THỰC NHÂN HOA

Lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân đã ngửi thấy được hương vị nguy hiểm từ hắn.

Bắc Tề Lạc chỉ đứng lẳng lặng trong một góc của căn phòng khiêu vũ huy hoàng, nhưng với bề ngoài siêu phàm xuất chúng, hắn vẫn trở thành tâm điểm của mọi người.

Người như Bắc Tề Lạc, sinh ra chính là để làm cho người khác thương tâm.

Giai Huệ cùng tham gia vũ hội với anh, ở bên tai anh nói nhẹ như vậy.

Thiệu Huân không nói được lời nào, cúi đầu nhìn em gái mình. Ánh mắt của Giai Huệ vẫn chăm chú vào người đứng ở góc kia, nàng nói tiếp, chẳng những Bắc Tề Lạc tuấn dật siêu trần, còn thông minh tuyệt đỉnh, gia đình có quyền có thế, tài sản giàu có có thể so với cả một quốc gia, tính cách lại bình tĩnh, thâm trầm.

Hắn hoàn mĩ, làm cho người ta đau lòng.

"Làm sao vậy?" Em gái anh bỗng chú ý đến ánh mắt của anh vẫn nhìn nàng.

Anh thu hồi tầm mắt, nhìn về góc phòng khiêu vũ, nơi vẫn là tâm điểm của mọi người.

Người kia mặc một bộ vest màu đen, kiểu dáng được thiết kế vừa vặn, làm cho dáng người thon dài cân xứng của hắn trở nên rõ ràng, tóc đen như nước sơn, được chải chỉnh tề, vuốt ra sau đầu; gương mặt hoàn mỹ tinh xảo cho dù có lộ ra một chút phiền chán, vẫn đẹp đến mức làm cho người ta sợ hãi, hắn dùng bàn tay sạch sẽ trắng trẻo, cầm lấy chiếc chân dài của ly rượu, khẽ lắc lư một chút làm rượu đỏ sóng sánh...

Hắn rất nguy hiểm. Thiệu Huân nói, tốt nhất không cần tiếp cận hắn.

Gì cơ? Thiệu Giai Huệ nhìn anh.

Dời đi ánh mắt, Thiệu Huân cúi đầu thì thào, hắn rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, giống như...

Giống như?

Bất chợt, Thiệu Huân nhớ tới một loại thực vật, có sắc đẹp tuyệt diễm đoạt hồn phách của con người.

Giống như, thực nhân hoa.

Bình luận

Truyện đang đọc