TÍCH TỤ


Về nụ hôn ấy, Phó Diễn không vặn hỏi vì sao Trần Tân lại đột nhiên chủ động như vậy.

Trần Tân cũng không giải thích nhiều, giống như anh muốn hôn thì hôn thôi.

Huống chi vấn đề giữa anh và Phó Diễn không phải có thể dựa vào cơ thể để giải quyết.

Vết thương da thịt có thể lành lại theo thời gian, thế nhưng vết thương lòng thì tách biệt, khó có thể tan biến.
Trần Tân không rõ quyết định bản thân đưa ra lúc này là đúng hay sai.

Có điều anh và Phó Diễn không thể tiếp tục dây dưa một cách méo mó và bất thường như này được.

Nó sẽ chẳng có lợi cho bất cứ ai.
Trần Tân có thể phối hợp tham gia tiết mục giam cầm trong một thời gian nhưng không thể diễn chung cả đời.
Lúc Phó Diễn biến anh thành kẻ phản bội và phá hỏng kế hoạch ấp ủ bao năm của anh, Trần Tân qua thực đã muốn từ bỏ.

Anh mệt rồi, không muốn vất vả tiếp nữa.
Nhưng rồi đi không đi nổi, vòng qua vòng lại lại trở về điểm ban đầu.
Rửa tay gác kiếm nào có dễ dàng như vậy.

Muốn giữ gìn cơ ngơi to lớn, mềm lòng nương tay chẳng khác nào tay không xông vào bầy thú, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ khác vồ tới xơi tái.

Phó Diễn xử lý chú Chung một cách thô bạo, nhìn qua có vẻ hiệu quả nhưng thực tế đã đắc tội với một đám người.

Việc Trần Tân “phản bội” bang phái lại càng như thêm dầu vào lửa vào tình hình của Phó Diễn.

Phó Diễn tuy chưa từng nói nhưng Trần Tân có thể nhìn ra được từ trạng thái của hắn.
Khoảng thời gian này Phó Diễn không chỉ bị ám sát một lần.

Đầu ngón tay hắn vương mùi thuốc súng, vết thương trên người cũng ngày một dày đặc.

Tất cả đều cho thấy Phó Diễn đang trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Nếu cứ tiếp tục như này, sớm muốn gì hắn cũng bị kẻ khác ám sát giết chết.
Trần Tân biết, anh không thể tiếp tục để Phó Diễn tùy hứng nữa, vì anh đã quay lại rồi.
Khi trở về nhà cũ, Trần Tân nói với Phó Diễn: “Tôi phải ra ngoài một chuyến.”
Phó Diễn cau mày: “Thả cho chú tới công ty đã là giới hạn của tôi rồi.”
Trần Tân không nói gì, song tối đến, anh đột nhiên cầm rượu tới tìm Phó Diễn đang trong phòng làm việc.
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, Trần Tân nhấp một ngụm rượu rồi lặp lại chiêu cũ, hôn lên môi Phó Diễn.
Nước rượu đỏ thẫm rỉ xuống từ khóe môi hai người.

Phó Diễn gạt bỏ đồng tài liệu trên bàn, đè Trần Tân lên bàn.
Cơ thể nóng rực, máu sôi sùng sục, Phó Diễn bị Trần Tân cắn tới mức hai mắt đỏ ửng.

Người nằm dưới quá mức nhiệt tình.

Tuy trước lúc hắn và Trần Tân lật ngửa bài, Trần Tân cũng thường chiếm thế chủ động khi làm tình nhưng kể từ sau khi hắn nhốt anh lại, Trần Tân chưa từng chủ động chạm vào hắn.
Phó Diễn cảm thấy khó hiểu, nhưng phần nhiều vẫn là sung sướng.
Hai người họ làm ba hiệp.

Sau đó, Phó Diễn đã chìm sâu vào giấc ngủ trong cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập tới.
Trần Tân lau qua người rồi mặc vào bộ vest để đi ra ngoài.
Lúc đi qua vườn hoa, người hầu đang tỉa cây cỏ gật đầu với anh.

Trần Tân mỉm cười: “Khoảng thời gian này cậu đã chăm sóc vườn tược rất tốt.”
Người hầu thành thật cúi đầu.

Lúc hai người lướt qua nhau, Trần Tân khẽ nói: “Chăm sóc cậu chủ cho thật tốt.

Khi nào cậu ấy tỉnh dậy nhớ báo cho tôi.”
Trần Tân lái xe tới một nhà kho, thuộc hạ đã chờ sẵn tại đó.
Anh lấy ra một đôi găng tay đen từ trong xe.

Cửa nhà kho “rầm rầm” mở ra.

Anh lạnh lùng đeo găng tay lên, nhìn gã đàn ông bê bết máu đang quỳ trong đó.
Trần Tân nhận lấy con dao thuộc hạ đưa, thản nhiên xoay một vòng trên tay: “Là bàn tay nào động vào Phó Diễn?”
Gã kia bị nhét đồ trong miệng, kinh hãi nhìn Trần Tân, lắc đầu.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||
Trần Tân vô cảm, nói: “Nếu không chịu nói thì cứ chặt từng ngón, từng ngón thôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc