TÍCH TỤ


Trần Tân nhìn chằm chằm Quý Vũ, thấy cậu ta hít sâu một hơn, đường gân xanh trên cổ nổi lên.
Rõ ràng đã không thể kiềm chế được cơn giận nhưng vẫn cố đè nén sự tức tối.

Có lẽ vì người trước mặt là chủ của cái nhà này nên dù anh có đưa ra yêu cầu xúc phạm tới mức nào thì cậu ta cũng chỉ có thể nhịn.
Quý Vũ vùng khỏi tay Trần Tân: “Chưa từng, cũng không có hứng thú.”
Dứt lời, cậu ta sải bước đi về phía trước, có vẻ không muốn ở lại dù chỉ một giây.

Thế nhưng Trần Tân không cho cậu ta chạy thoát một cách đơn giản như vậy.

Anh nhanh chóng đi tới cản cậu ta lại: “Vừa nãy tôi đánh cậu bị đau, để tôi xem thử.”
Giọng điệu mập mờ khiến anh mang vẻ thèm khát dục vọng.

Từng ấy tuổi rồi còn không biết xấu hổ, cố gắng dùng tiền để mua thể xác của một cậu sinh viên.
Phần má bị tát của Quý Vũ không ửng đỏ nhưng có hơi sưng.

Cậu ta cau mày, tránh khỏi ánh nhìn của Trần Tân: “Xin ngài tự trọng.”
Trần Tân vươn tay định chạm vào mặt Quý Vũ nhưng bị đối phương tóm mạnh lấy cổ tay.


Lực mạnh ấy khiến Trần Tân cảm thấy như Quý Vũ muốn bẻ gãy cổ tay anh.
Giây tiếp theo, anh bị cậu trai trẻ kia vặn ngược cánh tay, ấn vào sau gáy và xô mạnh vào tường.
Đòn tấn công bất ngờ khiến Trần Tân không kịp phòng bị.

Anh đã gầy đi rất nhiều, lại còn thiếu ngủ.

Đây là lúc anh yếu ớt nhất, cũng dễ bị người ta ra tay nhất.
Thời điểm mặt anh gần va vào tường, tóc anh bị túm giật lại, chấm dứt lực quán tính.
Trần Tân nhìn bức tường trước mặt, lắng nghe giọng nói lạnh lẽo của Quý Vũ: “Ngài Trần, tôi đã nói rồi, tôi không muốn kiếm chút tiền đó.”
“Thật sao?” Trần Tân chớp chớp mắt: “Tôi có thể cho cậu nhiều hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.”
Quý Vũ yên lặng.

Cậu ta thả dần từng ngón tay rồi chùi vào áo mình: “Ngài Trần hào phóng quá.

Đáng tiếc tôi không thực hiện nổi cuộc giao dịch này.”
Trần Tân quay người lại.


Quý Vũ lập tức lùi ra sau một bước, như thể không muốn ở gần Trần Tân dù chỉ nửa bước.

Mà Trần Tân từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn về phía mặt cậu ta, như thể khuôn mặt bình thường kia của Quý Vũ có một sức hấp dẫn chết người với anh.
Quý Vũ lùi thêm một bước, đảo mắt nhìn xung quanh, như thể đang tìm chỗ để đột phá, để có thể rời khỏi tầng thượng, tránh xa Trần Tân.
Trần Tân giơ tay sờ gáy mình: “Quý Vũ, 23 tuổi, đang theo học tại Đại học C, xuất thân đơn giản, gia cảnh trong sạch, lấy đâu ra thân thủ tốt như vậy?”
Nghe thấy câu hỏi của Trần Tân, mặt Quý Vũ thậm chí còn không biến sắc: “Ngài Trần quá khen rồi.

Tôi chẳng qua bẩm sinh đã khỏe, không phải thân thủ tốt gì.”
Trần Tân gật gù không tỏ rõ ý kiến: “Nếu cậu không muốn làm thì có thể ôm một cái không?”
Quý Vũ mím môi: “Ngài Trần, ngài…”
“Muốn hỏi tôi có nghe hiểu tiếng người không sao?” Trần Tân nói tiếp: “Hay muốn hỏi xem thần kinh tôi có bình thường không?”
Quý Vũ im lặng.
Trần Tân nhìn cậu ta đăm đăm: “Vậy nên sao cậu lại muốn cứu tôi? Cậu phải chịu trách nhiệm.”
Quý Vũ: “Tôi đã hối hận vì một phút bốc đồng mà tự chuốc lấy phiền toái rồi.”
Trần Tân bật cười thành tiếng.

Ngay cả biểu cảm cay nghiệt ấy cũng giống đến vậy, dù đường nét không giống nhau, dù chẳng có chỗ nào giống nhau cả.
Trần Tân vươn hai tay: “Một cái ôm, một trăm nghìn.”
Quý Vũ không nhúc nhích.
Trần Tân thản nhiên tăng giá: “Hai trăm nghìn.”
Quý Vũ: “Ngài Trần trước giờ luôn hào phóng như vậy sao?”
Trần Tân: “Nếu cậu chịu ngủ với tôi, giá tăng gấp đôi.”
..


Bình luận

Truyện đang đọc