THỤY MỸ NHÂN

Tim rốt cục đã đập bình thường trở lại!

Cố Tiểu Mãn quả thực muốn khóc. May mắn a may mắn, may mắn là tâm đã khôi phục bình thường... (囧)

Nhìn nhìn tư thế hiện tại của cả hai, Mạc Thanh Hàn gắt gao ghé trên người Cố Tiểu Mãn. Nếu như tim mình mà còn đập nhanh như trước, khẳng định sẽ bị Mạc Thanh Hàn hoài nghi ngay!

Mau ngủ nào mau ngủ nào ~~~

Sáng sớm tỉnh lại, đã thấy cả người đều tê rần.

A~~ Cảm giác thật là quen thuộc. Trong lòng cảm thán như vậy một lúc sau, Cố Tiểu Mãn cảm thấy chính mình xong rồi. Rõ ràng loại cảm giác này thống khổ như vậy, nhưng nàng lại cảm thấy thích thú, an tâm?! Kỳ thật mình không có khuynh hướng tự ngược nha, mình không có khuynh hướng tự ngược đâu nha! Đáng tiếc, hiện tại nói ra, tựa hồ không ai tin. (Ai tin nổi  )

Lúc xuống lầu ăn cơm, phát hiện Mạc Ảnh Hàn cũng đã sớm rời giường, đang ngồi xem báo. Mặc một bộ đồ ngủ thỏ bảo bối đáng yêu, nữ nhân vẻ mặt hàn băng trên tay một bên cầm ly sứ uống cà phê, một bên xem báo là hình ảnh quỷ dị cỡ nào a! Giờ phút này Mạc Ảnh Hàn hoàn toàn phá vỡ hình tượng lãnh mỹ nhân trong lòng Cố Tiểu Mãn!

Không phải là hình tượng nữ cường nhân giỏi giang sao? Vì cái gì lại chọn mặc áo ngủ thỏ bảo bối?! Còn có, cầm ly sứ uống cà phê? Rối rắm.

Mạc Ảnh Hàn rất nhanh liền phát hiện Cố Tiểu Mãn, quay đầu nhìn nàng chằm chằm không nói lời nào.

“...”

Cố Tiểu Mãn da mặt co rút lại. Cuối cùng hiểu được, mặt than (gương mặt không có biểu tình gì) cũng có di truyền. Mạc Thanh Hàn đã như thế này, Mạc Ảnh Hàn chỉ có hơn không có kém.

“Ăn cơm.”

Ngữ khí cũng không khác gì Mạc Thanh Hàn, đem ra so sánh, quả thực có thể nói là lạnh như băng, thốt ra đơn giản như một mệnh lệnh. Xem ra, đây là bệnh chung của Mạc gia. Cố Tiểu Mãn cảm thấy được, kỳ thật nói các nàng họ “Lãnh” hoặc họ “Băng” thì đúng hơn.

Cố Tiểu Mãn không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn điểm tâm.

“Tiểu Hàn đâu?”

Mới vừa ăn vài miếng, chợt nghe Mạc Ảnh Hàn bên cạnh hỏi như vậy.

“A. Còn đang ngủ.”

“...”

Mạc Ảnh Hàn không hỏi lại, cuối đầu tiếp tục đọc báo.

Chỉ chốc lát sau, Mạc Thanh Hàn liền từ trên lầu đi xuống. Không có Cố Tiểu Mãn bên cạnh, Mạc Thanh Hàn cũng không ngủ được lâu hơn, từ từ tỉnh dậy.

“Chào buổi sáng.”

Chào một câu xong, Mạc Thanh Hàn ngồi xuống, mơ mơ màng màng ăn điểm tâm.

“Chào buổi sáng.”

Mạc Ảnh Hàn cũng thản nhiên nói một câu. Liếc mắt nhìn Mạc Thanh Hàn một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự sủng ái của tỷ tỷ dành cho muội muội. Nhưng lãnh mỹ nhân quả nhiên vẫn là lãnh mỹ nhân, cho dù chính mình rất yêu thương em gái, nhưng cũng không nói gì thêm, nhìn Mạc Thanh Hàn một cái rồi lại tiếp tục xem báo.

“...”

Cố Tiểu Mãn ăn bữa sáng, bỗng dưng thấy ngạc nhiên, nếu cuối tuần hai nàng ở chung một chỗ, có phải cả ngày đều không nói lời nào không?

Thời gian không còn sớm, hôm nay còn phải đến trường, Cố Tiểu Mãn vội vàng ăn nhanh điểm tâm, theo thói quen chờ Mạc Thanh Hàn. Nhìn thấy Mạc Thanh Hàn ăn mặc có chút phong phanh, nhíu nhíu mày, xoay người cầm thêm áo khoác, giúp Mạc Thanh Hàn mặc vào.

Mạc Ảnh Hàn kỳ quái nhìn các nàng.

“Tiểu Hàn, ngươi sớm như vậy phải đi học sao?”

Muội muội của nàng luôn xem giấc ngủ như mạng sống, trước kia hầu như đều ngủ thẳng đến buổi trưa, mới nhớ tới chuyện đến trường. Đột nhiên bây giờ nàng sửa tính, Mạc Ảnh Hàn chịu đả kích không nhỏ.

“Vâng. Sáng hôm nay có tiết.”

Thuận theo để Cố Tiểu Mãn mặc thêm áo khoác thật dày cho mình, Mạc Thanh Hàn miễn cưỡng trả lời.

Mạc Ảnh Hàn tựa hồ là phi thường kinh ngạc, nhìn chằm chằm các nàng không nói nên lời. Trên gương mặt nguyên bản vẫn lạnh lùng giờ phút này không che dấu được biểu tình kinh dị của chủ nhân.

Cố Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy được, Mạc Ảnh Hàn như vậy có điểm phi thường đáng yêu. Thì ra mặt than cũng có lúc đáng yêu như vậy a.

“Tỷ, chị hôm nay không có việc gì sao?”

Mặc quần áo, Mạc Thanh Hàn nhìn Mạc Ảnh Hàn một thân mặc đồ ngủ, rõ ràng là không định xuất môn, hỏi.

“Ừ.”

Lãnh mỹ nhân hoàn hồn, trả lời ngắn gọn.

“Em đi đây.”

Cố Tiểu Mãn cũng lễ phép gật đầu chào Mạc Ảnh Hàn.

“Ừ.”

Mạc Ảnh Hàn vẻ mặt lạnh như băng nhìn hai thân ảnh đang đi ra khỏi cửa. Trên gương mặt ấy giờ phút này không nhìn ra là biểu tình gì, nhưng mà, Mạc Ảnh Hàn lúc này kỳ thật có chút rối rắm. Chỉ là bởi vì duy trì mặt than quá lâu, nên hiện tại không còn nhớ cách thể hiện cảm xúc nữa mà thôi.

“Ngày mai là lễ Giáng Sinh, trường có tổ chức vũ hội nga.”

Lên xe, Cố Tiểu Mãn cao hứng nói với Mạc Thanh Hàn.

“Ừ.”

“Tiểu Hàn, ngày mai có tham gia không?” Một chút chờ mong.

Mạc Thanh Hàn trầm tư, một lát sau trả lời:

“Tối mai Bản gia cũng có tiệc. Chắc là không tham gia.”

“A? Vậy sao...”

Khẩu khí thật mất mát, rất mất mát.

“Tiểu Mãn hi vọng ta tham gia sao?” Biểu tình tò mò đáng yêu.

“Cũng... Cũng không phải. Vũ hội của Bản gia trọng yếu hơn mà.”

Không muốn làm cho Mạc Thanh Hàn khó xử, Cố Tiểu Mãn cười xua tay.

“Ừm.”

Mạc Thanh Hàn “Ừm” một tiếng, lúc sau cũng không nói thêm gì, tựa lên vai Cố Tiểu Mãn, ngủ gà ngủ gật.

Cố Tiểu Mãn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì cửa kính xe màu đen, cho nên lúc này, hình ảnh phản chiếu của hai nàng hiện ra trên đó. Mạc Thanh Hàn đang tựa trên vai nàng, im lặng như thế, xinh đẹp như thế. Cố Tiểu Mãn không chớp mắt nhìn bóng dáng thụy mỹ nhân kia.

Nếu ngươi có thể cùng ta tham gia tiệc Giáng Sinh thì thật là tốt biết bao.

Haiz! Nếu ta bốc đồng bảo ngươi tham gia, ngươi có thể đáp ứng hay không?

Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Mãn liền nhìn ảnh phản chiếu của Mạc Thanh Hàn, mỉm cười.

Nhưng mà, ta phải làm sao để cho ngươi không khó xử?

Thụy mỹ nhân của nàng, vĩnh viễn là như vậy, vô tâm vô phế ngủ gà ngủ gật, chỉ cần ngủ là có thể.

Ngày 25 tháng 12, 7:00 tối. Tiệc mừng Giáng Sinh của học viện Anh Hoa chính thức bắt đầu.

Trong đại sảnh lớn, dàn nhạc của học viện nhẹ nhàng xướng lên khúc ca mở đầu động lòng người. Các học viên đều ăn mặc trau chuốt, tiếng cười cùng tiếng ca tràn ngập. Bên trong sàn nhảy, nhóm thân sĩ tao nhã nắm tay các vị tiểu thư, cùng khiêu vũ theo nhạc.

Cố Tiểu Mãn mặc đồng phục của học viện, trước ngực đeo huy hiệu của Hội học sinh. Bên hông đeo máy bộ đàm, đứng ở một góc nhỏ, nhàm chán bốc mấy món điểm tâm ngọt cho vào miệng.

Hôm nay Mạc Thanh Hàn không đến, nàng cũng không có hứng tham gia, nhưng không còn cách nào khác, vì mình là thành viên của Hội học sinh, cho nên phải có mặt, thật ra chính là để duy trì trật tự, phòng ngừa những chuyện không hay xảy ra. Nhất là mấy thành viên của Bản gia trong Hội học sinh đều xin phép trở về, thành ra bị thiếu nhân lực.

Ăn mấy món ngọt nhiều, đã cảm thấy ngán. Cố Tiểu Mãn ánh mắt dừng trên bàn đồ ăn cách đó không xa tìm tòi một hồi, rốt cục cũng thấy đồ uống mình muốn.

Nàng cẩn thận lách trong đám người, hướng đến mục tiêu của mình.

Tuy rằng đại sảnh này rất rộng, nhưng phải chứa nhiều học viên cùng lão sư một lúc, cho nên cũng trở nên hơi chật hẹp.

Cuối cùng đã tiến lại gần được mục tiêu của mình, Cố Tiểu Mãn phi thường cao hứng bước đến lấy đồ uống. Nào ngờ có người đến sớm hơn nàng một bước, đem đồ uống cầm đi.

Đáng ghét ~~~

Quên đi, đổi loại khác.

Thân thủ định lấy một ly khác, phía sau lưng lại có một bàn tay vươn ra, nhanh nhẹn cướp mất đồ uống kia của nàng.

“...”

Tức quá tức quá rồi! Tiểu Mãn có chút tức giận vì bị lấy mất đồ uống, xem xem còn có ai muốn giành giật cùng mình nữa!

Nguyên bản ly nước mới bị giành mất kia, đột nhiên giờ phút này chạy tới trước nàng.

“? ”

Cố Tiểu Mãn kinh ngạc, vừa định quay đầu xem, bỗng một bàn tay đặt ở hông nàng, thuận thế đem nàng kéo lại, Cố Tiểu Mãn không kịp phòng bị, lảo đảo một cái, liền ngã vào lòng đối phương. Ly nước kia rất nhanh đưa tới môi của nàng, Cố Tiểu Mãn ỡm ờ, đem ly nước uống cạn.

Thỏa cơn khát, nàng lập tức quay đầu nhìn. Chỉ thấy Mạc Thanh Hàn khuôn mặt tươi cười đứng sát mình, nụ cười nở rộ xinh đẹp.

“Tiểu Hàn?”

Cố Tiểu Mãn giật mình. Liền vội vàng hỏi:

“Sao ngươi lại ở đây? Không phải đi Bản gia sao?”

Mạc Thanh Hàn buông xuống ly nước trên tay, ôm Cố Tiểu Mãn, thản nhiên tươi cười nói:

“Ta trên đường lén chạy mất.”

“ Hử?!”

Càng thêm giật mình, Cố Tiểu Mãn lập tức giãy khỏi cái ôm của Mạc Thanh Hàn, nhìn thấy Mạc Thanh Hàn quả nhiên còn mặc lễ phục, trên tóc vẫn còn đồ trang sức, rõ ràng là bộ dáng vội vàng từ hiện trường buổi tiệc trở về.

“Vì sao vậy?”

Mạc Thanh Hàn lôi kéo tay Cố Tiểu Mãn, như trước tươi cười nhẹ nhàng, ôn nhu, mang theo một ít cảm giác tươi mát, là nụ cười đặc trưng của thụy mỹ nhân.

“Bởi vì, trên mặt Tiểu Mãn viết rằng hi vọng ta tới.”

Cố Tiểu Mãn há to miệng, bất đắc dĩ một lúc lâu sau mới hồi đáp:

“Biểu hiện của ta rõ ràng như vậy sao?”

Mạc Thanh Hàn lắc đầu:

“Không hẳn. Bởi vì chúng ta thân thiết a.”

Chỉ là một câu nói bình thường, lại làm cho Cố Tiểu Mãn trên mặt không thể kiềm chế, lộ ra tươi cười.

Nhận thấy Mạc Thanh Hàn vừa từ bên ngoài chạy tới, có chút mệt, Cố Tiểu Mãn liền kéo nàng ngồi ở một bên nghỉ ngơi. Mạc Thanh Hàn ngồi trong chốc lát, kéo kéo tay Cố Tiểu Mãn, nhìn thoáng qua sàn nhảy, hỏi:

“Tiểu Mãn, có muốn khiêu vũ không?”

“ Gì cơ?”

Cố Tiểu Mãn ngượng ngùng trả lời:

“Nhưng mà... Ta ngoại trừ học múa bên ngoài, mấy loại khiêu vũ đều không biết.”

“Có muốn khiêu vũ không?”

Mạc Thanh Hàn cũng không để ý Cố Tiểu Mãn có thể hay không, hỏi lại một lần nữa. Tựa hồ ở thế giới của nàng, có thì là có, không thì là không.

Cố Tiểu Mãn bị Mạc Thanh Hàn nhìn như vậy, giống như bị mê hoặc, gật gật đầu: “Muốn.”

Mạc Thanh Hàn cầm tay Cố Tiểu Mãn đứng lên, dắt nàng vào bên trong sàn nhảy.

“Tiểu Hàn? Từ từ...”

Tuy rằng nói như thế, nhưng rõ ràng nàng cũng không có ý định “từ từ”, chính là thuận theo để Mạc Thanh Hàn kéo mình đi vào sàn nhảy.

Cùng nữ sinh khiêu vũ, huống hồ chính mình vẫn chưa biết khiêu vũ, Cố Tiểu Mãn trong quá trình nhảy không ngừng mắc lỗi. Nhưng Cố Tiểu Mãn từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên khiêu vũ vui vẻ như thế.

Thì ra, khiêu vũ không phân biệt hoàn cảnh, không phân biệt ngươi có biết nhảy hay không, cũng chẳng phân biệt giới tính ngươi là gì, chỉ cần biết tâm tình của ngươi như thế nào, cùng với người đang nắm lấy tay của ngươi là ai.

Bình luận

Truyện đang đọc