THƯ TÌNH SECOND-HAND



Giai đoạn năm lớp 12.
Bước ngoặt của cuộc đời, một trong những khoảng thời gian quan trọng nhất.
Những cô gái chàng trai mới trưởng thành hoặc sắp trưởng thành, khi đứng trước giao lộ của lễ tốt nghiệp trung học vẫn còn chưa hết nét ngây ngô, phải đối mặt với rất nhiều ngã rẽ khác nhau, cần chọn cho mình một hướng đi nhất định, sau đó bước chân vào cuộc sống mới.
Thời điểm chia xa, mọi người luôn ước hẹn với nhau, cho dù sau này học ở các ngôi trường khác nhau thì vẫn sẽ tiếp tục làm bạn tốt của nhau nhưng dần dần lăn lộn trong cuộc sống mới phát hiện, mỗi người đều sống vì chính bản thân mình.
Không có những điều phức tạp lạ lùng, chỉ có lặng lẽ âm thầm càng lúc càng xa cách nhau.
Lục Dung mơ hồ nhận ra khoảnh khắc chia tay sắp đến.
Anh rất lý trí biết bản thân không có tư cách đi hỏi Thẩm Vấn Thu, đó là cuộc sống của hắn, còn anh chỉ là một người bạn, nói cho anh thì Thẩm Vấn Thu là người tốt bụng, còn không nói cho anh thì do hắn có lý do cá nhân.

Nhưng cho dù có an ủi bản thân thế nào đi chăng nữa, Lục Dung vẫn băn khoăn buồn bã, kìm nén đến mức cả đêm ngủ không yên giấc.
Lục Dung không hề lo lắng cho kỳ thi Đại học, lớp chọn của bọn họ dạy rất nhanh, năm lớp 11 đã học xong chương trình học, lên lớp 12 chỉ ôn đi ôn lại rồi luyện đề.

Lục Dung còn bận rộn chuyện công ty của gia đình, anh chỉ tập trung cho những kỳ thi, bởi vì đã ôn tập kĩ nền tảng nên kiến thức vững chắc, thành tích rất ổn định, không hề bị xuống dốc.
Trong học kỳ 1, anh thật sự chưa từng nghe thấy Thẩm Vấn Thu nói dự định sẽ vào trường Đại học nào, ngược lại anh đã quyết định xong xuôi nguyện vọng và chuyên ngành, còn nói với Thẩm Vấn Thu từ thuở nào rồi.
Bọn họ trở thành bạn tốt của nhau thời cấp ba đã là một cuộc gặp gỡ bất ngờ, hoàn cảnh trưởng thành của anh và Thẩm Vấn Thu khác nhau một trời một vực, vốn dĩ cả đời chưa chắc đã gặp nhau nhưng duyên bèo nước, cuối cùng vẫn là gặp được nhau.
Cho dù Thẩm Vấn Thu chưa nói nhưng Lục Dung cũng biết hắn sẽ không học chung trường Đại học với anh.

Hứng thú và sở thích, tương lai phát triển của bọn họ hoàn toàn khác nhau, anh nghĩ, nhất định Thẩm Vấn Thu sẽ phải kế thừa gia sản, chắc sẽ chọn ngành kinh doanh hoặc quản lý đúng không? Đương nhiên anh cũng hi vọng Thẩm Vấn Thu có thể học ở một ngôi trường phù hợp nhất.
Không học cùng một trường cũng không sao, anh có thể đến thăm Thẩm Vấn Thu vào kỳ nghỉ, anh không sợ phiền toái, không sợ mệt mỏi.
Nhưng xuất ngoại không giống thế.
Anh không thể dễ dàng chạy ra nước ngoài gặp Thẩm Vấn Thu được, còn những cuộc điện thoại quốc tế đắt đỏ thì sao? Hay là sử dụng máy tính để gọi video…có thể thực hiện được không? Bình thường lên lớp khó khăn lắm mới truy cập được mạng nhưng cũng phải tải dữ liệu đến nửa ngày, phí dung lượng vô cùng đắt.

Hồi bọn họ học trung học, công nghệ thông tin chưa được phát triển như bây giờ, có Internet nhưng tốc độ mạng rất chậm.
Lục Dung không ngại những chuyện này, anh có thể tiết kiệm tiền tìm cơ hội được trò chuyện với Thẩm Vấn Thu.
Nhưng đến lúc đó hai người bọn họ sẽ bị chênh lệch múi giờ, thời gian còn phải cân đối với nhau, anh thì thế nào cũng được, anh bằng lòng phối hợp với Thẩm Vấn Thu.

Nhưng Thẩm Vấn Thu ở nước ngoài chắc sẽ có nhiều bạn bè hơn, sau khi quen được những người bạn thú vị, liệu hắn có còn bằng lòng chịu nói chuyện với anh bằng phương thức phiền phức thế này nữa không?
Anh rất muốn hỏi Thẩm Vấn Thu, liệu có chọc hắn ghét anh không? Làm thế nào để nắm bắt được thời điểm thích hợp? Cứ nghĩ đến chuyện sau này không còn được gặp Thẩm Vấn Thu mỗi ngày, thậm chí là một tuần, một tháng, rất có thể hắn dần dần quên mất mình là khiến anh nuốt không trôi.
Lớp 12 Thẩm Vấn Thu không học nội trú nữa, nửa tuần thời gian tự học buổi tối đổi thành về nhà học gia sư 1 kèm 1, dinh dưỡng cũng được bổ sung, hôm nào hắn cũng mang một đống hoa quả quà vặt đến trường.

Lục Dung buồn suốt cả một tuần lễ, đối mặt với Thẩm Vấn Thu mặt mày hớn hở, không biết gì cả thì không hỏi ra khỏi miệng, cho nên anh tự tiều tụy đi trông thấy.
Thẩm Vấn Thu còn tưởng anh bận tâm quá nhiều chuyện nên mệt mỏi, thấy anh ăn không ngon ngủ không yên thì quan tâm hỏi: “Đại Dung, có phải cậu áp lực quá không? Chẳng phải công việc của chú ổn hơn rồi sao? Nếu không hiệu quả thì để tôi hỏi thử ba tôi cho…”
Lục Dung nhìn Thẩm Vấn Thu niềm nở tốt bụng, vắt hết cả óc vẫn không nghĩ ra tại sao hắn không kể chuyện đi du học cho mình biết.

Chẳng lẽ vì cảm thấy bọn họ không phải người cùng cấp bậc, cho dù có nói với anh, anh cũng không thể đưa ra gợi ý nào tốt sao? Đúng là phương diện này anh không am hiểu, không thể giúp đỡ nhưng anh chỉ muốn biết thôi.
Tại sao Thẩm Vấn Thu không nói cho anh biết? Tại sao?
Chuyện muốn đi hỏi Thẩm Vấn Thu càng ngày càng xung động mãnh liệt, Lục Dung đè nén cảm xúc này xuống, dẫn tới ngay cả nói chuyện với Thẩm Vấn Thu anh cũng không muốn nói, trở nên càng ngày càng yên lặng.
Con người lại quay về tính cách trầm lặng như trước, mặc dù bọn họ vẫn ngồi cùng bàn nhưng hai người không nói chuyện nữa, lần này là Lục Dung không để ý đến Thẩm Vấn Thu.
Có một hôm đến tự học trong giờ nghỉ trưa, Lục Dung đang làm bài thi để giảm bớt tâm trạng phiền não.

Anh nhìn ra ngoài, Thẩm Vấn Thu đang tán gẫu với bạn khác trên hành lang, một lát sau hắn về lớp, trên tay còn cầm một phong thư.
Là một phong thư màu hồng nhạt, phía trên còn in các mẫu hoạt hình dễ thương, nhìn là biết thư tình con gái viết.
Dạo này Thẩm Vấn Thu nhận được rất nhiều thư tình, sắp tốt nghiệp rồi, cho dù có thành công không thì cũng sắp không còn cơ hội để nói nữa.

Thẩm Vấn Thu nhận hết thư tình nhưng chỉ nhận rồi cất đi, thẳng thừng từ chối, không biết nên nói là hòa nhã hay tàn nhẫn nữa.
Lục Dung đột nhiên cảm thấy ghen tị khó mà kìm được, anh quá ghen tị, tại sao mấy cô gái ấy có thể quang minh chính đại nói thích Thẩm Vấn Thu?
Còn anh là đàn ông, là một người khuyết tật, không thể trò chuyện liên quan đến du học với Thẩm Vấn Thu.

Anh chỉ có thể trơ mắt đứng một bên nhìn, không thể bày tỏ với hắn, đấu trường tình yêu này ngay cả ghế dành cho tuyển thủ tham gia anh cũng không có tư cách ngồi.
Lúc này.
Thẩm Vấn Thu đưa thư tình đến trước mặt anh.
Lục Dung nghi ngờ, ngẩng đầu lên: “Đây là gì?”
Thẩm Vấn Thu hình như hơi mất hứng nói: “Một cô gái mà tôi không biết đã nhờ tôi gửi cho cậu.

Là thư tình.”
Lục Dung: “…”
Lục Dung nghĩ: Tại sao Thẩm Vấn Thu tỏ ra khó chịu thế? Chẳng lẽ cậu ấy tưởng thư tặng cho cậu ấy, cuối cùng lại tặng cho mình sao?
Lục Dung nhận lấy, nhét thẳng vào ngăn bàn học, không đọc.
Thẩm Vấn Thu kéo ghế ngồi ngược lại, hai cánh tay vắt lên lưng ghế ngồi, nhìn anh chằm chằm, hình như rảnh rỗi quá nên hỏi: “Không đọc thư tình à?”

Lục Dung vẫn cúi đầu, nghiêm túc làm đề: “Tạm thời không đọc.”
Thẩm Vấn Thu: “Tại sao?”
Lục Dung: “Không có tại sao, chỉ là tạm thời không muốn đọc.”
Thẩm Vấn Thu không ngừng lải nhải: “Tôi rất muốn biết tên nhỏ ấy là gì.

Tôi không quen, cậu quen không? Hai người quen nhau lúc nào thế? Nhỏ kia trông dễ thương lắm, mặt tròn trịa nhỏ nhỏ, đôi mắt cũng sáng.

Tôi cảm thấy ánh mắt nhỏ cực kỳ tốt, nhìn trúng cậu…”
Không hiểu sao Lục Dung cứ cảm thấy Thẩm Vấn Thu đang đổ thêm gáo dầu vào lửa, anh phiền đến cực điểm, lấy lá thư ra đưa cho hắn: “Cậu muốn đọc thì đọc đi.”
Thẩm Vấn Thu không cầm, ngồi thẳng người lên, ánh mắt vẫn dính chặt vào bức thư tình kia, lắc đầu: “Tôi không đọc đâu, đây là thư tình của cậu mà, cũng đâu phải của tôi.

Quyền riêng tư của cậu tôi vẫn phải tôn trọng, cậu nghĩ tôi là người thế nào vậy?”
Nói xong, Thẩm Vấn Thu mặt đầy bối rối đứng lên muốn rời đi nhưng lại không biết nên đi đâu, cuối cùng chỉ kinh ngạc đứng lặng người tại chỗ.
“Reng reng.”
Chuông vào học vang lên, Thẩm Vấn Thu lại ngồi xuống.
Nhưng mãi đến buổi tối hai người cũng không nói với nhau câu nào nữa, vừa hết giờ học là Thẩm Vấn Thu chạy đi chơi với người khác ngay, để lại Lục Dung một mình ở chỗ ngồi.

Trừ đi vệ sinh, cả ngày Lục Dung chẳng đi đâu cả, cứ ngồi im một chỗ.
Thời điểm Thẩm Vấn Thu không có ở đây, anh cũng suy nghĩ xem có nên đọc bức thư tình này không.
Vì vậy anh lấy ra, xem tên cô gái được viết ở bên ngoài, Lục Dung không có ấn tượng gì.

Đối phương viết kín ba trang giấy, Lục Dung đọc xong trang đầu tiên, đại khái nhớ ra được.

Hình như đúng là có chuyện này, có lần anh nhìn thấy một nữ sinh đang bê đồ nên tiện tay bê giúp cô một nửa.
Chỉ là anh từng tiện tay giúp người ta rất nhiều lần, cho nên cũng không nhớ rõ lắm lần ấy.
Lục Dung không khỏi xuất thần.
Anh nghĩ, đối với Thẩm Vấn Thu mà nói, anh cũng chỉ là một lần tiện tay không đáng để trong lòng hắn thôi phải không?

Vì vậy, anh ghen tị với thiếu gia cừu non Thẩm Vấn Thu, người được sinh ra trong một gia đình giàu có, một cậu ấm lớn lên trong hoàn cảnh tràn đầy yêu thương, nhận được nhiều tình cảm từ mọi người, vừa sáng sủa vừa hào phóng, cho nên hoàn toàn sẽ không keo kiệt một chút nào với người khác.
Nhưng đối với một kẻ bần hàn như anh mà nói, những hành động bình thường của cậu chủ nhỏ đã khiến anh như nhặt được báu vật, hắn quý giá hơn tất cả những gì anh có.
Lục Dung không đọc nổi nữa, anh cất thư đi rồi đứng lên.
Dù sao anh cũng sẽ không đáp lại.
Giờ học Thể dục.
Hiếm khi nào có thời gian thư giãn, Thẩm Vấn Thu chơi xong một trận bóng rổ nhưng hôm nay trạng thái không tốt lắm, liên tục mắc lỗi.
Vì vậy giữa chừng hắn rút ra khỏi sân, đặt mông ngồi bệt xuống dưới đất, uống nước ừng ực.

Lục Dung nhìn hắn uống hết chai nước miệng vẫn còn khát nên đưa cốc nước của mình tới.
Thẩm Vấn Thu nhận lấy, đứng lên nhìn thẳng anh.
Lục Dung nói: “Về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Vấn Thu “Ừ” một tiếng, về tòa nhà lớp học cùng anh.

Khi đi đến nơi không có ai, chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Vấn Thu hỏi: “Cậu có muốn yêu đương với nhỏ kia không?”
Lục Dung nói: “Không biết.

Tôi không thích bạn ấy.”
Thẩm Vấn Thu thấp giọng lải nhải: “Đây là lần đầu tiên cậu nhận được thư tình đúng không? Không nói là sẽ không còn cơ hội nữa đâu…”
Lục Dung cau mày.

Sao Thẩm Vấn Thu có kinh nghiệm thế? Hay là hắn giấu anh yêu đương với cô gái nào rồi? Có một vài cậu con trai là như thế, cho dù không thích vẫn có thể thử qua lại với đối phương xem sao.

Lục Dung nói như chém đinh chặt sắt: “Không biết, tôi sẽ không yêu đương với người tôi không thích.”
Giọng Thẩm Vấn Thu giống như đàn tranh bị đứt dây, đột nhiên dừng lại, sau đó hắn ủ rũ nói “Ừ” một tiếng.
Giờ tự học buổi tối.
Hôm nay Thẩm Vấn Thu không xin nghỉ về nhà học mà ở lại trường làm bài tập.
Hết giờ tự học đầu tiên của buổi tối, Thịnh Hủ xuống bàn bọn họ tìm Thẩm Vấn Thu nói chuyện phiếm.

Hai người nói về một trận bóng rổ, Lục Dung không có hứng thú với chủ đề này, hoàn toàn không chen lời vào được.
Thẩm Vấn Thu quay lưng về phía anh.
Chẳng hiểu tại sao anh lại muốn ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc Thịnh Hủ ngồi dựa lên bàn của ai đó gần đấy, khoanh hai tay trước ngực, đứng nhìn anh từ trên cao xuống, vẻ mặt vẫn khinh thường anh như mọi khi.

Thịnh Hủ nhếch khóe miệng, tựa như đang cười nhạo anh, nói: “Tiểu Mị, chúng ta không nói chuyện với Lục Dung có vẻ không ổn lắm ha? Nói chuyện với cậu ta đi, nhưng mà trông cậu ta có vẻ nghe không hiểu lắm.”

Thẩm Vấn Thu ngẩn người: “Lục Dung không biết những thứ này.

Có nói cậu ấy cũng không hiểu.”
Lục Dung giận đến mức suýt bùng nổ.
Lục Dung nghe thấy tiếng rắc rắc, là vỏ bút bi trong tay anh bị bóp nứt ra, anh nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Anh đứng lên, nói: “Tôi đi ra ngoài một lúc.”
Thẩm Vấn Thu cũng đi theo: “Cậu đi đâu thế?”
Lục Dung quay đầu lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi đi một mình, cậu đừng đi cùng.”
Lục Dung không muốn tiếp tục ở lại ở cái nơi khiến anh bốc lửa giận phừng phừng đến nghẹt thở, anh đi xuống tầng, chạy thẳng ra sân trường.

Muốn chạy vài vòng phát tiết một chút, còn chưa ra đến nơi anh đã không kiên nhẫn co chân chạy nhanh.
Sân vận động ở trường không bật đèn buổi tối.
Ven đường có mấy người đang đứng, Lục Dung mới chạy được một nửa, còn chưa chạy xong vòng nào đã bị một cô gái kinh ngạc mừng rỡ chặn đường: “Lục Dung? Cậu đến rồi à?”
Lục Dung khó hiểu dừng lại: “Có chuyện gì không?”
Cô gái bất an sửa sang lại tóc tai: “Cậu…cậu đến không phải vì những gì mình viết trong thư sao?”
Lục Dung: “…” Anh còn chưa đọc hết lá thư, hóa ra phía cuối còn hẹn anh gặp nhau ở sân trường buổi tối ư? Tại sao lại trùng hợp thế?
Lục Dung đứng thẳng người, nói với cô: “Xin lỗi.”
Cô gái hiểu ra, rưng rưng gật đầu.
“Lục Dung.” Anh nghe thấy giọng Thẩm Vấn Thu, quay đầu lại thì phát hiện hắn đang đứng ở bên kia đường chạy.
Da đầu Lục Dung tê dại, trong nháy mắt anh có ảo giác bị bắt quả tang tại chỗ.
Thẩm Vấn Thu chạy chậm đến, nói với anh: “Cậu chạy nhanh thế, cần tôi che cho không? Gần đây thầy chủ nhiệm quản nghiêm lắm, bọn họ hay đứng ven đường bắt người… Ha ha, hai người cứ nói chuyện đi, cứ nói chuyện đi.”
Thẩm Vấn Thu ngoài miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt lại phơi bày vẻ buồn bã.
Giống như chú chó nhỏ chỉ sợ bị chủ nhân vứt bỏ vậy, có lẽ đang muốn nói: Chẳng phải cậu nói không hứng thú sao? Tại sao lại tha thiết mong chờ chạy đến chỗ hẹn?
Lục Dung nói: “Không, nói xong rồi.

Chúng ta về lớp đi.”
Rồi anh nói với nữ sinh kia: “Cậu cũng nhanh về đi, buổi tối rất lạnh, cậu mặc ít, đừng để bị cảm lạnh.”
Nói xong, Lục Dung nhấc chân trở về.
Thẩm Vấn Thu chậm mấy bước mới theo kịp: “Có phải tôi làm phiền hai người không? Thật ra cậu không cần để ý đến tôi, hình như tôi phiền lắm đúng không?”
Lục Dung bước nhanh hơn, muốn chạy nhanh về lớp nhưng vẫn không kịp, giữa đường tiếng chuông đột ngột vang lên.
Cảm giác sai lầm chồng chất sai lầm xuất hiện.
Lục Dung đang định chạy nhanh hơn đột nhiên dừng lại, bất thình lình hỏi: “Thẩm Vấn Thu, cậu sẽ đi du học ở nước nào và trường nào thế?”.


Bình luận

Truyện đang đọc