TIẾC THAY MINH CHÂU PHỦ BỤI TRẦN

Trong nỗi tuyệt vọng ngập trời, ta nghe thuộc hạ cũ của Lục gia nghẹn ngào tâu báo. Chủ tướng tiên phong Cố Cẩn sa vào kế địch, bị vây ở Cô sơn. Tướng soái Lục Mạch An vì để cứu thứ đệ của Hoàng hậu, dẫn trăm kỵ binh liều mạng đột phá vòng vây, nhưng bị man địch đông gấp mấy chục lần vây khốn. Cuối cùng trường thương nhuốm máu, tay trái đứt lìa, c.h.ế.t dưới đao của man địch.

Các tướng sĩ nghe tin dữ của Tướng quân, liều c.h.ế.t chống địch, cuối cùng c.h.é.m mở một con đường máu.

Trận này thắng rồi, nhưng Lục Mạch An không còn nữa, thứ đệ Cố Cẩn của Hoàng hậu cũng không còn.

Ta c.h.ế.t điếng vịn vào án thư bên cạnh, cố gắng giữ vẻ ổn trọng của một Quý phi. Tim như bị xé nát hàng ngàn lần, mỗi vết thương đều là một cơn đau thấu tâm can.

Hồi lâu sau, ta mới nghe thấy giọng mình khàn đặc cất lên:

"Ai phụ trách điều phối lương thảo ở Tây Bắc?"

"Huynh trưởng của Hoàng hậu, Hộ bộ Thượng thư Cố Trì..."

Người trong điện từng chữ từng chữ, hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống m.á.u kẻ đó.

Ngày hôm đó, ta lấy chiếc khóa bình an bằng bạch ngọc dính máu, rửa đi rửa lại, lau đi lau lại, nắm chặt nó, ngồi từ tối đến sáng.

Cho đến khi ánh dương chiếu vào điện tối, ta mới nghe thấy giọng mình bình tĩnh đến đáng sợ:

"Thẩm Vân Niệm, hãy sống đi, tiếp tục sống tiếp đi!"



19

Ngay khi bách tính thiên hạ đang tranh nhau thương tiếc Nhị lang Lục gia, trinh thám đã sắp xếp ở Đại Du lại truyền về bằng chứng huynh đệ Lục gia thông đồng với địch mưu phản. Văn võ bá quan trong triều khi biết được, gần nửa triều thần đều đứng ra bảo đảm và cầu tình cho Lục gia. Nào ngờ, Ưng Vệ quân Từ Tiềm được lệnh khám xét Lục phủ, đã tìm ra thư tín viết tay của huynh đệ Lục gia thông đồng với địch.

Để chứng minh sự trong sạch của Lục gia, Đại Tướng quân Lục Mạch Bình đã tự vẫn trước điện. Người Diệp gia phái đến tiếp ứng, chưa kịp đến Lục phủ đã thấy lửa cháy ngút trời.

Người đến hoảng hốt bẩm báo:

"Phu nhân của Lục Tướng quân, ôm Lục Tinh chín tuổi tự thiêu trong phủ..."

Tỷ tỷ của ta. Cả đời nàng ấy hiền lành, ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm đạp, làm sao nàng ấy nỡ lòng, đem theo nhi tử duy nhất của phu quân, huyết mạch duy nhất của Lục gia.

Tỷ tỷ của ta. Nàng ấy nhát gan như vậy, sợ đau đến thế, vậy mà bị ngọn lửa lớn đến ngợp trời kinh thành này, thiêu rụi không còn gì.

Không còn lại một chút gì.

20

Lục gia lại gặp biến cố, triều đường chấn động, bách quan phẫn nộ nhưng không dám lên tiếng.



Cũng ngày hôm đó, Hiền Phi như thường lệ đến Tê Ninh cung dỗ dành Dịch An đọc đi đọc lại binh thư.

Trước khi đi, nàng ấy tự tay đeo vào n.g.ự.c Dịch An một miếng mặc ngọc màu xanh biếc chạm khắc hình hổ và văn long.

Nàng ấy mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy thương yêu:

"An Nhi ngoan của ta, Hiền nương nương chỉ còn mỗi thứ này. Đứa trẻ ngoan, mau khỏi bệnh nhé!"

Chiều hôm đó, hoàng cung xáo động, hậu cung chấn động, chỉ vì Diệp Hiền phi ở Ngô Lệ cung mặc áo đỏ, cầm kiếm xông vào Càn Khôn cung.

Máu nàng ấy nhuốm xiêm y, toàn thân đầy thương tích, nhưng vẫn kề kiếm vào cổ Hoàng đế.

"Lục gia mưu phản, sao có ngày hôm nay của Bùi Chiêu ngươi. Lúc sinh thời, Lục lão Tướng quân một lòng chỉ mong giang sơn Đại Chu vững bền, mới liên kết với các thế gia khác, quỳ xin Tiên Hoàng, đưa ngươi lên ngôi vua. Giờ đây ngươi lại lấy tội mưu phản, làm nhục anh linh bao đời Lục gia. Hành vi như vậy, quả là hôn quân. Hôm nay ta lấy mạng đền đáp, chỉ để minh oan sự trong sạch của Lục gia với thiên hạ."

Nói xong, ngay trước mặt Bùi Chiêu, nàng ấy rút kiếm tự vẫn, m.á.u nhuốm dài điện.

Tin tức truyền đến Tê Ninh cung, trống lục lạc trong tay Dịch An bỗng nhiên rơi xuống đất.

Ta ôm Dịch An mặt không biểu cảm, khóc đến tuyệt vọng:

"Dịch An, chúng ta khỏe lại nhé, bây giờ chúng khỏe lại được không? Đức nương nương đã đi, Hiền nương nương cũng đi rồi... A nương không đợi được nữa, không đợi được nữa..."

Bình luận

Truyện đang đọc