THƯỢC DƯỢC TRẮNG

"Giai Giai, kì nghỉ này cậu về thành phố B sớm như thế sao?"

"Cậu nhất quyết bỏ bọn tớ ở đây sao?"

Dương Linh đang vô cùng mè nheo ngồi trên thảm, cả hai tay cô nàng ôm lấy chân của Hứa Tĩnh Giai, giọng điệu vô buồn bã. Dáng vẻ tội nghiệp của Dương Linh khiến Hứa Tĩnh Giai bật cười.

"Tớ đã hứa với ông nội sau khi kết thúc kì thi liền quay trở về nhà." Hứa Tĩnh Giai vừa xếp quần áo vừa trả lời.

"Thế...........thế còn đại thần? Cậu cũng vứt anh ấy sang một bên à?"

Hứa Tĩnh Giai dừng động tác một lát, nhìn Dương Linh sau đó lại vui vẻ nói "Tớ đã đặt vé, đại thần anh ấy vẫn chưa xong dự án nên chưa thể về cùng."

Dương Linh muộn phiền liếc mắt Hứa Tĩnh Giai một cái, càu nhàu lên tiếng "Làm gì có bạn gái như cậu, lại vứt bạn trai mình ở lại trong khi bạn trai bận việc như thế!"

"Rồi lỡ như đại thần làm việc quá nhiều, về nhà lại không có cơm của bạn gái nấu, rồi sẽ đổ bệnh, bạn gái không có ở bên để chăm sóc. Bạn gái Hứa Tĩnh Giai thật vô tâm lạnh lùng. Vừa lạnh lùng với bạn trai vừa lạnh lùng với cả bạn cùng phòng nữa."

Hứa Tĩnh Giai "..."

Cũng không thể trách Hứa Tĩnh Giai vô tâm được, vì vé đã đặt là do ông nội Hứa gửi cho Hứa Tĩnh Giai mà! Hứa Tĩnh Giai có chút ảo não đóng hành lí lại, sau đó ngồi xuống giường, nhìn Dương Linh rồi chuyển mắt sang Đường Phân và Tống Vy cũng đang chán nản chống cằm nhìn Hứa Tĩnh Giai.

"Hay các cậu cùng đến nhà tớ một chuyến?"

Dương Linh nhướng mày trợn tròn mắt, vô cùng ngạc nhiên hỏi "Bọn tớ được sao?"

Hứa Tĩnh Giai ngật đầu.

Lập tức Dương Linh liền mỉm cười xảo trá, ánh mắt vô cùng thích thú, khiến cho Hứa Tĩnh Giai cảm thấy có điểm gì đó không đúng, nhưng cô lại không biết không đúng ở chỗ nào. Lúc này Đường Phân mới lắc đầu ngao ngán thở dài nói.

"Quả nhiên là Giai ngây thơ!"

Hứa Tĩnh Giai "..."

Đường Phân nhìn Hứa Tĩnh Giai, cô nàng đứng dậy lại gần ngồi xuống cạnh Hứa Tĩnh Giai, sau lại từ tốn nói "Cậu ta....." ngón tay của Đường Phân chỉ vào người Dương Linh "là trốn tránh phải tham dự mấy cái tiệc thượng lưu cùng mấy buổi xem mắt nên mới muốn đến nhà cậu ở nhờ đấy!"

Dương Linh "...." quả thật là đúng như vậy! cô nàng quăng chỉ cho Đường Phân một cái liếc xéo, sau đó liền cười hì hì với Hứa Tĩnh Giai.

Thế là hôm Hứa Tĩnh Giai và Dương Linh ra ga tàu, đại thần là người đưa đi. Đường Phân và Tống Vy do phải tham gia một khoá học ngoài giờ của một vị giáo sư nổi tiếng, thế nên không thể đi tiễn Hứa Tĩnh Giai và Dương Linh được. Lúc này Từ Trạch lấy hành lí ra khỏi xe đặt xuống cho Hứa Tĩnh Giai. Nhìn tàu đã đến ga, Từ Trạch chỉ vội nói với cô vài lời.

"Đến nơi gọi điện cho anh!"

Hứa Tĩnh Giai gật đầu, cảm nhận Từ Trạch vô cùng lưu luyến vuốt mái tóc đang xoã ra của cô. Những cơn gió mang hơi lạnh lướt qua từng sợi tóc của Hứa Tĩnh Giai. Từ Trạch lại gần, đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đấy mới giúp Hứa Tĩnh Giai đưa hành lí lên tàu.

Thật ra thì Hứa Tĩnh Giai cũng không chắc lắm về việc sau khi kết thúc dự án thì đại thần sẽ về thành phố B. Cô cũng biết công việc anh luôn bận rộn, thế nên Hứa Tĩnh Giai đang cân nhắc thay vì đợi anh về thành phố B thì Hứa Tĩnh Giai có thể trở lại thành phố A sớm một chút.

Cuối cùng sau hai tiếng thì Hứa Tĩnh Giai và Dương Linh cũng đến thành phố B. Khi vừa bước ra khỏi ga tàu, Hứa Tĩnh Giai đã thấy xe của ông nội đậu gần đó. Hứa Tĩnh Giai và Dương Linh đi lại gần, có lẽ chú Trương tài xế của ông nội đã nhìn thấy Hứa Tĩnh Giai, lập tức xuống xe đi lại nhận hành lí trong tay của cô và Dương Linh. Từ ga tàu về đến Hứa gia mất thêm 20 phút. Xe vừa vào trong sân, Hứa Tĩnh Giai đã thấy mẹ Hứa cùng ông nội đang đứng ở cửa sảnh đón Hứa Tĩnh Giai.

Trước đó khi ở trên đường về, chú Trương cũng đã nói với Hứa Tĩnh Giai rằng ông nội cùng mẹ rất mong cô trở về mau một chút. Chỉ khi Hứa Tĩnh Giai bước xuống xe, mẹ Hứa đã khi đến ôm chầm lấy Hứa Tĩnh Giai.

"Tiểu Giai của ông về rồi!"

"Tiểu Giai Giai, đi đường có mệt không con?"

Cả ông nội Hứa và mẹ Hứa đều tranh nhau hỏi Hứa Tĩnh Giai. Cô chỉ lắc đầu, nở nụ cười nhìn mẹ cùng ông nội. Hứa Tĩnh Giai vẫn chưa kịp mở lời, cả hai đã nhướng đầu nhìn vào trong xe như tìm gì đó. Lúc này Hứa Tĩnh Giai mới chợt nhớ ra còn có một người vẫn chưa xuống xe.

"Ông nội, mẹ, lần này con không về một mình!"

Ông nội Hứa cùng mẹ Hứa nghe thấy vậy liền cười lớn, vô cùng hớn hở khi nghe Hứa Tĩnh Giai nói. Cả hai đều lên tiếng cùng một lúc.

"Chúng ta biết, chúng ta biết!"

Sau đấy Dương Linh bước ra, khuôn mặt họ bỗng trở nên cứng đờ. Dương Linh vô cùng ngoan ngoãn chào hỏi.

"Cháu chào ông, chào dì!"

Mẹ Hứa gật đầu "Bạn của Giai Giai à?"

Dương Linh càng cười tươi hơn đáp lời "Vâng!"

"Thật xinh đẹp và ngoan ngoãn!"

Dương Linh thật muốn phá lên cười thật lớn vì lời khen của mẹ Hứa. Ấy vậy mà không để cho Dương Linh cùng Hứa Tĩnh Giai kịp phản ứng, mẹ Hứa cùng ông nội lại nhướng người nhìn vào xe như tìm kiếm gì đó. Ông nội còn đi cả một vòng quanh xe, nhìn vào khuôn mặt từng người, cuối cùng lại nhìn sang Hứa Tĩnh Giai hỏi.

"Chỉ có hai đứa về thôi sao?"

Hứa Tĩnh Giai bối rối gật đầu "Vâng!"

"Không còn ai khác à?"

Hứa Tĩnh Giai lắc đầu "Không còn!"

Ông nội Hứa khuôn mặt có chút thất vọng nhưng ông cũng không nói gì mà sau đó chỉ dẫn Hứa Tĩnh Giai cùng Dương Linh vào nhà.

Thế nhưng Hứa Tĩnh Giai có thể cảm nhận rõ mẹ Hứa cùng ông nội có chuyện gì đó cứ canh cánh ở trong lòng từ lúc cô trở về. Hứa Tĩnh Giai nhiều lần có gặng hỏi, nhưng hai người chỉ mỉm cười sau đấy lại bảo không có gì cả. Ngược lại, ba Hứa nhìn Dương Linh lại vô cùng vui vẻ ra mặt.

Đêm đó Dương Linh ngủ ở phòng Hứa Tĩnh Giai. Mấy ngày sau đó cũng êm ả trôi qua, tưởng chừng như không có gì. Cho đến một buổi tối, Dương Linh đang nằm ở phòng khách cùng ông nội Hứa và mẹ Hứa ăn trái cây xem ti vi. Hứa Tĩnh Giai cũng vừa kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại với đại thần. Bỗng nhiên lúc này mẹ Hứa từ bên ngoài gõ cửa phòng, khiến cho Hứa Tĩnh Giai được một phen kinh sợ, giống như bị mẹ bắt gặp đang làm chuyện xấu vậy. Phía bên ngoài, giọng của mẹ Hứa truyền đến.

"Mẹ có thể vào không?"

Hứa Tĩnh Giai điều chỉnh tâm tình, sau đó liền lên tiếng đáp lại "Dạ được ạ!"

Hứa Tĩnh Giai đứng ở ban công phía bên ngoài, ban công lớn, cả cửa cả rèm để mở rộng, khi nãy vừa có một cơn mưa đêm, sương bên ngoài trời cũng đã xuống, mà Hứa Tĩnh Giai lúc này chỉ mặc vỏn vẻn chiếc đầm trắng mỏng manh. Mẹ Hứa liền xót ruột con gái lạnh, liền lấy khăn voan choàng lên vai cho Hứa Tĩnh Giai.

"Có lạnh không? Sao con còn đứng ở đây, rất dễ bị cảm lạnh!"

Hứa Tĩnh Giai chỉ mỉm cười lắc đầu.

"Mẹ tìm con à?"

Mẹ Hứa "Ừm" nhẹ một tiếng. Lúc này bà có chút buông lỏng, tựa người vào thành lan can, bà cứ đứng im lặng cảm nhận khí trời sau cơn mưa, mùi của đất cùng hơi sương mát mẻ, khiến cho lòng người thư thái và dễ chịu. Mãi một lúc, coi như có một tí can đảm, mẹ Hứa mới nhìn sang Hứa Tĩnh Giai, giọng điệu rất nghiêm túc.

"Giai Giai, con có gì nặng lòng không?"

Hứa Tĩnh Giai ngạc nhiên nhìn mẹ Hứa, tỏ vẻ không hiểu ý bà đang nói đến là gì.

Mẹ Hứa liền thở dài một cái rồi mới từ tốn nói.

"Cả ba mẹ và ông nội đều muốn dành sự tốt nhất cho con, cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con. Thế nên............Giai Giai, con căn bản không cần suy nghĩ nhiều đâu!"

Hứa Tĩnh Giai "..." cô lại càng không hiểu mẹ là đang muốn nói gì.

"Mẹ, mẹ không nhầm lẫn gì chứ? Con không hiểu ý mẹ!"

"Không phải bạn trai con.............xuất thân không được tốt............nên con mới không dẫn về nhà à?"

Hứa Tĩnh Giai "........" khuôn mặt trở nên đỏ bừng vì ngại. Quả nhiên lần trước mẹ thật sự là nói thật, bà ấy đã biết rõ ngay từ đầu rồi!

Hứa Tĩnh Giai có chút bối rối, khiến cho lời nói trở nên lắp bắp "Mẹ, anh ấy có chút bận nên mới không về cùng con. Còn về xuất thân, ba mẹ với ông tự giám định là được!"

~~~*Ở một diễn biến khác No.1*~~~

Từ lúc nghe mẹ Hứa bảo rằng kì nghỉ hè này Hứa Tĩnh Giai trở về sẽ dắt theo bạn trai. Ông nội Hứa liền trở nên mong ngóng và sốt ruột hơn. Ngày nào cũng nhắn tin hối thúc Hứa Tĩnh Giai về nhà sớm một tí. Sở dĩ mẹ Hứa có thể khẳng định như vậy, là do bà đã sớm ra hiệu cho Hứa Tĩnh Giai bằng những câu chuyện của những bạn gái mấy nhà bên cạnh cỡ tuổi Hứa Tĩnh Giai đã có bạn trai hết rồi, bọn họ còn ra mắt gia đình rồi tổ chức tiệc ăn uống. Thế nên mẹ Hứa và ông nội vô cùng thong thả và đắc ý, rất khiêu khích nhìn ba Hứa với vẻ mặt khó chịu. Ông nội còn kích động đến độ đã đi khoe với rất nhiều người. Trong đó không ngoại trừ ông nội Từ.

Ông nội Hứa: Xem ra tình hình này ông phải gửi tiền mừng cho nhà tôi rồi!

Ông nội Từ: Ý ông là sao??

Ông nội Hứa: Ý tôi là cháu gái tôi đã có bạn trai rồi, chờ ngày nhân hoà địa lợi rồi gả đi. Sau đấy tôi có thể liền bế cháu cố trên tay mà chơi đùa cả ngày.

Ông nội Từ:....

~~~*Ở một diễn biến khác No.2*~~~

Đây là đoạn tin nhắn của mẹ Hứa gửi cho Từ Trạch khi vừa moi móc được số điện thoại của Từ Trạch ở chỗ Dương Linh.

Mẹ Hứa: Dì là mẹ của Hứa Tĩnh Giai!

Từ Trạch: Con chào dì!

Mẹ Hứa: Nghe tiểu Dương nói con là bạn trai của Giai Giai nhà cô, có phải thế không?

Từ Trạch: Dựa trên sự thật thì đúng là như vậy thưa dì!

Mẹ Hứa: Thế tại sao lại không cùng Giai Giai về nhà một chuyến? Hay là con đang ở Tuỳ Hoa Vạn Y?

(Tuỳ Hoa Vạn Y là khách sạn mà Từ Trạch ở lần trước khi đến thành phố B.)

Từ Trạch: Hiện tại con đang ở thành phố A, xong việc con liền lập tức qua dì!

Mẹ Hứa: À mà, tuy rằng ba của Giai Giai có một tí gọi là chức vụ cao trong xã hội. Nhưng con cũng đừng vì thế mà quan ngại, chúng ta chỉ quan tâm đến tình cảm, không quan tâm đến vật chất!

Từ Trạch nhếch mép, nhìn tin nhắn của mẹ Hứa, trong lòng lại có một thứ cảm xúc không rõ tên. Từ Trạch nhắm mắt, một tay day day trán, trong lòng nhận ra một chuyện, đáng lẽ anh không nên để Hứa Tĩnh Giai về một mình như thế, khiến cho Hứa gia cảm thấy Từ Trạch anh không đủ trân trọng Hứa Tĩnh Giai. Còn khiến cho bọn họ nghĩ anh vì xấu hổ khi Tĩnh Giai có xuất thân cao mà không dám đến Hứa Gia.

Từ Trạch đứng một lát, sau đấy lại cầm chìa khoá xe và áo khoác đi ra ngoài.

Lúc này là 7 giờ 39 phút, Từ Trạch cứ như vậy rời đi trước bao con mắt ngạc nhiên của bọn người Giang Lục. Anh chỉ để lại vỏn vẻn vài câu.

"Dự án cũng đã đến hồi kết, Từ Minh anh chỉ đạo mọi người kết thúc dự án. Tôi nghỉ phép vài ngày!"

Sau đấy Từ Trạch rời đi mà không quay đầu lại một lần nào nữa.

Mọi người "..."

Ơ! Thế là thế nào????

Bình luận

Truyện đang đọc