Vấn Thu muốn nhịn cũng không nhịn nổi, ho khan một tiếng, không còn cách nào tiếp tục giả chết được nữa.

Hắn mở mắt ra, nặng nề nhìn chằm chằm Lục Dung, nâng cánh tay đã mềm nhũn đẩy anh ra.
Vẫn không thể đẩy được, Lục Dung ngồi dưới đất, nói: “Cậu còn sống là tốt rồi, cậu còn sống là tốt rồi.”
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa, càng lúc càng gần.
Thẩm Vấn Thu sống lại từ cõi chết, còn đang trong hoảng hốt.

Hắn luôn cảm thấy mình đã chết chìm trong nước, ít nhất linh hồn đã đánh mất rồi, hắn không muốn tìm lại nữa.
“Cậu bị điên rồi phải không? Tốt cái gì mà tốt? Còn sống cũng chỉ là cái xác biết thở thôi, tôi đã không muốn sống rồi, cậu cứu tôi lên làm gì? Sớm hay muộn cũng có một ngày tôi lại đi tìm cái chết.” Thẩm Vấn Thu không hề cảm kích ơn cứu mạng của Lục Dung, cay nghiệt nói: “Lần sau tôi đi chết nhất định sẽ không để ngài đây nhìn thấy.”
Lục Dung để mặc hắn mắng, cũng không trả lời, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh trông nom, dịu dàng kín đáo ngắm nhìn hắn, đưa tay lau nước mắt trên mặt cho hắn, lau rồi lau, tại sao lau mãi vẫn không xong.

Thế nhưng anh cũng không nói hắn đừng khóc nữa.
Thẩm Vấn Thu muốn đẩy tay anh ra nhưng không đủ sức.
Lục Dung nhất quyết lau nước mắt cho hắn, ngón tay ẩm ướt lướt nhẹ qua gò má hắn giống như muốn thận trọng hạ xuống một nụ hôn.
Lục Dung cứng không ăn, mềm cũng không ăn.
Thẩm Vấn Thu không biết nên làm sao cho tốt: “Lục Dung, cậu không cứu được tôi đâu.

Đừng quan tâm tôi nữa.

Rốt cuộc cậu muốn phải thế nào?”
“Cậu muốn cứu tôi nhiều như vậy, chẳng lẽ còn định trả nợ giúp tôi sao? Cậu tốt bụng quá, cậu trả nợ giúp tôi được không?”
“Được.” Lục Dung đáp.

Anh vẫn luôn chờ đợi chính Thẩm Vấn Thu nói ra điều này.
Hô hấp Thẩm Vấn Thu dừng lại, hắn không hề mừng rỡ, trái lại sắc mặt còn khó coi hơn cả vừa xong, suy yếu ngồi dậy, trợn mắt nhìn Lục Dung, hung dữ nói: “Được cái gì mà được? Cậu điên rồi!”
Lục Dung khắc chế thu tay về, nơi cụt tay đã rất nhiều năm rồi không đau đớn kịch liệt thế này.

Anh không biết đây là đau thật hay là cơn đau ảo.

Anh dùng hết tất cả sự ôn nhu, chầm chậm bình tĩnh nói: “Thẩm Vấn Thu, cậu hãy coi như bản thân của quá khứ đã chết ở dưới sông rồi.”
“Tôi sẽ trả nợ giúp cậu, cậu đừng lo lắng, đừng tìm cái chết nữa.

Tôi nói với cậu, tôi giúp cậu.”
Lục Dung đã tính toán rành mạch hết tài sản hiện tại của mình rồi, loại bỏ những nguồn vốn vận hành của công ty, anh góp chung một chỗ tất cả tài sản tích góp được cả đời đến hiện tại của mình, gần như có thể trả được món nợ của Thẩm Vấn Thu.
Anh sẵn sàng dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy cho Thẩm Vấn Thu cơ hội được tái sinh.
Không cần bất kỳ sự báo đáp nào..


Bình luận

Truyện đang đọc