TIÊM BẠCH THÂM UYÊN 4 – ÁM KỲ

Cửa hàng súng tiểu thư Nélie luôn mở rộng cửa chính, chào đón tất cả những ai yêu súng.

Dean đã có chút tâm đắc với công việc mới, mỗi ngày hết sức bận rộn, bình thường ngoại trừ sắp xếp lại đầu đạn, bôi dầu lên súng, kiểm kê số lượng, cậu còn phải phụ trách mua sắm, quét dọn, mang Bill ra ngoài dạo mát, cho ăn cho uống. Cún con bây giờ vô cùng thân thiết với Dean, cả ngày quấn riết bên chân cậu.

“Nhanh, nhảy cái nào.”

Dean cầm miếng bánh quy trêu đùa với nó.

Bây giờ vừa mới mở cửa, vẫn chưa có khách hàng tới. Cậu ở trong tiệm chơi đùa với cún con, khi Bill bắt kịp cậu, cậu luôn ôm nó, để nó liếm đầy trán và mũi mình. Nếu bây giờ có người hỏi cậu cái gì là tốt, ngày nào tốt lành, cậu nhất định sẽ có đáp án vô cùng chính xác.

Judy ở phía sau quầy thu ngân nhìn bọn họ, theo như Luppy nói thì đó là: Tên ngốc và con chó. Nhưng cô dần dần bắt đầu yêu thích cậu ngốc này. Dean đối với chuyện đơn giản sẽ cảm thấy khẩn trương không giải quyết nổi, nhưng đối với chuyện phức tạp thì lại có tốc độ tư duy hơn hẳn người thường dứt khoát đơn giản hóa mọi chuyện. Cậu thích hợp trong hoàn cảnh phức tạp, dùng phương thức đơn giản để tồn tại.

Ở trong thế giới của mình Dean ngó nghiêng dáo dác, hết sức tò mò chuyện mình quan tâm, nhưng cậu tới bây giờ cũng không muốn biết Luppy rốt cuộc là ai, Allen có phải thật sự là sát thủ hay không, mỗi ngày ở xung quanh đang xảy ra những chuyện lớn kinh thiên động địa gì. Mức độ quan tâm của cậu rất hẹp, cũng chẳng đủ chiều sâu, độ thông minh vẫn còn xa lắm, dùng ngốc nghếch để hình dung cũng không đúng lắm. Nhưng Luppy hay bới móc cuối cùng cũng chấp nhận cậu rồi, Judy tin tưởng cậu nhất định có chỗ hơn người.

Dean chơi đùa một lát với Bill, phát hiện có người đứng ở ngoài cửa.

Đặt cún con xuống, vỗ nhẹ lên đầu nó bảo nó chạy về quầy thu ngân. Nhưng mà Bill lại không như thường lệ chạy về bên cạnh Judy, ngược lại đứng nguyên tại chỗ nhìn xung quanh. Sau đó chạy ào ra ngoài cửa, hân hoan nhảy cẫng bên chân vị khách đầu tiên của ngày hôm nay, cái đuôi lắc lắc, ngẩng đầu nhìn.

“Yo, nhóc con, mày khỏe chứ?” Allen ôm nó, nâng lên cao, Mike đứng bên cạnh mỉm cười.

Dean kinh ngạc nhìn bọn họ, giống hệt như một tên ngốc trừng mắt há mồm, cho đến khi Allen ôm cún con đi tới, cậu mới lắp bắp thốt nên lời: “Allen… cảnh vệ Feliks.”

Mike thân thiết mỉm cười nhìn cậu: “Chào cậu, Dean.”

“Chào… chào anh.”

Allen đi vào trong tiệm, Judy nói: “Hoan nghênh quý khách.”

“Tôi rất thích cửa hàng này.” Allen chọn một khẩu từ trên kệ hàng xuống ngắm nghía, Dean chuyên nghiệp nói: “Đây là súng ngắn SIG P-210 của Thụy Sĩ, giá cả có hơi đắt chút, nhưng nếu anh dùng khẩu súng này, sẽ không yêu thích khẩu nào khác nữa. Nó có rất nhiều chủng loại, có thể bắn ra viên đạn có ba loại đường kính…”

“Giỏi lắm.” Allen đặt súng xuống: “Xem ra bồi dưỡng nghiệp vụ của cậu đã đủ chuẩn rồi.”

Gương mặt Dean đỏ bừng, ánh mắt nhìn Mike giống như đang nhìn tình nhân trong mộng. Allen trừng mắt quắt cậu, Dean chà tay lên trên quần, chìa tay nói với Mike: “Cảnh vệ Feliks, đã lâu không gặp, tôi bây giờ tốt lắm, anh vẫn khỏe chứ?”

Mike bắt tay với cậu, mỉm cười nói: “Tôi rất tốt, có điều tôi không phải là cảnh vệ Feliks.”

“Tôi có thể biết tên thật của anh không? Tôi sẽ không nói cho ai biết hết, cho dù cảnh sát hỏi tôi tôi cũng ngậm chặt miệng.”

“Cảnh sát có tới tìm cậu?”

“Phải, có một cảnh sát hỏi chuyện của hai người, tôi không nói gì cả.”

Allen tốn sức lực khá lớn mới rút tay Mike ra khỏi tay cậu được.

“Cậu không nói gì cả là vì cái gì cậu cũng không biết.”

Dean có hơi không phục nói: “Tôi còn biết một chút.”

“Nếu cậu dám nói ra, tôi liền…”

“Tôi biết, anh muốn đánh tôi. Nhưng mà tôi không thể cứ gọi anh ấy là cảnh vệ Feliks được.”

Allen bỏ mặc cậu, kéo Mike tới bên quầy.

“Luppy đâu?”

Judy ngẩng đầu nhìn hắn: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn khiếu nại nhân viên của hắn quấy rối khách hàng.”

Judy lại nhìn sang hắn: “Ai là khách hàng, anh á? Nhưng anh cũng không mua đồ.”

Allen quay người tùy tiện cầm khẩu súng trên kệ đặt ở trước mặt Judy.

“237 đô la, cảm ơn chiếu cố.”

“Ghi vào danh sách.”

“Để lại tên họ và địa chỉ của anh, ở đây là cửa hàng súng chính quy, phải trình báo rõ ràng với cục cảnh sát.”

“Allen Scott, số 1900 đường Randyll.”

“Không có con đường này, không có số nhà này, muốn tôi tống anh tới cục cảnh sát không? Dưới quầy có thiết bị báo động đấy.”

Mike nói: “Judy, thấy mọi người không sao là tốt rồi.”

“Xin chào, Mike.” Judy nhìn anh nói: “Luppy đang chờ hai người.”

“Nơi này không giống lắm.”

“Nhưng cái gì cũng không có thay đổi.” Judy nói: “Mọi thứ vẫn như cũ.”

Luppy rót cho mỗi người một ly rượu, ngồi trên salon nhìn bọn họ.

Allen khó lòng phán đoán bất kỳ tâm tình gì trên gương mặt y, sắc mặt Luppy có hơi tái nhợt, gầy hơn trước khá nhiều, nhưng tinh thần rất tốt, dường như trước khi bọn họ tới đây y đã đánh một giấc ngon lành.

“Như vậy, hai người có gì muốn nói không?”

Mike đang định mở miệng, Allen đã nói trước: “Xin lỗi, Luppy.”

“Tôi có nghe nhầm không vậy?” Luppy bắt chéo chân, đôi chân cũng không mang tất, ngón chân giẫm lên tấm thảm mềm mại: “Không ngờ cậu cũng biết xin lỗi tôi đấy.”

“Ừm, xin lỗi Luppy.”

“Tại sao? Bởi vì cậu không thông qua sự đồng ý của tôi tiếp nhận nhiệm vụ?” Luppy nói: “Đó là tự do của cậu. Tuy rằng tôi với cậu hợp tác với nhau, nhưng chúng ta chỉ có giao ước bằng miệng, tôi không có cách nào ràng buộc cậu cả.”

“Tôi biết anh đang rất giận.”

“Tôi không giận gì cả. Tôi có căn nhà mới, còn có một nhân viên thời vụ miễn phí, chỉ cần cho cậu ta một cái giường lớn và một bữa cơm, cậu ta sẽ giống như động cơ vĩnh cửu không ngừng chuyển động trước mặt. Không có cậu tôi càng khỏe hơn.”

“Nhưng không có anh tôi thì không xong liền.” Allen nói: “Cảm ơn anh, người sói Sam nói rằng anh nhúc nhích ngón tay là có thể kêu gọi thiên binh vạn mã, nếu không có viện quân kia, tôi rất khó trốn thoát khỏi căn cứ quân sự ở Galway.”

“Vậy sao?” Luppy cũng không tỏ vẻ vui mừng gì mấy khi nghe hắn khen tặng: “Chẳng lẽ không phải là cậu trời sinh đã may mắn rồi sao? Chỉ cần cậu muốn trốn thoát, không ai ngăn được cậu, các đạo diễn ở Hollywood đều nên mời cậu đi làm biên kịch cho họ.”

“Nhưng cuối cùng vẫn là anh đã cứu tôi, hơn nữa còn cứu Mike, nếu như không có anh…”

“Allen.” Luppy nhìn chằm chằm hắn: “Tại sao cậu tìm được nơi này?”

Mike nói: “Chúng tôi tới cửa hàng Constance, phát hiện nơi đó bị niêm phong.”

“Mike, để hắn ta tự nói. Anh không thể luôn bao che cho hắn được, nhớ rằng, lúc anh không có ở đây, chúng tôi đã đấu trí đấu sức với nhau sáu năm ròng, hắn cũng không bại dưới tôi.”

“Được rồi, hai người nói đi.”

“Chúng tôi đi tìm Tony, hỏi gã có biết xảy ra chuyện gì không.” Allen nói: “Là gã nói địa chỉ tiệm mới cho chúng tôi.”

“Ồ, vậy tôi biết tại sao cậu vừa về đã vội vàng chạy tới đây xin lỗi rồi. Tony có nói với cậu, tôi đã tốn bao nhiêu tiền để nhúc nhích ngón tay kêu gọi thiên binh vạn mã không?”

“Gã nói một trăm ngàn với anh mà nói chỉ là số nhỏ.”

“Đúng là không đáng gì cả, bởi vì tôi không moi đâu ra được nhiều tiền hơn. Những người mạo hiểm tới cứu cậu ít nhất đã có thời gian phục vụ quân đội bốn năm trở lên, trở thành thành viên đáng tin của quân đội. Bây giờ bởi vì bọn họ tự ý hành động mà bại lộ thân phận, không thể không rút khỏi con đường đã cực khổ dựng lên, chuyện này sẽ khiến cho giao dịch vũ khí với khu vực Trung Đông bị gián đoạn ít nhất hai tới ba năm, càng có khả năng trong khoảng thời gian này bị nhóm buôn bán vũ khí nào đó thừa cơ đoạt mất thị trường. Tổn thất của ngài Rupert đâu chỉ có trên mười tỷ.” Luppy nói: “Có lẽ cậu cảm thấy chột dạ cho nên mới nhanh tay xin lỗi tôi trước. Nhưng cậu nên biết tôi cần không phải lời xin lỗi.”

“Anh cần gì, chỉ cần tôi có thể làm được.”

“Tôi chỉ cần cậu nói thật.”

“Những gì tôi nói đều là sự thật.”

“Allen, đừng dùng phương pháp đối phó với tên ngốc kia đối phó với tôi. Tôi không phải đang thẩm vấn cậu, nếu cậu kiên quyết không chịu nói tôi cũng sẽ không bảo Quentin đánh cậu một trận. Tôi chỉ muốn cậu hiểu rõ, cậu cùng lắm chỉ làm tôi đau đầu mất ngủ, khiến tôi tiêu tốn hết tích lũy, nhưng cậu đã khiến Mike bị thương.”

Allen im lặng một hồi, đột nhiên nói: “Anh vĩnh viễn biết nhược điểm của tôi nằm ở đâu, anh chẳng những không cần xin lỗi, thậm chí không cần Quentin ra tay, bâng quơ một câu cũng đủ đánh trúng chỗ yếu hại trong tôi.”

“Cậu sớm đã biết chân tướng ủy thác ám kỳ này rồi phải không?”

Allen liếc nhìn Mike, anh cũng đang nhìn hắn, giống như cho dù hắn có nói ra thông tin đáng sợ thế nào cũng không làm mình giật mình.

“Cũng không phải là biết được toàn bộ chân tướng, bởi vì ban đầu chúng tôi chỉ có một khái niệm mơ hồ đối với kế hoạch này.”

“Các người.” Luppy suy nghĩ nói, cũng thoáng nhìn sang Mike.

Mike nói: “Tôi không biết gì cả, hai người nói tiếp đi.”

“‘Chúng tôi’ này, ngoài cậu ra còn ai nữa.”

“Biết hắn là ai rất quan trọng sao?”

“Tôi đã mệt mỏi chuyện cậu trước nay luôn vòng vo với tôi rồi đấy, mặc dù chuyện này lúc mới đầu khiến tôi thất bại thê thảm, nhưng cũng không chứng tỏ tôi thật sự không biết gì cả. Luppy nói: “Là ông ta, ngoài ông ta không còn ai khác cả.”

Allen cũng không phủ nhận: “Là ông ấy.”

“Ông ta tại sao lại tìm cậu?”

“Bởi vì tôi là lựa chọn thích hợp.”

“Cậu có thể từ chối.”

“Tôi không thể.”

“Tại sao?”

“Bởi vì lý do của ông ấy quá đầy đủ.”

“Nói đi.”

“Ông ấy biết một khi tôi mất tích, anh lại phát hiện tôi tham gia ủy thác này, nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn để phá hỏng kế hoạch của người ủy thác.”

“Đây là lời của ông ấy?”

Allen cố gắng nhớ lại một chút: “Nguyên gốc có thể là dốc hết toàn lực, gần đây trí nhớ của tôi không tốt lắm.”

Luppy hít sâu một hơi, y cảm giác chuyện này thật khó hình dung. Dốc hết toàn lực, cách dùng từ của “ông ấy” thật chuẩn xác. Muốn để cho y dốc hết toàn lực, “ông” đã tạo ra biết bao chướng ngại trên con đường trước mặt, lại tạo ra một lỗ hổng duy nhất trên những chướng ngại khó lòng vượt qua kia. Toàn bộ ván cờ thậm chí thao túng những con cờ nằm trong tay người ủy thác, chi bằng nói rằng đều nằm trong lòng bàn tay của “ông ấy”.

“Cho nên cậu giấu tôi tiếp nhận ủy thác này. Không phải là vì tiền, mà vì để tôi cũng trở thành con cờ của ông ấy.”

“Tại sao anh không suy nghĩ theo hướng khác? Ông ấy cho rằng ngoài anh ra không ai ngăn cản được kế hoạch của người ủy thác.”

“Cậu có nhìn kỹ cánh tay của ông ấy không?” Luppy đột nhiên hỏi.

“Hả?”

“Đôi tay luôn đặt trên bàn. Trong suốt quá trình nói chuyện ông ấy luôn để cậu đoán thử món đồ trong tay ông ấy, giống như một nhà ảo thuật. Tay của ông ấy vĩnh viễn điều khiển người khác, yêu cầu tất cả mọi người làm việc theo như mọi phương thức sắp đặt sẵn của ông ấy.”

“Chẳng lẽ anh không thế hả?”

“Tôi còn kém xa lắm.”

“Chờ anh tới cái tuổi đó rồi, hoặc là chờ anh có một đứa con cố chấp giống như mình, anh nhất định chỉ có hơn chứ không kém ông ấy.” Allen nói: “Tôi rất may mắn, lúc tôi 8 tuổi những người có thể ảnh hưởng tới tôi đều đã không còn rồi, bằng không tôi sẽ phát hiện khuyết điểm của bọn họ mà tôi chán ghét nhất cũng sẽ xuất hiện ở trên người tôi. Anh không phát hiện mình cũng giống như ông ta à?”

Trên đời này không có cha con nào giống như các người cả.

Luppy nói: “Đừng chọc giận tôi, Allen.”

“Đấy đấy, cuối cùng anh cũng thừa nhận mình đang tức giận rồi.”

“Nếu tôi thừa nhận mình đang tức giận sẽ khiến cậu cảm thấy vui mừng giống như thắng một trận đấu, cậu cứ việc cho nó là thật đi.”

“Chuyện này liên quan gì tới tôi?”

“Sáu năm, không, bảy năm. Trong bảy năm không phải ngày nào cậu cũng đang cố gắng hết sức để làm tôi không vui đó sao?”

“Nhưng cho dù anh không vui, thì tôi có lợi gì?”

“…”

Mike rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.

Judy thấy anh ra ngoài liền hỏi: “Bọn họ đang cãi nhau sao?”

“Bọn họ đã lâu không gặp, để bọn họ nói chuyện với nhau một lát đi.”

“Mike.”

“Chuyện gì?”

“Báo cho anh một bí mật nhé?”

Judy áp sát bên tai anh thấp giọng thì thầm, Mike kinh ngạc nhìn cô.

“Thật hả?”

“Đúng vậy.” Judy nói: “Buổi tối cùng ăn cơm với chúng tôi được không? Bây giờ tôi có phòng bếp mới rồi.”

Cô không như lúc trước vừa nghe nhạc vừa đẩy mông.

“Được chứ.” Mike cười nói: “Chúng tôi đã lâu không được ăn một bữa cơm thật ngon rồi.”

Judy chống cằm nói: “Chào mừng về nhà.”

Bình luận

Truyện đang đọc