THỰC NHÂN HOA

#54

Có nhiều việc, cứ phải trực tiếp nói ra khỏi miệng thì đối phương mới biết, có phải hay không?

Bắc Tề Lạc ngồi dưới đất, tựa lưng vào giường, ánh mắt đăm chiêu mà nhìn quần áo hỗn loạn trên mặt đất.

Hiện tại là hai giờ sáng, nhưng hắn lại không hề buồn ngủ, đi từ trong phòng tắm ra, hắn liền đứng ở bên giường nhìn chăm chú vào người đang ngủ kia, sau đó mới ngồi tựa vào giường, ngẩn người trầm mặc.

Hắn không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường xuyên qua rèm cửa hắt vào trong phòng, tạo thành thứ ánh sáng mỏng manh.

Phòng tối tăm, không khí ướt át mê man, làm cho tim hắn có chút trầm trọng.

Nếu nói tình yêu là một vị khách không mời mà đến, như vậy trong tình trạng yêu một người mà người này lại yêu một người khác, thì vị khách không mời mà đến kia liền biến thành một loại quả mỹ vị bị treo ở trên cây cao, làm cho người ta nhìn thèm thuồng mà lại không thể với tới được.

Hiện tại, hắn không suy nghĩ đến hậu quả mà chiếm lấy thân thể của Thiệu Huân, nhưng trái tim của anh lại vẫn thuộc về người khác.

Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể làm cho anh quên người phụ nữ kia đi?

Không biết qua bao lâu, ánh mắt Bắc Tề Lạc trong đêm đen lại hiện lên thứ hào quang băng giá, hắn giống như đã nghĩ ra biện pháp...

-

Đầu tháng mười này là ngày sinh nhật của phụ thân Bắc Tề Lạc. Với cương vị chủ tịch của Bắc Tề tập đoàn, ngày sinh nhật của ông được được tổ chức hoành tráng như thế nào, không cần nói cũng biết. Địa điểm tổ chức là một khu biệt thự của Bắc Tề gia ở ngoại ô, khách mời không chỉ là đầu sỏ trong giới thương nhân, mà còn có những người có địa vị xã hội cực cao.

Thân là con trai độc nhất, Bắc Tề Lạc không thể không tham gia, hơn nữa hắn còn lôi kéo Thiệu Huân cùng đi. Thiệu Huân không thể cự tuyệt hắn, tuy trong lòng oán giận những cũng chỉ có thể cùng đi.

Buổi tối hôm tổ chức tiệc sinh nhật, Bắc Tề Lạc xuất hiện trong đại sảnh sáng ngời, comple đẹp đẽ cùng bề ngoài tuấn dật lóa mắt của hắn đã ngay lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Không khí thân thiện của buổi yến tiệc, vì sự xuất hiện của Bắc Tề Lạc mà yên lặng vài giây. Điều này làm cho Thiệu Huân đi theo sau lưng Bắc Tề Lạc cảm thấy thán phục không thôi. Sự tồn tại của Bắc Tề Lạc quả thực quá mãnh liệt, xuất chúng.

Bắc Tề Lạc đã sớm quen với việc bị người chú mục, vì vậy hắn lãnh đạm không quan tâm, đi thẳng đến bên cạnh song thân của mình. Bắc Tề Lạc đã ra lệnh cho Thiệu Huân phải đi theo sau hắn, nên anh chỉ có thể tuân mệnh mà theo sát không rời.

Bắc Tề Lạc cầm một ly sâmpanh từ khay của người phục vụ, đi đến gần cha mẹ mình, nói câu chúc thọ với cha. "Cha, sinh nhật vui vẻ, con chúc cha thân thể khỏa mạnh, thuận buồm xuôi gió!"

"Cũng chúc con đạt được tất cả những điều mà mình mong muốn, con ta." Bắc Tề tiên sinh vui vẻ, khuôn mặt đoan chính anh tuấn vì vui sướng mà thản nhiên tươi cười, chạm cốc sau, hai người đều nâng cốc uống cạn.

Đặt chén không lên khay của bồi bàn, cầm một ly sampanh khác, Bắc Tề Lạc quay sang nhìn mẫu thân từ ái vẫn đứng mỉm cười ở một bên, nói. "Mẹ, con chúc mẹ vĩnh viễn xinh đẹp động lòng người, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc."

"Cám ơn con." Bắc Tề phu nhân nhẹ huých cốc một chút, nhìn hắn nâng cốc uống xong, mới khẽ nhấp một ngụm nhỏ.

Lúc này, Bắc Tề Lạc hơi nghiêng người ý bảo Thiệu Huân đi ra trước, Thiệu Huân hơi do dự khó xử.

Anh chỉ là một quản gia nho nhỏ, làm sao có đủ tư cách kính rượu Bắc Tề tiên sinh cùng phu nhân.

"Thiệu Huân." thấy hắn không chịu đi lên, Bắc Tề Lạc lại thấp giọng cảnh cáo.

Thiệu Huân ngầm trừng mắt liếc hắn một cái, vẫn không chịu đi ra kính rượu.

Bắc Tề Lạc nhìn thấy anh quật cường cự tuyệt, ánh mắt nhất thời bốc hỏa, thực sự có xu thế sắp phát tác.

Tuy rằng bị hắn nhìn có chút sợ hãi, nhưng Thiệu Huân vẫn không chịu hợp tác, anh nghĩ dù sao đây cũng là nơi công cộng, hắn chắc chắn không thể không để ý đến hình tượng mà rống to.

"Thiệu Huân..." sự ngoan cố của Thiệu Huân làm cho thanh âm của Bắc Tề Lạc lúc này đã băng hàn đến mức có thể làm người ta đông cứng.

Nhận thấy sự khác thường của Bắc Tề Lạc, Bắc Tề phu nhân nhìn ra đằng sau hắn, lúc này bà mới để ý Thiệu Huân đã đến đây.

"Thiệu Huân, hôm nay cậu cũng đến sao?" Bắc Tề phu nhân mỉm cười, lại nói tiếp. "Nếu đã đến đây rồi thì cũng nên nói một tiếng chúc mừng với nhân vật chính a."

Nghe thấy Bắc Tề phu nhân nói vậy, Thiệu Huân cảm thấy hơi ngượng ngùng. Anh vẫn không được tự nhiên mà đứng im tại chỗ, mặt hơi nhăn nói. "Nhưng mà... tôi chỉ là một quản gia..."

"Nói linh tinh gì vậy. Cậu đã làm việc cho nhà chúng tôi, cũng coi như một nửa là người của Bắc Tề gia rồi, mấy thứ thân phận linh tinh này không cần để ý. Chỉ cần chân thành chúc mừng là được rồi, mặc kệ là ai, người nhận cũng đều cảm thấy vui vẻ. Đúng không Văn Thao?"

Bắc Tề phu nhân quay sang nhìn chồng mình, nhận được một cái gật đầu mỉm cười của chồng, bà lại nhìn về phía Thiệu Huân. "Nhanh, mau tới, chẳng lẽ ngươi lại không muốn chúc mừng Văn Thao?"

"Không, không phải vậy ạ." Thiệu Huân bối rối lắc đầu, sau đấy khẩn trương mà cầm một ly sampanh, thật cẩn thận lên phía trước. Cha của Bắc Tề Lạc đối với anh mà nói giống như một vị thần cao xa vời vợi, mà lúc này, anh có thể đứng đối diện mà nói một câu chúc mừng sinh nhật, có chút khẩn trương.

Dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, Thiệu Huân nâng ly rượu lên cao, thân âm hơi run nói. "Bắc Tề tiên sinh, đây là lần đầu gặp mặt, tôi là Thiệu Huân, là, là quản gia của Bắc Tề Lạc tiên sinh. Hôm nay thật cao hứng vì được nhìn thấy ngài, chúc ngài phúc như Đông hải, thọ tỉ Nam sơn!"

"Cám ơn ngươi. Cũng chúc ngươi thân thể khỏe mạnh, mọi sự đều thành." Bắc Tề tiên sinh trầm ổn cũng nâng chén về hướng anh, khóe miệng mỉm cười, nhấp một ngụm.

Uống xong ly rượu chúc thọ, Thiệu Huân đứng tại chỗ, cảm xúc có chút hưng phấn, kích động. có thể nói chuyện cùng thần tượng, làm cho anh có cảm giác mình đang nằm mơ, cao hứng lại không chân thật. Cho đến khi có người búng vào trán anh một cái, anh mới bừng tỉnh lại.

#55

"Cha mẹ, chúng con đi qua bên kia một chút, hai người tiếp tục đón khách đi." Bắc Tề Lạc gõ cái trán của Thiệu Huân một chút, sau đó quay sang nói với cha mẹ một câu, kéo anh đi.

Thiệu Huân tỉnh hồn, ngượng ngùng cười cười xin lỗi. Hai vợ chồng Bắc Tề quay người bước đi được vài bước, liền có người chạy đến chúc mừng. Cảnh tượng hai vợ chồng Bắc Tề ân ái bên nhau cùng nói lời chúc mừng với khách nhân làm Thiệu Huân thấy cảm động.

Quay đầu, anh nói với Bắc Tề Lạc. "Ngươi có cha mẹ như vậy, thật tốt."

Bắc Tề Lạc dừng chân, quay đầu nhìn anh, một lúc sau mới nói. "Chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi cũng sẽ có." [óe óe XD..... ]

"Cái gì?" Thiệu Huân hoang mang nhíu mày.

"Bắc Tề tiên sinh!" ngay khi hai người đứng lại, lập tức có một đôi cha con chào đón, cười cười nói với Bắc Tề Lạc. "Bắc Tề tiên sinh, đã lâu không thấy. Gần đây cậu không tham gia vũ hội gì, thực sự làm cho những cô gái chờ mong cậu xuất hiện thất vọng a."

Bắc Tề Lạc cũng không rõ mà hơi nhíu mày, sau đó mới lễ phép gật đầu chào. "Nguyên lai là tổng giám đốc Trần của Đông Nhật bách hóa, quả là một đoạn thời gian không thấy, không biết gần đây công việc làm ăn của ngài như thế nào?"

"Nhờ phúc nhờ phúc." Vị Trần tổng này khách sáo cười, sau đó nghiêng người, giới thiệu cô gái xinh đẹp ở bên cạnh. "Đây là con gái tôi Phương Đình, mới đi du học về, hôm nay là sinh nhật phụ thân cậu, là một dịp lớn, vì vậy tôi mang nó đến quen mặt."

Ánh mắt của Bắc Tề Lạc đảo qua cô gái kia một chút, sau đó liền rời đi, khách khí nói. "Con gái của Trần tổng tú lệ đoan trang, sau này nhất định sẽ cưới được một người chồng tốt."

"Hy vọng có thể được như cát ngôn..."

Nói chuyện lung tung một đống lớn, mục đích của đối phương ngoài việc muốn mượn Bắc Tề Lạc kéo lên quan hệ hợp tác giữa hai công ty, còn muốn tác hợp Bắc Tề Lạc với con gái mình. Thiệu Huân đứng nghe ở một bên liền nhìn ra ý tưởng của người nay, hơn nữa ngay cả Bắc Tề Lạc cũng thấy không còn kiên nhẫn, trả lời đều là ỡm ờ cho qua.

Không biết là do đối phương không nhận ra được vẻ thiếu kiên nhẫn của Bắc Tề Lạc, hay là cố tình bỏ qua, mà vẫn bám giết lấy hắn không tha.

Thật vất vả Bắc Tề Lạc mới thoát được ra, lập tức lại có một đám người vây quanh hắn hỏi đông hỏi tây, ban đầu hắn còn có kiên nhân mà ứng phó với mọi người, đến lúc sau, sắc mặt của hắn đã khó coi cực kì, mặc dù hắn vẫn đang cố nhẫn nại mà chưa nổi bão.

Có thể do hôm nay là buổi yến tiệc sinh nhật của phụ thân hắn, nên hắn mới cố gắng chịu đựng mà không làm ầm lên a. Thiệu Huân đoán như vậy, lại cảm thấy hắn có chút đáng thương.

Lúc đầu, anh vẫn đứng ở bên cạnh Bắc Tề Lạc, nhưng vì số người chen lấn đến bên Bắc Tề Lạc ngày càng đông, nên anh dần bị đẩy ra xa hơn, anh đứng ở chỗ mà Bắc Tề Lạc có thể nhìn thấy anh, anh cũng nhìn thấy hắn, chỉ vì trước khi đến đây, Bắc Tề Lạc đã cường ngạnh phân phó.

Không biết đứng bao lâu, đến khi chân anh cảm thấy tê tê, chén rượu cũng sắp thấy đáy, thì anh đột ngột bị một người kéo sang một bên.

Lam Cảnh Ngạn vui vẻ mà kéo Thiệu Huân đến ban công tầng hai mới chịu buông anh ra. "Huân, ở chỗ này không những có thể nhìn thấy Lạc, còn rất thanh tĩnh nữa."

Lam Cảnh Ngạn tựa vào lan can, nhìn chăm chú vào Bắc Tề Lạc ở bên dưới, Thiệu Huân đứng bên cạnh y, cười hỏi. "Vì sao ngài không đến chào Bắc Tề tiên sinh một câu?"

"Không được." Lam Cảnh Ngạn lắc đầu. "Nếu ta làm như vậy, Lạc nhất định sẽ tức giận, hắn rất ghét việc ta tiếp cận hắn công khai ở những nơi như thế này. Vì có một lần ta làm cho hắn bẽ mặt trước mặt nhiều người... a đúng rồi, chính là lần ta gọi điện thoại đến nhà hắn, kết quả là ngươi nghe máy, sau đấy vì hiểu lầm hắn cùng ngươi có quan hệ mà ta chạy đến công ty của hắn. Lúc đấy Lạc tức giận đến mức điên rồi, trước mặt nhiều người như vậy mà nhặt đồ vật ném vào người ta, bao nhiêu người bị hắn dọa, hik!"

Thiệu Huân nhớ lại ngày hôm ấy, cảnh Bắc Tề Lạc về nhà với tình trạng phẫn nộ vô cùng, kí ức như mới ngày hôm qua, vẫn còn sống động vô cùng.

"Khi ta bị bắt ra nước ngoài làm việc nửa năm, ta vẫn không ngừng hỏi thăm nghe ngóng tin tức của Lạc. Khi nghe thấy tin Lạc đoạn tuyệt quan hệ với tất cả những người phụ nữ trước đây, ta thực sự hoảng sợ."

"Hoảng sợ? Vì sao?" Thiệu Huân khó hiểu.

Lam Cảnh Ngạn quay người sang nhìn anh, sau đó mới nói. "Kỳ thật, trước đây ta cũng không khác Lạc là mấy, không có tình lữ cố định, xem thuận mắt là lên giường, tình một đêm không hề thiếu, nhưng sau khi yêu Lạc, ta đã không còn hứng thú lên giường chơi đùa cùng bất kì kẻ nào nữa. Có biết đây là cảm giác gì không? Khi ngươi yêu một người, sẽ không kìm lòng được mà thủ thân vì hắn."

"Cho nên, khi ta nghe tin tức như vậy, thực sự thấy sợ hãi, ta nghĩ... hay là hắn đã yêu ai rồi a..." Lam Cảnh Ngạn quay đầu xuống nhìn Bắc Tề Lạc, nên đã để lỡ sự khiếp sợ trong mắt Thiệu Huân.

***

#56

"Vì thế, ta đã nghĩ đủ mọi biện pháp để về nước, nhưng mà thấy Lạc ngoài việc không còn quan hệ với bất kì người phụ nữ nào nữa ra thì cũng không có gì thay đổi nhiều, vì vậy ta cũng yên tâm, nhẹ nhõm hơn rất nhiều."

Chỉ cần Lam Cảnh Ngạn hướng ánh mắt về phía Bắc Tề Lạc, trong mắt liền phát ra hào quang chói lọi, làm cho người ta không thể nào bỏ qua nổi.

Ai cũng có thể dễ dàng nhìn ra tình cảm mà y dành cho Bắc Tề Lạc.

Đối với y, Thiệu Huân cũng không biết phải nói gì, trừ bỏ việc y là đàn ông ra, thì y cùng với Bắc Tề Lạc quả là xứng đôi, từ gia thế, diện mạo cho đến địa vị...

"Trước kia, khi biết hắn thường xuyên hẹn hò qua lại với nhiều người phụ nữ, ta cảm thấy rất buồn. Nhưng giờ, nghe thấy tin hắn không còn quan hệ với bất kì người phụ nữ nào nữa, lại cảm thấy khẩn trương sợ hãi, cứ nghĩ đến khả năng hắn đã yêu một người nào đó không phải là ta, ta liền cảm thấy khó chịu muốn chết... tâm tình của ta, quả thật là phức tạp a." Lam Cảnh Ngạn bĩu môi cười khổ, sau đó quay đầu nhìn Thiệu Huân. "Đúng rồi, Huân, ta nhớ ngươi nói ngươi đã có bạn gái, chắc là ngươi cũng có thể hiểu được cảm thụ của ta, đúng không?"

Sắc mặt Thiệu Huân ảm đạm, anh cúi đầu thấp giọng nói. "Chúng tôi, đã chia tay rồi."

"Ah? Vì sao? Ta nhớ ngươi nói hai người rất hạnh phúc cơ mà?" Lam Cảnh Ngạn giật mình đến gần anh hơn một chút.

Thiệu Huân ngẩng đầu nhìn Lam Cảnh Ngạn, tầm mắt lướt qua đại sảnh bên dưới, nhìn liếc qua người được "chúng tinh phủng nguyệt" kia. Bắc Tề Lạc lúc này đã phát hiện ra anh không đứng ở bên dưới, quay qua quay lại tìm người, rốt cuộc phát hiện anh đang đứng trên tầng hai. Ánh mắt hai người gặp nhau, chỉ một giây đối diện thôi, mà sự lăng liệt trong mắt hắn làm cho anh không khỏi lùi về sau một bước...

Hồi hộp!

[ chúng tinh phủng nguyệt: mặt trăng được các vì sao bao quanh ]

"Huân, Huân, ngươi làm sao vậy?!"

Sắc mặt Thiệu Huân khó coi, liên tiếp lùi về phía sau mấy bước khiến cho Lam Cảnh Ngạn thấy ngạc nhiên và khẩn trương, y cũng quay mặt nhìn xuống dưới, thấy Bắc Tề Lạc đã đẩy đám người ra, đi về hướng hai người.

"A, Lạc đang đến đây kìa!" Lam Cảnh Ngạn hưng phấn đã đem chuyện của Thiệu Huân vứt sang một bên.

Thiệu Huân quay sang để ý đến ánh mắt của Lam Cảnh Ngạn vẫn gắn chặt vào thân ảnh của Bắc Tề Lạc, sắc mặt anh u ám.

Vì sao lại là anh, mà không phải Lam Cảnh Ngạn?

Vì sao?

"Chúng ta không thể có kết quả!"

Thiệu Huân đang lau mặt bàn trà bị câu nói này làm cho giật mình hoảng sợ, anh quay sang nhìn bộ phim đang chiếu cảnh nam nữ chia tay trên tivi, thở dài một hơi, vươn tay lấy điều khiển, tắt tivi.

Hôm qua mười giờ hai người mới từ biệt thự về nhà, Bắc Tề Lạc có vẻ hơi mỏi mệt, nên về đến nhà liền chạy lên tầng hai tắm rửa đi ngủ. Buổi sáng hôm nay, như bình thường, Bắc Tề Lạc làm bữa sáng, sau đó gọi anh dậy cùng nhau ăn rồi đi làm, ăn sáng xong việc dọn dẹp là công việc của Thiệu Huân.

Qua một thời gian rèn luyện, khả năng nấu nướng của Bắc Tề Lạc đã ngon miệng hơn rất nhiều, nhưng mà mỗi một lần Bắc Tề Lạc vào bếp đều để lại một phòng bếp hỗn loạn cho Thiệu Huân dọn dẹp.

Chỉ nấu bữa sáng có một chút thôi, mà vỏ trứng chỗ nào cũng có, cạnh máy xay sinh tố, nước trái cây văng khắp nơi, vỏ trái cây tùy ý đặt ở tủ bát, rác bỏ đi ở đâu cũng có, mà thê thảm nhất là ở mặt bếp ga, dán trứng mà dầu với trứng rơi ở khắp nơi....

Thiệu Huân tận mắt nhìn thấy hắn nấu bữa sáng, nên Thiệu Huân sẽ không kì quái vì sao phòng bếp lại biến thành như vậy. Nhưng anh chỉ thắc mắc một điều, không hiểu vì sao một người khôn khéo như Bắc Tề Lạc mà khi tiến vào phòng bếp, lại lúng ta lúng túng như một đứa trẻ? Rán trứng gà với làm nước trái cây thôi, mà hắn có thể bận rộn xoay quanh, chân tay còn luống cuống, đã thế còn không cho phép anh được giúp.

Hình như anh từng nghe một câu, một người ở mặt này thì vô cùng xuất sắc, nhưng ở mặt khác lại chân tay luống cuống làm ăn không nên hồn.

Ví dụ, người có thành tích toán học rất tốt, nhưng về văn học thì học như thế nào cũng vẫn kém, không thể tốt nổi.

Thực ra Thiệu Huân cũng hiểu được, Bắc Tề Lạc ngoài việc tính tình hơi táo bạo cực đoan ra, thì cũng có thể coi như là một người không tồi, nếu hắn không làm việc kia với anh, có lẽ anh đã thực kính trọng hắn.

- không chỉ là kính trọng, mà còn thưởng thức, nhưng không hơn. Anh cũng không nghĩ giữa hai người có thể phát sinh cái gì khác. Anh cũng đã từng nghĩ rằng, việc này không thể nào xảy ra với một người như Bắc Tề Lạc...

"Ta chưa gặp được người có đủ tư cách cho ta yêu thật lòng."

Bắc Tề Lạc đã từng nói ra lời nói cao ngạo như vậy, sao lại có thể dễ dàng mà yêu một ai đó được?

Những lời mà hôm qua Lam Cảnh Ngạn nói cho anh, chẳng qua chỉ là sự suy đoán của cá nhân y mà thôi. Bắc Tề Lạc đối xử với anh như vậy, chắc chắn là do quá nhàm chán, bởi vậy mới dùng anh để giết thời gian.

Nhưng mà, thực sự chỉ vì lí do như vậy thôi sao?

Thiệu Huân vô vực bỏ khăn lau sang một bên, ngồi xuống sô pha. Nhà cửa đã được lau dọn rồi, sạch sẽ cực kì, nhưng mà một ngày chỉ ngồi không thì quá nhàm chán, nên Thiệu Huân lại lau dọn một chút giết thời gian.

Cho nên bây giờ anh có giở nửa chùng cũng không có việc gì.

Ngồi cũng mệt mỏi, anh liền nằm ra sô pha, trợn mắt suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, những chuyện xảy ra đối với anh, nghĩ nghĩ, lại thấy đau đầu mà thở dài.

"Aizzz."

Cả căn nhà rộng lớn chỉ có một mình anh, nên tiếng thở dài giống như quanh quẩn quanh quẩn mãi.

****

Vô gian bất thành thương. [ Không gian không phải là thương nhân ]

Lam Cảnh Ngạn là một thương nhân, còn là một đại thương nhân nữa, sự gian trá của hắn là không phải nói.

Khuôn mặt lúc nàp cũng hi hi ha ha tươi cười, chính là một cái mặt nạ hoàn hảo, Thiệu Huân không nhìn thấu, nhưng Bắc Tề Lạc lại hiểu được y là một người như thế nào.

Đối với y, Bắc Tề Lạc chưa từng dám chủ quan coi thường, nếu không y nhất định sẽ thừa dịp "hư mà vào".

Nhưng có đôi khi thông minh cũng bị thông minh lừa, Bắc Tề Lạc hiện tại cũng lợi dụng điểm này.

Bắc Tề Lạc vẫn im lặng không lên tiếng, không phải bởi vì hắn không biết việc Lam Cảnh Ngạn vẫn luôn phái người theo dõi hắn, mà vì việc làm của y không gây ảnh hưởng gì lớn đến hắn.

- hơn nữa có đôi khi, những thông tin điều tra kia sẽ bị Bắc Tề Lạc lợi dụng ngược lại.

Nguyên nhân mà Lam Cảnh Ngạn bị đưa ra nước ngoài, nguyên nhân cũng chính là vì vậy.

Nguyên nhân mà Lam Cảnh Ngạn theo dõi Bắc Tề Lạc là vì không muốn Bắc Tề Lạc tiếp xúc thêm với bất cứ ai ngoài y ra. Cứ có người như vậy xuất hiện, y sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp để rời đi sự chú ý của người kia với Bắc Tề Lạc.

Biết suy nghĩ của hắn, nửa năm trước, Bắc Tề Lạc cố tình tiếp cận với một nữ minh tinh điện ảnh nổi tiếng, cố tạo ấn tượng hắn rất thích nàng. Lam Cảnh Ngạn sau khi phát hiện ra đã lập tức hành động. Y tự mình ra mặt dụ hoặc vị nữ minh tinh kia. Trên đường hai người bọn họ đến khách sạn, những phóng viên nhận được điện thoại nặc danh từ Bắc Tề Lạc đã sớm chờ sẵn, lập tức quay chụp cho tin tức này lên mặt báo.

Lam Cảnh Ngạn cũng là một người có địa vị xã hội cao có sức ảnh hưởng lớn, hơn nữa vị nữ diễn viên kia luôn xuất hiện trên màn ảnh với hình tượng thuần khiết, nên Lam Cảnh Ngạn với chiến tích gây chuyện xấu của mình đã bị biến thành người xấu dụ dỗ nữ diễn viên kia. Phản ứng của quần chúng và báo chí rất lớn, nên công ty không thể không đưa Lam Cảnh Ngạn ra nước ngoài tạm thời ẩn núp.

Cho đến nay Lam Cảnh Ngạn vẫn không biết, Bắc Tề Lạc là người đứng sau thiết kế tất cả mọi chuyện, cho nên bây giờ hắn vẫn đang lợi dụng điểm này để lừa y.

Lúc trước, Bắc Tề Lạc nhờ Lam Cảnh Ngạn đưa Úc Ngôn ra nước ngoài, nên nàng đã bị Lam Cảnh Ngạn chú ý, nửa năm qua Bắc Tề Lạc vẫn chưa có chút động tĩnh với nàng, y cũng đang dần tin tưởng rằng hắn cùng nàng không có quan hệ gì.

Nhưng mà đột nhiên, một ngày nào đó, hắn nhận được tin tức, Bắc Tề Lạc đột nhiên chạy ra nước ngoài tìm Úc Ngôn.

***

#57

Bắc Tề Lạc đi công tác nước ngoài, Thiệu Huân sẽ quay về nhà ở cùng muội muội. Nhưng mà mới được mấy ngày, anh đã cảm thấy về nhà là một việc sai lầm.

Vì muội muội Giai Huệ của anh đã có bạn trai rồi, mỗi ngày cứ tan việc là lại hẹn hò với nhau đến tám chín giờ, còn thêm nửa tiếng nấu cháo điện thoại, một ngày thậm chí chẳng có mấy khi rảnh mà nói chuyện với anh.

Nhìn em gái như vậy, trong lòng Thiệu Huân vừa vui mừng lại vừ chua xót tịch mịch. Vui vì cuối cùng em gái anh cũng tìm được một người tốt đến yêu nàng, chua xót tịch mịch vì nghĩ đến sắp phải gả em gái đi rồi.

Ai, tâm tình thực phức tạp.

Thiệu Huân vừa tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy muội muội còn đang ngồi trên sô pha buôn điện thoại, nhìn đồng hồ đã là hơn mười giờ tối, anh lắc đầu đi về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này, Giai Huệ cúp máy, quay sang nhìn thấy anh liền mở miệng.

"Anh, anh đi ngủ ah?"

Thiệu Huân dừng lại, quay đầu nhìn nàng. "Không, anh chưa ngủ, đang định vào trong phòng đọc sách."

"Anh, anh còn liên lạc với Úc tỷ sao?" Giai Huệ đứng lên, đi về phía anh.

Thiệu Huân im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi. "Úc Ngôn nói gì với em sao?"

Giai Huệ lắc đầu. "Không, nguyên nhân vì sao chị ấy cũng không nói với em, nhưng em cảm thấy là lạ. Em hỏi chị ấy về quan hệ giữa hai người, chị ấy liền trầm mặc không nói gì. Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Nhìn ánh mắt lo lắng của Giai Huệ, Thiệu Huân cũng không biết phải mở miệng như thế nào để nói cho em gái biết chuyện anh đã chia tay với Úc Ngôn.

"Anh, em không hiểu nổi, anh với Úc tỷ làm sao vậy? Trước đây hai người vẫn rất hạnh phúc cơ mà?"

"Giai Huệ, chuyện của bọn anh em đừng quan tâm, bọn anh có thể tự xử lý tốt." cuối cùng, Thiệu Huân chỉ có thể nói với em gái như vậy, nhưng ngược lại lại càng làm nàng lộ ra biểu hiện không vui.

"Ca, Úc tỷ là do em giới thiệu cho anh biết, quan hệ giữa hai người phát triển như thế nào có quan hệ mật thiết với em, sao anh lại có thể nói như vậy được?"

"Giai Huệ..."

"Anh." Giai Huệ cường ngạnh đánh gãy Thiệu Huân. "Úc tỷ là người mà em thích nhất, anh là người mà em kính yêu nhất, em hy vọng hai người có thể cùng một chỗ, thực sự, chứ không phải giống như bây giờ, một người ra nước ngoài công tác, một người lại lựa chọn chậm rãi mà quên người kia đi."

Thiệu Huân quay mặt sang một bên trầm tư, một lúc sau mới lên tiếng. "Giai Huệ, em cảm thấy Úc Ngôn ở bên anh sẽ thấy hạnh phúc sao?"

"Điều đấy là tất nhiên, Úc tỷ yêu anh như vậy, anh cũng yêu nàng, hai người cũng nhau tất nhiên sẽ hạnh phúc." Giai Huệ kiên định nói.

"Không, đây không phải là hạnh phúc chân chính. Hạnh phúc chân chính còn cần phải có năng lực cho người mình yêu một cuộc sống đầy đủ, vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải giống như hiện tại, anh ngay cả tiền mua một chiếc nhẫn để cầu hôn cô ấy đều không làm được."

"Anh..."

Sự thống khổ trên mặt của anh trai làm cho Giai Huệ ngơ ngác nhìn thật lâu, không nói được một lời.

"Giai Huệ, em mới bắt đầu yêu không lâu, không gặp được những vấn đề như vậy, nên em không thể hiểu được nỗi khổ trong lòng anh. Nhưng sau này, khi em cũng bị những vấn đề như vậy làm phiền, em sẽ hiểu." Thiệu Huân nhìn ngắm người em gái đã lớn, hơn nữa còn xinh đẹp trước mắt, anh trìu mến nâng tay vuốt ve khuôn mặt của nàng.

Người em gái này là do một tay anh nuôi lớn a. Anh cảm thán nghĩ, cũng tự đáy lòng mà nói với nàng. "Nhưng mà mặc kệ về sau đã xảy ra chuyện gì, em cũng phải nhớ kỹ, anh sẽ luôn luôn yêu em, biết không?"

Ánh mắt của nàng nhìn anh bắt đầu long lanh, chỉ chốc lát sau, nàng khóc òa nhảy vào lòng anh, nghẹn ngào nói. "Anh, anh, em chỉ hy vọng người đã vất vả nuôi em khôn lớn sẽ được hạnh phúc a!"

Thiệu Huân ôm lấy nàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, nói "Yên tâm đi, anh nhất định sẽ hạnh phúc, đừng khóc đừng khóc, khóc mặt sẽ không đẹp, ngoan."

"Anh, anh nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc!"

"Ừh, ừh, nhất định sẽ hạnh phúc, nhất định..."

Mặc dù anh vẫn không ngừng cam đoan với em gái như vậy, nhưng trong tim anh, vì sao vẫn mê mang như vậy, không thể nào xác định được tương lai của mình....?

***

#58

Một tuần sau, Thiệu Huân trở về biệt thự sớm hơn Bắc Tề Lạc một ngày. Đến giữa trưa ngày hôm sau, Thiệu Huân nhận được điện thoại của Bắc Tề Lạc nói buổi tối hắn sẽ về nhà ăn cơm.

Thiệu Huân vừa làm xong bữa tối bày lên bàn cơm liền nghe thấy tiếng xe ô tô vang lên, anh vội vàng chạy ra mở cửa. không lâu sau, Bắc Tề Lạc đi đến, tâm tình có vẻ tốt lắm.

"Sự tình, thuận lợi sao?" Thiệu Huân nhẹ nhàng đóng cửa, nhận lấy túi hành lý của Bắc Tề Lạc, vừa đi vừa hỏi.

"Uhm." Bắc Tề Lạc liếc nhìn Thiệu Huân một cái, mím môi cười khẽ.

Tâm tình của hắn có vẻ tốt thật, lại còn có thể cười. Thiệu Huân lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ lung tung.

"Cơm chiều đã chuẩn bị tốt, ngươi muốn ăn cơm trước hay là..."

"Ta đi tắm một chút, sau đó sẽ xuống ăn cơm." Bắc Tề Lạc tùy ý vất áo khoác sang một bên, sau đó xoay người cười liếc nhìn anh một cái, thừa dịp Thiệu Huân không chú ý liền tiến đến, vòng tay qua thắt lưng Thiệu Huân, cúi đầu hôn anh.

Thiệu Huân giật mình trừng lớn mắt, theo bản năng mà đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn túm lấy tay.

"Bắc... ngô...."

Môi của hai người hợp lại thành một khối, Bắc Tề Lạc ngậm lấy miệng của anh, nuốt luôn cả những lời kháng cự của anh, lưỡi hắn chen đến mở hàm răng của anh ra, xâm nhập quấy liếm.

Hôn sâu triền miên, hắn cố ý lay động phần lưỡi mềm mại của anh, chỉ trong chốc lát, miệng anh bắt đầu phát đau, mi nhíu lại, bàn tay bị túm lấy cũng run run. Bởi vì vô lực mà túi hành lý trên tay còn lại của anh cũng rơi xuống đất....

Cuối cùng Bắc Tề Lạc cũng chấm dứt nụ hôn sâu này, khi tách ra, hắn còn đưa lưỡi liếm bờ môi ướt át của anh.

Xác định anh đã đứng vững, hắn mới từ từ mà buông anh ra, ghé vào tai anh nói nhỏ. "Ta rất nhanh sẽ quay lại, phải chờ ta nga."

Lời nói đầy phiến tình, làm cho Thiệu Huân mặt đỏ tai hồng, xấu hổ giận dữ trừng hắn, nhưng mà hắn chỉ cười khẽ một tiếng, không ngại xoay người lên tầng hai.

Chờ thân ảnh của hắn biến mất, Thiệu Huân mới hoàn hồn, nhặt túi hành lý rơi trên mặt đất lên, cũng cầm lấy chiếc áo khoác mà Bắc Tề Lạc vất lung tung cất cẩn thận.

Khi làm xong hết, nhàn rỗi, anh nhớ đến bờ môi vẫn còn đang sưng lên của mình. Anh không thể diễn tả cảm giác của bản thân lúc này. Anh tin tưởng vững chắc rằng anh có tình yêu sâu sắc với Úc Ngôn, nhưng tình yêu này, vì sự rời xa của Úc Ngôn mà cũng dần trở nên mơ hồ không thật. Hiện tại, Bắc Tề Lạc đang kề cận ngay bên cạnh anh, gây ra ấn tượng tiếp xúc thân thể kịch liệt, làm cho anh có muốn bỏ qua cũng không được.

Anh cảm giác Bắc Tề Lạc đang từ từ mà xâm nhập vào cuộc sống của anh, từng chút từng chút chiếm giữ vị trí của Úc Ngôn trong lòng anh....

Anh không thể trốn, bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn sự xâm chiếm của hắn.

Sau khi ăn xong cơm tối, Bắc Tề Lạc đề nghị đi đến khu nàh kính trên tầng ba nghỉ ngơi một chút, vì thế Thiệu Huân lập tức chuẩn bị rượu nho cùng chút đồ ăn nhẹ, mang lên tầng ba.

Khi anh đi đến, Bắc Tề Lạc đang ngồi trên xích đu, thoải mái ngầng đầu thưởng thức cảnh đêm. Nhìn thấy anh đến, hắn liền bảo anh đặt những thứ kia lên mặt bàn.

"Đã lâu rồi không nhàn nhã ngồi như thế này, uống rượu ngon, thưởng thức cảnh đêm." Thiệu Huân rót rượu, Bắc Tề Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Đêm thu thấm lạnh, nhưng mà ở trên núi, không khí lại tươi mát thoải mái, chỉ cần mặc thêm chút quần áo là có thể hưởng thụ không khú mới mẻ, thưởng thức được cảnh đẹp, vậy thì tại sao lại không làm?

Thiệu Huân đặt rượu nho vào trong tay hắn, sau đó mới đáp lời. "Ngày xưa ngươi bận rộn công việc.. tự nhiên không có tâm tình mà đi lên đây. Đêm nay, xem ra tâm tình của ngươi rất tốt."

Ánh mắt của Bắc Tề Lạc dừng trên người anh, hắn bưng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, hưng trí mà nói. "Ngươi có biết không? Ta đã giải quyết xong một vấn đề làm cho ta đau đầu đã lâu, giải quyết vô cùng thuận lợi, nhẹ nhàng."

"Như vậy thật đáng để chúc mừng?" Thiệu Huân khẽ nhếch mày.

"Có thế nói như vậy." hắn nở nụ cười, lại nói. "Ngươi cũng rót rượu, uống một chút."

Dừng một chút, Thiệu Huân mới rót rượu cho bản thân, không rót ba phần của ly như quy định mà đổ đầy nửa ly, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn, uống một ngụm lớn.

Bắc Tề Lạc nhìn anh, biết anh có tâm sự, nhưng hắn cũng cố hỏi xem anh đang suy nghĩ vấn đề gì, chỉ dùng ánh mắt thầm trầm nhìn anh. Xác định anh bình tĩnh hơn, hắn mới mở miệng. "Ta đã yêu cầu ngươi gọi tên của ta, nhưng vì sao ngươi đến bây giờ vẫn chưa bao giờ gọi?"

Thiệu Huân không nhìn hắn, chỉ khẽ lay lay chút rượu ít ỏi còn lại trong chén, trầm mặc.

Ánh mắt của Bắc Tề Lạc dần phát lạnh, hắn biết anh đang kiên trì cái gì. Hắn thong thả mà cúi người lại gần anh hơn, dùng giọng khẳng định nói. "Hiện tại, ta ra lệnh cho ngươi phải gọi tên của ta."

#59

Anh quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt thâm nâu hơi lộ ra trào phúng. "Sao vậy, Bắc Tề tiên sinh phải dùng mệnh lệnh uy hiếp mới đạt được thứ mà mình muốn sao?"

Ly rượu nhẹ nhàng được lay động, chất lỏng trong suốt trong ly chầm chậm xoay tròn. Sự chống đối hiếm có của Thiệu Huân làm Bắc Tề Lạc nhíu mày, động tác đùa nghịch chén rượu trên tay cũng dừng lại. Hắn lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, bĩu môi nói. "Khi tâm tình của một người không tốt, có rất nhiều cách để biểu hiện, phương thức của ngươi chính là đem điều phiền muộn kia giấu ở trong lòng, sau đó ở bên ngoài sẽ biến thành một người đanh đá chanh chua."

Ngữ khí trêu chọc của hắn làm cho tâm tình u ám của Thiệu Huân càng thêm chán nản, anh cảm thấy quần áo trên người bó buộc khó chịu, liền phiền táo mà giơ tay kéo kéo áo.

"Ta hoàn toàn không biết..." dùng sức thở ra một hơi, tâm tình hắc ám trong lòng Thiệu Huân được áp chế không ít, anh mở miệng. "Rốt cuộc ngươi muốn thứ gì từ ta?"

Bắc Tề Lạc lại nhấp thêm một ngụm rượu nhỏ nữa, ý vị thâm trường nói. "Ta có được thứ mà ta muốn."

"Cho dù điều đó được đổi lại bằng sự đau thương của người khác?"

"Làm người khác đau khổ hoặc làm chính mình đau khổ, ngươi nghĩ ta sẽ lựa chọn cái nào?"

Còn có thể lựa chọn thế nào nữa, với một người lấy mình là trung tâm như Bắc Tề Lạc, sẽ để mắt đến những người khác sao? Vì đạt được điều mà mình muốn, không tiếc hy sinh tất cả....

Thiệu Huân không biết phải nói gì nữa, sau khi nôn nóng là bất đắc đắc dĩ, hai bả vai cảu anh suy sụp, lưng càng ngày càng gù, Bắc Tề Lạc liếc nhìn Thiệu Huân một cái, anh như vậy càng mang đến cho người ta cảm giác đau thương.

"Vì sao lại là ta...?"

Vấn đề này của anh làm Bắc Tề Lạc buông chén rượu trong tay xuống, ngẩng đầu thoáng nhìn bầu trời đêm. Hai người cùng trầm mặc.

"Ta đi xuống trước." Thiệu Huân không muốn tiếp tục bầu không khí nặng nề này nữa, vì vậy anh đứng lên rời đi trước.

Bắc Tề Lạc cũng không định ngăn anh lại, nhưng mà... "Phải gọi tên ta trước đã."

Đối với Thiệu Huân, việc hắn cố chấp vào việc tên gọi này rất buồn cười, nhưng với Bắc Tề Lạc lại rất trọng yếu. Nếu anh gọi tên hắn, nhất định sẽ không đạm mạc quan hệ chủ tớ như vậy nữa, cho dù Thiệu Huân tính tình đạm mạc chưa chắc sẽ thay đổi.

Anh nghiêng người nhìn hắn. "Đây là mệnh lệnh hay là uy hiếp?"

"Vừa là mệnh lệnh vừa là uy hiếp."

Ánh mắt nâu đen của Thiệu Huân nhìn nhìn hắn một lúc, sau đó mới há miệng hô. "Bắc Tề Lạc... Lạc..."

Giọng nói cứng ngắc trúc trắc, ngoài việc không quen ra, còn vì do bị bắt buộc nên khó chịu. Gọi xong, anh xoay người bước đi.

Nhưng anh không đi được mấy bước, anh đã bị một người túm lấy bả vai, hung hăng ném lên mặt cỏ ẩm ướt lạnh lẽo.

Anh bị đập đầu, mắt hoa lên, chưa kịp biết xem là chuyện gì xảy ra, thì một khối thân thể to lớn đã đè lên người anh.

"Làm gì?" ánh mắt anh mơ hồ, bàn tay theo phản xạ đẩy người phía trên ra, lại bị người kia túm tay đặt lên đỉnh đầu.

Sau đó là tiếng quần áo ma sát soàn soạt, tiếp theo, hai tay của anh đã bị Bắc Tề Lạc trói lại bằng quần áo mới cởi ra của hắn.

Khi ý thức được việc gì đang xảy ra, anh trợn mắt nhìn người đàn ông kia. "Ngươi làm gì vậy?!"

Đôi môi mê người của Bắc Tề Lạc cong lên, cười vì câu hỏi ngu ngốc của anh.

"Ta định làm gì, ngươi đợi thêm một lúc nữa, không phải sẽ biết hay sao?"

Hai tay Bắc Tề Lạc nhẹ nhàng mà cởi từng chiếc cúc, kéo vạt áo sang hai bên, để ngực của Thiệu Huân hiện ra trước mắt mình, sau đó hắn đắc ý, chờ mong mà đặt hai tay lên ngực của anh...

Bình luận

Truyện đang đọc