TIÊM BẠCH THÂM UYÊN 4 – ÁM KỲ

Luppy: Tôi nhận được một bức thư.

Allen: Chỉ là bức thư thôi mà, anh ngày nào chả nhận được rất nhiều thư, ngoại trừ uy hiếp, đe dọa, tin giả, quảng cáo và mấy tin đồn nhảm, trong hộp thư của anh có gì đáng để chúng tôi phải dừng chân, tìm một nơi yên tĩnh để gọi video cho anh hả?

Luppy: Kiên nhẫn chút nào Allen, Mike có ở bên cậu không?

Allen: Đương nhiên rồi.

Luppy: Quay ống kính qua đi.

Mike: Hi Luppy, Judy thế nào rồi?

Luppy: Cô ấy như nuốt phải một con thuyền vậy, mỗi ngày đều thấy choáng váng buồn nôn. Nếu hai người đi qua Địa Trung Hải, thì mua cho cô ấy trang sức hình mỏ neo, để cô ấy cảm thấy ổn định được chút.

Allen: Bớt đùa đi, anh cảm thấy cô ấy bởi vì nguyên nhân này mà mất đi độ chính xác, không thể nổ súng vào anh được sao?

Mike: Rốt cuộc có chuyện gì?

Luppy: Có người gửi một bức thư tới hộp thư làm việc của tôi, trong đó có hai mươi câu hỏi, chỉ định muốn hai người trả lời.

Allen: Trả lời thì có lợi gì?

Luppy: Không có lợi gì cả, nhưng tôi thấy, có lẽ cũng không có hại gì đâu.

Allen: Chẳng giống tác phong của anh chút nào, tôi đánh hơi thấy mùi âm mưu quỷ kế trong này.

Luppy: Cậu cũng quá cẩn thận rồi, thời gian tạm ngừng kinh doanh tôi không có bày ra âm mưu quỷ kế gì đâu.

Allen: Nói như vậy bình thường vẫn luôn có sao?

Luppy: Tôi dựa vào nó để kiếm cơm đấy, chẳng lẽ cậu quên à?

Allen: Được rồi, để tôi nghe thử xem là câu hỏi gì đi.

Luppy: Quyết định thông minh.

Allen: Chờ đã, chó nhà chúng tôi sao rồi?

Luppy: Rất tốt. Chờ hai người nghỉ phép quay về, nói không chừng nó có thể một mình chấp nhận nhiệm vụ được rồi. Nó là một con chó rất thông minh.

Allen: Tôi chuẩn bị xong rồi, tới đi.

Luppy: Mike?

Mike: Tôi cũng sẵn sàng rồi.
  1. Xin hỏi vì sao đã lâu vậy rồi, còn có thể nồng nhiệt như tình đầu?
Allen: Lâu là bao nhiêu?

Mike: Thật ra cũng không lâu, chỉ là cảm giác trải qua rất lâu mà thôi.

Allen: Tại sao lại có ảo giác như vậy?

Mike: Có lẽ công việc dày đặc. Sau vụ việc Andrew Keith, lập tức bị cuốn vào câu lạc bộ Seyd Maria, sau đó lại tới trại giam, trước đó không lâu còn tốn không ít thời gian tới Salen Kiel tìm cậu. Trong những vụ này thỉnh thoáng cũng nhận vài ủy thác nhỏ giống như ám sát Bryan Giraud trong buổi đấu giá từ thiện ở quảng trường công viên.

Luppy: Người ủy thác ám sát Bryan Giraud một lần thanh toán tám triệu tiền thù lao, cũng không phải là ủy thác nhỏ.

Allen: Đây không phải trọng điểm.

Mike: Còn thêm thời gian nghỉ phép nữa.

Luppy: Không ngờ chỉ mới có một năm.

Allen: Cái gì? Mới một năm á?

Mike: Một năm nay đúng là đi không ngừng nghỉ.

Luppy: Nếu tình yêu không kiên trì nổi một năm, trên đời này còn chân tình gì đáng nói.

Allen: Sao anh có vẻ ngập tràn căm hận vậy?

Luppy: Vì công việc hai người phải duy trì tình cảm này lâu một chút đấy, tôi không mong muốn có người giống như phim tám giờ cầm súng bắn xả với nhau trong phòng ngủ đâu.

Mike: Phim tám giờ nào có tình tiết như vậy?

Luppy: Cũng sẽ có mà.
  1. Xin hỏi Allen lần đầu bị Mike OX, cảm nhận của đôi bên?
Allen: Anh xác định vấn đề như vậy không có hại gì?

Luppy: Vậy sao cậu cười?

Allen: Video của anh lag rồi.

Mike: Ý thức được tôi vô cùng vô cùng yêu cậu.

Allen: Tôi dường như hiểu cái lợi của mấy câu hỏi này rồi.

Luppy: Wifi của tôi không có vấn đề gì, mỗi lần cậu cười như thế, tôi liền biết IQ của cậu lại bỏ cậu chạy mất rồi.

Allen: Lúc đó cảm giác rất kỳ lạ, giống như nhìn thấy thứ gì đó không thể thấy vậy.

Luppy: Là thứ gì?

Allen: Khó mà hình dung được, chỉ nằm trong tưởng tượng của tôi thôi.

Luppy: Nói cách khác, trong lúc mơ mơ màng màng, Mike đã xong chuyện rồi?

Allen: Ừm…

Luppy: Anh làm được rồi?

Mike: Đương nhiên.
  1. Thường xuyên hỗ công không?
Allen: Mỗi lần bắt đầu luôn cảm thấy ai cũng được cả. Nhưng chơi một hồi lại phát hiện anh ấy luôn nhường cho tôi.

Luppy: Chơi cái gì?

Allen: Đừng hỏi chuyện này như thu thập tình báo vậy.

Luppy: Cậu chơi vui lắm hả.

Allen: Tất nhiên rồi.

Luppy: Cho nên chỉ một lần? Hai lần?

Allen: Có phải anh đã nhận tiền để hỏi chúng tôi mấy câu hỏi này không?

Luppy: Đừng nhạy cảm thế.

Allen: Bao nhiêu tiền?

Luppy: Không có chuyện đó.
  1. Sở thích của đôi bên có xung đột với nhau không?
Allen: Đương nhiên không rồi.

Mike: Tôi nghĩ cũng không. Cậu ấy thích thu thập vũ khí, tôi cảm thấy rất thú vị.

Luppy: Cậu ta thích nghe mấy bài hát tiết tấu kỳ quái giai điệu rỗng tuếch, anh cũng thích sao?

Mike: Đợi tới khi nghe nhiều đến mức có thể hát được thì sẽ thích.

Luppy: Đừng miễn cưỡng quá.

Allen: Chẳng lẽ anh không hi vọng tình cảm của chúng tôi có thể kéo dài càng lâu càng tốt sao?

Luppy: Tôi không thể luôn nghe theo cậu, thỉnh thoảng cũng phải hỏi thăm Mike, như vậy mới có thể duy trì ổn thỏa.

Allen: Con của anh bây giờ chỉ lớn bằng hạt đậu, anh đã bắt đầu học cách gia trưởng rồi à?

Luppy: Đề phòng chu đáo.

Allen: Tóm lại cho dù có xung đột, chúng tôi cũng sẽ vô cùng tốt đẹp bao dung đối phương.

Mike: Phải.
  1. Thích nhất loại súng nào? Có súng tình nhân không?
Allen: Tôi thích súng ngắn tự động, nhưng vẫn rất có thiện cảm với súng ổ xoay.

Luppy: Là bởi vì Smith Wesson của Mike?

Allen: Biết tại sao tôi chán ghét buôn lậu tình báo không?

Luppy: Ghét cũng chỉ có thể chịu đựng.

Mike: Mỗi cái áo chống đạn tình nhân thôi đã vô cùng nhức đầu rồi, nghĩ thử xem khi anh mặc nó, cảm giác kẻ địch đều muốn bắn nát nó vậy, vũ khí luôn bị hư tổn trong lúc đọ súng.

Allen: Cho nên chúng ta mua một cặp nhẫn đi.
  1. Công việc nguy hiểm như vậy, có từng nghĩ tới rửa tay gác kiếm không? Nếu như có thì dự định bao giờ về hưu?
Luppy: Bỏ qua vấn đề này.

Allen: Anh lo cái gì?

Luppy: Không có gì, cậu trả lời nghiêm túc quá cũng không có lợi đâu.

Allen: Dù sao cũng chẳng hại mà.

Mike: Mặc dù cũng không cảm thấy chúng ta là sứ giả chính nghĩa, nhưng nếu có thể mang tới chút công bằng cho người khác, tôi rất mong có thể làm lâu hơn chút.

Luppy: Đây mới là câu trả lời có thành ý.

Allen: Sẽ có ngày chúng ta trở mặt với nhau, tôi thấy ngày đó cũng không xa đâu.
  1. Hai người sẽ ghen chứ? Biểu hiện như thế nào?
Luppy: Tôi thấy vấn đề này cần một nhân chứng, Quentin, gọi Dean tới đây.

Allen: Để làm gì?

Luppy: Cậu ta có quyền lên tiếng.

Dean: Cô Greens.

Luppy: Cậu điên rồi hả? Gọi tôi là Luppy. Dean, can đảm trả lời, Allen từng có biểu hiện ghen hay chưa?

Dean: Ghen? Ghen là gì?

Luppy: Chính là lúc cậu nhắc tới cảnh vệ Feliks, cậu ta có uy hiếp muốn đánh cho đầu cậu nở hoa hay không?

Dean: Dường như có chuyện như vậy.

Allen: Cho dù chúng tôi nghỉ phép bao lâu, vẫn nên quay về rồi.

Dean: Hình như cũng không.

Luppy: Vậy cậu cảm thấy cảnh vệ Feliks như thế nào?

Dean: Là một người vô cùng hoàn hảo, vừa dịu dàng lại đáng tin, đôi mắt cũng là màu xanh mà tôi thích.

Allen:!!!

Luppy: Sao vậy?

Mike: Không cẩn thận ấn nhầm nút.

Luppy: Ồ.

Dean: … Tôi đi được chưa?
  1. Muốn biết người thân của Mike.
Allen: Không muốn nói có thể không nói.

Mike: Không phải bí mật gì cả, Luppy biết.

Allen: Gì cơ?

Mike: Muốn một người cộng sự đáng tin cậy, nhất định trước đó phải điều tra rõ ràng.

Luppy: Đặc biệt anh còn từng là cảnh sát. Cảnh sát là đối thủ sống còn của chúng tôi.

Mike: Cha mẹ tôi chết trong một vụ cướp, bọn cướp đã nổ súng vào bọn họ lúc họ bước ra siêu thị lên xe. Vụ án này mới phá gần dây, bọn chúng lại lập lại chiêu cũ ở nơi khác, sau khi bị bắt đã thừa nhận mọi tội trạng của mình.

Allen: Người phá án có liên quan tới anh à? Luppy.

Luppy: Cậu đa nghi như vậy, rốt cuộc làm sao sống tới giờ thế?
  1. Lúc H có diễn kịch bản không? Xấu hổ nhất là cái nào?
Allen: Có đôi khi.

Luppy: Chơi cái gì?

Allen: Chắc chắn anh đã nhận tiền.

Luppy: Cần gì phải ấp úng, trước kia cậu chơi đùa đủ dạng với các cô nàng trong quán bar tôi cũng không phải không biết.

Allen: Tuyệt đối không phải một chuyện.

Mike: Chơi trò cảnh sát và tội phạm.

Luppy: Ai là cảnh sát ai là tội phạm?

Allen: Vậy phải xem ai nhanh tay trói người kia vào gường trước.

Luppy: Tôi đoán cậu nhất định cam chịu trong trò chơi.

Allen: Tôi mới nói rồi, anh ấy luôn nhường tôi.

Luppy: Câu hỏi thứ hai?

Allen: Chuyện này có gì xấu hổ?

Luppy: Cậu căn bản không định nghiêm túc trả lời câu này.
  1. Lúc H Bill đang làm gì?
Allen: Không chú ý.

Mike: Tôi chú ý.

Allen: Nó đang làm gì?

Mike: Nó không cách nào lựa chọn nên cắn ai mới được.

Luppy: Chuyện hai người làm quả thật là kinh thiên động địa.
  1. Xin hỏi tình cảnh gặp nhau ở nhà hàng sau khi sống sót trở về, cảm nhận hai bên lúc đó thế nào?
Allen: Là quán cà phê lạp xưởng ba chân đó sao?

Mike: Đúng.

Allen: Vô cùng hoàn hảo, tôi chỉ có thể nói vậy, bởi vì có quá nhiều chuyện xảy ra.

Mike: Một ngày trước đó bắt đầu lo lắng cậu ấy sẽ không xuất hiện, cuối cùng không làm tôi thất vọng, thật sự là quá tốt.

Allen: Luôn phải giữ chút hồi hộp.
  1. Allen làm sao chết rồi sống lại?
Allen: Tôi có thân bất tử đấy.

Luppy: Sao không nói cô bác sĩ bị cái mặt đầy máu nhưng mồm miệng vẫn còn bép xép  được của cậu lừa gạt hả? Phòng khám tư nhân ở gần vùng núi đấy có được mấy cái, nếu cô ta có chút nghi ngờ cậu, bây giờ cậu hẳn ở trong tù rồi. Nói thử xem cậu làm sao bịa ra được câu chuyện du khách vô tội bất hạnh trúng đạn?

Allen: So với bảo anh tin tôi có thân bất tử không phải dễ hơn nhiều sao.
  1. Chuyện lãng mạn nhất đã làm cho đối phương?
Allen: Đồng tâm hiệp lực thoát khỏi hiểm cảnh.

Mike: Đúng vậy.
  1. Có từng vì việc nhỏ nhặt mà cảm thấy đối phương không được như mình kỳ vọng không?
Allen: Nếu là chuyện nhỏ, đương nhiên sẽ không đặc biệt để ý. Hơn nữa đặt kỳ vọng của mình lên người khác vốn là chuyện không đúng rồi.

Mike: Không có.
  1. Lúc H có từng bị trông thấy không? Có rút lui không?
Allen: Không có.

Mike: Không có.

Luppy: Dù sao có cũng sẽ không thừa nhận.
  1. Nếu Allen bị bắt, yêu cầu Mike bán thân tới cứu, Mike có đi không? Allen biết sẽ như thế nào?
Allen: Không ngờ còn có câu hỏi thế này.

Luppy: Thế giới rộng lớn có gì không có.

Mike: Giống như câu hỏi mẹ và vợ cùng rơi xuống nước.

Allen: Nếu rơi xuống nước là Luppy thì dễ rồi.

Luppy: Tôi cũng không phải không biết bơi.

Allen: Sao tôi có thể bị người đưa ra yêu cầu ngu xuẩn như vậy bắt được?

Luppy: Tôi làm sao biết? Lật thuyền trong mương cũng không biết chừng.

Mike: Định nghĩa của bán thân rất nhiều.

Luppy: Nói không chừng là đi đào kho báu, muốn Mike bán mạng thay họ.

Allen: Thật sao?

Luppy: Nếu vậy tôi cũng nghi ngờ chuyện ngu ngốc như vậy là do cậu tự biên tự diễn.

Allen: Chuyện ngu ngốc vậy tôi làm sao biết làm, hơn nữa bán mình lại càng ngu ngốc, anh cũng sẽ không làm.

Mike: Đương nhiên không rồi, tôi càng tin tưởng kế hoạch B của Luppy.

Luppy: Kế hoạch B của tôi không bao gồm hai người bắt tay tính sổ tôi.
  1. Hai người sẽ kết hôn chứ? Bình thường dùng thân phận hợp pháp sao?
Allen: Trải qua tuần trăng mật ở Las Vegas, ở trong nhà thờ cùng nhau nói tôi đồng ý, như vậy là đủ rồi.

Mike: Một tấm thẻ thông hành Mỹ và một quyển hộ chiếu, mỗi một thân phận Luppy sắp xếp đều là hợp pháp.

Luppy: Đừng chỉ biết chơi bời, quên mất tiền tôi tẩy án cho hai người sao.
  1. Nếu đối phương cảm thấy chán ghét?
Allen: Tôn trọng quyết định của anh ấy.

Mike: Tôi sẽ không chán ghét, cậu sẽ có à?

Allen: Đương nhiên không rồi, chỉ là dùng đáp án chuẩn mực để trả lời thôi.
  1. Thế giới quan của Allen có phải đã thay đổi vì sự xuất hiện của Mike không?
Allen: Đương nhiên rồi. Mike giống như dòng nước dịu dàng lấp đầy thế giới không hoàn chỉnh của tôi.

Luppy: Sao không nhấn chìm cậu luôn đi?

Allen: Bởi vì tôi đứng rất cao.

Luppy: Tức là Mike giống như lễ rửa tội của cậu?

Mike: Rất vui có thể hòa cùng một thể với cậu, loại bỏ mọi mệt nhọc khôi phục tinh thần cho cậu.
  1. Nếu mục tiêu nhiệm vụ là người vô tội, cũng không giống như người ủy thác miêu tả, hoặc chỉ là có thù riêng, nhưng đã nhận nhiệm vụ rồi thì sẽ làm sao? 
Allen: Câu này dành cho anh đấy, Luppy, làm sao hả?

Luppy: Không có khả năng đó.

Allen: Chỉ là giả thiết.

Luppy: Không có giả thiết.

Allen: Vừa rồi tôi cũng đã trả lời rất nhiều câu hỏi mang tính giả thiết.

Luppy: Không thể nào.

Mike: Luppy biết một khi xảy ra chuyện như vậy, chúng ta sẽ hủy bỏ ủy thác, vì danh dự của White Falcon, trước khi làm việc luôn phải chuẩn bị sẵn sàng.

Luppy: Mặc dù tôi thấy anh trả lời quá mức nghiêm túc, nhưng đây đúng là sự thật.

Allen: Trả lời xong rồi. Tiếp theo sẽ làm gì?

Luppy: Tiếp theo tôi sẽ gửi đáp án đi. Có thể chắc chắn người gửi bức thư này cho tôi không phải là người ủy thác cũng không phải người trong nghề, sẽ có chuyện gì cũng rất khó nói, âm thầm quan sát thôi. Hai người có thể tiếp tục nghỉ phép, đừng quên mua trang sức mỏ neo cho Judy đấy.

Allen: Rốt cuộc đã nhận bao nhiêu tiền?

Luppy: Cậu quả nhiên khá hiểu tôi.

Allen: …

Luppy: Đợi đã, một câu cuối cùng. Nếu có ngày Mike làm chuyện mà cậu hận nhất, nhất định không thể tha thứ, cậu sẽ thế nào?

Allen: Tôi quyết định cự tuyệt trả lời vấn đề mang tính giả thiết này của anh.

Mike: Tôi muốn biết.

Luppy: Nói đi.

Allen: Chẳng lẽ anh không phát hiện quỷ kế của câu này à?

Luppy: Tôi đương nhiên phát hiện, nếu câu hỏi là nhất định không thể tha thứ, vậy đáp án chính là không tha thứ đúng không?

Allen: Đúng.

Luppy: Nhưng mà dựa theo tính cách không tuân thủ quy tắc của cậu, cho dù cầm súng buộc cậu không tha thứ, cậu vẫn sẽ tha thứ cho Mike.

Allen: Anh biết là được rồi.

Mike: Đáp án hay.

Allen: Tha thứ cho anh cũng giống như tha thứ cho chính mình, có ai sẽ thật sự làm khó chính mình chứ.

Mike: Nhưng tôi chưa làm chuyện gì cả.

Allen: Giả thiết mà thôi.

========================

Phù, cuối cùng cũng đã xong, dù ngắt quãng giữa đường khá lâu nhưng vẫn thẳng tiến đi tới đích =))) Sắp tới sẽ beta lại bộ này và cố gắng đào thêm cái hố nào đó của D đại nữa, mong bà con đi ngang qua tiếp tục ủng hộ (っ˘ω˘ς)

Bình luận

Truyện đang đọc