THUA BỞI ĐỘNG LÒNG

“Sinh một đứa thì biết.”

Hôm ấy, Lục Yến Thần vẫn luôn không đăng gì lên vòng bạn bè suốt năm chợt đăng một tấm hình đầu tiên.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Hai quyển sổ đỏ được lồng vào và nằm cạnh nhau, trên nền đỏ là một hàng chữ vàng viết rõ ràng “Giấy chứng nhận kết hôn”.

Tần Chu Việt: What?

Tần Diễn: Chúc mừng chúc mừng.

Thịnh Phỉ Phỉ: Ui? Chẳng phải Miên Miên vẫn đang đi học sao?

Người quen đều biết Khương Dư Miên đã ra nước ngoài để làm học sinh trao đổi, vào lúc này hẳn cô phải đang ở nước ngoài. Việc Lục Yến Thần bỗng đăng hai tờ giấy chứng nhận kết hôn thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng ngay sau đó, vòng bạn bè của Khương Dư Miên cũng được đổi mới, việc hai người đã đăng ký kết hôn cũng đã là chuyện chắc chắn không thể nghi ngờ.

Phỉ Phỉ công chúa: Trời ạ trời ạ, cậu lĩnh chứng khi nào đấy?

Be be: Hôm nay.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Phỉ Phỉ công chúa: Cậu về nước rồi hả?

Be be: Đúng thế.

Mọi người đều hiểu rằng Khương Dư Miên đã về nước để kết hôn nhưng lại không ai biết rằng cô cố tình về nước là để lĩnh chứng.

Lục Yến Thần xuất hiện bên ngoài phòng học, bảo rằng phải dẫn cô về kết hôn, vào giây phút đó, cô cảm thấy đó chính là lời nói lãng mạn nhất mà cô từng nghe trên đời này.

Chuyện đột ngột như vậy lại cứ diễn ra như một lẽ dĩ nhiên.

Trong ngày lĩnh chứng, Lục Yến Thần cũng đã đưa cô đến nhà mới, đó là một căn nhà vườn.

Cô không biết Lục Yến Thần đã mua lại rồi trang trí khi nào, chỉ biết lúc Lục Yến Thần vùi đầu hôn cổ cô, anh đã nói với cô rằng đây là: “Quà tân hôn.”

Đôi vợ chồng mới cưới cùng trải qua một buổi tối tốt đẹp trong căn nhà tân hôn, hậu quả của việc không thân mật trong một thời gian dài chính là cô đã bị dày vò đến mức đau eo.

“Em còn phải ngồi máy bay mà.” Cô trách móc Lục Yến Thần tối qua không biết kiềm chế, sau khi trải qua một trận thoải mái, chú bướm nhỏ co rút khó chịu giống như đang làm nũng.

Lục Yến Thần an ủi cô: “Em có thể nằm bay về mà.”

Máy bay tư nhân mất nhân tính như thế, Khương Dư Miên mơ màng ngủ một giấc trên máy bay, lúc mở mắt đã đến nơi.

Lần này có Lục Yến Thần bay cùng cô.

Lúc đầu cô còn thấy rất phiền, bản thân cũng không yếu ớt như thế, vậy nhưng Lục Yến Thần vẫn rất kiên quyết.

Anh không thấy phiền, thậm chí còn cực kỳ tình nguyện: “Đây là đặc quyền.”

Khương Dư Miên hỏi: “Đặc quyền gì?”

Lục Yến Thần cầm tay cô, hôn lên ngón áp út: “Đặc quyền của bà xã.”

Quá, quá phạm quy rồi!

Mặc dù trong đêm lĩnh chứng, Lục Yến Thần đã “ép” cô phải gọi anh là chồng nhưng lúc tỉnh táo, cô tuyệt đối sẽ không gọi ra miệng.

Lúc này lại nghe anh nói thế bên tai, nỗi xấu hổ trong lòng trực tiếp chạy thẳng từ cổ lên tai.

Cuộc sống tân hôn ngọt ngào là thế nhưng thời gian lại có hạn.

Lúc máy bay hạ cánh, hai người cũng phải rời xa nhau.

Cảm giác vui sướng lập tức rơi từ trên cao xuống đất, trong lòng bỗng tăng thêm vài phần đau thương.

Lúc chia xa, Khương Dư Miên chỉ dặn dò anh: “Mùa đông đến rồi, anh nhớ chú ý cơ thể đấy nhé.”

Những năm trước, Lục Yến Thần thường hay bị bệnh nhưng năm nay vẫn chưa bị, đây là chuyện tốt, nhưng cô lại sợ đến khi mình không có ở bên cạnh, anh sẽ giấu giếm không chịu nói gì.

Lục Yến Thần cầm lấy ngón tay cô chơi đùa: “Cô bé, những lời này phải do anh dặn em mới đúng.”

“Ai là cô bé.” Cô hừ hừ hai tiếng, giơ chiếc nhẫn ở ngón tay giữa lên để khoe khoang với anh: “Em là vợ anh đó!”

Lục Yến Thần nhìn cô, thừa nhận: “Ừ, vợ.”

Suýt chút nữa thì Khương Dư Miên đã sa vào đôi mắt chết người ấy.

Sau đó, hai người vẫn luôn gọi video hoặc nói chuyện điện thoại với nhau.

Không lâu sau, lúc Lục Yến Thần tham gia một buổi họp báo công báo sản phẩm mới, phóng viên đã nhanh tay chụp lại, khi hình ảnh được đăng lên, dân cư mạng đã tỉ mỉ phát hiện…

Chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa của Lục Yến Thần đã đổi sang thành ngón áp út.

Đây là chuyện vui vẻ nhất từ lúc anh sinh ra đến giờ, khiến cho mùa đông giá rét cũng trở nên ấm áp như xuân.

Lạ kỳ hơn chính là mùa đông này, Lục Yến Thần cũng không bị bệnh, anh nghĩ rằng, đây là vận may do cô vợ bé nhỏ của anh mang lại cho anh.

Lúc mùa xuân tới, Khương Dư Miên phải bận rộn về… khóa luận, Lục Yến Thần bay sang nước ngoài để giúp đỡ cô, hai người hẹn gặp tại nhà Jessie.

Jessie đã từng nhận nhầm cô thành “bà Lục” Bây giờ cô đã trở thành bà Lục thật.

Con gái Lily của Jessie cũng đã lớn, trên gương mặt lai là những đường nét ngũ quan tinh xảo xinh đẹp.

Cô gái được chiều chuộng nên có tính tình hoạt bát thân thiện, lúc nhìn thấy Khương Dư Miên còn dùng tiếng Trung để gọi chị, Jessie cũng không biết dạy dỗ cô bé làm sao, nên gọi Khương Dư Miên là cô hay gọi Lục Yến Thần là anh.

Cái trước thì có vẻ già, cái sau thì lại trực tiếp kéo thấp bối phận.

Vậy mà Lục Yến Thần cũng không ngại: “Cứ gọi anh là được rồi.”

Người với người ở chung với nhau, vui vẻ là chính, không cần phải quan tâm đến nhiều quy tắc rườm rà như vậy.

Nhưng cũng chính vì vậy mà đã xảy ra một chuyện xui xẻo nọ.

Lúc Khương Dư Miên và Lily đang chơi trong sân thì bị hàng xóm nhà kế bên nhìn thấy, con trai của nhà đó là một chàng trai trẻ tuổi, người nước ngoài vừa cởi mở vừa nhiệt tình, vậy nên cậu ta cũng hái luôn một đóa hoa tươi ở nhà rồi mang tới tỏ tình với Khương Dư Miên.

Khương Dư Miên bị dọa sợ nên liên tục lùi về phía sau, vội vàng dùng tiếng Anh để giải thích sự thật rằng mình đã có gia đình.

Chàng trai cực kỳ nuối tiếc, sau đó cũng tặng hoa cho cô để thay cho lời xin lỗi vì đã xúc phạm cô.

Nể mặt chàng trai có quen biết với gia đình Jessie, Khương Dư Miên cũng không từ chối thẳng mặt, bèn nhận lấy món quà kia, định sẽ đưa cho Lily sau khi cậu ta rời đi. Rốt cuộc còn chưa kịp thực hiện kế hoạch, cảnh tượng này đã bị Lục Yến Thần nhìn thấy.

Lục Yến Thần đi tới bên cạnh cô, ung dung bình thản ôm lấy eo cô rồi dùng một chất giọng Anh cực kỳ tiêu chuẩn để nói cảm ơn với chàng trai trẻ tuổi: “Cảm ơn cậu đã tặng hoa cho vợ của tôi.”

Tuy trên mặt anh đang cười nhưng Khương Dư Miên có thể cảm nhận được sức lực của bàn tay đang siết chặt bên eo mình.

Sau khi vị hàng xóm rời đi, Lục Yến Thần ôn hòa bắt Lily phải đổi cách xưng hô, sửa chị thành cô.

Khương Dư Miên từ chối: “Nếu gọi như vậy thì nghe em già lắm.”

Lục Yến Thần mặt không đổi sắc: “Trong mắt anh em mãi mãi trẻ đẹp.”

Khương Dư Miên:!

Được rồi, cô phải thừa nhận là mình đã được dỗ.

Sau Tết, muôn hoa khắp nơi nhanh chóng đua thắm khoe hồng suốt mùa xuân.

Khương Dư Miên lại bận về việc… học, Lục Yến Thần dẫn dắt Thiên Dự phát triển, hai người cũng phải bận rộn ở vô số chỗ khác nhau giống như trước, dần dần tiến bộ, cuối cùng lại gặp lại nhau ở trên đỉnh thành công.

Trong quá trình học thạc sĩ, Khương Dư Miên lại đăng thêm hai bài luận văn lên tập san SCI, dù các tập đoàn nước ngoài có đề nghị mức lương cao thế nào thì cũng không thể giữ chân cô.

Sau khi học thi thành tài, Khương Dư Miên về nước vào mùa hè, Nguyên Thanh Lê đã sinh một đứa con gái, đặt tên là Tần Chiêu Chiêu.

Khương Dư Miên mang quà đến thăm, em bé trắng nõn mềm mại trông cực kỳ đáng yêu.

Sau khi về nước, Khương Dư Miên cũng đến nhà họ Lục để hỏi thăm sức khỏe ông cụ Lục.

Một năm không gặp, ông đã già nua và yếu ớt hơn trước.

Bây giờ ông cụ Lục rất ít khi đi lại, thường xuyên ngồi một mình phơi nắng trong phòng, chống gậy đi dạo. Những người bạn cũ đến mời ông đi đánh cờ và uống trà, ông cũng không thể đồng ý.

Ông cụ Lục nói: “Đi ra ngoài mệt mỏi lắm, chi bằng nằm ở nhà thoải mái hơn.”

Khương Dư Miên ngồi bên cạnh ông cụ: “Ông nội, thỉnh thoảng cũng có thể ra ngoài để hoạt động một chút.”

Ông cụ Lục lại hỏi chuyện sinh hoạt và học tập của cô ở nước ngoài, Khương Dư Miên trả lời từng câu hỏi, đến cuối cùng, ông cụ Lục hỏi: “Chừng nào mới tổ chức hôn lễ?”

Cô trả lời: “Mùa thu ạ.”

Mùa xuân thì không kịp.

Lục Yến Thần nói, mùa hè quá nóng, mùa thu thích hợp hơn.

-

Hôn lễ long trọng diễn ra đúng vào mùa thu.

Hôn lễ được tổ chức ở nơi sang trọng nhất trong thành phố Cảnh, khách khứa đông đúc.

Trừ những thân thích và bạn làm ăn của nhà họ Lục, nhà họ Tống ở thành phố Ninh, Jessie ở nước ngoài, còn có Lê Văn Phong đã nhìn Khương Dư Miên trưởng thành từ nhỏ cũng mang vợ con đến dự hôn lễ.

Khương Dư Miên không có ba mẹ, ba mẹ nuôi cũng không muốn chiếm mất vị trí của ba mẹ ruột của cô, lúc cử hành nghi thức, cô cũng không hề đi thảm đỏ một mình.

Sau khi được trang trí một cách khéo léo, phần sân khấu tròn ở giữa hiện trường hôn lễ tỏa ra hiệu ứng sáng chói như một ngân hà, cô dâu mặc váy cưới trắng tinh ngồi trên một vầng trăng khuyết từ từ hạ xuống, giống như một ngôi sao sáng chói nhất giữa ngân hà.

Khoảnh khắc ánh mắt va vào nhau, Lục Yến Thần đưa tay về phía cô, dẫn cô đi từng bước ở bên cạnh mình.

Khi MC hỏi bọn họ có đồng ý hay không, thứ khách mời nghe được không chỉ là ba chữ kia. Dường như ở giữa bọn họ đã có một từ trường không thể bị chen ngang, mỗi một cái nhăn mày, một tiếng cười, một ánh mắt, một động tác đều viết đầy “Em đồng ý”.

Ông cụ Lục ngồi ở hàng đầu tiên, người ngoài đều biết ông là ông nội ruột của chú rể, thậm chí còn bởi vì nịnh nọt mà có người còn không ngừng ghé vào lỗ tai ông khen ngợi, cái gì mà cháu trai tuổi trẻ tài cao, cháu dâu cũng bản lĩnh giỏi giang, hai người đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Thấy hai người xứng đôi như vậy đứng trên sân khấu, trong lòng ông cụ Lục lại vô cùng hối hận.

Đến bây giờ, ông vẫn luôn nhớ rõ hình ảnh khi Lục Yến Thần nắm tay Khương Dư Miên, hoàn toàn rời khỏi nhà họ Lục.

Ông hổ thẹn với cháu trai, chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người ông nội, thậm chí còn bởi vì cố chấp và tự cao mà chia rẽ tình cảm hai người.

Bây giờ nhớ lại mới thấy thật buồn cười.

Hôm nay, ông ngồi ở vị trí này chỉ giống như một lỗ hổng.

Thấy vẻ mặt phức tạp trên mặt ông nội, trong lòng Lục Tập ngồi bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, nhanh nhảu nói: “Ông nội, ông thích Khương Dư Miên như vậy, bây giờ cô ấy đã được gả cho anh cả, cháu dâu hay cháu gái cũng chẳng khác gì mấy đâu ạ.”

Bà Tống ngồi bên kia thì suýt chút nữa đã khóc.

Nhìn cảnh tượng này khiến bà có cảm giác như đang nhìn con gái đã trưởng thành đi lấy chồng, bà Tống quay đầu nhìn về phía chồng: “Con bé cũng đạt được mong muốn của mình rồi.”

Ông Tống cũng rất hiểu những gì vợ đang nghĩ trong lòng, thâm tình cầm lấy tay bà: “Những năm qua, cảm ơn em.”

Giống như giây phút khi Khương Dư Miên đi tới bên cạnh Lục Yến Thần, ông cũng rất biết ơn vợ vì đã dũng cảm cầm tay sóng vai cùng ông.

Lê Văn Phong ngồi bên cạnh cũng rất vui vẻ yên lòng, trong miệng lẩm bẩm gọi tên ba của Khương Dư Miên: “Chỉ chớp mắt một cái mà Miên Miên đã được gả đi thành vợ người ta rồi, nếu em và em dâu ở dưới suối vàng cũng biết được thì chắc sẽ thấy rất vui nhỉ.”

Hôm ấy Thẩm Thanh Bạch cũng tới, anh ấy ngồi trong đám người, nhìn cô dâu xinh đẹp, chợt nhớ lại cuộc thi khi vẫn còn mười mấy tuổi. Cô gái mặc một chiếc váy lụa trắng đứng trên võ đài, trên mặt nở nụ cười đầy tự tin, hoàn toàn khác xa với những tuyển thủ cùng tham gia cuộc thi.

Cô trông thuần khiết xinh đẹp như vậy, thế mà lại đánh bại tất cả mọi người rồi giành được cúp.

Khi đó thứ hấp dẫn anh ấy chính là thực lực, sau đó thứ hấp dẫn anh ấy lại là mị lực từ bản thân cô.

Trong mấy năm đại học, anh ấy luôn nghĩ rằng mình nên chờ một chút, chờ đến khi bọn họ thân thuộc với nhau hơn, chờ đến khi mối quan hệ giữa bọn họ gần gũi hơn, chờ đến khi Khương Dư Miên tin tưởng anh ấy hơn.

Sau đó anh ấy mới biết, trong lúc anh ấy nhớ mãi không quên, đối phương cũng đang có một người nhớ mãi không quên.

May là giữa bọn họ, ít nhất cũng có một người được như ý nguyện.

Cũng may rằng người đó là cô.

-

Sau khi nghi thức kết thúc, Khương Dư Miên thay một bộ quần áo khác để cùng chiêu đãi khách khứa với Lục Yến Thần.

Thay quần áo xong, cô đang chuẩn bị đi, Thịnh Phỉ Phỉ thân làm phù dâu lại vội vàng nhắc nhở: “Cậu vẫn chưa đổi giày kìa.”

Khương Dư Miên cúi đầu nhìn đôi giày cao gót màu bạc dưới chân mình: “Hả?”

Thịnh Phỉ Phỉ lấy ra một đôi giày đế bằng trong chiếc hộp bên cạnh: “Anh Yến Thần đã dặn kỹ rằng cậu phải đổi sang đôi này.”

“À à.” Khương Dư Miên ngồi xuống, khom lưng đổi giày.

Thịnh Phỉ Phỉ hâm mộ nói: “Anh Yến Thần tốt với cậu thật, ngay cả chuyện này cũng để ý đến.”

Những chuyện này đều là những chuyện nhỏ nhặt, các tân khách chỉ biết đôi giày dưới chân cô dâu đắt tiền xinh đẹp biết bao, chỉ có Lục Yến Thần lo cho cô vất vả đau chân.

“Cậu biết không, lúc nãy Tiểu Hi vừa kể với tớ rằng Tống Tuấn Lâm đang theo đuổi cô ấy đấy, trời ạ.”

Tiểu Hi ấy chính là Ngôn Hi từng thuê nhà cho Khương Dư Miên, bây giờ cũng đang học tại Cảnh Đại.

Hôn lễ của Lục Yến Thần mời rất nhiều người, nhà họ Ngôn tất nhiên cũng có trong đó.

Quan hệ giữa Ngôn Hi và Thịnh Phỉ Phỉ rất tốt, đều là chị em với nhau nên nói chuyện cũng thoải mái, vô tình sao, Tống Tuấn Lâm lại là anh đỡ đầu của Khương Dư Miên, thế là bọn họ cứ thế quen biết lẫn nhau.

“Sao? Bọn họ biết nhau khi nào vậy?”

“Hai tháng trước ấy, trong sinh nhật của anh Ngôn Hi, Tống Tuấn Lâm đã gặp Ngôn Hi tại đó, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Thật ra thì Ngôn Hi vốn không phát hiện ra những chuyện đó, nhưng anh cậu quá thẳng thắn, chưa gì đã đi lại nói với người ta rằng anh ấy muốn theo đuổi cô ấy.”

“Haha, anh Tuấn Lâm là người vậy mà.”

Nếu thích một người thì cứ thoải mái nói ra, sao phải ngại.

Hai người vừa nói vừa đi, rời khỏi phòng.

Dù sao cũng là hôn lễ của hai người, Khương Dư Miên phải cùng đi tiếp đãi khách khứa một cách qua loa chung với Lục Yến Thần, vậy nhưng Lục Yến Thần cũng không nỡ để cô vất vả, sau khi xong xuôi bèn đưa cô về phòng nghỉ ngơi.

Đêm nay không được tính là đêm tân hôn của bọn họ nhưng cuộc sống sau khi cử hành hôn lễ cũng có những đặc biệt nhất định.

Lục Yến Thần không cho phép người khác vào làm phiền, Khương Dư Miên ngồi đợi trong phòng cũng rất thong thả.

Buổi tối, đám người Tần Chu Việt kéo Lục Yến Thần đi uống rượu.

Bác sĩ Kỳ cũng theo chân đám thanh niên này cùng ngồi một bàn.

Anh ta chợt nhớ tới chuyện Lục Yến Thần và Khương Dư Miên đều từng là bệnh nhân của anh ta, mà sau đó nhờ có nghị lực hơn người, hai người đã dũng cảm chiến thắng được bóng ma trong lòng.

Anh ta còn nhớ lúc Khương Dư Miên mới lên đại học, bởi vì trầm cảm, cộng thêm việc bệnh sợ xã hội lại tái phát nên phải thường xuyên đến tìm anh ta để giải tỏa.

Trong vô số những cuộc nói chuyện ấy, anh ta cảm nhận được chấp niệm và nỗi chua xót trong lòng cô gái.

Lục Yến Thần đã âm thầm gọi điện để hỏi tình hình của Khương Dư Miên, thân là bác sĩ tâm lý, vì yêu cầu bảo mật thông tin bệnh nhân, anh ta không hề tiết lộ chuyện gì.

Lục Yến Thần nói, anh có thể tự quay về nước để điều tra.

Bác sĩ Kỳ vạch trần: “Lục Yến Thần, anh có ham muốn chiếm hữu cô ấy.”

Ham muốn chiếm hữu của anh không hề thể hiện ra bên ngoài một cách mạnh mẽ mà chỉ lơ đãng vây người đó vào lãnh địa của mình, không thể chạy thoát.

Khương Dư Miên rất may mắn, cô thích Lục Yến Thần, chủ động lao tới nên mới không phát hiện ra những điểm khác thường.

Cô chỉ cảm thấy, tất cả biểu hiện của Lục Yến Thần đều là săn sóc, là yêu thương.

Lục Yến Thần cũng rất may mắn.

Anh thích một cô gái có vẻ thích anh, lại càng không bỏ rơi, hắt hủi anh chỉ vì một người nào khác.

-

Lúc quay về phòng tân hôn, trên người Lục Yến Thần có mùi rượu, anh không đến gần Khương Dư Miên mà tự mình đi tắm trước.

Hành động này chợt khiến Khương Dư Miên nhớ tới rất nhiều năm trước, khi cô đang ở trong thư phòng của nhà họ Lục, Lục Yến Thần cũng đã đứng bên ngoài sân thượng để hút thuốc, còn không cho cô biết.

Từ việc không hút thuốc trước mặt cô, anh đã dần chuyển sang việc thay quần áo xong mới đến gần cô, sau đó khi cô nói hút thuốc không tốt, Lục Yến Thần đã cai thuốc.

Lúc tắm xong đi ra ngoài, Lục Yến Thần nhìn thấy cô vợ bé nhỏ của mình đang ngồi lướt điện thoại cười haha.

“Đang xem gì vậy?” Anh hỏi.

Khương Dư Miên mở hình trên điện thoại lên cho anh xem: “Lê Lê nói Tần Diễn uống say muốn ôm Chiêu Chiêu, kết quả lại bị Chiêu Chiêu đạp một cái lên mặt anh ấy.”

Là một chuyện rất buồn cười.

Tần Diễn và Tần Chu Việt muốn chuốc rượu Lục Yến Thần, Lục Yến Thần không say nhưng Tần Diễn thì lại uống không nhẹ.

Anh ta đến ôm con gái, Chiêu Chiêu lớn bốn tháng không chịu nổi mùi hương gay mũi kia nên giơ tay múa chân loạn xạ, kết quả đạp chân nhỏ lên trên mặt Tần Diễn.

Là con gái nhà mình thì còn biết làm sao, chỉ có thể cưng chiều mà thôi.

Thân là người yêu con gái, Tần Diễn không chỉ không ngại mà còn cảm thấy: “Không hổ là con gái của mình, ngay cả bàn chân nhỏ mà cũng thơm như thế.”

Nguyên Thanh Lê và con gái cùng khinh bỉ anh ta.

Đây chỉ là một khúc nhạc dạo.

Thấy Lục Yến Thần đi ra, Khương Dư Miên đặt điện thoại xuống để ở với anh.

Dưới sự che chở của Lục Yến Thần, tuy cô được lười biếng nhưng đây lại đúng là một ngày mệt nhọc đối với Lục Yến Thần.

Cô giang tay ôm Lục Yến Thần, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, không gắt mũi, còn có mùi hương thơm ngát sau khi mới tắm xong.

“Hôm nay anh uống bao nhiêu?” Khương Dư Miên ngẩng đầu hỏi.

Lục Yến Thần cúi đầu nhìn cô: “Không biết.”

Khương Dư Miên cọ cằm vào trước người anh: “Em thấy anh còn tỉnh phết đấy.”

Mỗi lần Lục Yến Thần uống rượu xong, trông anh sẽ cực kỳ quyến rũ, vào lúc này thì vẫn rất bình thường.

Lục Yến Thần khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên hỏi cô: “Thích trẻ con không?”

“Thích lắm.” Cô đã gặp con trai của Triệu Mạn Hề, tiếp xúc với đứa con gái bốn tuổi của Tần Chu Việt, cũng từng ôm lấy Chiêu Chiêu, những đứa trẻ kia đều rất thích cô, cô cũng cảm thấy bọn chúng cực kỳ đáng yêu.

Lục Yến Thần quấn sợi tóc của cô quanh đầy ngón tay: “Nuôi con không phải là chuyện dễ, nếu em có trách nhiệm với bọn chúng.”

Nửa câu đầu, Khương Dư Miên còn thấy đồng tình.

Nửa câu sau lại khiến cô nhớ tới tuổi thơ từng rất hạnh phúc của mình, mà tình yêu Lục Yến Thần nhận được lại chỉ đến từ vật chất.

Cô không trả lời trực tiếp mà lại đổi chủ đề: “Anh thích con trai hay con gái?”

“Bất kể là trai hay gái thì chúng cũng đều là những sinh mạng nhỏ đáng để mong chờ.” Anh nói như thể rất đúng đắn, toàn thân tỏa ra kim quang.

Khương Dư Miên nghịch ngợm chớp mắt, cố gắng ám chỉ: “Anh trai này, nếu anh cũng nuôi con thì anh sẽ có trách nhiệm với chúng chứ?”

Đúng lúc này, Khương Dư Miên lại gọi anh là anh trai.

Lục Yến Thần cong môi, duỗi tay trái, đẩy cô ngã lên giường: “Sinh một đứa thì biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc