THUA BỞI ĐỘNG LÒNG

"Bên anh thì mới sáng, không làm được gì, còn phải đi làm."

Khương Dư Miên quay camera về phía mình, vừa nói vừa thở dài, làm như đang thấy tiếc cho anh.

Trong điện thoại truyền đến tiếng thở d0^"c của người đàn ông, một lúc sau, cô nghe thấy tên mình.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

“Miên Miên.” Lục Yến Thần tốt bụng nhắc nhở: “Em sẽ hối hận.”

Khương Dư Miên mở tròn khẩu hình: "Ồ."

Em cóc sợ, dù sao kết quả chỉ có một, mệt lã vật trên giường rồi thôi.

Bây giờ có thể tận dụng lời nói cũng được lắm.

Lục Yến Thần đi công tác một tuần, tính toán thời gian thì có lẽ thứ bảy sẽ trở lại.

Khương Dư Miên đề nghị đến sân bay đón anh, nhưng anh nói mình còn việc ở thành phố khác.

Khương Dư Miên nghĩ là chuyện công việc, không tiện hỏi thêm. Kết quả, quay đầu thì thấy Tống Tuấn Lâm khoe được em rể tặng quà trên vòng bạn bè.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Tống Tuấn Lâm không phải là người thiếu thốn vật chất, đăng lên vòng bạn bè chủ yếu để khoe có người tặng quà thôi.

Khương Dư Miên không thể đọc bình luận của người khác, chỉ bắt được vài từ khóa, hình như Tống Tuấn Lâm không còn em gái nào khác thì phải?

Cô không chắc nên cô đã nhắn tin riêng hỏi thăm Tống Tuấn Lâm.

Baa: Anh Tuấn Lâm, em rể mà anh nhắc trên vòng bạn bè là ai thế?

Tống Tuấn Lâm: Lục Yến Thần.

Là anh ấy thật.

Lục Yến Thần bảo có việc bận, rốt cuộc lại đến thành phố Ninh tặng quà cho Tống Tuấn Lâm?

Be be: Sao anh ấy lại tặng quà cho anh?

Tống Tuấn Lâm: Em rể tặng quà còn cần lý do lý trấu?

Khương Dư Miên:...

Suýt quên mất suy nghĩ của Tống Tuấn Lâm không giống người thường.

Sau đó, cô lại hỏi thêm, Tống Tuấn Lâm nói không biết lý do, dù sao thì Lục Yến Thần đã đích thân đến thăm nhà họ Tống, còn chuẩn bị quà cho anh ấy và ba mẹ anh ấy.

Nhà họ Lục và nhà họ Tống trước kia từng có hợp tác nhưng không thân thiết lắm, có lẽ hiện tại có thêm nhiều mối quan hệ mới thân thiết hơn.

Nhà họ Tống.

Sau khi nói chuyện với bà Tống, Lục Yến Thần ra khỏi phòng sách, bà Tống mời anh ở lại dùng bữa nhưng Lục Yến Thần lịch sự từ chối: “Chuyến công tác kéo dài, sợ cô ấy sốt ruột.”

Bà Tống là người từng trải nên chỉ cần nghe thôi đã hiểu ý ngay.

Khương Dư Miên có sốt ruột hay không thì bà ấy không biết, chứ người đang đứng đây lại như mũi tên muốn được bay về nhà.

Bà Tống không giữ anh lại, bà ấy cười bảo rằng lần sau dẫn Khương Dư Miên tới, Lục Yến Thần lễ phép đáp lại, coi như là tiểu bối.

Sau khi Lục Yến Thần rời đi, Tống Tuấn Lâm bất thình lình nhảy ra, thò đầu ra xem bà Tống đang cầm thứ gì, là ảnh thiết kế nhẫn..

Tống Quân Lâm ngắm nghía: "Mẹ, đây là tác phẩm mới của mẹ sao?"

Bà Tống lắc đầu cười bí ẩn: "Phải mà cũng không phải."

Các tác phẩm của bà ấy luôn do chính bà ấy thiết kế, còn bản thảo này thì không phải là kiệt tác của bà ấy.

Lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố Cảnh đã là bảy giờ tối.

Khương Dư Miên đến sân bay đúng giờ, Lục Yến Thần nhờ người chuyển đồ về biệt thự, rồi cùng Khương Dư Miên đi ăn tối.

Hôm nay Khương Dư Miên tự lái xe đến đây, nhìn cô ngồi ở ghế lái, Lục Yên Thần ngạc nhiên: "Em biết lái xe."

Khương Dư Miên tự hào nói: "Đương nhiên! Em đã có bằng lái xe hồi đại học."

Sau khi lấy bằng lái xe, thỉnh thoảng cô tìm cơ hội thực hành để không bị lạ lẫm. Chỉ là đến khi cô quen Lục Yến Thần thường có tài xế đến đón cô, hoặc là Lục Yến Thần lái xe, nên cô chưa có dịp thể hiện trước mặt anh.

Đã một tuần không gặp, hai người cũng không có biểu hiện rất nhớ nhung, thậm chí còn không có cảnh gặp lại nhau nhào đến ôm ấp.

"Lục Yến Thần."

"Ửm?"

"Vừa rồi ở sân bay, anh có thấy cặp đôi bên cạnh chúng ta không?"

Lục Yến Thần nhướng mày.

Có cô ở trước mắt, sao anh có thể để ý đến người khác.

Khương Dư Miên âm thầm quan sát vẻ mặt của anh: “Người ta đến đón, phải ôm một cái chứ, haiz!”

Cô tự mình đến đón, còn mời anh đi ăn tối nữa chứ, người yêu xa cách một tuần còn lạnh lùng hơn cả bình thường, không có cử chỉ thân mật, không có lời đường mật.

Khoan nói xa ít ngày càng thêm gần gũi hơn cả tân hôn, cô mới yêu xa cách nửa vòng trái đất một tuần mà tình cảm phai nhạt rồi ư? 

Quá đáng sợ.

Lục Yến Thần suy tư một lúc, đoán được ý của cô: "Em nghĩ, anh nên ôm em?”

Khương Dư Miên còn chưa kịp phản bác, anh đã tự ý thêm vào: "Được thôi, anh nợ em.”

“Không thèm.” Có người giả vờ e thẹn, nói không thèm ôm, Lục Yến Thần cười không nói gì.

Hai người chọn một nhà hàng kiểu Trung Quốc, Lục Yến Thần bảo cô chọn, Khương Dư Miên dựa trên hình thức món ăn mà gọi một ít.

Chi phí hóa đơn vượt quá một số lượng nhất định, nhà hàng tặng hai chai rượu, một hồng một xanh, đựng trong ly rượu thủy tinh trong suốt như đóa hoa.

Trước kia Khương Dư Miên thích uống mấy thứ này lắm nhưng lúc Lục Yến Thần đưa hai chai rượu cho cô, Khương Dư Miên từ chối thẳng thắn: "Em phải lái xe, không uống được.”

"Ok." Lục Yến Thần không rủ rê thêm, cất lại rượu và tự mình uống.

Khương Dư Miên: "..."

Cô cũng muốn uống.

Hôm nay đã bảo làm tài xế đưa đón Lục Yến Thần, nói lời không được nuốt lời.

Trong gian phòng riêng tư cổ kính và trang nhã, vừa thưởng thức thức ăn và rượu đẹp mắt, thơm ngon được bày biện, vừa lắng nghe tiếng nhạc du dương từ bên ngoài, cả bầu không khí trở nên êm ái và lắng đọng.

Lục Yến Thần uống hai chai rượu, ăn lại ít, Khương Dư Miên lo lắng: "Anh mệt rồi phải không?"

Lục Yến Thần lắc nhẹ ly rượu: "Anh có ăn trên máy bay."

Khương Dư Miên hiểu rõ: "À, vậy anh ngồi nhìn em ăn đi."

Nhìn Khương Dư Miên vùi đầu ăn, Lục Yến Thần nhắc nhở: "Đừng cố đấy.”

Tối rồi phải kiểm soát lượng thức ăn, nhưng hương vị của nhà hàng này thật sự rất ngon, Khương Dư Miên ăn nhiều hơn bình thường nửa chén cơm.

Ăn xong còn bị nấc cụt.

Vẫn còn sớm, Lục Yến Thần đưa cô đi dạo lòng vòng gần đó cho tiêu bớt, ổn rồi mới quay lại xe.

Lục Yến Thần vừa định nói gì đó với cô, Khương Dư Miên đã cắt ngang: "Lục Yến Thần, đừng nói chuyện với em, em không thể ‘đa nhiệm’ được đâu.”

Khương Dư Miên lái xe rất chắc, nhưng tốc độ hơi chậm, cũng không có lòng dạ nói chuyện. Lục Yến Thần chống tay nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lái xe về đến biệt thự Thanh Sơn mất hơn mười phút, Khương Dư Miên cho xe dừng từ từ, xung quanh yên tĩnh, quay đầu thì thấy Lục Yến Thần còn dựa trên ghế không nhúc nhích, tưởng anh đã ngủ.

Công tác cả tuần lễ, mệt mỏi lắm nhỉ?

Khương Dư Miên cúi đầu lặng lẽ cởi đai an toàn cho anh, cô bấm nút mở và chậm rãi kéo đai về bên hông xe. Sợ va phải Lục Yến Thần, cô di chuyển rất chậm, cánh tay của cô phải vòng ra trước mặt anh ấy.

Đang làm giữa chừng, người cô tự nhiên sẽ lại gần Lục Yến Thần.

Hương thơm ngọt ngào tỏa ra, người đàn ông đang ngủ chợt mở mắt.

Khương Dư Miên định rụt lại nhưng 

eo bỗng bị giữ chặt, cô khẽ kêu một tiếng, cằm cũng bị dịch về phía Lục Yến Thần.

Anh có uống ít rượu, Khương Dư Miên còn tham lam mùi rượu còn sót lại trên đầu răng: "Anh uống rượu của em."

Lục Yến Thần mỉm cười: "Giờ anh trả cho em, được chứ?"

Bởi vì đã lâu không gặp, Khương Dư Miên chủ động vòng tay ôm anh, hành động này chẳng khác nào cổ vũ Lục Yến Thần tiếp tục, bọn họ quên mất địa điểm, càng lúc càng suồng sã.

Ghế trước bị chia cắt không thoải mái, Lục Yến Thần buông cô ra và mở cửa xe.

Khương Dư Miên tiện tay vuốt lại tóc, tưởng phải vào nhà. Cô rề rà mở cửa xe, Lục Yến Thần đi vòng qua bất ngờ nắm lấy tay cô đẩy vào ghế sau.

“Làm, làm gì vậy?” Khương Dư Miên lắp bắp nói.

Lục Yến Thần mở mui trần, màn đêm lộng lẫy hiện ra trước mắt, Khương Dư Miên ngước nhìn, đôi mắt cô tràn đầy niềm thích thú: "Đêm nay nhiều sao quá."

Lục Yến Thần ngồi vào trong và ngắm cảnh cùng cô: "So với mấy ngày trước thế nào?”

Khương Dư Miên thành thật đáp: “Nhiều hơn."

Cửa xe đóng lại lúc nào không hay, người bên cạnh thu ánh mắt và di chuyển lên bên mặt cô: "Càng nhiều càng tốt."

Khương Dư Miên đang mải mê ngắm sao chợt hoàn hồn.

Bây giờ cô có PTSD về những thành ngữ thốt ra từ miệng Lục Yến Thần.

Cô quay đầu nhìn, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đang sáng rực dưới ánh đèn xe, rất sáng và... đầy ẩn ý.

Khương Dư Miên nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Hôm nay anh Tuấn Lâm khoe trên vòng bạn bè là được tặng quà. Anh đến nhà họ Tống hả? Để làm gì?”

Cô không hỏi thì thôi, vừa hỏi liền thấy nụ cười trong ánh mắt Lục Yến Thần càng rõ nét: "Nhờ vả thôi."

“Hả?” Nói nghe khiêm tốn vậy, Khương Dư Miên thật sự tò mò: “Anh có gì mà cần họ giúp chứ?”

Lục Yến Thần chậm rãi ‘thả mồi’: "Muốn biết không?"

Khương Dư Miên vội gật đầu.

Người đàn ông khẽ móc móc ngón trỏ: "Lại đây, anh nói cho nghe."

Khương Dư Miên dễ bị lừa quá, chỉ một chiêu đã dính, cuối cùng tự chui đầu vào lưới, lọt vào bẫy của Lục Yến Thần.

Anh xoa vết con bướm đỏ lên mới nói: “Miên Miên bé nhỏ, anh nhịn em lâu rồi.”

Đi công tác một tuần, Khương Dư Miên làm trời làm đất trong chat voice và video call, buổi sáng cố ý gọi điện thoại cho anh, tính toán đến chênh lệch múi giờ, lợi dụng chênh lệch múi giờ mà sáng sớm gọi cho anh, ỷ khoảng cách xa xôi mà không có chút kiêng dè.

Cảm xúc thực sự chạy ngầm dưới vẻ mặt bình tĩnh đang cuộn trào cấp thiết, anh không chỉ đền Khương Dư Miên một cái ôm, mà còn miễn phí tặng kèm nhiều thứ khác.

Hơi thở phả vào má cô, từ khóe miệng đến cổ, Khương Dư Miên ý thức được có gì đó không ổn: “Lục, Lục Yên Thần, chúng ta còn chưa vào nhà.”

“Thì sao?” Lục Yến Thần đưa tay tắt đèn pha, ghế sau lập tức trở nên tối đen.

Lục Yến Thần bế cô ngồi lên đùi anh, vuốt mái tóc mềm mại của cô, những ngón tay mảnh khảnh của anh luồn vào mái tóc, kề sát da đầu, cảm giác rất rõ nét.

"Ôm anh đi, ửm?"

Trong một lúc, Khương Dư Miên không phân biệt được “ửm" của anh là thán từ hay là thanh âm không tự chủ được mà phát ra. Cô vô thức ngước nhìn lên bầu trời cao đầy sao, vầng trăng thuần khiết không tì vết đang rung rinh trước mắt cô cùng vô số vì sao lấp lánh.

Bên ngoài cửa sổ xe đóng kín, có ánh trăng và gió nhẹ, dần dần khiến sự chú ý của cô bị tước đoạt, không còn tâm trí thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp.

“Đóng, đóng mui lại.” Cô định vươn tay ra nhưng bị bắt lại.

“Em thích ngắm sao mà?” Dưới ánh trăng, giữa các ngón tay của Lục Yến Thần cũng lấp lánh trong suốt: “Càng nhiều càng tốt.”

Thoát khỏi môi trường thoải mái thông thường, ở một nơi chật hẹp và mới lạ này các dây thần kinh não bộ được kích thích, thúc đẩy tinh thần và thể chất lên đến đỉnh điểm.

Âm thanh Lục Yến Thần như rót vào tai: "Lần trước em nói ai là yêu tinh."

Cô nghẹn ngào: “Anh…”

Lục Yến Thần nói: "Sai rồi."

Tà váy rộng xòe ra như những cánh hoa, Lục Yến Thần như bắt được cô yêu tinh ngã vào bụi hoa.

"Là em đó."

"Đồ bướm yêu."

Bình luận

Truyện đang đọc