TIỆM CƠM NHỎ

Trận tuyết lớn đầu tháng ba ước chừng rơi hai ngày mới ngưng, trên mặt đất tuyết đọng gần một thước, phóng xa ánh mắt là một mảnh trắng xóa.

Vốn dĩ đã sang xuân mọi người có thể thoại mái đi lại, nhìn tình hình miệng không khỏi mắng thời tiết thật quái quỷ, lại phải mặc áo bong vây kín mít.

Tiểu Cửu từ bên ngoài đi vào, trên người dính đầy hàn khí, ăn xong một chén hoành thánh vịt nóng mới cảm thấy đỡ lạnh.

Hắn cùng Hạ Bạch cởi bỏ áo khoát da bên ngoài, lộ ra khuôn mặt bị đông lạnh đến xanh trắng, ngồi bên bếp lò còn run run lợi hại, ôm chén canh uống một ngụm xuống một ngụm, lúc này mới thống khoái thở hắt ra “Rét tháng ba, thật đông lạnh giết người.”

Cưỡi ngựa đi một đường, tay chân đều đông cứng, cảm giác da mặt như không còn là của mình!

Triển Linh nhìn sương kết trên lông mày hắn, cảm thấy cũng đau đầu trừ mắt hỏi “Trời đang lạnh thế này, chạy ra đây làm chi?”

Đại Bảo nói chen vào “Đã đem ngựa bọn họ đi sưởi ấm, ăn uống no say rồi.”

Tiểu Cửu lại uống xuống mấy ngụm canh, cảm thấy trên người dần dần ấm áp, lúc này mới gắp hoành thánh ăn, trong miệng mơ hồ nói không rõ “Không có việc gì ta nào muốn ra ngoài ngay lúc này. Vài tên khổ chủ bên ngoài đều ghi lại khẩu cung, xác nhận Hoàng đại tiên dùng những chiêu thức đó với chính họ, đại nhân dự định ngày sau ở cửa chợ thành tây công khai thẩm án, bảo ta tới nói một tiếng, hỏi các ngươi có muốn đi xem một chút hay không.”

Thịt vịt cũng không biết chế biến thế nào, một chút mùi tanh cũng không, phá lệ thịt tươi mới. Nước canh trong trẻo, một ngụm uống xuống quả là tuyệt diệu! Vịt, tảo tía, trứng tam hoa, tất cả đều ngon tuyệt.

“Cũng nên đi xem một chút,” Triển Linh lại bưng cho hắn một mâm bánh bao, quay đầu nói với Tịch Đồng “Trời lạnh nên ăn trong nồi, thuận đường chúng ta đi cửa hàng thịt bò kia nhìn một cái, xem có thể mua được bao nhiêu.”

“Cái này không khó! Kẻ bán thịt bò là huynh đệ bà con xa thúc bá ta,” Tiểu Cửu cười hì hì cầm cái bánh bao lên, hung hăng cắn một mồm to, cảm thấy trong miệng một cổ nước thịt thơm lùng “Ta trước nói một tiếng với hắn, sẽ lưu lại cho các người.”

Hiện giờ việc mua bán thịt bò quản lý nghiêm khắc, châu Hoàng Tuyền chỉ có mấy cửa hàng thịt bò, cho nên không cần Triển Linh nói, Tiểu Cửu cũng biết đó là chỗ nào.

“Vậy tốt quá! Không nghĩ tới các ngươi còn có tầng liên hệ này,” Triển Linh vui vô cùng, “Càng nhiều càng tốt! Mỡ chút mới được.”

Sau đem mỡ chế biến riêng, liền có thể thường xuyên ăn lẩu bò rồi!

Năm nay hầm băng lập công lớn, hôm kia nàng kêu đám người Thiết Trụ đem nước đóng băng, hiện giờ còn rắn chắc, nhìn chẳng khác nào băng linh, nếu bảo tồn hảo, ngày nóng còn có băng ăn!

“Nói hay nói hay!” Tiểu Cửu liên tục gật đầu, cũng đã ăn đến cái bánh bao thứ hai.

Thẳng đến lúc này, hắn mới hậu tri hậu giác ý thức được: Bản thân mình đang cầm ăn là bánh bao chay!

Bên trong rõ ràng chỉ có đậu hủ, miến, mộc nhĩ, trứng gà, nhưng ăn lên tại sao lại ngon đến như vậy? Không giống những món chay nhạt nhẽo bình thường!

“Ăn ngon không?” Triển Linh có chút đắc ý giải thích “Là dùng dầu cùng canh xương hầm điều nhân, cho nên phải ngon rồi.”

Tiểu Cửu gật đầu liên tục, thời điểm đi lại mang theo một bao lớn mỹ thực.

Hai ngày sau, Triển Linh, Tịch Đồng mang theo Triển Hạc vào thành.

Tuyết rơi cách mấy này, tuyết trên đất chưa tan đi hết, thập phần lầy lội, trời vẫn rất lạnh, hai người liền cùng ngồi trong xe.

Mấy hôm không được chủ nhân đem đi theo, thanh loa dường như rất vui mừng, đứng trong chuồng rống họng kêu nửa ngày, lại hướng về phía thích khách cùng kem hất chân sau, phun nước miếng. Lúc trước hai con ngựa này phản ứng không lớn, ai ngờ con kia được nước lên mặt, không biết thu liễm, kết quả bị hai con ngựa hung hăng thu thập một trận, nhất thời bụi mù bay tá lả, thanh loa mất một khối to lông mao…

Triển Linh cùng Tịch Đồng dở khóc dở cười, đành phải ra sức dỗ dành, mất một hồi mới lên đường được.

Trên xe trừ bỏ chậu than cùng nước ấm, còn có vài cái hộ quà đáp lễ, trong đó là bánh da tô đậu xanh, đậu đỏ trứng muối Triển Linh làm mấy ngày trước, vỏ hộp phá lệ tinh xảo, bên trong những chiếc bánh thành phẩm sau vài cái thất bại

Trước đó vài ngày tích cóp đủ trứng gà, lại thu không ít sơn tra thượng đẳng, nhất thời không biết làm gì cho ngon, Triển Linh linh quang chợt lóe, liền nghĩ làm chút bánh trứng gà, sau lại sên làm mứt trái cây ăn.

Làm bánh kem quan trọng nhất chính là xử lý lòng trắng trứng, ở đây không có máy đánh trứng, mọi việc đều dùng tay làm, Tịch Đồng xung phong nhận việc này. Đánh xong lòng trắng trứng, toàn bộ cánh tay đều phát run, sau đó phải gọi bọn Đại Bảo tới phụ.

Một đám cường hán ngày thường ăn no mặc ấm, đang lo không cơ hội thi triển tài hoa, thấy bộ dáng ưu sầu của hai chưởng quầy, chỉ hận không lên núi đao xuống chảo dầu để tỏ lòng trung thành, lập tức liền vỗ ngực kêu lên, nhiều lần đảm bảo nhất định hoàn thành nhiệm vụ, kết quả…

Dù sao hiện tại chỉ cần Triển Linh vừa xuất hiện, hoặc là Tịch Đồng biểu tình hơi có chút độ ấm, theo bản năng bọn họ cả người đều phát run, hai tay đặc biệt đau nhức, hận không thể cất bước liền chạy.

Thật muốn cái mạng già của họ, hiện giờ bọn họ mới thân thực cảm nhận được sự thân thiết đó, nguyên lai làm tốt ăn cũng không dễ dàng!

Hôm nay vào thành, bọn Triển Linh trước muốn đi Chư phủ bái phỏng.

Chỉ là nàng cùng Chư Cẩm có lui tới, cùng Chư Thanh Hoài cũng không có tương quan gì, không thể tự nhiên tới bái phỏng. Hiện tại thân phận Triển Hạc, gọi Chư Thanh Hoài là bá bá, lần trước Chư Thanh Hoài còn cố ý phái người tặng quà ăn lễ, chưa nói không nợ nhân tình, về tình về lý, lần này bọn Triển Linh nên trả lễ lại.

Các nơi trong thành đã dán bố cáo, nói hôm nay sẽ công khai thẩm vấn Hoàng đại tiên, thỉnh bá tánh trong ngoài thành trước quan sát vân vân.

Đối với bá tánh mà nói, Hoàng đại tiên không tính xa lạ, trên cơ bản năm nào cũng có tới vài người, mà bị bắt giữ công khai giống như lúc này là kẻ lòng dạ khó lường, hại mạng người, khiến trời đất nổi giận.

Bất quá kẻ hèn này mấy ngày trước vẫn được tôn sùng là tiên trưởng, ai ngờ trong nháy mắt biến thành tội phạm giết người rồi?

Các bá tánh trong trà lâu nghị luận sôi nổi, rất nhiều người muốn đến trước chiếm vị trí đầu, chỉ chờ xem sau đó tột cùng là chuyện thế nào.

Tịch Đồng nhìn bên ngoài màn một hồi, quay đầu nhìn Triển Linh cười nói “Tiên cô, đợi chút chúng ta cũng đi nhìn một cái.”

Hai người cười một hồi, khi nói chuyện liền đến Chư phủ.

Chư Cẩm sớm nhận được tin đã ở bên ngoài chờ, thấy bọn họ đã đến không khỏi vui mừng, tự mình đi ra đón người vào.

“Về chúng ta đều là thân thích, chỉ cần tới là được, ngoài miệng phụ thân không nói, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ.”

Nhà bọn họ ngoài hai cha con, bạn bè thân thích đều trời nam biển bắc, ngày thường ít có lui tới, thật sự quạnh quẽ. Hiện giờ bởi vì có quan hệ với Triển Hạc, hai bên càng thêm thân cận, cũng cảm thấy trong sinh hoạt thêm rất nhiều tư vị.

Triển Linh bật cười “Thân cận lại không phải là thân thích, truyền ra ngoài sẽ không hay.”

“Ở đâu nói này nói nọ?” Chư Cẩm chỉ vào Triển Hạc nghiêm mặt nói “Nó là đệ đệ tỷ, cha mẹ nó là nghĩa phụ nghĩa mẫu của ta, hai chúng ta liền xem như nghĩa tỷ đệ. Tỷ tỷ lại là tỷ tỷ của nó, cũng là tỷ tỷ của ta, như thế nào liền không phải là thân thích?”

Mệt nàng mồm miệng lanh lợi, tư duy nhanh nhẹn, một đống lớn huynh đệ tỷ muội mổ xẻ rõ ràng, bà tử đi theo hầu hạ nghe được đầu đều lớn một vòng.

Triển Linh lắc đầu, trong lòng như cũ thanh minh “Bất quá, mọi việc vẫn là không cần phô trương.”

Làm quan mọi người đều sống nội tâm nhiều, phía sau nhiều xấu xa, mặc kệ nàng và Tịch Đồng không nghĩ thân cận, bất quá hiện giờ duy trì cơ bản giao tế lui tới thôi.

Sau đó mọi người đi bái kiến Chư Thanh Hoài, Triển Linh nói Triển Hạc gọi bá bá, Chư Thanh Hoài nghe thấy liền lộ nụ cười, lại tự mình hỏi qua công khóa bé, cũng liên tiếp gật đầu, hiển nhiên thập phần vừa lòng.

“Làm phiền các ngươi lo lắng.”

Triển Linh nói “Cũng không có gì, bất quá dạy chút lung tung thôi, chờ Lam đại nhân đích thân tuyển thầy dạy tới, chúng ta liền giao lại, miễn dạy dỗ sai lầm.”

Mọi người nói giỡn một hồi, rồi ngồi xuống theo bối phận, Chư Cẩm lại nóng lòng mở hộp Triển Linh mang đến, trực tiếp kêu nha đầu đặt lên bàn, mọi người cùng ăn.

Bánh điểm tâm tô da không hiếm, bất quá so với nơi khác làm càng tinh tế tinh xảo chút thôi. Khó có được chính là hương vị mới chưa từng nhìn thấy, nghe mùi thơm muốn nứt mũi, nhìn ánh vàng xán lạn, ăn lên non mềm vừa miệng, quả nhiên sắc hương đều đầy đủ. Khó hơn chính là một tầng màu đỏ tương sơn tra, chua ngọt ngon miệng, thập phần giải ngấy, ăn nhiều mấy khối cũng không quan trọng.

Mây tháng gần đây Chư Thanh Hoài vội vàng liên tục, đầu muốn bốc hỏa, miệng lưỡi bị loét, hàm răng cũng có chút sưng đỏ, ăn uống có chút đau đớn lợi hại. Điểm tâm này non mềm thơm ngọt, ăn lên cũng không quá chịu, cảm giác còn có chút được hưởng thụ.

Bất tri bất giác, Chư Thanh Hoài giơ tay lên lấy thêm một khối thì mâm đã hết.

Tiểu nha đầu rất có nhãn lực, chạy nhanh lại thêm, Chư Thanh Hoài lúc này mới phục hồi tinh thần, cảm thấy trước mặt tiểu bối thật là mất mặt, mặt già ửng đỏ, vội dùng động tác cúi đầu uống trà che lấp. Tuy trong miệng không còn ăn bánh, nhưng môi răng lưu hương, khó tránh khỏi hồi ức thơm ngọt vừa rồi không ngừng lan tỏa…

Sống một đống tuổi, ông chưa bao giờ hưởng qua mỹ vị như vậy…

Bình luận

Truyện đang đọc