THỤY MỸ NHÂN

[Chương thứ tám]

Học viện Anh Hoa hôm nay nhộn nhịp lạ thường, cơ hồ tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn.

Tuy rằng nhiều người không biểu lộ ra tâm trạng hồ hởi của mình một cách quá mức, nhưng Cố Tiểu Mãn nhìn qua quần áo, kiểu tóc của bọn họ, còn cả việc các nữ học viên thì ra dáng thục nữ, nam học viên thì ngời ngời phong độ, liền lập tức đoán ra ngay. Bọn họ rõ ràng là đang hồ hởi, hưng phấn.

Bên trong hội học sinh, các thành viên hôm nay đều có chút đặc biệt, giống như là đi công tác. Bọn họ giống như đã lột xác vậy, cách ăn mặc của mọi người rõ ràng là chỉnh chu hơn. Bất quá thay đổi này vô cùng nhỏ nhặt, nếu không quan sát kĩ sẽ không thấy. Nhưng vẫn có một chút, vừa đủ để nhìn ra.

Hôm nay, Lâm Hiểu hưng phấn hơn hẳn ngày thường.

“Lâm Hiểu học tỷ.” Cẩn thận kêu một tiếng.

“Ơi ~(≧▽≦)/~ Có chuyện gì không Tiểu Mãn? O(≧V≦)O~~”

“...” Lắc lắc đầu. Lâm Hiểu học tỷ hôm nay có chút kì quái.

“Nha nha nha nha nha ~~~~~O(≧V≦)O~~”

Nghi hoặc xoay sang hỏi Mạc Thanh Hàn đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh: “Cái kia... Lâm Hiểu học tỷ có phải hay không sinh bệnh?”

Mạc Thanh Hàn ngáp một cái, miễn cưỡng trả lời: “Đừng bận tâm, lần nào cũng vậy cả.”

“Ách? Lần nào cũng vậy?” Tò mò.

“Mỗi lần công chúa và thành viên Bản gia trở về, học tỷ đều mang bộ dạng này, thành thói quen luôn rồi. Ta mệt quá ~~ ngủ đây.” Dứt lời đem Cố Tiểu Mãn điều chỉnh tư thế một chút, sau đó gối đầu lên chân Cố Tiểu Mãn mà ngủ.

Lạc Hà thấy Cố Tiểu Mãn vẫn còn khó hiểu, liền tốt bụng giải thích thêm một câu: “Hiểu Hiểu thích Hạ Mạt học tỷ của Bản gia, mỗi lần nhìn thấy Hạ Mạt học tỷ liền biến thành như vậy.”

“Hôm nay Hạ Mạt học tỷ cũng tới?”

Lạc Hà mỉm cười: “Đúng vậy, Bản gia sẽ đến bốn người.”

“Bản gia?”

Lạc Hà nhìn Mạc Thanh Hàn đang nằm trong lòng Cố Tiểu Mãn: “Đúng vậy, Tiểu Hàn cũng là người của Bản gia.”

Cố Tiểu Mãn đột nhiên nghĩ tới khuôn viên phòng ốc kia, vừa cổ kính vừa xa hoa. Nàng nhớ đã từng nghe dì giúp việc nói qua, những người ở nơi này đều là những người thừa kế của Bản gia, bằng không cũng là con cháu người thừa kế.

Chỉ nghe Lâm Hiểu kích động hô “Hạ Mat học tỷ ~~~”. Cố Tiểu Mãn nhìn Lâm Hiểu như vậy, đột nhiên đối với bốn người Bản gia kia liền sinh ra hiếu kỳ.

Chín giờ sáng, học viện Anh Hoa đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Cố Tiểu Mãn đang đọc sách trong lớp. đột nhiên nghe thấy có người hô to một tiếng: “Đến rồi đến rồi!!”. Toàn bộ lớp liền nhao nhao lên.

Cố Tiểu Mãn cũng rất ngạc nhiên, liền theo bọn họ tập trung ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Đáng tiếc, Cố Tiểu Mãn sau một hồi vất vả tới được cửa sổ thì bốn người kia đã ly khai.

“...” Cố Tiểu Mãn vô cùng buồn bực trong lòng. Chỉ nghe bên cạnh vang lên không ngừng tiếng xuýt xoa tán thưởng “Thật sự đẹp quá nga ~~~~” hoặc là “Qủa nhiên là mỹ nhân”. Trong lòng không ngừng nghĩ, đến tột cùng là đẹp như thế nào, đẹp đến mức nào a ~~~~~.

“Tuy rằng tứ mỹ hiện tại cũng rất được, nhưng mà quả nhiên vẫn là không bằng công chúa.”

“Qủa nhiên công chúa là siêu việt mỹ nhân của học viện Anh Hoa ~~~” vô hạn ca ngợi.

“Hừ ~~~ Nữ sinh các ngươi cứ như vậy, dù như thế nào, tứ mỹ so với các ngươi cũng hơn hẳn.”

“Uy uy ~~~ nam sinh các ngươi vừa rồi cũng không phải là nhìn công chúa đến chảy nước miếng sao?”

“Khỉ khô! Con mắt nào của ngươi thấy ta chảy nước miếng?”

“Hai con mắt của ta đều thấy được!!”

“Ta *** ngươi như vậy cũng gọi là thấy sao?”

“Ngươi đồ lật lọng, muốn chết không ~~~”

Cố Tiểu Mãn như trước vô cùng buồn bực.

Rốt cuộc là người như thế nào a ~~~.

Buổi trưa, Cố Tiểu Mãn rốt cục chịu không nổi không khí quỷ dị trong lớp, vừa ngậm bánh mì vừa hướng hội học sinh để trốn.

Cầu trời phù hộ cho hội học sinh vẫn còn có người bình thường tồn tại ~~~~.

“Hạ Mạt học tỷ ~~~~~~~(≧▽≦)/~”

“Oa a a a!!!”

“Hạ Mạt học tỷ, ta rất nhớ ngươi nha ~~~~~(≧▽≦)/~”

“Buông!!! Oa a a! Nóng muốn chết! Đừng có dính lên người ta!!”

“Hạ Mạt học tỷ có nhớ ta hay không a!!!”

“Tránh xa ta ra a a a!”

Chưa kịp đẩy cửa vào, đã nghe thấy âm thanh vạn phần kích động của Lâm Hiểu bên trong, còn có không biết là ai vừa rống lên một tiếng cực lớn.

囧. Cố Tiểu Mãn đứng ở cửa đột nhiên mất hết dũng khí tiến vào. Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy được, nếu bước vào, sẽ có... chuyện không lành phát sinh. 囧

“Oa a! Hạ Mạt học tỷ ngươi thật vô tình!!”

“Tránh ra tránh ra ~~~~”

“@#*...”

“¥%&¥...”

Âm thanh líu ríu bên trong không ngừng truyền tới.

Cố Tiểu Mãn hít sâu. Hít sâu một lần, hai lần, ba lần ~~~~

Tốt! Mở cửa! Đi vào rồi ~~~

Giữ vững tinh thần, Cố Tiểu Mãn đặt tay lên nắm cửa ở hội học sinh. Sau đó dùng lực đẩy ra...

“Oa a a a a! Đừng có dính lên người ta!!!” Một tiếng rống cực đại làm cho người ta nghe được hồn bay lên tận chín tầng mây.

Sau đó, một cuốn từ điển Anh Ngữ Oxford  có độ dày 5cm hướng cửa bay tới.

“A a a ~~~” Ngay sau đó là một trận kêu thảm thiết.

Mới vừa mở cửa bước vào, Cố Tiểu Mãn kỳ thật tình cảnh trước mặt đều chưa kịp nhìn đến. Điều đầu tiên nàng nhìn thấy được chính là một cuốn Oxford thật dày hướng đến nàng phi tới. Sau đó, nàng chỉ biết đứng bất động. Vì cái gì cuốn từ điển hiển nhiên không có cánh, nguyên bản phải là yên thân yên phận nằm trên bàn, sẽ không có chuyện ở giữa không trung phô ra tư thế không duyên dáng, với một góc độ tuyệt vời, thực quỷ dị lao tới đúng lúc. Cuốn từ điển cùng Tiểu Mãn rút ngắn khoảng cách, sau đó thân mật tiếp xúc với nhau.

“Bốp!”. Không kịp phản ứng, Cố Tiểu Mãn không kịp biết hết thảy chuyện gì đang xảy ra. Từ khi vào học viện Anh Hoa, đây cũng là lần thứ hai trong đời nàng hùng tráng...té xỉu.

Trước đến giờ nàng nhất định là quên thắp hương. Mụ mụ trên trời, ta đến tột cùng là gặp phải chuyện khủng bố gì a ~~~.

“Oa a a! Hạ Mạt học tỷ thiệt là cường tráng ~~~~~(≧▽≦)/~” Âm thanh kích động.

Xung quanh một đám người của hội học sinh toát mồ hôi.

Đây không phải là phản ứng cần thiết trong lúc này đi? Lâm Hiểu học tỷ ~~~~

“Ngu ngốc! Đây không phải thời điểm thích hợp để nói như vậy!!” Rốt cục Hạ Mạt cũng rống lên tiếng lòng của mọi người.

“Oa a a ~~~ Tiểu Mãn? Tiểu Mãn ngươi có sao không?”

“Trời ơi! Học tỷ, Tiểu Mãn té xỉu rồi.”

“110! Mau gọi 110!”

“Ngươi bị ngốc a! Người ta chưa có chết, cái gì mà 110! Muốn gọi thì phải gọi 120!”

“Mau mau mau, mau dìu nàng nằm xuống đây.”

Diệp Nại bị công chúa kéo sang một bên, nhìn đám thành viên hội học sinh luống cuống tay chân. Trên trán rốt cục hiện lên mấy đường hắc tuyến.

Này... Hội học sinh của học viện Anh Hoa tương lai, thật sự là phải giao trong tay bọn họ sao? Không có vấn đề gì đi?

Rốt cục cũng đem được Cố Tiểu Mãn đang ngất xỉu lên ghế salon nằm. Không biết là ai, lo lắng hỏi một câu.

“Tiểu Mãn là thịt người gối đầu của Tiểu Hàn! Hiện tại bị đánh hôn mê. Tiểu Hàn có thể hay không sinh khí a?”

“...”

“...”

A! Diệp Nại kỳ quái nhìn nhóm người này. Không khí đột nhiên trở nên thật kì dị ~~~.

“Tiểu Hàn sinh khí...” Rốt cục có người nhỏ giọng nói.

“... Thực khủng bố...”

“Nàng có đem chúng ta đá văng ra cửa sổ không?”

“Nơi này là lầu ba...”

Đột nhiên nghĩ tới sức mạnh kinh hồn của thụy mỹ nhân kia...

Không khí càng thêm âm u...

“Lâm Hiểu học tỷ!!” Mọi người cùng đồng thanh chuyển hướng qua Lâm Hiều.

“Ai nha ai nha! ~(≧▽≦)/~ người ta cũng không phải là cố ý ~~~~(≧▽≦)/~” Hết sức ngây thơ đề ra chủ ý: “Ai nha ai nha! Kỳ thực cũng không phải chuyện trọng yếu gì! Chỉ cần đừng cho Tiểu Hàn biết là được ~~~~(≧▽≦)/~”.

“Không cho ta biết cái gì?” Thanh âm mang theo chút mệt mỏi đột nhiên từ phía sau phát ra!

“Oa a a a a ~~~~~”

Trên tán cây anh đào to lớn ở học viện, có hai con chim sẻ nhỏ xinh, đang từ từ nhắm mắt tiến vào mộng đẹp, đột nhiên bị một tiếng thét thất thanh này làm giật mình té lộn cổ!

Ai nha ai nha! Này đang là ban ngày trời nắng, thật là không có đạo đức!

...

...

Không khí ở hội học sinh thập phần ảo diệu.

Diệp Nại nghĩ mà sợ, lập tức thụt lùi ra sau lưng công chúa.

Đứng ở cửa là một mỹ nhân, mỹ nhân tóc quăn thật dài có chút hỗn độn, mặc đồng phục của học viện Anh Hoa. Trên gương mặt bạch ngọc cho đến bây giờ đều không bỏ ra được vẻ mệt mỏi. Sâu trong lòng tự hỏi, đám người kia không biết làm gì mà lại đứng vây quanh sô pha.

“...”

“...”

Giống như vùng đất chết yên tĩnh, không có người trả lời.

“Không cho ta biết cái gì?” Tiếp tục hỏi. Như trước nếu không có người trả lời, sẽ vẫn bám riết không tha.

“Cái gì cũng không có!”

“Thịt người gối đầu bị học tỷ đánh hôn mê ~~~”

“Chúng ta cái gì cũng không biết!”

“@#¥...”

Liên tiếp mấy câu trả lời hoàn toàn không ăn ý phun ra.

Hỗn tạp âm thanh??? Nghe giống như mấy người bán đồ ăn thét to ở chợ.

“...” Bất quá vẻ mặt mơ màng của mỹ nhân vẫn là đem một câu trọng yếu nhất nghe được. Sắc mặt phút chốc trầm xuống.

“Cái gì bị đánh hôn mê?”

“Không ai!”

“Có người!”

“Tiểu Mãn!”

“Không phải Tiểu Mãn!”

Diệp Nại tiếp tục hắc tuyến, đám người kia quả nhiên là không có ăn ý a...

Hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, tiến lên đẩy đám người đang đứng trước sô pha ra, liếc mắt một cái liền thấy được Cố Tiểu Mãn đang nằm trên ghế.

“... Sao lại thế này?”

“Từ điển!”

“Oxford!”

“Lâm Hiểu học tỷ ném!” Trời ạ ~~~ Tiểu Hàn cái dạng này thật khủng khiếp a~~~ bọn họ không cần bị ném lên tới mặt trăng!

Một đám người hoàn toàn đem linh hồn của mình bán đứng.

Diệp Nại thực thần kỳ thấy được, rốt cục cũng có một ít ăn ý.

“Uy uy uy ~~~ người ném rõ ràng không phải là ta ~~~” Lâm Hiểu đứng một bên căm giận bất bình. (Oan uổng! Nàng muốn lật đổ chủ nghĩa đế quốc Bản gia!)

“Ai ném?” Ánh mắt lạnh lùng quét lại đây. Một đám người ăn ý chuyển động con mắt, nhìn bá vương vẻ mặt giận dữ.

“Ực ~~” là âm thanh nuốc nước miếng.

“Đương nhiên là Hạ...”

“Lâm Hiểu học tỷ ném!” Chỉnh tề nhất trí đem ngón tay chỉ vào Lâm Hiểu.

Học tỷ ~~ Hai người bọn họ ai cũng đều không thể trêu vào a! Ngươi ráng hi sinh một chút đi ~~.

“Tôi bị oan a a a!!”

Uy uy. Diệp Nại bất lực. Học viện Anh Hoa tương lai, thật sự không có vấn đề gì sao?

Bình luận

Truyện đang đọc