TIỆM CƠM NHỎ

Mấy ngày qua tuyết đổ lớn đường đi khó khăn hơn, ăn xong cái tết, người trong thành lại tất bật với công việc, người ngựa nối đuôi nhau lên đường khởi hành.

Sáng mùng bốn tết, cửa thành mở ra chưa được bao lâu, một đội năm, sáu nhân mã lắc lư rời châu Hoàng Tuyền, không nhanh không chậm thẳng tiến hướng tây đi.

Dẫn đầu là vị công tử văn nhã tuấn tú trẻ tuổi, ước chừng trên dưới hai mươi, xuyên y phục chất liệu tơ lụa, đầu cài thuý ngọc, ngón tay đeo nhẫn bạch kim cỡ lớn, áo khoác lông chồn đen, chân mang ủng bạch đế, phía bên trên ủng có thêu một vòng con bướm nhỏ, ở giữa đính viên đại trân châu giá trị liên thành.

Phía sau là một đoàn tùy tùng đều mặc áo bông một màu viền xanh lá, đội mũ bông màu đen trông rất là chỉnh tề, nhìn vào có thể thấy đây là thiếu gia nhà giàu có.

Chỉ là ánh mắt hắn như vô hồn, tầm mắt phiêu phiêu bất định, cảm giác trong người không được thoải mái.

Tuyết đóng dày, vó ngựa giẫm lên mang theo nước bùn văng cao tới bụng ngựa, mấy tùy tùng đi theo thấy vậy, sợ thiếu gia nhìn thấy lại nháo lên liền tươi cười tiến lên nói “Thiếu gia, người nhìn xem bùn lầy đầy mặt lộ thật không dễ đi, sẽ làm dơ y phục mới của người, hay là chúng ta trở về.”

“Đúng vậy đó thiếu gia.” Một kẻ khác cũng tươi cười làm lành “Ở đây cũng không có gì chơi vui, hôm nay lão gia thiết đãi khách, không chừng ngài ấy sẽ cho gọi người, không bằng về nhà sớm một chút.”

“Thiếu gia có chuyện gì cứ phân phó chúng nô tài đi, người không cần vất vả như vậy?”

“Câm miệng hết cho ta!” Thiếu gia kia tức giận quát lớn, giơ cao tay liền quất lên đầu gã sai vặt kia một roi “Ta muốn đi tất nhiên phải đi, vì sợ dơ y phục mà chùn bước chân sao?”

Gã sai vặt ăn đau cũng không dám nói nữa, trên trán nhanh chóng nghẹn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Mấy tùy tùng khác thấy thế liền phát run, nào còn dám mở miệng, thật cẩn thận đi theo hầu phía sau.

Vị thiếu gia kia sinh ra ngậm thìa vàng, nào từng đi dưới bùn lạnh như thế này bao giờ? Kỳ thật hắn có chút không cao hứng nhưng vì mặt mũi không thể trở về như vậy được, ở nhà cha mẹ suốt ngày lải nhải hắn chịu đủ rồi.

“Đường sao lại khó đi thế này!” Hắn đen mặt mắng “Cái lão đông tây họ Chư gì đó còn không biết tu sửa đường sao cho đàng hoàng, cái ô sa kia dành cha ta đội đáng được hơn!”

Nói xong, ánh mắt hắn không khỏi oán độc “Lão tử không làm gì được nha đầu thúi họ Chư, chẳng lẽ khách điếm kia ta cũng phải bó tay sao? Dám xem người Vương gia của chúng ta sao?”

Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, hắn biết rõ Triển Linh cùng Chư Cẩm có giao hảo nên kiên trì đi lại đây, muốn thu thập Triển Linh để đập vào mặt Chư Cẩm cùng Chư Thanh Hoài.

Đoàn người lẹp xẹp đi được một đoạn, xa xa nhìn thấy một mảnh nhà cửa, Vương công tử híp mắt nhìn một lát, dùng roi ngựa chỉ vào hỏi “Đó là nơi này sao?”

Một tùy tùng như bị chó rượt chạy nhanh đi, không bao lâu hắn quay trở về thở hổn hển nói “Đúng là khách điếm đó!”

Vương công tử hừ một tiếng thật mạnh, nhớ tới muội tử nhà mình nhiều ngày qua ngầm nghiến răng nghiến lợi lên án, hai chân kẹp bụng ngựa “Giá!”

Triển Linh cho nhóm người làm nghỉ hết mùng năm, hôm nay mới mùng bốn cho nên chỉ có mấy người bọn họ.

Từ mùng hai tết, khách điếm đã có vài vị khách đến viếng thăm, lúc này đang có một đội lái buôn từ phía Tây tới nghỉ chân, cho nên Triển Linh ở sảnh chiêu đãi khách.

Sau khi nàng chuẩn bị đồ ăn thức uống xong, Tịch Đồng thấy Triển Linh đánh một cái ngáp thật dài, đôi mắt ứ nước mắt liền nói.

“Vậy muội nhắm mắt ngủ một lát, ta trông giúp muội cho.” Tịch Đồng nhíu mày, có chút đau lòng.

Nửa đêm hôm qua, con la của Triển Linh cùng hắc mã của chàng không biết vì sao lại sừng cồ đánh nhau kịch liệt, đến nỗi lều của con nào cũng sụp hết.

Lúc ấy mọi người đều ngủ khá sâu, bỗng nghe hai tiếng vang ầm ầm lớn, dọa ai nấy đều dựng tóc gáy, bật dậy nhảy xuống giường.

Cứ tưởng nhân ngày tết có kẻ đột nhập trộm cắp gì đó, Triển Linh cùng Tịch Đồng đều cầm theo chủy thủ, yên lặng trong bóng đêm đi ra kiểm tra, kết quả liền thấy con la cùng hắc mã thường ngày không đội trời chung đang run cầm cập nằm sát nhau sưởi ấm, một hình ảnh hài hòa đầy quỷ dị.

Triển Linh và Tịch Đồng “…”

Về thôi, đứng đây làm gì! Để cho bọn chúng chết vì đông cứng luôn đi, hơn nửa đêm còn ồn ào quậy phá như vậy.

May cũng biết sợ, dây cương buộc bị đứt cũng không dám chạy ra bên ngoài, chỉ là nằm đó thay phiên nhau kêu cứu mạng.

Hai chủ nhân kiểm tra lại chung quanh một lần, xác định không phải thiên tai hay nhân họa, mà là do súc sinh kia chọc ra họa mới dở khóc dở cười.

Tịch Đồng vuốt đầu đại hắc mã nhà mình thở dài “Ngươi nha, ngươi bảo ta nên nói như thế nào mới tốt đây?”

Triển Linh không muốn quản con la của mình nữa, ngươi có bản lĩnh lăn lộn, lúc này có bản lĩnh chống đông lạnh đi, hơn nửa đêm cũng phải ồn ào, không cho người ta được sống yên ổn.

Đây là cái giá phải trả!

Nàng đem chủy thủ chém loạn vào cánh hoa, tuyết rơi lả tả nổi bật dưới ánh trăng đêm, nàng cười.

Con la kia nghe không hiểu Triển Linh nói gì, chỉ là hai lỗ tai đều gục xuống, run rẩy lợi hại hơn.

Tịch Đồng lắc đầu cười “Ước chừng nhiều ngày qua tiếng pháo trúc gây ồn chúng không ngủ được, bị dọa tinh thần nên tính tình không tốt, đừng hù nó nữa, xem nó đáng thương rồi kìa.”

Con la liền ngẩng đầu nhìn Triển Linh, đôi mắt to long lanh, vừa ủy khuất lại có điểm lên án cùng hâm mộ.

Nhìn xem, cùng là chủ nhân mà sao khác biệt nhau lớn đến như vậy?

Triển Linh không thèm nhìn nó, thuận thế cũng thu chủy thủ lại.

Không thể gấp rút làm lều cho chúng, đành đưa bọn chúng vào trong viện, nơi này tuyết rơi ít hơn, lại trải thêm giấy dầu nữa thì không kém lều trại chúng ở là mấy.

Chỉ là bị lăn lộn một trận như vậy, Triển Linh cùng Tịch Đồng đều không ngủ được, liền đốt cái bếp lò đơn giản nướng khoai lang, lại đem đậu hủ khô trộn bột nướng ăn, ngồi nói chuyện phiếm đến hừng đông.

Lúc ấy không thấy gì nhưng hiện tại cơn buồn ngủ lại kéo ập đến, khó tránh có chút mệt mỏi.

“Không được.” Triển Linh dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, run lên vài cái, quả nhiên thanh tỉnh rất nhiều “Một ngày hai ngày cũng không có gì, trước kia không phải từng trải qua sao, bây giờ mà đi ngủ, sợ tối đến lại không ngủ được.”

Tịch Đồng cũng không khuyên nữa, cùng nàng nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ đến phát ngốc.

Trước kia hai người bọn họ đều quá bận, vội không có thời gian riêng, hiện tại bỗng nhiên rảnh rỗi, thành ra hết ăn thì đứng, ngồi phát ngốc.

Trong cuộc đời có thể có thời khắc thong dong phát ngốc, thật sự quá hạnh phúc rồi.

Đối với người bình thường xem chuyện đó không có gì, còn bọn họ trước đây, đó là điều xa xôi không thể với tới tới…

Hiện giờ thân thể Triển Hạc ngày càng tốt, ho khan cũng ít đi, ngủ rồi liền giống như chú heo con, không thể dễ dàng kêu dậy, đêm qua ngủ được, lúc này rất có tinh thần liền bắt lấy Tịch Đồng đưa đi thăm chỗ con ngựa phá lều.

“Mau tới đây, cẩn thận té giờ.” Thấy cậu bé có tinh thần như vậy, Triển Linh cảm giác rất có thành tựu, vẫy bé ngồi giữa mình và Tịch Đồng, tiểu gia hỏa liền ngoan ngoãn bò lên.

Triển Hạc luôn tươi cười, nhìn Triển Linh rồi nhìn Tịch Đồng, đôi mắt long lanh mở to, khiến người người yêu thích.

Bé đang ở tuổi khám phá, thấy gì mới lạ đều nghiên cứu một phen, hiện giờ khách nhân trong tiệm ăn mặc khác biệt, làm bé cũng lăn lăn nhìn nhìn một chút.

Đám thương nhân kia phiêu bạc bên ngoài hơn tám tháng, phơi đến da không khác than là mấy, một đám râu ria xồm xàm, mới nhìn chẳng khác nào gấu thành tinh. Đừng nói đến Triển Hạc còn nhỏ chưa trải sự đời, đến Triển Linh cùng Tịch Đồng cũng chưa gặp qua người nào sơn dã đến như vậy.

Tịch Đồng cười nhéo vành tai tiểu hài nhi mềm mại, lấy quả hạch đào trên mâm đưa cho bé.

Quả nhiên Triển Hạc bị dời đi lực chú ý, miệng nhỏ trương tròn, dùng đôi tay nhỏ béo ú miết miết quả hạnh.

Triển Linh ẩn nhẫn cười, cảm thấy quả hạnh đang bị đôi móng vuốt bé khai phá… Lần trước tập cho bé độc lập quả là không uổng phí.

Nỗ lực nửa ngày quả hạch đào không xê xích gì, mà đôi tay mình lại đỏ hết lên, bé không cam lòng nhìn Tịch Đồng bóc vỏ một hồi, lại nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra:

Rõ ràng đều là tay nha!

Tịch ca ca thật là lợi hại!

So bàn tay to và bàn tay nhỏ, Triển Linh cười thống khoái một hồi, ôm Triển Hạc xoa xoa vài cái, rồi đi lại cấp thêm thức ăn cho thương đội kia.

Chuyện mua bán từ trời nam đến trời bắc không dễ dàng như ở hiện đại, những người này trải qua ngàn vạn hiểm trở mới trở lại được Trung Nguyên, điều đầu tiên họ làm chính là ăn.

Ăn cơm.

Ăn hương vị thức ăn Trung Nguyên quen thuộc!

Hôm nay không có Lý thị, Triển Linh tự mình chiêu đãi khách nhân, hương vị đồ ăn không phải chê rồi, cảm giác cả lục phủ ngũ tạng đều sảng khoái lên.

Mới qua năm, khách điếm còn chưa chính thức khai trương, thực đơn chưa đầy đủ, Triển Linh đem những nguyên liệu hiện có làm thức ăn thôi.

Đại khái là thịt chân heo kho tàu với khoai tây cắt khối, đậu hũ nấu canh xương, bánh trái lớn.

Trước đó thịt gà nàng ướp cay nhiều, một màu ớt đỏ nhưng hương vị khỏi phải nói, mọi người ăn đến toát mồ hôi cũng không dừng được.

Thịt ba chỉ cắt thành lát, trước để lửa lớn rán bớt mỡ, sau đó xào nhanh cùng kim chi, ăn ngon mà không ngán.

Còn những bánh nấm lớn, phía trên xịt tương ớt, ướp ngũ vị, bẻ ra, hương thơm nấm hòa quyện nức mũi.

Mấy tháng trời ở bên ngoài nào có được bữa cơm ra hồn? Hầu hết đều là ăn lương khô mang theo, có khi khô khốc cứng ngắt cũng phải nuốt.

Khí hậu quan ngoại đặc biệt ác liệt, vào đông gió tuyết cực lớn, địa phương Trung Nguyên không thể so sánh bằng. Nhưng ở một chỗ hoang vắng thế này, thường thường đi nửa tháng không có bóng người, đều phải ăn ngủ ngoài trời. Nước không dám uống, cháo cũng không dám nấu… Mặc dù tới tỉnh phủ phồn hoa, thức ăn cũng không được thế này!

Hiện tại hồi tưởng lại, hải, thật không nghĩ có thể trãi qua những ngày tháng như vậy!

Nhưng nào có biện pháp khác, chỉ vì kiếm nhiều chút tiền về hiếu kính cha mẹ, cấp bà nương, khuê nữ thêm mấy khối vải bông, mua mấy đóa hoa cài nhỏ; Cho nhi tử vào học đường biết mấy chữ, nếu ngày sau khảo được công danh, làm rạng danh hương hỏa ông bà, đời này bọn họ cũng thật đáng giá!

Một đám người vừa ăn vừa thổn thức, lại thường nói chuyện với nhau vài câu, mặc sức tưởng tượng một chuyến này có thể kiếm bao nhiêu bạc, từng đôi mắt sáng lấp lánh mong đợi điều tốt đẹp phía trước.

Đúng vào lúc này, bên ngoài lại có người đi vào, nhìn bộ dáng thập phần phú quý, Nhị Cẩu Tử vội chủ động tiến lên tiếp đón, lại thỉnh bọn họ ngồi.

Đi đầu là Vương công tử, đôi mắt đảo qua nhìn mặt Triển Linh có chút không dời, cà lơ phất phơ chỉ chỉ nàng “Kêu nàng lại đây hầu hạ!”

Nhị Cẩu Tử hận không thể đem Triển Linh tôn thờ, nghe được lời này nhất thời trong lòng liền vụt ra một cổ hỏa, vừa muốn nói thì Triển Linh đi lại.

“Ngươi trước vào phòng thu ngân đi.”

Nhị Cẩu Tử không cam lòng, Triển Linh lại trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này hắn mới đi. Chỉ là không yên tâm, không vào phòng thu ngân mà lách ra phía sau định tìm Tịch Đồng. Ai ngờ còn chưa đi qua, liền thấy Tịch Đồng đứng ở cửa không biết từ khi nào, một tay giữ Triển Hạc ấn ở phía sau, một tay giữ rèm cửa, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm hướng đại đường.

Tùy tùng lại lẩm bẩm vài câu, nói bàn ghế thô ráp, da thịt công tử bọn họ non mịn, vội ân cần lấy đệm giường lại trải, Vương công tử lúc này mới ngồi xuống, hai mắt sắc mị nhìn Triển Linh có mấy phần càn rỡ.

Không nghĩ nơi rừng núi hoang vắng này lại gặp tiểu nương tử có tư sắc đến như vậy… Trước đó muội tử lại không nói hắn biết.

Tra nhân Triển Linh không phải chưa thấy qua, cũng không đem hắn đặt trong mắt, thong thả đợi hắn định làm gì!

“Có những món ăn gì?”

Triển Linh tùy ý báo mấy thứ, đối phương lại hung hăng nhíu mày, cũng không mở miệng, gã sai vặt bên người nhảy ra thét to “Cái gì, thế nhưng đều là thịt heo? Chẳng phải biết là tiện dân mới ăn, công tử nhà ta tôn quý như vậy, sao có thể ăn thứ dơ bẩn như vậy! Không có thịt dê thịt bò sao?”

Đương thời thịt heo là hạ tiện, thân phận trưởng giả tự nhiên loại món ăn đó ra, chỉ ăn thịt dê thịt bò mà thôi.

Đang êm đẹp ăn cơm ngon lành, thình lình bị người mắng tiện dân, thương đội kia lập tức đập bàn, định nói rõ lí lẽ, vừa thấy Vương công tử mặc y phục cùng đoàn tùy tùng liền sợ, quay lại vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

Vương công tử càng thêm đắc ý, mấy cái tùy tùng cũng ngẩng đầu ưỡn ngực khoe khoang, thập phần bắt bẻ.

Bất quá Vương công tử đối với mỹ nhân có vài phần kiên nhẫn, lại thêm vì trốn tránh cha mẹ lải nhải, sáng tinh mơ không ăn cơm liền ra tới, giờ phút này bụng cũng đói kêu vang, lập tức chỉ vài món lung tung.

Triển Linh xoay người đi ra sau bếp, tùy tùng Vương công tử mới tiến lên nói “Thiếu gia, trước người nói đến dành công đạo lại cho tiểu thư, sao hiện giờ ăn cơm rồi?”

“Ngươi hiểu cái gì!” Vương công tử cười nhạo ra tiếng, lại không thèm để ý nói “Nữ nhi tuy có vài phần thú vị nhưng là cái chưa hiểu việc đời, công tử ta dùng chút mưu mẹo, còn không phải dễ như trở bàn tay? Chờ ta chơi chán rồi, lại đem nàng ném cho muội tử, đánh giết tùy nàng cũng không trì hoãn.”

Kỳ thật quan hệ ngày thường hai huynh muội bọn họ cũng không tốt lắm, chỉ là lần này cùng chung kẻ địch mà thôi.

Mọi người nịnh hót một hồi, Thiết Trụ liền bưng lên thức ăn sáng đơn giản lên.

Đồ ăn là bánh bao, củ cải trộn rau mầm, thịt khô đều đựng đầy trong đĩa gốm đen. Triển Linh không quan tâm mỹ quan, cứ thế để lộn xộn đem lên.

Vương công tử lập tức kéo mặt, chỉ chỉ bàn bên kia “Vì sao thức ăn bọn họ đầy bàn, bản công tử lại keo kiệt như vậy?”

Không nói món chay mặn ấm nóng, đều là đồ ăn đứng đắn cũng không có, cái này là cho ăn mày sao?

Thiết Trụ người cũng như tên, sinh ra cao lớn lại đen sì, từ khi đầu nhập khách điếm ăn uống đầy đủ, lại kiên trì tập luyện cơ thể càng thêm chắc nịch, nghe vậy lập tức nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng tinh “Lúc nãy công tử nói, thân phận ngài tôn quý, những thứ đó đều là thịt heo, tự nhiên không xứng với ngài. Tiểu điếm keo kiệt, đầu bếp cũng chưa lại, cũng chỉ có những thứ này thôi.”

Những lời vừa nãy của bọn họ, hiện giờ bị trả lại nguyên chủ liền cảm thấy nghẹn muốn chết.

Vương công tử quen nghe gió thổi xuôi nào chịu nổi khí tức này? Lập tức lên kế hoạch một phen, hận không thể lập tức đem Triển Linh ấn lại đánh làm nhục… Tốt nhất lại cho một mồi lửa đốt cháy cửa hàng, bọn họ có Chư Cẩm lợi hại kia thì gọi ra.

Nếu vừa rồi hắn có vài phần đói khát, giờ phút này nhìn thức ăn bày biện trên nào còn muốn ăn uống nữa?

Hắn muốn quấy rối, trưng vẻ mặt ghét bỏ cầm một cái bánh bao lên, bẻ loạn định quăng ra ngoài, nhưng ai biết nhân bánh bao này có những gì, mùi thơm thực nức mũi, theo hương khí bay ra bốn phía, mấy gã sai vặt đồng thời nuốt xuống nước miếng, bụng Vương công tử cũng ục ục kêu vài tiếng.

Da bánh bóng mịn hơi phiếm chút mỡ, hương thơm trí mạng như đánh úp người, Vương công tử luôn mãi chần chờ, rốt cuộc vẫn lựa chọn sĩ diện, giơ tay liền ném đi ra ngoài!

“Ngươi!” Nhị Cẩu Tử thấy thiếu điều bốc khói, vốn muốn tiến lên lý luận, lại bị Thiết Trụ giữ chặt.

Vương công tử tựa hồ cảm thấy thú vị, lại dùng trò cũ, cầm những cái bánh bao còn lại bẻ nát quăng đầy, sau đó lại ném những đĩa đồ khô bể tan tành.

Nhìn cảnh này, ai cũng có thể nhìn ra người cố tình đến gây hấn?

Thương đội bên kia sợ bị liên luỵ, vội ăn nhanh thức ăn còn lại rồi vội vàng rời đi.

Vương công tử đem đồ ăn cùng bàn ghế đập từng cái nát nhừ, lại ném cho tùy tùng kia một ánh mắt, bọn chúng chẳng khác nào chó săn, đôi mắt xoay tròn chuyển động, rồi ôm bụng ngã xuống mặt đất lăn lộn, kêu rên “Ai u, đau, đau chết mất! Đây là hắc điếm, hắc điếm! Đồ ăn có độc!”

Vương công tử “Giận dữ”, bàn tay vung lên, căm giận nói “Người tới, đem khách điếm này dỡ ra cho bổn thiếu gia! Lại đem người liên can trói lại đi gặp quan, tiểu nương tử này là chủ mưu, lại là đầu bếp, bổn thiếu gia tự mình thẩm vấn!”

Bình luận

Truyện đang đọc