TIỆM BÁNH BAO ÂM DƯƠNG

Edit: 诸葛钢铁

Beta: Thng

_______

Cuối cùng Mộc Tử Dịch cũng không thể livestream vào giờ cơm trưa – Hôm nay cơm Cố Cảnh nấu rất chi là…. ừmmm Dù sao thì mùi vị và màu sắc chẳng được cái nào.

Có lẽ Cố Cảnh cũng tự mình ý thức được điều này, thức ăn vừa mới lên, anh đã có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi, cơm hôm nay… hay là, mình ra ngoài ăn đi?”

Tự anh cũng biết cơm nước lần này thật sự không ổn, bởi vì lúc làm anh không khỏi suy nghĩ đến chuyện sáng nay, nghĩ nhiều quá nên không tránh được bị phân tâm. 

Mộc Tử Dịch cầm đũa lên gắp vài sợi khoai tây hơi cháy vào bát, và chung một miếng cơm nuốt xuống. Sau đó cậu ngẩng đầu, rất là tùy tiện nói: “Lãng phí lương thực cũng không hay, hơn nữa mùi vị vẫn được mà.”

Cố Cảnh nửa tin nửa ngờ, cũng gắp một đũa nếm thử, chợt nhíu mày. Anh lập tức lấy đi đôi đũa trong tay Mộc Tử Dịch: “Đừng ăn nữa, quá mặn, không tốt cho sức khỏe bây giờ của em.”

Mộc Tử Dịch không nghe, đũa bị lấy mất thì cậu lấy đũa của Cố Cảnh, lại gắp một gắp khoai tây sợi vào bát. Vừa đảo cơm lên trên khoai tây sợi vừa nói: “Không sao, em ăn nhiều cơm hơn để đỡ mặn là được. Anh đặc biệt nấu cơm cho em mà, cho dù có thành than em cũng sẽ mặt không biến sắc mà nuốt xuống. “

“Bởi vì, ăn cơm anh nấu, em sẽ thấy hạnh phúc từ tận sâu trong đáy lòng.” Mộc Tử Dịch nói xong câu này, còn liếc mắt đưa tình với Cố Cảnh. Đôi mắt hoa đào ấy, thật sự vô cùng hấp dẫn!

Ông Trần ôm nhóc mèo mập trong lòng, im lặng cúi đầu và cơm. Ối giời ơi, người trẻ tuổi bây giờ iu đương, nói mấy câu ân ái như sóng dồn vậy! Hèn chi chiêu nào chú chỉ cho đại nhân đều không dùng được là phải!

Đôi mắt nhóc mập ngóng nhìn chủ nhân nhà nó dỗ dành tên âm sai kia, bỗng cảm thấy thịt khô trong miệng có hơi ngán. 

Cố Cảnh được dỗ ngay lập tức, nét mặt dần giãn ra, khóe miệng đượm cười, hai má phớt hồng. Vì để che giấu cảm xúc, anh nhanh chóng cúi đầu và cơm. 

Sau bữa trưa, vì dỗ Cố Cảnh, Mộc Tử Dịch thật sự lôi anh chạy vào trong chiếc xe ngoài vườn nghỉ trưa. 

“Không thể không nói, nằm trong xe này cũng thoải mái phết!” Mộc Tử Dịch vỗ đệm da mềm mại dưới thân, ngẩng đầu cười nhẹ với Cố Cảnh. 

Cố Cảnh cũng cười nhẹ một cái: “Lúc mua tôi có bảo cấp dưới nằm thử rồi, bọn họ nói rất thoải mái, tôi mới cho mua.”

“Thông minh!”  Mộc Tử Dịch nói xong, nhắm mắt lại, từ từ ngủ mất. 

Cố Cảnh đắp cho cậu cái thảm lông, lại chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút, rồi mới nằm xuống bên cạnh cậu. Vừa mới nằm xuống, Mộc Tử Dịch đã như bạch tuộc, quấn hết tay với chân lên người anh. 

Hai ngày nay chung chăn chung gối đã đủ để Cố Cảnh hiểu được, dáng ngủ của Mộc Tử Dịch tệ đến mức nào. Có một dạo, anh rất tò mò, trong những ngày nhóc mập chiếm đóng giường của Tử Dịch, nó đã làm sao để sống được. 

Bây giờ nghĩ lại, chắc là do nhóc con đó mạng lớn, hoặc là do có được cơ thể sắt thép bất diệt, ép không chết nhỉ. 

Bất luận có nói thế nào, thì thật ra trong lòng Cố Cảnh cũng rất hưởng thụ cảm giác được Mộc Tử Dịch thân thiết quấn lấy như vậy, cho dù vì thế mà anh thường xuyên giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm. Có điều, anh là ma của một giới, vốn không đặt nặng giấc ngủ, nên cũng chẳng sao.

Bây giờ bị quấn lấy như vậy, Cố Cảnh nhất thời không biết chắc rằng người này đang ngủ hay là đang thức, chỗ có thể cử động được rất ít, sợ làm cậu tỉnh, anh chỉ đành nằm im không nhúc nhích, mặc cho cậu quấn lấy. 

Mộc Tử Dịch đánh một giấc ngon lành tỉnh dậy, liền thấy Cố Cảnh bị cậu quấn chặt, mở to mắt ngây người nhìn trần xe. 

Ánh mắt anh ngẩn ra trông cực kỳ hờ hững, dường như không để gì vào trong đấy cả, cũng không quan tâm gì hết. Anh nhìn thấy mọi thứ, lại cứ như không thấy. Ánh mắt như vậy, khiến Mộc Tử Dịch cảm thấy không vui và buồn bực sâu sắc. 

Cậu đơn giản sáp đầu qua, hôn mặt Cố Cảnh một cái, như ý mà nhìn thấy ánh mắt người này chuyển về phía mình, trở nên ôn hòa dịu dàng, lúc này mới thôi. 

Sau đó hai người xuống xe, Cố Cảnh xuống trước Mộc Tử Dịch một bước. Vừa xuống xe, đã va vào đôi mắt sáng rực như đi bắt gian của ông Trần. 

Anh ngừng lại, quay đầu đưa tay ra đỡ Mộc Tử Dịch, nhưng cậu không cần anh đỡ mà trực tiếp nhảy xuống luôn, động tác nhanh nhẹn chả khác gì lúc chưa bị thương. 

Cố Cảnh lặng lẽ thu tay lại, đi theo phía sau cậu đến phía trước tiệm bánh bao. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt của anh và ông Trần va vào nhau, chỉ thấy vẻ mặt chú vô cùng đau đớn, dường như đang chất vấn anh – Sao không nhân cơ hội làm phát xe chấn hả!

Cố Cảnh: “…” Anh nhẹ nhàng véo chân mình một phát, hai ngày này đúng là bị điên rồi, cái gì cũng có thể nghĩ đến chuyện đấy!

Mộc Tử Dịch dẫn theo anh đến trước quán, kiểm tra một chút xem phía trước cửa hàng đã đóng kỹ hết chưa. 

Phía trước nhà cậu chỉ mở một cửa hàng nho nhỏ, bình thường đều giao cho nhân viên là người sống xử lý. Hồi đầu, Mộc Tử Dịch còn thường xuyên đến xem hoặc là giúp đỡ. Nhưng từ sau khi cậu nổi tiếng trên mạng, thì hầu như cậu không còn xuất hiện ở trước nhà nữa. Bình thường vào lúc chạng vạng cậu cũng có qua xem thử cửa ở mặt tiền đã đóng hết chưa, rồi đối chiếu sổ sách một chút, những lúc khác thì thường sẽ không ló mặt. 

Không phải cậu chưa từng nghe lúc mấy người hàng xóm đến sẽ thỉnh thoảng hỏi: “Ông chủ nhỏ Bao đẹp trai của quán mấy người đâu rồi?”

Nhưng dù có hò hét thế nào, Mộc Tử Dịch vẫn khăng khăng không chịu xuất hiện, chỉ bảo nhân viên tiệm trả lời hàng xóm, nói cậu có việc bận. Cái giá của việc nổi tiếng là vậy, mặc dù đa số hàng xóm đều lớn tuổi, không lên mạng nhiều, nhưng cũng nên đề phòng bất trắc. 

Mấy lần ra ngoài dạo phố trước kia toàn bị vây chặt, cậu còn bị fans dọa cho hú hồn ấy!

Nhưng lần này cửa trước kéo còn chưa chặt, cũng không biết là do nhân viên không cẩn thận hay là cửa có vấn đề. Mộc Tử Dịch chỉ đành kéo cửa lên, để Cố Cảnh giữ giúp, còn mình thì ngồi xuống kiểm tra. Thấy không có vấn đề gì, cậu mới kéo cửa xuống. 

Vừa kéo đến đáy, cậu lại kiểm tra một chút, thấy đã chắc chắn rồi, mới yên tâm cầm lấy sổ sách trên phôi đựng ở quầy thu ngân, kéo tay Cố Cảnh đi vào sân sau. 

Hai người đều không nhận ra rằng có một người đàn ông lạ đứng ở chỗ cách đó không xa, đang cầm điện thoại chụp cửa hàng của bọn họ. 

Bất ngờ đột nhiên ập đến, nhóc mập xin Mộc Tử Dịch cho mình ra ngoài đi chơi một mình, Mộc Tử Dịch đồng ý rồi. Con mèo này nhà cậu lại không phải là mèo nhà bình thường, hơn nữa trước đây lúc hằn học với cậu cũng thường tự mình một mèo chơi trò bỏ nhà ra đi. 

Dù sao thì hồn thể của nó cũng là một nhóc quỷ khá lợi hại, lực sát thương không nhỏ, Mộc Tử Dịch cũng yên tâm để nó ra ngoài một mình. Thật sự gặp phải nguy hiểm gì, nhóc con cũng có thể thoát thân chạy trốn. 

Lần này cậu cũng nhắc nhở một câu như trước kia: “Không cho phép đi cả đêm không về!”

“Meo gr~” – Nhóc mập lắc lắc cái đuôi, không đi đường bình thường mà vượt tường đi mất. 

Ông Trần ở sau lưng hét lên cực kỳ đau lòng: “Bé ngoan, đưa ông đi cùng với, nhóc ngoan…”

Mộc Tử Dịch lắc đầu, đi qua nắm lấy bàn tay già nua của ông Trần, vỗ nhẹ: “Ông Trần, bé con lớn rồi, thế nào cũng phải có không gian và thời gian của riêng mình.”

“Nó còn chưa đến ba tuổi…” – Ông Trần nói đầy vẻ không nỡ và không đành lòng. 

“Thêm cả tuổi quỷ, nó đã nhiều tuổi rồi.”

Ông Trần không để ý cậu, trong mắt ông, cho dù là chủ nhân nhà ông tuổi quỷ đã ngàn năm, thì cũng vẫn chỉ là đứa trẻ!

Mộc Tử Dịch nhìn mắt ông mong ngóng về hướng nhóc con bỏ đi, giống như người già cô độc bị con cháu bỏ rơi. Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, rồi đi vào nhà bếp giúp Cố Cảnh nhặt rau. 

Cơm tối hôm nay cũng không tệ, cũng không biết là Cố Cảnh bị cậu dỗ cho vui vẻ hay là như nào, lại phát huy hơn hẳn thường ngày. Mộc Tử Dịch vừa nhìn thấy màu sắc của mấy món này, hứng ăn lập tức dậy lên, vui vẻ ăn cơm. 

Ăn xong cơm, cậu mới nhớ ra – Quên livestream mất rồi. 

Cậu bất lực mà thở dài một hơi, rồi đứng dậy vào trong phòng lấy hai hộp bánh trung thu ra. Đó là món quà trung thu do khách cũ gửi cho cậu lúc trước, đối phương là người làm ăn, trong tiệm từng bị người ta bày mấy thứ gì mà trận pháp năm quỷ chôm tài, tổn hại tiền của xui xẻo các thứ, suýt nữa thì loạn đến bước vợ con ly tán. 

Lúc đó cậu còn không biết làm thế nào để phá mấy trận pháp đó, được người kia  mời đến thì dứt khoát dùng vũ lực để cho năm quỷ đi đời nhà ma. Lại nói cho ông ta để ý sức khỏe của đối thủ cạnh tranh, xem hôm sau ai bắt đầu ốm, thì 99% đó là kẻ mời người đến bày trận pháp. Nguyên nhân rất đơn giản – năm quỷ đã bị diệt, trận pháp không đánh tự nát, đầu sỏ gây tội cùng với người giúp lập trận đều sẽ bị cắn trả. 

Cậu cũng không hỏi thăm chuyện sau đó nữa, chỉ là từ đó về sau, mỗi khi đến ngày lễ, vị khách đó đều sẽ gửi cho Mộc Tử Dịch ít đặc sản hoặc là quà. Đến tết còn đặc biệt liên lạc với cậu hỏi xem có tiện để đến thăm hỏi không. 

Mộc Tử Dịch còn thông qua ông ta có được vài mối quan hệ, nhận được mấy lần ủy thác khác, kiếm được không ít tiền. 

Mộc Tử Dịch để hai hộp bánh trung thu lên trên bàn đá, rồi lại dùng giá đỡ cố định điện thoại, mở livestream. 

Lần này cũng giống như trước, trong tình huống cậu chưa hề đăng weibo báo trước, livestream vừa mở đã có rất nhiều rất nhiều người xông vào. 

Mộc Tử Dịch cười ngọt ngào với bọn họ: “Ha lâu, xin chào mọi người, tôi là streamer Mộc Tử mà mọi người yêu nhất nè! Hôm nay livestream cho mọi người xem ăn bánh trung thu.”

[Không không không, bọn em càng muốn ăn anh hơn!]

[Cũng không phải, bọn em càng muốn xem anh ăn ngài Cố á á á!]

[Streamer, livestream ăn lão Cố có được hông nà ha ha ha]

[Yêu nhất… Streamer, da mặt anh rớt rồi kìa, nhặt mau lên!]

[Người chồng có chồng, lại còn dám đến chăn tui! Không được, tui phải cáo trạng với lão Cố!]

[Đối với livestream ăn lão Cố của anh, em hơi bị có hứng thú đó ha ha ha]

[Livestream ăn lão Cố 1]

[Các thím lầu trên tỉnh lại đi, livestream để lão Cố ăn streamer mới đúng chứ! CP công thụ không được ngược!]

[Tưới tỉnh lầu trên, streamer giống cái người nằm dưới sao? Rõ ràng là lão Cố ngây thơ giống hơn đó!]

[Tưới tỉnh lầu trên, streamer chỗ nào không giống người nằm dưới hả!]

[Tên phản CP Cố Mộc của ta, giết! ]

[CP Dịch Cảnh không thẹn với lòng! ] 

[Nào đến đây đến đây, đã đến lúc lấy đao Quan Công của tui ra rồi! ]

……

Mộc Tử Dịch hơi nhíu mày: “Đừng ồn nữa, cho dù sức khỏe của tôi đã khỏe hẳn rồi, muốn ăn người đàn ông của tôi, cũng sẽ không để mấy người nhìn thấy đâu!]

[Ấy thế mà streamer lại dám lái xe trước mặt quần chúng! ]

[ Nói cách khác, vì lý do sức khỏe của streamer, đến nay vẫn chưa thể XXOO với ngài Cố? ]

[Tút tút tút … Đổi xe, xin chú ý ]

[Iêm vẫn còn là trẻ con, iêm hỏng hỉu gì hết! ]

[Streamer đỉnh của đỉnh ]

[Không phục tường chỉ phục anh, lão Cố nhà cậu biết cậu mơ tưởng ăn anh ấy không thế ha ha ha ….]

[Đợi đã, xin hỏi thầy Dịch, là ai cho anh sự tự tin đó vậy? Cố Cảnh cao hơn anh một chút, đô hơn anh một chút, tính cách cũng lạnh lùng ngầu lòi hơn anh, rõ ràng là công đó! ]

[Nói đến mức tôi sắp không nhận ra từ lạnh lùng ngầu lòi rồi – lão Cố có lần nào ở trước mặt thầy Dịch mà không phải là vừa ngây thơ vừa ngốk nghếk lại còn ngẩn ngơ moe moe đâu! ]

[Đúng vại! Gần đây, Lão Cố còn vì chăm sóc thầy Dịch, rửa tay nấu canh đó, là nhân thê công chính hiệu đóo! ] 

[Đồng ý! Lần trước lúc Mộc Tử livestream, lão Cố còn vì nấu cơm cho cậu ấy ăn, mà làm mình bị bỏng luôn đấy, khiến Mộc Tử đau lòng chớt luôn ha ha ha ]

[Lão Cố đại gia kim cương hột xoàn như thế, vậy mà vì thầy Dịch làm đến chừng này, trừ tình yêu đích thực thì còn có cách giải thích khác ư? Rõ ràng là không có!]

[Thớt không nhắc tôi cũng sắp quên luôn anh ấy là đại gia tiền tỉ một phương ha ha ha ]

[Streamer, đối với chuyện người đàn ông của anh là đại gia tiền tỉ có cảm tưởng gì? Hình như ngày hôm sau cụ ông đăng weibo có nói cháu của ông chọc giận vợ, có phải là nói anh không? ]

[Chắc chắn là streamer với lão Cố luôn, chạy đi đâu được! Đợt phỏng vấn hồi 10 năm trước, cụ ông có bảo  người thân duy nhất của ông là lão Cố đọ! ]

[Chẳng lẽ vì streamer không hề biết nhà lão Cố là đại gia tiền tỉ, cảm thấy bị lừa dối, nên mới tức giận hẻ? ]

[Lầu trên, chế rõ ràng không hiểu về streamer rồi – Nếu cậu ấy mà biết đối tượng của mình lắm tiền nhiều của, nhất định vui đến điên luôn, cùng Lý Tùng Tử mua hai cốc sữa đậu nành, uống một cốc đổ một cốc ha ha ha ]

[Ối ôi, đó là giấc mơ của tôi, chuẩn không cần chỉnh luôn ha ha ha ha ]

[Tui khác nha, tui sẽ mua hai lồng bánh bao hấp, chỉ ăn nhân không ăn vỏ ha ha ha ha ]

…..

Mộc Tử Dịch tặc lưỡi nói: “Mấy người các cô não bổ vậy, không đi làm biên kịch đúng là phí của zời mà! Tôi giống cái kiểu sẽ tức giận vì đối phương giấu diếm gia cảnh à? Tất nhiên là không! Tôi vui còn không kịp đây này!”

[Được đấy được đấy, streamer được bao nuôi thẳng thắn, đắc ý chưa kìa ha ha ha ]

[Ha ha ha ha…. Đây mới mà streamer tui biết nhó!]

[Thế tại sao streamer lại tức giận vậy? Sau khi nhận được bó hồng kia cậu đã xử lý như thế nào đấy? ]

Mộc Tử Dịch nhìn quanh bốn phía, thấy ông Trần về phòng rồi, Cố Cảnh lại không ở đây. Cậu mới hơi buồn bực nói: “Giận là vì anh ấy phá của. Tối hôm trước tôi vừa mới biết anh ấy là người cực kì có tiền từ miệng Lý Tùng Tử, vậy nên thuận miệng nói đùa với anh ấy một câu. Ý giống như kiểu Tùng Tử nói hắn ta muốn uống một cốc sữa đậu nành đổ một cốc sữa đậu nành ấy. Kết quả, sang ngày  hôm sau khi ngủ dậy, tôi phát hiện ra rằng anh ấy coi lời nói đùa của tôi là thật! Mua hết tất cả những gì tôi nói về nhà rồi!”

Bây giờ Mộc Tử Dịch nghĩ lại vẫn cảm thấy tiếc đứt ruột đứt gan: “Mọi người biết tôi cạn lời đến mức nào không? Mặc dù việc anh ấy coi những lời tôi nói đều là thật, khiến tôi thầm phê trong lòng đấy. Nhưng! mà! mấy cái thứ đó tôi đâu dùng đến, còn chật chỗ, tốn tiền lắm luôn, tôi tiếc đó!”

[Một bước đạp tan cơm chó bằng vàng!]

[Thầm phê trong lòng ha ha ha ]

[Ha ha ha ha Rõ ràng cậu ấy đang khoe khoang ah ha ha ha]

[Bát cơm chó này tôi từ chối đớp!]

[Tôi đến nói thay cho lời của nhóc mập: Tôi rõ ràng là một con mèo, vì sao lại cho tôi ăn cơm chó ha ha ha ha ]

[Lầu trên, đều học chín năm cả, sao mài lại giỏi thế!]

[ Đỉnh lắm Sớm muộn gì cũng chết trong phòng live stream của streamer]

[Tò mò ghê, rốt cuộc là đồ gì, có thể khiến streamer vừa tiếc vừa tức vậy ha ha ha ]

[Xem xem sau này cậu có còn dám nói đùa nữa không ha ha ha]

[Tôi thấy đã đến lúc cho thám tử tôi đây ra trận rồi. Đầu tiên, streamer bình thường là một streamer không thiếu tiền, mua đồ cho nhóc mập đều là đồ khá đắt trên thị trường, vậy nên giá của thứ đó nhất định không chỉ mấy vạn thậm chí mấy chục vạn.]

[Có lý, trước đây khi streamer đi du lịch, tiêu tiền đều rất thoải mái, chưa từng thấy cậu ấy tiếc bao giờ.]

“Bởi vì lúc đó có người thanh toán!” – Mộc Tử Dịch giễu cợt n: “Hai năm trước tôi mới mua nhà, lấy đâu ra tiền. Du lịch cái gì, toàn là giúp khách hàng rồi sau đó được tặng thêm đấy.”

[Đừng có nói leo, tôi sắp xếp mạch suy nghĩ, tiếp tục suy luận!]

Mộc Tử Dịch: “… Mấy thím fans đợt này chả thân thiện tí gì cả! Bỏ đi, dù sao tôi cũng không tin mấy thím đoán được!”

[Ha ha ha chính chủ bị đốp lại rồi giỏi quá]

[Streamer đừng có nói trước coi chừng bước không qua, vả mặt còn chưa đủ sao ha ha ha]

[Đừng nói leo ha ha ha …]

[Ngồi đợi streamer vả mặt đỉnh đỉnh đỉnh ]

[Nhớ đến một đống bảng lý lịch vả mặt vinh quang của streamer ha ha ha ]

[Nhỡ đâu bị đoán đúng thì làm sao bây giờ? Streamer, cược một ván hong? ]

“Tôi không có sợ đâu!” – Vẻ mặt Mộc Tử Dịch ngông cuồng, cực kì ngáo: “Nếu mà đoán đúng, thì tôi… Tôi sẽ hát bài tình ca cho người đàn ông của tôi!”

[Được đấy, bắt buộc phải livestream hát! Thế thì tôi tiếp tục suy luận: emmm Mị suy đến đâu gòi?]

[Ha ha ha ha ha ….]

[Nhìn streamer ngông chưa kìa, thật muốn xem cậu ấy hát tình ca cho lão Cố ngay ha ha ha ha ]

[Thám tử lầu trên kích động đến mức quên luôn suy luận đến đâu luôn ạ ha ha ha …]

[Mộc Tử Dịch hứng thú nói: “Suy luận đến tôi tiêu tiền không tiếc tay rồi, mặc dù điểm này tôi không thừa nhận.”

[Cậu im nào! Bây giờ tôi tiếp tục: Nếu như là con gái, nói đùa thì thường sẽ là: Tặng nhẫn kim cương có một không hai trên đời này, túi xách li mít tựt gì đó. Nhưng streamer là con trai, thường thì con trai thích cái gì? Máy bay, xe, giày, vợ.]

“Còn có cả transformer nữa!”

[Câm mồm! Đừng nói leo!]

[Ha ha ha ha… Đau lòng Streamer ha ha ha ]

[Thám tử lừng danh: Tui nóng tính lắm đó nhớ ha ha ha]

Mộc Tử Dịch bẹp miệng nói vào cam: “Thím là cống tinh (*), fans giả!”

(*) vì cãi nhau mà cãi nhau, xem tranh cãi là nhiệm vụ của mình

[Ờ khụ… Xíu nữa rồi dỗ cậu sau, streamer ngoan nha. Nói lại chủ đề chính: Loại trừ giày với vợ là mấy thứ streamer không thiếu ra. Vậy thì, máy bay khả năng không cao, một buổi tối thì mò đâu ra, hơn nữa streamer nói sáng ngày hôm sau cậu ấy đã thấy rồi. Streamer còn tiết lộ là thứ cậu ấy không dùng đến…]

[Xe! Chắc chắn là xe, Streamer nhà mấy thím khai là cậu ấy không có bằng lái xe ha ha ha ha!]

[Sao lầu trên biết streamer không có bằng lái? Chẳng lẽ là người quen?]

[Người quen… Lý Tùng Tử?]

[Bấm vào ID của đồng chí ấy xem một chút, hình như là mới đăng ký không lâu, rất có thể là acc clone của Tùng Tử ha ha ha ]

[Để chuyện acc clone của Tùng Tử sang một bên đã, nếu như chuyện hắn ta nói là thật, vậy thì…]

[Vậy nên có khả năng cao là lão Cố bỗng nhiên tặng xe cho streamer?!]

[Đợi đã, trước đó streamer có nhắc đến: Giống như kiểu câu nói đùa Lý Tùng Tử nói, sữa đậu nành uống một bát đổ một bát …. emmm Bỗng cảm thấy tôi phát hiện chuyện kinh thiên động địa gì đó!]

[Hai… chiếc xe?!]

[Lão Cố tặng streamer hai chiếc xe?!]

[Tui kẻm thấy nó giống chuyện lão Cố có thể làm đó – Đừng quên anh ấy đã từng móc ra một đống tiền mặt trả tiền một bữa cơm…]

[Hai chiếc xe là cái vẹo gì vại… Cho dù nhà có quặng cũng không đến mức vậy chứ!]

[Nếu như suy luận như vậy, streamer tức đến vậy cũng  hợp lý thôi…]

[Mà, má mọe nó thuyết phục vậy?!]

[Mặc dù suy luận như này có hơi mất não, nhưng tự dưng thấy  nó thật vl thì làm sao ha ha ha]

[Tỉnh táo chút đi anh em, nói không chừng lão Cố tặng streamer kim cương thì sao? Anh ấy là người đàn ông có thể tin vào lời lão tiên sinh, tặng streamer 1314 bông hoa hồng đấy!]

[Không đến mức đó đâu, kim cương có thể cất đi hoặc đổi mà, streamer không tức đến vậy được ha ha ha]

[Mấy bợn quên mất một điều mấu chốt rồi – Tốn chỗ! Nhẫn kim cương gì đó có thể tốn chỗ  hả, thím thử coi! Vậy nên chắc là  xe cmnr!]

………

Mặt Mộc Tử Dịch như bị táo bón, đám fans này thế mà không bị ngáo cần, thành tinh rồi….

Trong nháy mắt ấy, rốt cuộc vẻ mặt cứng ngắc của cậu cũng không thể nào giấu được người xem, phòng livestream lập tức nổ tanh bành. 

Bình luận

Truyện đang đọc