THƯỢNG ĐẾ BIẾT TÔI YÊU EM

Gió nhẹ nhàng thổi qua, Phương Trăn tựa vào lòng Lâm Quả ăn táo, nhẹ giọng hỏi:”Quả Quả, về sau em dạy anh nấu cháo nha?”

“Anh nấu được rồi mà?” Lâm Quả há miệng cắn miếng táo trong tay, lười biếng mà trả lời.

“Nhưng mà anh nấu bị khét rồi. Lần sau anh muốn làm tốt hơn, em dạy anh được không?”

“Không cần cái gì cũng phải làm được tốt nhất.” Lâm Quả sờ sờ tóc Phương Trăn, “Anh ngốc nghếch một chút, có vẻ đáng yêu hơn.”

“Thật không? Anh đáng yêu không?” Phương Trăn quay đầu, ánh mắt lập tức sáng lên, đây là lần đầu tiên Lâm Quả khen anh: “Vậy Quả Quả có đồng ý ở bên anh suốt đời không?”

“Mới khen anh chút xíu, anh lại bắt đầu muốn lấn thêm!” Lâm Quả nhét miếng táo vào miệng Phương Trăn “Ít nói nhảm, ăn đi.”

Phương Trăn nhíu nhíu mày, làm cái mặt quỷ, đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: “Quả Quả, ngày mốt, anh phải đi công tác một vài ngày, em không cần nhớ anh nhiều quá, khoảng 3 ngày là anh sẽ về.”

“Còn lâu mới nhớ anh, bớt tư tin đi!” Lâm Quả trừng mắt nhìn người nào đó, nhịn không được hỏi một câu: “Người nào lại có khả năng khiến cho anh phải tới nơi đó công tác?”

“Bí mật!” Phương Trăn nâng mắt nhìn Lâm Quả: “Không có anh ở cạnh, em phải tự chăm sóc bản thân đó.”

“Tôi? Anh tự lo cho mình đi!.”

“Anh đương nhiên là sẽ tự chăm sóc bản thân!” Phương Trăn cầm tay Lâm Quả, đưa đến bên môi nhẹ nhàng cắn cắn: “Hơn nữa, anh còn muốn quấn lấy Quả Quả cả đời mà.”

“Cái đầu anh!” Lâm Quả trở tay nắm cằm của Phương Trăn, cúi đầu hôn xuống môi người phía dưới: “Trừng phạt anh tội dám cắn tôi!”

......

Ngày thứ ba, Phương Trăn đi công tác! Hành tung không rõ!

Thật sự là không rõ? Đương nhiên không phải!

“Mẹ ơi, đây là nhân sâm tự nhiên! Là bạn của con mang từ Đông Bắc đến tặng con, nhân sâm chính gốc đó.” Phương Trăn đem hộp quà đưa cho bà Lâm đang ngơ ngác: “Lúc này ở Đông Bắc rất khó đào được gốc sâm tự nhiên, nếu có thì chỉ dùng để xuất khẩu thôi, loại này bổ dưỡng lắm đó mẹ, mẹ để ăn, hay là ngâm rượu, đều tốt lắm, hơn nữa......”

“Chờ...... Chờ một chút......” Bà Lâm nhìn nhìn người con gái cũng đang ngây ngốc bên cạnh, lại một lần nữa xác định, chính mình không phải nằm mơ. Đột nhiên có một cậu trai xinh đẹp chạy đến nhà tặng cho một đống quà, một tiếng hai tiếng kêu mình là mẹ, nếu không phải biết rõ ông chồng đã qua đời của mình là người cực kì chung thuỷ, thật sự bà sẽ nghĩ có khi nào ông ấy trước đây giấu bà ở ngoài sinh thêm một đứa con trai.

“A, mẹ muốn hỏi cái này là cái gì đúng không?” Phương Trăn đem một cái hộp khác đẩy tới: “Đây là linh chi, cũng là thiên nhiên đó mẹ, linh chi có tác dụng an thần kiện thể, trị ho trị suyễn, bổ ngũ tạng. Có thể dùng để trị liệu mất ngủ, người bệnh suyễn ăn vào rất tốt. Đối với tim mạch, khí quản còn có gan đều rất có lợi......”

“Không, không phải......” Bà Lâm quay đầu nhìn con gái, ý bảo cô nói gì đi.

“Này, cậu......” Lâm Ngọc vừa định mở miệng, lập tức bị chặn.

“A, đây là chị hai phải không?!” Phương Trăn thật lễ phép cúi đầu chào, sau đó đem một đống hộp tiếp tục đẩy qua: “Đây là Đông hải trân châu cao cấp, tuyệt đối không phải loại trân châu mà có thể tuỳ tiện mua ở mấy trung tâm mua sắm ở trung tâm thành phố đâu. Chị hai xinh đẹp như vậy, nếu đeo trên người loại trang sức bình thường, căn bản là không xứng với chị, trân châu này là do em tự lựa đó, đảm bảo sẽ tôn lên vẻ đẹp của chị một cách toàn diện nhất.”

“Này,chị hỏi cậu, cậu rốt cuộc là ai vậy?” Lâm Ngọc vô cùng nhức đầu hỏi: “Ai là chị hai của cậu? Tôi chỉ có hai đứa em trai, một đứa tên là Lâm Nhân, một đứa tên là Lâm Quả! Hả? Lâm Quả!?!?!?”

Nói tới đây, Lâm Ngọc giật mình nhìn lại, cùng bà Lâm nhìn nhau, nhất thời tỉnh ngộ, lấy tay chỉ chỉ Phương Trăn, lắp bắp: “Cậu...... Cậu không phải.....”

“Thật ngại quá, vừa rồi em quên tự giới thiệu.” Phương Trăn sờ sờ đầu, hai má đỏ ửng: “Em là Phương Trăn, là người mà Quả Quả vẫn hay gọi điện nói chuyện.”

“A!”

“Lại tới nữa!” Lâm Ngọc vỗ ót, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng, sao mà nhà bọn họ có hai đứa con trai mà đứa nào cũng thích đàn ông hết?

“Mẹ, con thật lòng thích Quả Quả, cho nên van cầu mẹ đem vòng tay gia truyền kia cho con có được không! Được không, được không?” Phương Trăn giữ chặt tay của bà Lâm lắc lắc.

Từ lúc ở Thượng Hải, từ chỗ Viên Phong biết được Lâm gia có vòng tay gia bảo chỉ truyền cho con dâu, Phương Trăn trong đầu liền sớm nảy ra kế hoạch này. Bất kể dùng thủ đoạn gì, anh nhất định phải giữ chặt Lâm Quả, nếu có được chiếc vòng tay gia bảo kia của Lâm gia, về sau Quả Quả sẽ không thể chạy khỏi anh được nữa. Cho nên, Phương Trăn xuất hiện ở nơi này là vì nguyên nhân đó.

“Cậu......” Bà Lâm căn bản còn không kịp tiêu hóa tin tức vừa tới, đã bị Phương Trăn điên cuồng lắc lắc, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói gì.

“Lâm Quả tại sao không về cùng con?” Hơn nữa ngày, bà Lâm mới nhớ tới vấn đề mấu chốt.

“Con muốn cho cậu ấy bất ngờ đó!” Phương Trăn cúi đầu, vô cùng thành khẩn nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải tin tưởng con, con cùng Quả Quả là thật tâm yêu nhau, chúng con bất kể có xảy ra chuyện gì đều nhất định phải ở cùng nhau, nếu mẹ không cho còn chiếc vòng tay kia, con cũng sẽ không chia tay với Quả Quả đâu, nhưng chúng con vẫn muốn được mẹ chúc phúc, van cầu mẹ, mẹ ơi. Cho con chiếc vòng tay kia đi, con sẽ không khiến cho mẹ thất vọng đâu. Cho con đi, cho con đi!”

Bà Lâm cả đời chưa từng gặp qua người nào giống như  Phương Trăn vậy, bộ dạng xinh đẹp, nói năng khéo léo, nhưng lại tuỳ hứng lung tung vô cùng. Nào có ai lại mặt dày tới nhà người khác năn nỉ xin đồ chứ? Nhìn cách ăn mặc cùng quần áo của đứa trẻ này, chắc chắn là con nhà khá giả, được giáo dục tốt từ nhỏ, nhưng hôm nay lại tới đây nằng nặc đòi một chiếc vòng tay cũ kĩ từ một bà già như bà, nguyên nhân là gì, chẳng lẽ bà còn không biết sao? Nghĩ vậy, bà Lâm khe khẽ thở dài, mỉm cười hiền lành:

“Ở đây ngủ lại một đêm đi, mẹ cho con ngủ trên giường của Lâm Quả.”

“Vậy vòng tay?” Phương Trăn khao khát nhìn chằm chằm bà.

“Cho con cũng được, nhưng cũng phải ăn cơm chiều xong, sáng ngày mai mới cho được!” Bà Lâm nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc Phương Trăn: “Cái đứa nhỏ này tính tình nóng nảy như vậy, tương lai nếu cãi nhau cùng Lâm Quả thì phải làm sao bây giờ?”

“Sẽ không đâu, sẽ không đâu, mẹ thương con, Quả Quả sẽ không dám ức hiếp con.” Phương Trăn vui vẻ kêu to, nhào vào lòng bà Lâm ngọt ngào nói:”Mẹ ơi con yêu mẹ nhất đó.”

......

Lâm Quả đứng chờ ở sân bay đón được Phương Trăn đang đắc ý dào dạt nhào tới, bình tĩnh đón lấy người kia, cũng không quay đầu lại bước ra cửa sân bay.

“Quả Quả, em xem đây là cái gì?” Phương Trăn đắc ý dào dạt nâng lên cổ tay, lộ ra một chiếc vòng tay bằng vàng kiểu cổ điển cũ kĩ: “Đây là mẹ tặng cho anh đó, anh còn gặp được chị hai, năm sau em phải đem anh về nhà mừng năm mới đó nha.”

“Tôi biết, mẹ gọi điện cho tôi rồi.” Lâm Quả quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Phương Trăn: “Anh làm việc có biết suy nghĩ không, nào có ai như anh xông vào nhà người ta đòi đồ? Nếu mẹ tôi không phải là người mạnh mẽ, đã sớm bị anh hù chết.”

“Nhưng mà, anh trai của em cùng anh Viên yêu nhau, mẹ em cũng biết mà phải không?” Phương Trăn vẻ mặt không cho là đúng:”Anh đương nhiên là hỏi thăm rõ ràng rồi mới dám tới, sẽ không dám làm cho mẹ hoảng hốt.”

“Hừ, anh một tiếng kêu mẹ hai tiếng kêu mẹ, thân thiết quá ha.” Lâm Quả thật là bị Phương Trăn làm cho tức chết.

“Lần sau anh còn muốn dắt em về ra mắt ba mẹ anh nữa.” Phương Trăn kiễng chân, tiến sát đến lỗ tai của Lâm Quả cười nói, “Anh nói cho em biết, anh hai, anh ba, chị tư, chị năm nhà anh, vừa nghe nói em muốn tới nhà, tất cả đều sợ tới mức mặt không còn chút máu, kiến anh mắc cười muốn chết!”

“Tôi có làm gì bọn họ đâu cơ chứ?” Lâm Quả nhớ tới chuyện trước kia, trong đầu chỉ còn chút ấn tượng: “Tôi ngay cả mắng bọn họ cái gì cũng không nhớ rõ.”

“Ha ha! Quả Quả, em thật là đáng yêu quá!”

Hai người cứ như vậy nói nói cười cười đi ra khỏi sân bay. Hoàn toàn không có phát hiện phía sau hai người, một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ sửng sờ nhìn hai người bước đi.

Bình luận

Truyện đang đọc