THUỐC GIẢI (GIẢI DƯỢC)

Lúc ra ngoài hành lang nhà Giang Dư Đoạt, đã có thể nhìn rõ xe ba hắn, đang dừng bên cạnh quầy báo ngay chỗ ngoặt.

“Huấn luyện” gì đó mà người khác không thể hiểu của Giang Dư Đoạt, lại khiến y ở phương diện khác lợi hại hơn người khác nhiều, Giang Dư Đoạt nói là trong xe còn có người khác, mà Trình Khác đến giờ cũng không chắc cái bóng lờ mờ trong buồng lái kia có phải là người không…

Hắn quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ nhà Giang Dư Đoạt, từ góc này chỉ nhìn thấy rèm cửa sổ đang kéo lại, nhưng hắn biết, Giang Dư Đoạt đang đứng sau rèm cửa nhìn hắn.

Đang định quay đầu đi về phía xe, một ngón tay thò ra từ trong khe rèm cửa sổ, vẫy vẫy với hắn.

Trình Khác nở nụ cười, tâm tình bỗng ấm áp lên.

Hôm nay thời tiết cũng được, không có gió lạnh thấu xương như khoảng thời gian trước, hắn kéo cổ áo, đi về hướng xe.

Cách xe chỉ còn mấy mét, Trình Khác mới nhìn rõ trong xe còn có người, trên ghế lái là tài xế lão Hồ, hắn nhận ra được, ngồi kế bên tài xế là một trong những trợ lý của ba hắn, mỗi lúc ba ra ngoài đều sẽ đi cùng, thật ra chính là vệ sĩ, mẹ hắn vẫn luôn cảm thấy gọi thẳng là vệ sĩ thì không may, lại còn mang phiền phức tới, cho nên những người này luôn là trợ lý của ba hắn.

Lúc Trình Khác đi tới gần xe, trợ lý ngồi bên ghế phụ xuống xe, đứng cạnh xe nhìn hắn.

Trình Khác không nhìn người nọ, đi thẳng tới cửa sau liền dừng lại, nhìn vào cửa sổ xe.

Mấy giây sau, cửa sổ xe hạ xuống, mặt ba lộ ra, nhìn thấy thạch cao trên tay hắn thì nhíu mày: “Lên xe nói đi, gió to.”

“Con không lạnh.” Trình Khác nói.

“Mở cửa nói chuyện tôi lạnh.” Ba nhìn hắn chằm chằm.

Trợ lý đi tới mở cửa xe ra, làm tư thế mời Trình Khác vào.

Trình Khác thở dài, khom người lên xe.

“Đại thiếu gia,” Tài xế lão Hồ quay lại hỏi thăm hắn, “Gầy đi không ít mà.”

“Vậy à?” Trình Khác sờ mặt mình, lão Hồ đi theo ba hắn đến hai mươi nắm, hai người hiểu ngầm nhau cực kỳ ăn ý, câu chào hỏi này đơn giản chỉ là nhắc hắn, rời nhà rồi chắc chắn sẽ phải chịu khổ, hắn cười, “Tôi còn nghĩ là béo lên, gần đây tâm trạng tốt lắm.”

“Tâm trạng tốt lắm,” cha liền cười lạnh một tiếng, “Biến mình thành bộ dạng như này là điều anh muốn à?”

“Thành bộ dạng thế nào?” Trình Khác nói.

“Anh xem anh đang mặc cái gì? Tóc tai thế nào? Còn có cái tay này…” Ba hắn nói đến đây thì ngừng, có lẽ nhớ ra cái tay này còn liên quan đến Trình DỊch, “Tôi xem bây giờ anh ở đây cũng hòa hợp lắm, nếu bảo anh hiện giờ là thằng thu phí bảo hộ nào đó, tôi cũng chẳng ngạc nhiên chút nào.”

Trình Khác nhìn bản thân một lúc, trên người là áo khoác của Giang Dư Đoạt, bởi vì vừa ngồi máy bay, bên dưới là quần bò, nhìn qua đúng là…không câu nệ như trước đây, có điều cũng thoải mái thật.

Về phần tóc tai, tóc cũng được lắm mà, năm ngoái cắt ở cửa hiệu dưới tầng, để bớt việc nên cắt cũng khá ngắn, Trình Khác còn cảm thấy tay nghề thợ cắt tóc cũng được phết.

Thật ra tất cả đều rất tốt, ba hắn thấy ngứa mắt, một là vì không giống hắn trước đây lắm, hai là không giống yêu cầu của cha lắm.

Nếu là vế thứ nhất thì thôi, còn vế thứ hai….hắn sống đến giờ, mười mấy năm cũng không phải đều như vậy sao.

“Ba tìm con có việc gì?” Trình Khác hỏi.

“Thằng bạn trai kia của anh, bị bệnh tâm thần, đúng không?” Cha cũng chẳng vòng vo, trực tiếp vào chủ đề.

Trình Khác đã chuẩn bị tâm lý cho câu hỏi này, cho nên lúc nghe thấy cũng không kinh ngạc, hắn nhìn về phía cửa sổ nhà Giang Dư Đoạt: “Nếu nhất định phải nói, vậy cũng coi như là có.”

“Tôi hỏi anh, có đúng không?” Cha nói.

“Đúng.” Trình Khác trả lời.

“Anh thích đàn ông, không ai quản anh đúng không?” Cha nói, “Anh muốn quen bạn trai, cũng không ai nói gì anh đúng không?”

Trình Khác không nói gì.

“Nhưng anh cũng không thể chơi quá mức như thế!” Ba hắn lên giọng, “Anh cảm thấy sống dễ dàng quá rồi, phải tìm chút kích thích mới được đúng không!”

“Con không chơi,” Trình Khác nói, “Cuộc sống con trải qua trước đây cũng không tính là quá thoải mái, con cũng không muốn gây phiền phức cho ai.”

“Tôi đến không phải để nghe anh cãi.” Cha dựa vào phía sau, lạnh lùng nói.

“Con không cãi gì cả,” Trình Khác nói, “Con lớn như vậy, bình thường còn ít giải thích, lấy đâu ra bản lĩnh đi cãi lời.”

Cha hắn trầm mặc một lúc, cầm lấy cốc giữ nhiệt uống hai ngụm, lúc đặt cốc xuống liền nói một câu: “Về nhà đi.”

Trình Khác ngây người.

Câu nói này, hắn xưa nay chưa từng mong chờ, căn bản cũng chưa hề nghĩ tới ba hắn sẽ nói ra câu nói như vậy.

Câu nói này, nếu như ở mấy tháng trước, những ngày không bật được bếp gas, không biết dùng bình nóng lạnh, trong siêu thị còn lạc được đường, tự nhận định bản thân là đồ bỏ đi, có lẽ sẽ làm hắn có chút bất ngờ vui vẻ.

Nhưng hiện giờ, trải qua bao nhiêu chuyện, cũng nếm đủ loại tư vị, cuộc sống mới đã bắt đầu, nghe thấy ba chữ này, hắn lại chẳng có cảm xúc gì.

Chỉ cảm thấy có chút mất mát nhàn nhạt.

Hắn biết nguyên nhân ba hắn nói ra câu này, không phải vì muốn hắn về nhà, sẵn lòng đón nhận đứa con trai vô dụng, chỉ là không thể chịu đựng chuyện hắn có một người bạn trai bị bệnh tâm thần.

Tuy rằng hắn có thể hiểu được, cho dù đặt trong gia đình thế nào, chuyện như vậy có lẽ cũng sẽ không được chấp nhận.

“Mẹ anh vì chuyện này, hiện giờ cả đêm đều không ngủ được, cứ lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện,” Cha nói, “Tiểu Dịch đã tìm hiểu rồi, tình huống của người này không đơn giản như bệnh tâm thần thông thường!”

“Tìm hiểu rồi,” Trình Khác cười, “Nó tìm hiểu thế nào? Nó có quyền gì mà đi tìm hiểu? Nếu như con tìm hiểu bạn gái nó, mấy người cũng sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, đúng không?”

“Nếu thằng đấy không có vấn đề gì, ai sẽ thèm để ý đến một thằng lưu manh sống dưới đáy xã hội,” Cha nhìn hắn, “Bây giờ anh rốt cuộc định thế nào?”

“Con không sao cả,” Trình Khác cau mày, “Nếu như chỉ là chuyện này, cứ để như vậy đi, con sắp ba mươi rồi, cuộc sống của con, để con tự làm chủ.”

Trình Khác nói xong liền mở cửa xe chuẩn bị xuống xe,

“Cuộc sống của anh là muốn cùng một bệnh nhân tâm thần, sống trong hoàn cảnh vạ vật như thế?” Trong giọng nói của ba hắn đã có bất an, “Đây là cuộc sống anh thà không bao giờ về nhà nữa cũng phải chọn à?”

“Con sống thế nào? Ba có biết không? Ba từng hỏi con sao? Ba có từng nhìn qua không?” Trình Khác nói, “Những thứ ba biết cũng chỉ là Trình Dịch nói cho ba nghe con sống thế nào, nếu như ba thật sự muốn biết con sống thế nào, ba có thể tự hỏi, tự nghe, tự mình nhìn.”

Trình Khác nói xong liền xuống xe.

“Tiểu Khác!” Cửa sau xe vang lên một tiếng, cha cũng xuống xe, “Anh rốt cuộc có hiểu tôi đang nói gì không?”

Trình Khác nhìn ông.

“Anh từ nhỏ đến lớn, không có tâm cơ! Thiện lương, nhẹ dạ! Anh có tùy tâm sở dục thế nào, bên cạnh anh cũng còn có chỗ dựa, bên cạnh anh còn có người khác!” Cha nói, “Anh bây giờ thì sao! Anh lấy đâu ra tự tin anh có thể là người như vậy! Trà trộn trong đám người này mà không bị người gài bẫy! Không bị người hãm hại!”

Trình Khác không nói gì, vẫn nhìn ông.

Mấy lời này làm cho hắn có hơi bất ngờ, không chỉ là việc lúc cha nói ra những câu này còn mang theo khinh thường với hắn, mà đây cũng thật sự là lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy, hắn nghe thấy cha dùng những từ như vậy để hình dung hắn.

Không có tâm cơ.

Thiện lương.

Bất ngờ thật, ngoài “bỏ đi”, “vô dụng”, “không tiến bộ”, “không lý tưởng”… ngoài một đống đánh giá khinh thường cùng bất mãn, cha còn có định nghĩa như vậy về hắn.

Hắn thậm chí còn cảm thấy được lo lắng bên trong giọng nói của cha.

Quá ngoài ý muốn.

“Ba,” Trình Khác khẽ thở dài, “Con ở đây lâu lắm rồi, cũng không… tệ hại như ba tưởng tượng, bạn bè con quen ở đây…”

“Bạn bè nào?” Cha ngắt lời hắn, “Bạn bè gì? Tôi vốn còn đang nghĩ anh ra ngoài rồi biết đâu cũng có thể làm nên gì đó, kết quả thì sao? Anh đúng là làm tôi thất vọng cực độ! Ngoài Hứa Đinh ra, anh còn người bạn nào đàng hoàng? Là thằng rửa xe? Hay thằng lái xe đường dài? Tự anh có thể kiếm được hạng bạn bè gì?”

Trình Khác sửng sốt.

Rửa xe? Có lẽ là Trần Khánh.

Chạy xe đường dài? Là Đại Bân à? Đại Bân lái xe đường dài sao?

Hắn không biết, không ai nói cho hắn, Đại Bân từ trước tới giờ cũng chưa từng nhắc tới.

Trình Dịch điều tra bao nhiêu chuyện về hắn?

Nếu điều tra kỹ như vậy rồi, tại sao không nói với cha chuyện cửa hàng của hắn và Hứa Đinh sắp khai trương?

Là để chứng minh với cha, cho dù hắn là ở nhà ăn no chờ chết, hay tự ở một mình, cũng đều là tên rác rưởi sao?

“Tìm một thằng bạn trai bị bệnh tâm thần, ở cái chỗ rách nát này! Chính là bộ dạng anh muốn tôi thấy à!” Cha chỉ vào hắn rống lên một câu.

Câu nói này thật sự quá khó nghe, Trình Khác nhíu mày.

“Chuyện khác tôi không quản,” Cha nói, “Anh nói cho tôi biết, thằng bạn trai của anh, anh định xử lý thế nào?”

“Cùng cậu ấy điều trị,” Trình Khác nhìn cha, khẽ thở dài một cái, “Ba có hai thằng con trai, thất vọng một đứa rồi, ít nhất vẫn còn một đứa khác, không đến nỗi…”

Câu này Trình Khác chưa nói hết.

Cha đã vung một bạt tai lên mặt hắn.

Hắn từ nhỏ đến lớn, từng nghe không ít mắng chửi từ cha mẹ, thế nhưng chưa từng bị đánh.

Một cái tát bất thình lình không kịp phòng bị này, tát đến mức người hắn cũng lảo đảo, trước mắt cũng hoa lên, phải chống lên cửa xe mới đứng vững được.

“Trước hôm nay, tao vẫn chưa thất vọng về mày, lúc mày khăng khăng ở cùng thằng bạn trai tâm thần, tao cũng không thất vọng về mày,” Cha thở hổn hển chỉ vào hắn, “Nhưng từ một giây này, tao mới thật sự thất vọng về mày!”

Trình Khác trầm mặc, chỉ cảm thấy được cơn rát trên mặt, gió mạnh thổi vào cũng chẳng thể làm bớt đi.

“Cho dù mày nghĩ mày sống tốt thế nào,” cha nói, “Tao cũng không muốn nghe thấy có người nói đại thiếu gia nhà họ Trình ở cùng một thằng điên!”

“Con sẽ ở cùng cậu ấy, cho nên cậu ấy có phải là người điên hay không, do con quyết định,” Trình Khác cắn răng, “Con muốn ở cùng ai, con muốn sống thế nào, con muốn ở chỗ nào, con muốn nói gì, con phải làm gì, toàn bộ, đều là con quyết định.”

Lửa giận trong mắt cha hắn gần như đã đốt thành màu đỏ, cha nhìn hắn chằm chằm mấy giây, liền mở cửa lên xe.

Lúc Trình Khác đang định quay người bỏ đi, trợ lý vẫn luôn đứng bên cạnh đột nhiên tiến đến, tóm lấy tay phải thạch cao của hắn, đè xuống.

Sau hai lần tay phải liên tục bị thương, Trình Khác vẫn luôn cẩn thận, đột nhiên bị tóm như vậy, phản ứng đầu tiên là thuận theo sức của người này mà hạ xuống, muốn tránh lúc chống đỡ lại bị thương.

Nhưng trợ lý lại tóm lấy vai hắn, đẩy mạnh vào trong xe.

Trình Khác đang dồn lực chú ý lên tay phải, lần này không hề phòng bị, thêm vào tay phải không thể dùng lực, liền bị đẩy vào xe.

Sau đó cửa xe bị đóng lại.

Lúc hắn định mở cửa xe ra, lão Hồ đã khóa cửa xe lại.

“Ý gì đây?” Trình Khác quay đầu nhìn cha, trong lòng đã kinh sợ đến mức không thể hình dung nổi.

Mẹ nó chứ, cái vở kịch “bá đạo tổng tài là ba tôi” này là sao đây?

“Lái xe.” Cha nói.

Lão Hồ lái xe về phía trước.

“Tao không muốn nghe mấy câu khẩu hiệu của mày,” Cha nhìn về phía trước, “Tao cũng không quan tâm mày muốn tự quyết định cái gì, mày là con trai tao, tao không cho phép mày làm mấy chuyện ngổn ngang kia!”

“Đại thiếu gia,” Lão Hồ ở phía trước vừa lái xe vừa nói, “Cậu về nhà trước đã, bình tĩnh một khoảng thời gian, cậu từ nhỏ đã không tiếp xúc với những người này, muốn lừa cậu bẫy cậu quá dễ… Cậu bây giờ đang nóng đầu….”

“Đầu óc tôi hiện giờ một chút cũng không nóng,” Trình Khác trầm giọng, “Hiện giờ cả người tôi đang phát lạnh.”

Cha không nói gì, ngồi bên cạnh cười lạnh một tiếng.

“Dừng xe.” Trình Khác nói.

Không ai nói gì, tốc độ xe cũng không hề giảm.

Trình Khác lúc ra ngoài không cầm theo điện thoại di động, giờ muốn gọi cho Giang Dư Đoạt cũng chẳng có cách nào.

Hắn thấy xe càng ngày càng đến gần cửa sổ nhà Giang Dư Đoạt, căng thẳng đến mức tay cũng bắt đầu tê, tim như trứng bị thả trong chảo rán.

Đập thình thịch.

Lúc hắn bảo Giang Dư Đoạt đứng trước cửa sổ nhìn hắn, căn bản không nghĩ tới sự tình sẽ thành ra như bây giờ, Giang Dư Đoạt nhất định sẽ nghe lời hắn, đứng trước cửa sổ nhìn hắn bị cha cho một bạt tai, rồi bị người đẩy vào xe đưa đi.

Hắn không dám tưởng tượng trạng thái hiện giờ của Giang Dư Đoạt, cả người sợ sệt như sắp nổ tung.

Sao lại để Giang Dư Đoạt đứng ở đó nhìn!

Từ quầy báo đến nhà Giang Dư Đoạt, khoảng cách cực kỳ ngắn, tốc độ xe còn chưa tăng lên, đã tới lối rẽ vào nhà.

Đi lên thêm năm mét, chính là giao lộ, rẽ sang phải, sẽ ra đến con phố quán bar kia.

Trình Khác gắt gao nhìn chằm chằm hành lang.

Trong đầu đã loạn đến mức không thể suy nghĩ, hắn không biết mình hi vọng Giang Dư Đoạt đi ra ngăn xe lại để hắn thoát thân, hay là hi vọng Giang Dư Đoạt đừng xảy ra xung đột gì với cha hắn.

Mà trong hành lang không có ai, lúc xe đi qua, bên trong cũng không có ai.

Trình Khác thở phào nhẹ nhõm, mà ngay lập tức đã căng thẳng.

Giang Dư Đoạt tại sao chưa hề đi ra?

Tình cảnh như vậy, theo tính cách của Giang Dư Đoạt, ngay lúc bị hắn cho một bạt tai, chắc cũng đã lao ra ngoài, mà mãi cho tới giờ, Giang Dư Đoạt vẫn chưa xuất hiện.

Tại sao?

Xảy ra chuyện gì rồi?

“Dừng xe!” Trình Khác gào lên một tiếng, cảm giác cổ họng mình cũng gào đến rách ra.

Theo một tiếng gào này của hắn, xe phát ra một tiếng kêu chói tai, đột nhiên dừng lại.

“Trình tổng.” Trợ lý ngồi phía trước quay đầu lại.

“Xảy ra chuyện gì!” Trong giọng cha mang theo giật mình.

Trình Khác thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm lối vào nhà, lúc quay đầu lại nhìn phía trước, liền ngây ngẩn cả người

Mấy khúc gỗ bị ném ra giữa đường, trên mỗi khúc đều cắm đinh sắt thật dài, lúc hắn nhìn sang, lại có thêm mấy khúc gỗ cắm đinh sắt từ khúc quanh văng ra, rơi xuống trước xe.

Ngay sau đó, mấy người từ chỗ ngoặt đi ra, trong tay đều cầm gậy gỗ, cứ thế chặn lại đầu xe.

Đứng đầu tiên là Trần Khánh và Đại Bân, phía sau là bảy, tám đứa đàn em của Giang Dư Đoạt.

“Đây chính là bạn bè của mày!” Cha chỉ về phía trước, rống lên một tiếng với hắn, “Đây chính là đám bạn bè lưu manh côn đồ của mày! Đúng không!”

“Vòng xe lại.” Trợ lý nói với lão Hồ

Không thể nào để mấy người vòng xe lại đâu.

Trình Khác nói trong lòng một câu, quay đầu nhìn về phía sau.

Quả nhiên, từ phía quầy báo cũng đã có mấy người đi ra, trong tay đều cầm đủ thứ đồ ngổn ngang, có chân ghế, lưng ghế bị dỡ ra, có thứ vừa nhìn đã thấy là thanh gỗ mang theo đinh nhặt nhạnh từ công trường… Trình Khác thật sự bội phục bọn họ có thể trong thời gian ngắn tìm được một đống đồ rách nát như vậy.

Mấy người nọ đi tới giữa đường, ném đồ nghề ào ào xuống đất, rồi đứng bất động.

Lão Hồ lùi lại hai mét rồi cũng dừng lại.

Giang Dư Đoạt từ trong hành lang đi ra.

Lúc Trình Khác nhìn thấy Giang Dư Đoạt vẫn hoàn hảo không hề gì, trên mặt mang theo vẻ mặt hung hăng thường thấy của Tam ca, cả người đều thả lỏng, dựa vào lưng ghế.

Không có chuyện gì là được rồi.

Chỉ cần không có chuyện gì, thế nào cũng được.

Giang Dư Đoạt hai tay không, không cầm bất cứ thứ gì có thể coi là vũ khí, đi thẳng tới bên cạnh xe, một tay chống lên mui xe, gõ gõ lên cửa sổ xe.

“Thằng này định làm gì?” Cha nhìn ra ngoài cửa sổ, “Báo cảnh sát đi!”

“Thả người!” Giang Dư Đoạt đứng bên ngoài lên giọng hô một tiếng, “Camera giám sát ở đây nghỉ một tuần, trước lúc cảnh sát tới tôi đã đập vỡ cửa xe rồi!”

Trợ lý cầm điện thoại bắt đầu ấn số.

Trình Khác lần đầu tiên phát hiện mình có thể nhanh như chớp.

Hắn từ phía sau thoắt cái cướp lấy điện thoại của trợ lý, đập mạnh lên cửa sổ xe, một lần, hai lần, ba lần, màn hình điện thoại vỡ tan tành.

Hắn ném lại điện thoại cho trợ lý: “Mở cửa, tôi muốn xuống xe.”

“Tôi không biết mấy người định làm gì,” Giang Dư Đoạt vẫn chống lên nóc xe, “Thế nhưng đây là địa bàn của tôi, muốn mang người của tôi đi, phải có sự đồng ý của tôi, tôi không đồng ý, ai cũng đừng nghĩ đi.”

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, cha hắn nhìn Giang Dư Đoạt, “Cậu biết hậu quả không?”

“Tôi làm việc chưa bao giờ để ý hậu quả,” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu bác cảm thấy bác có thể không để ý, vậy thì cứ để xe lại đây.”

Cha nhìn chằm chằm Giang Dư Đoạt.

“Bác muốn đưa Trình Khác đi, trừ phi xử lý được tôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Có điều nếu Trình Dịch đã điều tra tôi rồi, vậy mấy người hẳn cũng đã biết tôi lớn lên thế nào, muốn xử lý tôi cũng không dễ.”

“Người điên.” Cha phun ra hai chữ.

“Tôi đếm ba tiếng.” Giang Dư Đoạt nói, “Thả người.”

Người trong xe nhìn y.

“Một, hai, ba.” Giang Dư Đoạt đếm xong, lùi về phía sau một bước, đá một cước lên cửa sổ xe.

Cửa sổ xe đang mở một nửa nhất thời liền vỡ nát.

“Thả người!” Giang Dư Đoạt từ trước cửa sổ chui vào nửa người, hướng về chóp mũi ba hắn mà rống lên.

Trợ lý nhanh chóng xoay người lại muốn bắt được hắn, Giang Dư Đoạt không quay đầu lại, trở tay tóm lấy cánh tay gã, mạnh mẽ vặn xuống một cái.

Tay trợ lý bị vặn đặt lên hộp đặt tay, vẻ mặt cực kỳ đau khổ.

“Tôi là phiền phức lớn đấy,” Giang Dư Đoạt nói, “Không phải loại dùng tiền là giải quyết được đâu, mấy người đừng chọc vào tôi.”

Cha cùng y nhìn nhau một lúc, rồi giơ tay lên.

Lão Hồ mở khóa cửa ra.

Giang Dư Đoạt mở cửa xe ra, kéo Trình Khác từ trong xe ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc