THƯỢNG ĐẾ BIẾT TÔI YÊU EM

“Quả Quả, em thấy anh mặc cái màu trắng đẹp, hay là cái màu đen đẹp hơn?” Phương Trăn đưa lên hai chiếc áo sơmi liên tục quấy rối Lâm Quả ngồi kế bên đang xem sách. Rốt cuộc Lâm Quả chịu không nổi tiến lên giật lấy hai chiếc áo sơmi, sau đó không có hứng thú trả lời: “Anh mặc cái nào cũng xấu cả.”

“Mặc cái màu trắng đi!” Tuy nhiên Lâm Quả vẫn cho ra một lựa chọn.

“Nhưng mà, em không thấy màu trắng rất bình thường hay sao?.” Phương Trăn rất có kiên nhẫn từng bước một hướng dẫn.

“Vậy màu đen cũng được.”Tiếp tục đọc sách, Lâm Quả hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với vấn đề này.

“Nhưng mà, màu đen có phải quá tối hay không? Nhìn qua có vẻ rất u ám đó?” Phương Trăn cắn cắn ngón tay, tiếp tục hướng dẫn Lâm Quả cho ra đáp án mà bản thân muốn nghe.

“Vậy anh chọn đại nột cái đi.” Lâm Quả cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Nếu không thích thì mua làm gì?”

“Quả Quả, em cố ý.” Phương Trăn quăng đám quần áo xuống, thở phì phì: “Em rõ rằng biết anh muốn em nói ra đáp án đó!”

“Tôi không biết.” Loại tình huống này, Lâm Quả đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Từ khi hai người xảy ra nụ hôn lần đó, Phương Trăn không phải lôi kéo cậu đi thay quần áo, thì chính là lôi kéo cậu sờ sờ cọ cọ, sàm sỡ cậu đến mức không còn gì.

“Quả Quả, em nhìn anh đi này, nhìn anh đi!” Không có áo sơmi, thân trên của Phương Trăn hoàn toàn trần trụi, trên người chỉ mặc một cái quần bò, da thịt tuyết trắng cứ như vậy bại lộ trước mắt Quả, eo nhỏ mảnh khảnh, đầu ti phấn hồng, xương quai xanh khiêu gợi, hình ảnh diễm lệ như vậy, nếu người nhìn có định lực kém một chút, không phải chảy máu mũi thì cũng hoá thành lang sói: “Em nhìn một cái đi, nhìn anh một cái thôi!”

“Nhìn cái đầu anh.” Lâm Quả vẫn tiếp tục đọc sách: “Tôi khuyên anh vẫn nên mặc quần áo vào đi, cái thân thể gầy nhom của anh có cái gì đẹp đâu mà khoe chứ?”

“Quả Quả, em nói dối.” Phương Trăn mặc kệ, dán ngực mình vào trên lưng của Lâm Quả, vươn tay men theo cổ áo của Lâm Quả đi vào bên trong, ngón tay giống như rắn nước thuần thục nhẹ nhàng trượt trên lồng ngực của Lâm Quả, bỗng nhiên bàn tay dừng lại ở vị trí trái tim, nhẹ nhàng thổi hơi ở bên tai Lâm Quả: “Nơi này đập nhanh hơn so với bình thường......”

“Cái đầu anh!” Lâm Quả quay đầu, cầm lấy chăn trên giường một phát đem Phương Trăn bao thành cái bánh chưng: “Nhìn bộ dáng này của anh, sớm muộn gì cũng sẽ bị cảm mạo! Đến lúc đó lại phiền tôi phải hầu hạ anh. Phiền chết người?”

“Quả Quả, chẳng lẽ em đối với thân thể của anh không có rung động sao?” Bị nguyên cái mền trùm lại, Phương Trăn không thể động đậy đành phải liều mạng dùng ánh mắt câu dẫn Lâm Quả: “Em có thể sờ một chút xem sao? Thật sự là hàng tuyệt hảo đó, còn có dáng người của anh, anh tuyệt đối có tự tin, ôm vào tuyệt đối không thua các cô gái...... Ưm......”

Phương Trăn đang còn muốn lải nhải, Lâm Quả không kiên nhẫn nữa nên túm đại cái bánh bao dùng để làm bữa trưa trên bàn nhét vào miệng Phương Trăn: “Anh câm miệng. Nếu anh còn lải nhải nữa tôi sẽ quăng anh xuống đường.”

“Ưm...... Ưm......” Phương Trăn liều mạng lắc đầu, khoé mắt ngấn nước, miệng bị nhét bánh bao, bởi vì giãy dụa mà cái chăn đã tuột xuống lộ ra bả vai, một màn này nhìn vào quả thật tràn ngập hương vị tình dục.

“Anh đúng là phiền muốn chết.” Lâm Quả chịu không nổi quấy nhiễu đành lấy bánh baoo trong miệng Phương Trăn ra: “Yên lặng đứng qua một bên được không?”

Phương Trăn nâng lên ánh mắt ướt át, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi đỏ mọng, cuối thấp người ở bên lỗ tai của Lâm Quả, dùng một giọng điệu quyến rũ chết người nói:”Thì ra Quả Quả thích loại kích thích này sao? Không thành vấn đề, tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng chỉ cần Quả Quả thích, anh nhất định sẽ làm vì em, được không...... Quả Quả...... A......”

“Cái đầu anh! Phương Trăn, anh cút cho tôi!”

Quyến rũ thất bại lần thứ 1001! Tiếng rống thứ 1001 cũng cùng lúc phát ra!

......

Sáng sớm, Phương Trăn cảm thấy đầu mình choáng váng, cả người cũng uể oải, hai chân mềm nhũn không có lực.

“Tại sao nhỉ?” Vừa mặc quần áo, Phương Trăn vừa suy nghĩ.

Nhưng vì sự nghiệp quyến rũ người yêu chưa thành công, tiếp tục cố gắng mới là chuyện chính, vì thế Phương Trăn quyết định vội vàng uống hết ly sữa liền chạy thẳng đến phòng kí túc xá của Lâm Quả.

Nhưng hôm nay trên đường đi cảm thấy cả người cứ không đúng, toàn thân cứ toát ra cảm giác đau mỏi, ánh nắng trên đỉnh đầu cũng khiến cho bản thân thêm phần mơ hồ, trong bụng cứ cuồn cuộn thật muốn nôn ra.

“Phương học trưởng, sao lại đứng ở cửa phòng?” Bao Đại Đồng đi đến nhìn thấy Phương Trăn sắc mặt tái nhợt: “Sao sắc mặt lại tái xanh như vậy? Anh không khoẻ sao?”

“Không...... Không......” Phương Trăn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, một trận choáng váng mãnh liệt lập tức đánh úp lại, cả người mềm oặt trực tiếp ngã xuống đất.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, chợt nghe thấy tiếng Lâm Quả vừa phẫn nộ vừa lo lắng vang lên: “Cái đồ yêu tinh hại người,lại diễn trò gì đây? Mỹ nhân kế đổi thành khổ nhân kế rồi sao? Này...... Này...... Đã bảo anh đừng có cởi quần áo, anh không tin...... Anh là đồ ngu ngốc sao? Bản thân cũng không biết mình bị bệnh......” Sau đó thân thể được một thứ ấm áp ôm vào, tiếp sau đó như thế nào Phương Trăn cái gì cũng không biết.

......

Hồ Luân nhẹ nhàng đẩy đẩy Bao Đại Đồng đang châm chú nghe giảng, hạ giọng nói: “Buổi sáng mày có nghe thấy không? Quả Tử nói Phương học trưởng là bởi vì cỡi quần áo mới phát sốt đó!”

“Có! Tao có nghe được.” Bao Đại Đồng không cho là đúng nhướng mi: “Trong đầu mày lại nghĩ tới chuyện xấu xa gì đó?”

“Không có mà!” Hồ Luân sờ sờ cằm, làm ra một bộ dang thần bí: “Xem ra Phương học trưởng thật sự là rất quyết tâm đem Quả Tử mang lên giường nha? Thằng kia thật sự là quá có phúc.”

“Phúc cái gì?” Bao Đại Đồng thở dài, liên tục lắc đầu: “Nói thực ra, Phương học trưởng là người mưu lược nhất tao thấy từ lúc chào đời tới nay, là cái loại người cực kì nguy hiểm đó thưa bạn Hồ Luân. Phương Trăn là loại người không nên đụng vào nhất trong các loại người đó.”

“Anh ta có ngoại hình xuất chúng, cũng có chỉ số thông minh vượt trội, nhưng cái này không đáng sợ, đáng sợ là anh ta biết cách tận dụng nó một cách triệt để nhất, mà đáng sợ hơn là, anh ta là người vô cùng cứng đầu, nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, mày cho rằng Quả Tử nếu làm trái ý anh ta, sẽ có hậu quả gì?”

“Tao không biết.” Hồ Luân bị doạ sợ: “Sẽ khổ sở hơn cả chết sao?”

Bao Đại Đồng lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết. Tao chỉ biết vợ tao sẽ không thể nào là một người đáng sợ vậy được. Chẳng lẽ mày không như vậy sao?”

“Bao à, mày nói quá đúng.” Hồ Luân liên tục gật đầu: “Tao hiện tại cảm thấy Tiểu Quyên của tao kỳ thật là đáng yêu nhất. Tuy rằng có hơi béo, nhưng mà mẹ tao nói như vậy mới có phúc khí, sinh được nhiều con.”

“Mày hiểu được thì tốt.” Bao Đại Đồng sắc mặt bi thương gật gật đầu: “Mày nghĩ Quả Tử mỗi ngày đối mặt với yêu tinh quyến rũ hấp dẫn như vậy mà không thể động tâm, nó dễ dàng lắm sao?”

“Chúng ta lần trước còn bán đứng nó?” Hồ Luân trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng tràn ngập hối hận.

“Lần đó là lần đó, chúng ta hiện tại nói chính là lúc này đây.”

“Lần này cùng lần đó có cái gì khác?” Hồ Luân khó hiểu:”Vì cái gì lần trước mày không có phát hiện Quả Tử thì ra bị nguy hiểm như vậy? Đau khổ như vậy?”

Bao Đại Đồng hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Luân:”Đó là bởi vì lần này Phương Trăn không có cho tao tiền trà nước, cho nên chính nghĩa của tao trở lại, mày thì biết cái gì!”

Bình luận

Truyện đang đọc