TIỆM BÁNH BAO ÂM DƯƠNG

[Là ông Trần không chệch đâu được, mười năm trước với bây giờ không hề có chút thay đổi! Đáng sợ là, trong lời nói của ông ấy tiết lộ rằng ông ấy chỉ là một quản gia… Chủ nhân chân chính của tài sản, là người trẻ tuổi họ Cố… Thế chả phải là người yêu của Streamer lão Cố sao?!]

[lão Cố bây giờ nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi… tạm thời coi như ba mươi đi, mười năm trước anh ấy hai mươi tuổi… Hai mươi tuổi mà tài sản đã tính bạc triệu rồi?!]

[Má mì hỏi tui sao lại quỳ xem điện thoại, tôi nói tôi đang cúng bái đại thần…]

[Không, mấy thím để sót một điểm. Chúng ta tạm thời tính mười năm trước, để dành được đống tài sản của cải này cần phải có thời gian năm năm, tính như vậy năm đó khi lão Cố chơi đầu tư chỉ mới mười lăm?!]

[Emmmm nếu mà nói như vậy thì cũng có thể hiểu vì sao sản nghiệp đều đăng kí dưới tên của lão tiên sinh rồi, bởi vì khi đó anh ấy còn chưa thành niên…]

[Mẹ ơi, đây là đại thần gì zị douma!]

[Chơi đầu tư chỉ là để giết thời gian, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chơi lớn như vậy! Lão tiên sinh còn nói ông ấy với lão Cố đều không coi trọng tiền tài… vừa quyên góp là quyên hẳn tám phần tài sản… thật sự là…]

[Phục rồi, thật sự là phục sát đất rồi!]

[Streamer có biết người yêu của cậu ấy là đại gia tiền tỉ không? @V Mộc Tử ]

[Mười năm trước lão tiên sinh còn là dáng vẻ sợ lão Cố không tìm được người yêu… Bố tôi nói, năm đó ông ấy hình như nhìn thấy đoạn phỏng vấn này, ông ấy nói khi đó nghĩ người trẻ tuổi họ Cố trong miệng lão tiên sinh nếu không phải bị tàn tật thì cũng là xấu xí….]

[Có tài sản như vậy, cho dù xấu dù tàn tật tôi cũng muốn AAAA]

[Tưới tỉnh lầu trên, lão Cố đã có Streamer nhà tôi rồi!]

[Quả dưa này, nói thật, đm nó quá khốc liệt rồi!]

[Tôi chỉ phục streamer, không nói câu nào chinh phục được nhà giàu bạc tỷ! Đây không còn có thể dùng từ bao nuôi để hình dung nữa rồi!]

[@Lão tiên sinh V @Mộc Tử V @lão Cố V quỳ lạy ba đại thần!]

[@Mộc Tử V thầy Dịch ơi, phát biểu cảm tưởng khi ở cạnh đại gia đi hahaha]

[Streamer, lần sau livestream dạy mọi người làm thế nào để được bao nuôi đi #cười khóc#]



Mộc Tử Dịch xem được một nửa thì out ra quay lại tường của mình. Cậu đang nghĩ xem coi như không nhìn thấy chuyện này tốt hay là đăng một cái weibo tốt đây…

Không đợi cậu nghĩ xong, thì phát hiện có người cậu theo dõi tag cậu. Mở ra xem, lại là Lý Tùng Tử 

[Lý Tùng Tử V: Tôi hoảng chết rồi, cậu có cảm nghĩ gì @Mộc Tử V #mặt chó#]

Mộc Tử Dịch lẳng lặng share bình luận: [Vừa mới biết, không có cảm nghĩ gì.]

Lý Tùng Tử trả lời ngay tức khắc: [Hai đại lão đâu?]

Mộc Tử Dịch: [Một người đang trêu mèo, một người đang đọc sách. Không nói nữa, tôi muốn bắt đầu làm việc, sau mời cậu ăn cơm]

Lý Tùng Tử: [Được, nói trước sữa đậu nành phải có hai bát, tôi uống một đổ một!]

Mộc Tử Dịch rep hắn ta một cái emotion hoạt hình trợn trắng mắt, rồi cầm điện thoại đi đến bên cạnh Cố Cảnh, đưa cho anh xem thứ mà Blogger đào ra.

Cố Cảnh nhìn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, cả mặt mờ mịt. 

Mộc Tử Dịch cực kì đau lòng: “Anh có tiền như vậy, sao lại không nói sớm! Nói sớm thì em đã lấy tiền của anh đi mua hai cái xe, một xe dã ngoại, để ở trong vườn dùng để ngủ trưa. Một con xe sang, để trước cửa làm mặt tiền cửa hàng!”

Cố Cảnh bất đắc dĩ lại cưng chiều cười: “Tôi đã nói rồi, tôi rất có tiền.”

Mộc Tử Dịch cạn lời nhìn trời xanh, nghĩ đến lúc trước cậu ở trước mặt Cố Cảnh dương dương tự đắc nói mình là người có tiền tiết kiệm được một trăm vạn, chỉ muốn xuyên về tưới tỉnh mình.

Cậu yên lặng thở dài một cái, xoay người đi vào trong tiệm lấy lá bùa ra chuẩn bị làm việc. 

Lúc này ông Trần đi đến trước mặt Cố Cảnh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đại nhân, sao ngài vẫn còn ngồi đây!”

Cố Cảnh thẩn thờ: “Thế tôi phải làm gì?”

“Đi mua xe đi chứ!” Ông Trần nói chuyện đương nhiên: “Lời Tử Dịch nói ngài nghe thấy rồi đấy, một xe dã ngoại để trong sân, một xe sang để trước cửa!”

Cố Cảnh mím môi: “Tôi cảm thấy, em ấy chỉ làm thuận miệng nói cho vui…”

“Đại nhân, sao ngài lại có thể nghĩ như vậy!” Ông Trần vẻ mặt buồn rầu: “Cho dù là nói đùa, thứ Tử Dịch muốn ngài cũng nên cố gắng hết sức làm cậu ấy hài lòng, như vậy mới có thể chứng tỏ ngài đối xử với cậu ấy bằng một tấm lòng hết sức chân thành chứ!”

Cố Cảnh bỗng hiểu ra, đứng dậy chắp tay với ông Trần: “Đã học được rồi!”

“Đại nhân đa lễ rồi!” Ông Trần một tay ôm nhóc mập, một tay nâng tay của Cố Cảnh, vẻ mặt vui mừng. Trẻ con dễ dạy mà!

Nhóc mập lơ mơ nhìn Cố Cảnh, lại nhìn ông Trần. Mua xe làm gì zạ? Chủ nhân của nó cũng đâu có bằng lái xe đâu.

Ngày hôm sau Mộc Tử Dịch ngủ dậy, đi vào trong sân thì dừng bước lại. 

Chỉ thấy trong sân, một chiếc xe dã ngoại rộng rãi đơn giản lẳng lặng đỗ ở đó. 

Cái xe to như vậy sao có thể qua được cửa sân nhà cậu vậy?

Không đúng, xe ở đâu ra! 

Bỗng Mộc Tử Dịch nhớ ra tối qua nói câu nói đùa với Cố Cảnh, cậu chợt chạy đi mở cửa gỗ. 

Ngoài cửa, đang đỗ một chiếc xe đường cong lưu loát, đen bóng loáng, phong thái phi phàm. Mà Cố Cảnh, lúc này đang đứng bên cạnh cái xe, vẻ mặt âm thầm tranh công. 

Anh dùng giọng trầm thấp êm tai hỏi: “Có thích không?”

Mộc Tử Dịch: “…Muốn đập quả trứng thối nhà anh thì sao đâyyy!”

Bình luận

Truyện đang đọc