THUỐC GIẢI (GIẢI DƯỢC)

Trình Khác sống gần ba mươi năm, sống đến mức gió êm sóng lặng cũng đã coi là nặng nề, chuyện kích thích nhất có lẽ là gọi người đến quán bar làm loạn một trận, mấy chuyện như bị cha mắng chửi, mâu thuẫn với Trình Dịch, hắn cũng chỉ xem như chút gia vị…

Mấy ngày rời khỏi nhà đã có thể vượt qua mọi “xung đột” trong mấy năm nay cộng lại, mà đến giờ hắn mới lần đầu đụng phải chuyện như vậy, trong lúc bị cha cưỡng ép áp giải về nhà, Giang Dư Đoạt dẫn anh em đến chặn xe cướp người.

Lúc bị Giang Dư Đoạt kéo xuống xe, hắn nhìn thấy cảm xúc trên mặt cha.

Kinh sợ.

Hành động của Giang Dư Đoạt đối với cha có lẽ là khó có thể tưởng tượng nổi, bao nhiêu phẫn nộ và xem thường trước đó đều bị che mất.

Trình Khác không đồng ý về nhà cùng cha, cũng không muốn phối hợp với cách cha hắn giải quyết bất cứ vấn đề gì, thế nhưng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có bất ngờ như vậy.

Giang Dư Đoạt dùng một phương pháp ngoài dự đoán mọi người, nhưng lại cực kỳ phù hợp với phong cách của y, cưỡng ép làm rối loạn kế hoạch của cha.

Giang Dư Đoạt không có khái niệm gì về cha mẹ và gia đình, cha mẹ y mang đến cho y thương tổn và đau khổ cả một đời, y từ một đứa trẻ bình thường, đến lúc những đứa trẻ khác vào cấp hai đã bắt đầu lăn lộn đầu đường, y không có quy củ, không có tôn ti thứ bậc, y là Tam ca, là lão đại chốn này, dám hăm dọa, dám ra tay tàn nhẫn, “Có thể không động thủ thì không động thủ” chính là khắc chế của y.

Tại lúc y đang nhạy cảm nhất, đối mặt với lo lắng bất an, trước mặt lại là người nhà Trình Khác y vốn chẳng có cảm tình, y có lẽ cũng sẽ chẳng suy nghĩ xem hành vi của mình có “thích hợp” hay không.

Trình Khác cũng không hy vọng Giang Dư Đoạt giải quyết vấn đề như vậy, hắn không muốn ấn tượng của cha về Giang Dư Đoạt bị “đóng khung”, nhưng hắn sẽ không trách Giang Dư Đoạt, cũng sẽ không cho phép bất cứ ai dùng chuyện này để chỉ trích Giang Dư Đoạt.

Hắn thậm chí còn có thể thừa nhận, loại khí chất trên người Giang Dư Đoạt mà hắn e rằng mãi mãi cũng không có, loại khí chất trước mặt hắn cùng những người bạn kia trông có vẻ cực kỳ “không bình thường”, ngay từ đầu đã là hấp dẫn trí mạng đối với hắn.

“Tam ca,” Trình Khác nắm lấy cánh tay Giang Dư Đoạt, “Để bọn Trần Khánh rút lui đã.”

Giang Dư Đoạt nhìn mặt hắn, nhíu mày.

“Tôi không sao,” Trình Khác nhỏ giọng, “Đừng để những việc này làm phiền cậu.”

Giang Dư Đoạt trầm mặc một lát, rồi phất tay với bọn Trần Khánh.

Mấy thứ ngổn ngang chặn trước xe bị dọn đi, nhưng người vẫn chưa di chuyển, vẫn cầm đồ nghề ngồi xổm hai bên đường hút thuốc, nhìn về phía này.

“Tôi còn có lời muốn nói với ba anh.” Giang Dư Đoạt nhìn cha ngồi trong xe.

Trình Khác ngẩn người.

Trợ lý xuống xe, chặn trước cửa xe.

“Để cậu ta nói,” cha ở trong xe lạnh lùng nói một câu, “Tôi cũng muốn nghe xem, loại người như thế có thể nói ra được thứ gì.”

Trợ lý lùi sang bên cạnh.

Giang Dư Đoạt chống tay lên nóc xe, khom lưng, nhìn chằm chằm cha hắn một lúc: “Chào chú.”

Câu chào hỏi này làm tất cả ngây người, lão Hồ cũng nghiêng đầu nhìn y.

Không hiểu tại sao, Trình Khác đột nhiên rất muốn cười, Giang Dư Đoạt định nói gì, hắn đã hoàn toàn không quan tâm nữa.

“Tôi hôm nay không khách khí với chú như vậy, là bởi vì tôi chán ghét chú, chú và Trình Dịch,” Giang Dư Đoạt nói, câu chữ quá thẳng thắn, mà giọng nói lại vững vàng, “Chú không thể cứ mang Trình Khác đi như vậy được, anh ấy cũng sắp ba mươi rồi, không phải ba tuổi, đừng nói là ba anh ấy, cho dù chú là ông anh ấy, cũng không làm thế được.”

Trình Khác không dám nhìn vẻ mặt cha, chỉ là nhanh chóng quay đầu, sợ chính mình sẽ bật cười ra tiếng.

Cha không nói gì, bình thường dưới tình cảnh này, ông đều mặt lạnh không nói một lời, làm người đang nói không biết nên tiếp tục hay nên dừng lại.

Có điều Giang Dư Đoạt rõ ràng không bị ảnh hưởng, y căn bản không cần cha cho bất kỳ phản ứng nào.

“Tôi không biết hôm nay là vì sao, có lẽ là nghe từ Trình Dịch được gì đó, chuyện khác tôi không nói, chỉ có chuyện này, “ Giang Dư Đoạt chỉ nhóm anh em đang hoặc ngồi hoặc đứng hai bên đường, “Bọn tôi lăn lộn đầu đường, nếu có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không chỉ nghe một bên nói, mà sẽ tìm một người ở giữa, hai bên hai mặt một lời, là sai hay đúng cũng phân định tại chỗ, là khảm tay hay đâm dao, ai cũng đều biết rõ.”

Trình Khác vừa nghe câu này liền nhanh chóng lướt qua mặt cha, cha vẫn giữ mặt lạnh, nhưng đã nhíu mày, có thể làm cha có phản ứng, Giang Dư Đoạt cũng coi như có bản lĩnh.

“Chú đã từng này tuổi rồi, sống còn không bằng một đám lưu manh, nếu chú cứ muốn giả ngu, vậy coi như tôi chưa nói gì, còn nếu chú muốn thử nghe cả hai bên, chỗ tôi có bản ghi âm,” Giang Dư Đoạt đứng thẳng dậy vỗ lên nóc xe, “Được rồi, tôi nói xong rồi.”

Câu nói này làm cha rốt cuộc có phản ứng mạnh, ông quay đầu nhìn Trình Khác: “Ghi âm gì?”

Trình Khác không nói gì, dù kinh ngạc vẫn giữ im lặng, hắn không biết Giang Dư Đoạt nói gì.

“Chú có hỏi anh ấy cũng vô dụng, anh ấy không biết,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ấy mà có tâm cơ như vậy thì đã không đến mức bị đuổi ra khỏi nhà.”

“Liên quan chuyện gì?” Cha nhíu mày hỏi một câu.

“Yên tâm,” Giang Dư Đoạt lui một bước đứng bên cạnh Trình Khác, “Không có bí mật thương mại gì, cũng không phải tống tiền, chỉ là mấy thứ anh ấy có lẽ không muốn để chú nghe thấy.”

Cha xoay mặt nhìn Trình Khác.

“Nhưng có đưa cho chú thứ này hay không, do Trình Khác quyết định.” Giang Dư Đoạt từ đâu đó lấy ra một cái USB, bỏ vào tay Trình Khác.

Trình Khác gần như đã đoán được đây là ghi âm gì, có lẽ là ghi lúc rời khỏi quán rượu bị Trình Dịch chặn lại.

Lần đầu tiên trong hai mươi năm, Trình Dịch kéo xuống lớp ngụy trang, lột đi nụ cười “em trai ngoan ngoãn”, để lộ ý nghĩ trong lòng mình.

Đây thật sự không phải thứ gì có thể gây ra phiền phức, nhưng với cha hắn, dù đã có cảm giác, vẫn có lẽ là một Trình Dịch cha chưa từng thấy.

“Nghe xong rồi thì gọi cho tôi.” Cha nói.

“Vâng.” Trình Khác bỏ USB vào túi mình.

“Lái xe đi.” Cha nói.

Trợ lý đóng cửa xe lại, trở lại ghế phụ, xe cứ như vậy đằn qua một đống thủy tinh mà lái đi.

“Tam ca!” Trần Khánh chạy tới, “Không sao chứ? Giải quyết sao rồi?”

“Ừ, không sao.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, “Mày không mang một đống đinh ba góc ném qua được à? Lôi đâu ra một đống rách nát này đây.”

“Nói lý tí đi, mày gấp như thế, tao đi đâu tìm được, lúc trên đường tới đi qua công trường nhặt nhạnh được.” Trần Khánh nói, “Nói chung chặn được xe là được rồi.”

“Được rồi,” Giang Dư Đoạt nhìn qua đám người xung quanh, “Bảo chúng nó giải tán đi, thêm chốc nữa cảnh sát lại đến bây giờ.”

“Được, vậy bọn tao đi trước.” Trần Khánh quay người phất tay, “Giải tán, đồ nghề mang đi, tao với anh Bân mời bọn mày ăn quà vặt.”

“Vào nhà trước đã?” Giang Dư Đoạt nói.

“Ừ.” Trình Khác gật đầu, nắm USB trong túi, đi vào hành lang.

Giang Dư Đoạt vào phòng liền đi thẳng đến tủ lạnh, lấy một túi chườm nước đá từ trong ngăn đá ra, dùng khăn mặt bọc lại: “Anh dùng cái này đi.”

Trình Khác ngồi vào ghế sofa, uể oải quá mức: “Không cần, tôi không muốn động đậy.”

“Tôi giúp anh,” Giang Dư Đoạt ngồi vào bên cạnh hắn, chỉ vào chân mình, “Đến đây.”

Trình Khác hơi do dự, rồi nằm xuống, đầu gối lên đùi Giang Dư Đoạt.

“Anh giờ đừng soi gương,” Giang Dư Đoạt cầm túi nước đá đã bọc khăn mặt, nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn, “Ba anh ra tay nặng quá.”

“Ừ.” Trình Khác thở dài.

Giang Dư Đoạt không nói thì hắn còn chưa cảm giác được gì, hiện giờ hắn phát hiện bên trái mặt mình có lẽ là sưng quá nghiêm trọng, còn cảm thấy mắt trái sưng đến mức che khuất tầm nhìn.

“Một cái tát kia đánh xuống,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Cả con đường này đều nghe thấy.”

“Đánh rắm.” Trình Khác cười, rồi thở dài.

Vào nhà đã ấm áp lên, đau rát trên mặt cũng trở nên rõ ràng hơn, nụ cười này, kéo từ khóe miệng đến thái dương đều đau theo.

Hắn thật sự không nghĩ đến, cha hắn đã từng ấy tuổi, lực tay còn mạnh như vậy, nếu thể trạng hắn như Trần Khánh, có thể bị một chưởng đánh bay.

“Ghi âm kia, là cậu ghi à?” Trình Khác hỏi.

“Không, Trần Khánh ghi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cũng không biết nó ghi âm, là đoạn Trình Dịch gào lên với anh, nó ghi lại hết, nếu anh đồng ý thì đưa cho ba anh nghe, cho ông ấy biết Trình Dịch sau lưng nghĩ gì, nếu anh không muốn, thì ném đi, chỗ Trần Khánh không có bản lưu lại, tôi bảo nó xóa rồi.”

“Ừ.” Trình Khác đáp một tiếng.

“Ba anh hôm nay tìm anh vì chuyện gì?” Giang Dư Đoạt cầm khăn mặt lên, thay đổi góc độ, rồi lại đặt lên mặt hắn.

“Ông ấy là…muốn bảo tôi về nhà.” Trình Khác nói.

“Tại sao?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Có lẽ…” Đầu óc Trình Khác hiện giờ vẫn đang hơi loạn, vậy mà không thể ngay lập tức tìm được một cớ thích hợp.

“Là vì tôi đúng không?” Giang Dư Đoạt nói.

“Cái gì?” Trình Khác lập tức căng thẳng.

“Trình Dịch nói chuyện tôi là….bệnh nhân tâm thần với ông ấy,” Giang Dư Đoạt nói, lúc nói đến chữ “bệnh nhân tâm thần”, âm thanh hạ xuống rất thấp.

“Cậu là ai cũng không phải chuyện của bọn họ.” Trình Khác nói.

“Không ai chịu để con cái mình ở cùng bệnh nhân tâm thần cả,” Giang Dư Đoạt nói, “Đừng nói là con trai, nếu Trần Khánh muốn quen một cô gái bị bệnh tâm thần, tôi chắc chắn…cũng sẽ mắng nó.”

Trình Khác cầm lấy tay Giang Dư Đoạt: “Tôi không phải Trần Khánh, tôi cũng không phải con cái của “ai” đó, tôi đương nhiên biết cha tôi sẽ lo lắng, tôi cũng hiểu được ông ấy sẽ lo lắng, thế nhưng người ở cùng cậu là tôi, không phải là ai khác.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt không nói thêm gì nữa, cầm khăn mặt ấn lên vị trí khác trên mặt hắn, nhẹ giọng nói, “Nếu như tôi là người khác thì tốt rồi.”

“Đánh đinh rắm gì!” Trình Khác nói, “Cậu là người khác à? Cậu không phải! Loại giả sử là người khác này không có ý nghĩa, cậu là Giang Dư Đoạt, tôi là Trình Khác, hai chúng ta đụng phải nhau, tình hình bây giờ như vậy, có chuyện gì thì cùng nhau giải quyết, giả sử rắm gì.”

Giang Dư Đoạt nhìn chằm chằm hắn mãi hồi lâu, rồi nhẹ giọng nói: “May mà là anh, nếu người khác nói chuyện với tôi như thế, tôi hôm nay sẽ bắt anh thả ra đống rắm đinh sắt.”

Trình Khác kéo một bên khóe miệng cười: “Câu này thì tôi tin, hôm nay cậu đúng là…mở mang tầm mắt cho ba tôi.”

“Tôi không biết phải làm thế nào,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Nếu tôi không ngăn lại, tôi sợ anh sẽ bị mang đi, ngộ nhỡ…không trở về nữa thì làm sao bây giờ.”

“Sao có thể không trở về được.” Trình Khác đưa tay vỗ nhẹ lên mặt y.

“Tôi chỉ là sợ,” Giang Dư Đoạt thấp giọng nói, “Tôi biết tôi không nên như vậy, nhưng lại không kiềm chế được, tôi không biết còn có thể làm thế nào nữa.”

“Không sao, cậu cũng không làm gì cả,” Trình Khác nói, “Không phải chỉ là miếng cửa kính xe thôi sao, chưa đến hai tiếng ông ấy sẽ cho người thay xong.”

“Ông ấy sẽ cảm thấy tôi thật sự là…người điên,” Giang Dư Đoạt nói càng nhỏ, “Những lúc sợ, tôi sẽ không khống chế được, khi đó tôi còn nhìn thấy có người khác ở đó, tôi biết rõ không có người, thế nhưng tôi vẫn nhìn thấy được, kể cả tôi biết người khác đều không nhìn thấy…”

“Giang Dư Đoạt,” Trình Khác ngồi dậy, dùng một tay nâng mặt y, “Cậu nghe tôi nói…”

“Nếu vẫn không thể tốt lên thì làm sao bây giờ?” Giang Dư Đoạt ngước mắt nhìn hắn, “Anh vẫn sẽ ở cùng bệnh nhân tâm thần sao?”

“Đã nói không được nếu nếu gì,” Trình Khác nói, “Chúng ta không nếu gì hết, chỉ nhìn trước mắt, chuyện chưa tới trước mặt thì cậu đừng để ý, cậu biết giờ cậu phải làm gì không?”

Giang Dư Đoạt trầm mặc một lát rồi nói: “Phối hợp điều trị.”

Phối hợp điều trị.

Bốn chữ thật đơn giản, mà Trình Khác biết, đối với Giang Dư Đoạt, lại là chuyện dùng đến mười năm cũng không làm được.

Nguyên tắc của phối hợp điều trị là y nhất định phải đối mặt với đau khổ, khác với đau khổ trong ảo ảnh y tự tạo cho chính mình, mà là đau khổ dù đã trở về với thế giới bình thường nhưng vẫn bám theo như hình với bóng.

Ý kiến của La tỷ là để Giang Dư Đoạt tự mình quyết định, không cưỡng bách, vì lúc đối mặt với bác sĩ, Giang Dư Đoạt có thể ứng đối che dấu rất tốt, chỉ cần không phải do y tình nguyện, điều trị sẽ chẳng có bất cứ tác dụng gì.

Trình Khác chỉ có thể kiên trì chờ đợi, như hắn nói, chỉ nhìn trước mắt.

Trước mắt, hắn cần ở bên Giang Dư Đoạt, trước mắt, hắn còn một số việc cần phải làm cho đàng hoàng.

Hắn cũng không muốn chứng minh điều gì với ai, chỉ là thuận theo ý nghĩ và mong muốn của bản thân mình.

Mãi cho tới lúc cửa hàng của Hứa Đinh và hắn khai trương, bên phía cha hắn đều không có động tĩnh gì, phía Trình Dịch cũng sóng yên biển lặng, lúc khai trương Hứa Đinh vì phép lịch sự mà mời gã, gã cũng chỉ nói có thời gian thì sẽ đến.

“Khai trương mà anh không cần ăn mặc nghiêm túc à?” Giang Dư Đoạt ngồi trên ghế sofa, nhìn Trình Khác.

“Nghiêm túc gì? Tôi lúc nghiêm túc cũng mặc như thế,” Trình Khác nói, “Hứa Đinh hỏi tôi có định mặc vest không, tôi chẳng muốn tí nào, còn đang đeo thạch cao đây.”

Hôm nay Trình Khác mặc áo len, Giang Dư Đoạt gần như xé cả ống tay áo ra mới có thể xuyên ống tay áo qua được thạch cao, kéo tít lên trên cùi chỏ, bên ngoài là một áo khoác ngắn mỏng, chỉ khoác được một bên tay áo.

“Tôi không đi nữa đâu,” Giang Dư Đoạt tóm lấy con Miu bỏ lên chân mình, “Tôi đi cũng chẳng giúp được gì, nói không chừng còn phiền thêm.”

“Tối hôm qua không phải cậu đòi đi bằng được à?” Trình Khác nhìn y.

“Tôi đổi ý rồi.” Giang Dư Đoạt cúi đầu nhìn Miu.

“Cho cậu mười phút nghĩ lại.” Trình Khác đi tới trước mặt y, sờ sờ đầu y, băng gạc đã gỡ đi, còn lại mấy vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, “Đi hay không đều nghe cậu theo ý cậu.”

Trình Khác đi rót cốc nước uống cạn, Giang Dư Đoạt đứng lên: “Tôi vẫn muốn đi.”

“Vậy thì đi.” Trình Khác cười, “Cậu biết căn phòng nghỉ ở tầng ba không?”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.

“Lúc nào cảm thấy không thoải mái thì cứ vào trong đó ngồi,” Trình Khác nói, “Khóa cửa lại, không ai quấy rầy cậu.”

“Được.” Giang Dư Đoạt nói.

“Nếu muốn tôi ở cạnh, thì tôi ngồi cùng cậu.” Trình Khác nói.

“Không cần,” Giang Dư Đoạt nở nụ cười, “Vậy cũng…không ổn lắm, người ta lại nghĩ chúng ta làm gì ở trong.”

Trình Khác chậc một tiếng.

Khai trương náo nhiệt, cho dù là loại quán ăn nhìn có vẻ rất cao cấp, lúc khai trương cũng sẽ như vậy, bánh pháo, lẵng hoa, âm nhạc, người cũng rất đông.

Giang Dư Đoạt lúc chưa xuống xe đã bắt đầu căng thẳng, đến lúc trong nhà hàng không ngừng có người tiến vào, y đã lùi tới góc phòng, cho tới khi trong nhà hàng đã kín người, Trình Khác chuẩn bị bắt đầu biểu diễn, Giang Dư Đoạt nhìn thấy có người đứng chếch đối diện mình.

Y bắt đầu hối hận vì bản thân hôm nay cứ như vậy mà theo đến đây, y chẳng qua chỉ cảm thấy, ngày hôm nay đối với Trình Khác hẳn là một ngày rất quan trọng, đây là chuyện Trình Khác muốn làm, y chỉ muốn cùng nhìn, muốn lưu lại dấu vết của mình trong ngày trọng đại của Trình Khác.

Nhưng y đã không nghĩ kỹ rồi, y không quen với kiểu hoàn cảnh như vậy, gần như mỗi người, mỗi khuôn mặt đều xa lạ, nỗi bất an mãnh liệt làm y hoảng loạn, ngoại trừ Trình Khác và Hứa Đinh, còn có Lâm Húc, những người khác đều làm y thấy khả nghi.

Y chậm rãi rời đến bên cạnh cửa sau.

“Hôm nay tay không tiện, chỉ có thể dùng tay trái…” Trình Khác vẫn luôn nhìn về phía Giang Dư Đoạt, y đang đứng cạnh cửa sau, ánh mắt Trình Khác cũng bám theo, y quơ hộp thuốc lá trong tay, Trình Khác liền gật đầu cười, “Trong nhà có trẻ con học vẽ tranh cát có thể quay lại cổ vũ một chút, nói tài nghệ của con cũng không kém ông chú vẽ tranh cát mười mấy năm nhiều lắm đâu…”

Người trong phòng đều nở nụ cười, Giang Dư Đoạt từ trong tiếng cười đi ra cửa sau, dựa vào tường ngẩn người hồi lâu, rồi châm điếu thuốc.

Bên ngoài cửa sau là một mảnh đất trống nhỏ, xe của Hứa Đinh và mọi người đều đậu ở đây.

Phía sau mấy chiếc xe, có một người.

Giang Dư Đoạt nhìn chăm chú điếu thuốc lá trong tay, không ngước mắt nhìn, không nhìn sang bên đó.

Không có ai.

Không ai khác nhìn thấy được.

Là giả.

Nhưng y vẫn như cũ cảm nhận được ánh mắt đó, ánh mắt đang ghim chặt trên mặt y.

Tay y hơi run lên, sau khi hít vào một hơi, y tắt điếu thuốc còn một nửa trên đất, quay lại nhà hàng.

Trình Khác đưa mắt nhìn về hướng này, y liền cười với Trình Khác.

Trình Khác không hiểu gì nhưng vẫn kéo khóe miệng, cúi đầu nhúm một nắm cát.

Trình Khác dùng tay trái chơi cát trông vẫn rất anh tuấn mà.

Giang Dư Đoạt chậm rãi đi tới một bên, cầm lấy áo khoác của mình đang đặt trên ghế, nhân lúc Trình Khác đang cúi đầu, lần thứ hai đi ra ngoài từ cửa sau.

Bình luận

Truyện đang đọc