THƯỢC DƯỢC TRẮNG

PV: Xin chào các bạn đọc giả, đây là chương trình phỏng vấn Pudie do tác giả "xxihabin" quá nhàn rỗi chèn vào. Với tình hình là "Thược Dược Trắng" cũng đã kết thúc rồi, tuy nhiên lại có một số chi tiết khúc mắc khiến cho một vài bạn đọc giả không khỏi tò mò. Để giải đáp những thắc mắc ấy thì hãy tiếp tục theo dõi chương trình sau đây nhé! Chính hai nhân vật chính của truyện là đại thần Từ Trạch và tiểu trong veo Hứa Tĩnh Giai sẽ trả lời.

Xin chào hai bạn, đầu tiên mời hai bạn tự giới thiệu một chút về bản thân cũng như tác giả của "Thược Dược Trắng"!

Hứa Tĩnh Giai: Xin chào, Tôi tên là Hứa Tĩnh Giai. Học năm hai ở đại học Gia Thiển, thường được các bạn học biết đến là "Nữ thần trong veo". Ba tôi là thị trưởng thành phố B, ông nội tôi từng vào quân lúc ông 18 tuổi.

Từ Trạch: Xin chào, Tôi tên là Từ Trạch. Học năm tư ở đại học Gia Thiển, hay được gọi là đại thần. Hiện tại tôi điều hành công ty tài chính Gia Thiển. Ba và mẹ tôi hiện đang sinh sống và làm việc tại nước ngoài, công việc của họ là điều hành tập đoàn về lĩnh vực vận tải xuyên quốc gia. Ông nội tôi vừa ra quân và giữ một chức vụ khá lớn.

PV: Hai người có thể lí giải một chút về cái tên của bản thân được không?

Hứa Tĩnh Giai: Sở dĩ "bé" tác giả sử dụng cái tên Hứa Tĩnh Giai này là vì đây là bộ truyện theo hướng thanh xuân vườn trường, nhẹ nhàng, nên bé tác giả muốn nữ chính là một người hiền một chút và khá nhút nhát như cái tên của mình-Tĩnh Giai-tĩnh lặng, ôn hoà.

Từ Trạch: Vì nữ chính là một người dịu dàng nên bé tác giả muốn nam chính đối ngược lại một chút. Vừa có sự trưởng thành của một lãnh đạo vừa có một chút lạnh lùng của một nam thần nên cái tên Từ Trạch là phù hợp nhất.

PV: Cho hỏi nho nhỏ một chút cả hai bạn đều xưng hô tác giả là "bé", đó là một tên gọi thân mật hay có hàm nghĩa sâu xa nào à?

Hứa Tĩnh Giai: Nó không có ý nghĩa gì cả, chỉ là tác giả nhỏ tuổi hơn chúng tôi.

PV: Hoá ra là vậy. Vậy thì chúng ta trở lại với bộ truyện Thược Dược Trắng một chút. Câu hỏi đầu tiên là, vì sao trong chuyện phần lớn truyện chính là cảm nghĩ và nội tâm của Hứa Tĩnh Giai nhiều hơn, còn Từ Trạch lại gần như là không có?

Hứa Tĩnh Giai: Tôi có thể lí giải được điều này, một phần là do bé tác giả là nữ nên để dẫn dắt một bộ truyện trở nên mạch lạc và mang đến cho người đọc nhiều cảm xúc hơn thì bé tác giả chọn vai của nữ chính để dẫn dắt câu chuyện, hơn hết là cái tâm lý mới lớn của con gái phần nào đấy sẽ giúp câu chuyện được tự nhiên hơn. Và nhân vật Từ Trạch vốn dĩ được xây dựng là một người lạnh lùng và khô khan, Từ Trạch luôn hành động nhiều hơn là lời nói, nếu dẫn dắt truyện theo lời kể của nhân vật này thì chúng ta sẽ không còn thấy Từ Trạch lạnh lùng khô khan nữa, mà thay vào đó là một con người sống nội tâm ngọt ngào.

PV: Cho hỏi đại thần Từ Trạch vì sao lại theo đuổi Hứa Tĩnh Giai mà không phải là cô gái khác, các bạn đọc rất thắc mắc về việc này vì không thấy tác giả đề cập đến!

Từ Trạch: Theo như lời Hứa Tĩnh Giai nói thì để diễn tả cảm xúc của Từ Trạch thì sẽ không phải là Từ Trạch được xây dựng từ ban đầu nữa, nên tác giả quyết định không kể ra cảm xúc của Từ Trạch khi thấy Hứa Tĩnh Giai. Nhưng thật sự là tôi đã rung động với Hứa Tĩnh Giai khi lần đầu tiên chạm mắt nhau ở sân vận động.

PV: Thế còn về việc phản ứng của ba mẹ anh như thế nào về Hứa Tĩnh Giai. Phân cảnh đưa Hứa Tĩnh Giai về ra mắt với ba mẹ Từ cũng không thấy đề cập đến!

Từ Trạch: Lí do phân cảnh ấy không có là do suy nghĩ của bé tác giả. Bé tác giả vẫn luôn muốn nữ nhân có thể được tôn trọng mà không phải là trèo cao. Từ đầu đến cuối bé tác giả vẫn luôn thể hiện cho mọi người thấy rằng, có được Hứa Tĩnh Giai là sự may mắn của Từ Trạch. Với cả, mẹ Từ có từng nói, người ông nội Từ chọn thì không thể nghi ngờ gì cả, cũng đồng nghĩa rằng cả mẹ Từ và ba Từ không cần kiểm định vì họ tin tưởng vào năng lực nhìn người của ông cụ.

PV: Tôi có nhớ đến có cảnh Hứa Tĩnh Giai bị lớp trưởng Trần Ngư lôi kéo nói chuyện, vẫn không biết hai người bọn họ là nói gì nhỉ?

Hứa Tĩnh Giai: Chắc hẳn các bạn đọc cũng đã thấy trước đó Trần Ngư đã có tình cảm với tôi. Nên cuộc gặp gỡ riêng đó ai cũng sẽ đoán được Trần Ngư là tỏ tình với tôi, nhưng dù sao cũng đoán được kết quả là bị tôi từ chối, nên bé tác giả bỏ qua cảnh tỏ tình ấy luôn.

PV: Nhiều bạn có thắc mắc rằng cái kết của bộ truyện này như chạy nước rút vậy. Vẫn chưa thoả mãn được người đọc. Các bạn có ý kiến như thế nào?

Hứa Tĩnh Giai: Thật ra thì đúng như các bạn nói, phần kết có một chút gấp gáp. Thật ra là do trong quá trình từ làm quen đến yêu đương, cẩu lương hay những phân đoạn ngọt ngào đã xuất hiện quá nhiều. Thế nên nếu câu chuyện được tiếp tục sẽ trở nên dài dòng và mất đi sức hút, dù sao hay nhất vẫn là khi nó dở dang mà.

PV: Theo bạn nghĩ thì tác giả sẽ thương "đứa con" nào của mình nhất?

Hứa Tĩnh Giai: Có lẽ là nhân vật Tử Khiêm, khác với Trần Ngư có thể thể hiện ra tình cảm của mình, Tử Khiêm lại quyết định giữ riêng cái tình cảm ấy cho mình, chỉ âm thầm thích Hứa Tĩnh Giai vì anh biết rằng mình không có cơ hội để tiếp cận người mình thích.

PV: Theo bạn nghĩ thì tác giả sau bộ truyện này khó chịu nhất là về điều gì?

Hứa Tĩnh Giai: Có lẽ chính là xem nhưng không vote hay bình luận, hoặc là những người thường nhầm lẫn bé tác giả là edit truyện của người khác.

Từ Trạch: Có lẽ là những người hay bắt bẻ về truyện. Mục đích viết truyện không phải để làm hài lòng từng cá nhân. Bé tác giả viết truyện xuất phát từ đam mê của mình trước, làm hài lòng mình trước, sau đấy mới theo tiêu chí thị hiếu của người đọc hiện nay. Thế nên việc ngôn từ và phong cách sử dụng từ ngữ là quyết định của bé tác giả, mà có một phần nhỏ người đọc lại thích bé tác giả viết theo ý của họ, nếu mà bé tác giả sửa lại theo ý họ thfi thành ra đó không phải là truyện mang phong cách riêng của bé tác giả nữa.

PV: Cám ơn hai bạn đã phối hợp cùng chương trình. Hiện tại thì chương trình chỉ nhận được một số phản hồi đó. Nếu các bạn đọc giả có gì thắc mắc hãy cứ bình luận vào bên dưới, lúc đó chương trình Pudie lại có thêm một phần nữa. Gửi lời cảm ơn đến các bạn đã theo dõi chương trình. Đừng quên đón đọn bộ truyện "Báo Hoang" sắp tới nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc