TIỆN ÁI

Nghe Vô Cực tôn giả kể lại xong, những người ở đây đều không khỏi cảm thán.

Tống Liêm ho khan hai tiếng, áy náy nói: “Là ta có lỗi với nàng, nàng đáng ra không phải chịu khổ như vậy.” Sau đó kéo tay Tống phu nhân, Tống phu nhân cũng đáp lại, tặng phu quân một nụ cười thấu hiểu.

Bàn Ly, tình cảm của ngươi sâu đậm đến thế, đến chết cũng không hối hận, đổi lại chính là một nhà bọn họ hạnh phúc yên ấm bên nhau, ngươi thấy đáng sao? Nhiều năm về sau, liệu còn ai nhớ rõ từng có một nữ tử tuyệt thế tên gọi Bàn Ly?

Nhìn Tống Liêm và Tống Khiêm, ta thấy bọn họ thật giống nhau. Bàn Ly, có lẽ ta và ngươi đều là người có thể vì tình mà bất chấp tất cả. Nhưng ta nhất định sẽ không khờ dại như ngươi, nhìn người mình yêu bên kẻ khác mà âm thầm chúc phúc, ta nhất định sẽ dùng cả hai tay mà bắt lấy hạnh phúc của mình.

Tống Khiêm khẽ liếc ta, rồi quay sang nói với Vô Cực tôn giả: “Chuyện xưa của Bàn Ly Bàn tiền bối, gia đình chúng ta vô cùng tiếc nuối, nhưng gia phụ là người hết lòng vì gia đình, chung tình với thê tử, cũng không hề sai. Này cũng chỉ có thể nói Trời xanh trêu đùa.”

Hay cho câu “Trời xanh trêu đùa”, nếu không yêu thì đừng tùy tiện ban phát sự ôn nhu của ngươi, chờ người ta hãm sâu rồi lại nói “Trời xanh trêu đùa”, không thấy nực cười sao? Tống Khiêm, đời này kiếp này, ngươi mơ tưởng dùng lí do này mà ruồng bỏ ta.

“Nói nhiều như vậy cũng chỉ là đơn phương từ phía ngươi, vẫn không thể chứng minh Hồng Diệp này chính là nhi tử của Bàn Ly cùng Tống bá bá. Có lẽ hài tử khi xưa đã chết, là ngươi vì muốn cứu hắn mới bày đặt xảo trá. Bằng không sao ngay cả đương sự cũng không biết sự thật?” Người nói chính là Âu Dương Sơ Tuyết.

“Ha ha, Hồng Diệp, vén tay áo phải của ngươi lên.” Vô Cực tôn giả bình thản ra lệnh.

Hồng Diệp chần chừ một lát rồi mới làm theo, má trong cánh tay hắn có một dấu ấn hình hoa mai, rất dễ làm người khác liên tưởng đến một cái bớt.

“Giờ xin mời Tống lão minh chủ cũng cho mọi người xem cánh tay của mình.” Vô Cực tôn giả lộ ra biểu tình chờ xem kịch vui.

Từ lúc nhìn thấy hoa văn trên tay Hồng Diệp, sắc mặt Tống Liêm đã thay đổi. Khi dấu ấn tương tự cũng xuất hiện trên tay hắn thì tất cả mọi người đều ồ lên, Hồng Diệp thực sự là con Tống Liêm sao?

“Nếu ta đoán không sai, ở vị trí tương tự, Bàn Li cũng có một đồ án hình hoa mai như vậy, đúng không?” Vô Cực tôn giả hỏi ta.

“Đúng vậy.” Ta gật đầu. Ta từng nhìn thấy, khi đó còn vô tâm vô tư hâm mộ nàng có cái bớt đẹp như vậy, giờ ta mới biết nó là mình chứng cho những đau khổ của nàng. Mỗi ngày khi nhìn nó, nàng có tâm trạng gì?

“Nó chính là chứng cứ. Năm đó ta tự mình nghiên cứu ra một loại độc dược cho riêng Tống Liêm, đó là “Hoa mai ấn”. Người trúng loại độc này trên má trong khuỷu tay sẽ xuất hiện đồ án hình hoa mai, thời gian trúng độc càng dài, hoa mai sẽ càng lớn, đến khi hoa mai lan tới bàn tay thì người trúng độc sẽ chết. Dù độc đã được giải, dấu ấn hoa mai cũng không biến mất. Quá trình pha chế nó rất phức tạp, ta chỉ sử dụng một lần. Mà Tống Liêm, Bàn Ly, Hồng Diệp là ba người duy nhất trúng nó, độc truyền từ Tống Liêm sang Bàn Ly khi thay máu, Bàn Ly lại truyền cho đứa con trong bụng mình.”

Hồng Diệp chậm rãi đứng lên, quay sang nhìn Tống Liêm rồi hỏi: “Ngươi thật sự là thân sinh phụ thân của ta?”

Tống Liêm nhìn ta, rồi lại nhìn Hồng Diệp, “Ta không biết, nếu đúng là ngươi, thì Nhược nhi là làm sao?”

Ta đáp: “Ta đã nói từ đầu, ta không phải nhi tử của ngươi, nhưng ngươi không chịu tin.” Nhìn kỹ, Hồng Diệp cùng Tống Liêm có năm phần tương tự.

Tống Liêm run run bước về phía Hồng Diệp: “Hài tử, ta có lỗi với ngươi, đã khiến ngươi chịu khổ rồi.”

Hồng Diệp im lặng, ta có thể nhìn thấy hắn đối với vị phụ thân từ trên trời rơi xuống này cũng không chối bỏ. Dù sao hắn chỉ là một đứa nhỏ mười chín tuổi. Thiên hạ là gì? Võ lâm thì sao? Đâu thể so với tình thân máu mủ ruột thịt.

Tống Liêm lại tiến thêm một bước nói: “Hài tử, theo ta về nhà đi, ta sẽ hảo hảo bù đắp cho ngươi.” Tống phu nhân cũng đúng một bên ủng hộ, lúc này, chuyện tình năm xưa đã theo làn gió mà bay đi, tan thành mây khói.

Ta tiến lên từng bước: “Truy Phong, ta vẫn thích gọi ngươi như vậy, hãy trở về đi, trong lòng ta ngươi vẫn mãi là Truy Phong hồn nhiên rạng rỡ.”

Hắn vẫn im lặng, dùng ánh mắt dò hỏi Vô Cực tôn giả.

Vô Cực tôn giả mở miệng: “Ngươi muốn đi liền đi, đây là chuyện gia đình ngươi, không liên quan gì tới ta.” Đây có thể coi như ngầm đồng ý.

“Sư tôn, cám ơn ngài. Cho dù thế nào, cám ơn ngài đã nuôi ta lớn lên, dạy ta võ công và tất cả mọi điều khác.”

“Đứa nhỏ, ta rất có lỗi với người, từ nay về sau hãy sống hòa thuận với thân sinh phụ thân của ngươi.” Hắn vỗ vỗ đầu Hồng Diệp, sau đó quay lại nói với mọi người: “Các ngươi đừng trách hắn, kỳ thật tất cả là chủ ý của ta, Thiên Diệp giáo chủ thực sự cũng là ta. Ta chỉ là nhàm chán nên kiếm chuyện giải sầu thôi, nếu không, một đứa nhỏ như hắn sao có thể làm được nhiều chuyện như vậy. Ta sẽ lập tức đưa giải dược cho mọi người, ha ha.” Nói xong liền lấy ra một bọc nhỏ đưa cho Tống Khiêm.

Biến cố xảy ra liên tiếp, thật làm người ta không kịp trở tay. Chính là, coi như đây là một kết cục có hậu, không quan tâm mục đích thực sự của tôn giả khi đến đây là gì, chỉ cần biết nó có một cái kết hoàn mỹ là được rồi.

“Mọi chuyện đã được giải quyết, ta đây cáo lui. Chúc mừng các ngươi đã chọn ra tân võ lâm minh chủ. Tống Khiêm, tiểu tử này không tồi.”

“Xin tiền bối đợi thêm một chút.” Tống Khiêm ngăn lại Vô Cực tôn giả đang chuẩn bị rời đi.

“Sao? Còn chuyện gì nữa? Nếu mời ta ở lại làm khách thì không cần, ta còn có việc.” Vô Cực tôn giả trêu đùa.

“Không cần biết là ai sắp đặt, ai là giáo chủ Thiên Diệp giáo, Thiên Diệp giáo hành sự quỷ dị, đi ngược lại với võ lâm chính đạo. Cho nên, mong Vô Cực tôn giả cùng Thiên Diệp giáo trước toàn thể võ lâm chính phái cam kết, vĩnh viễn không đối địch với võ lâm chính đạo, còn chúng ta cũng sẽ không can thiệp vào việc nội bộ của ma giáo các ngươi.” Quả nhiên là võ lâm minh chủ, suy nghĩ vô cùng chu toàn.

“Hảo, không thành vấn đề, ta đáp ứng ngươi. Giờ đồ tôn của ta với các ngươi đã thành người một nhà, các ngươi còn lo lắng gì nữa?” Dứt lời, Vô Cực tôn giả phi thân lên không trung, thân ảnh dần dần biến mất. Trong không trung vang vọng một câu: “Hảo đồ tôn của ta, phải thường xuyên trở về thăm sư tổ này đấy.”

Hồng Diệp nhìn theo hướng thân ảnh biến mất, thật lâu không nói gì.

Sau khi Vô Cực tôn giả đi, Tống Khiêm phái các đệ tử sơn trang phân phát giải dược cho mọi người, còn giải thích thêm: “Là do sơn trang chúng ta chuẩn bị không chu toàn mới để xảy ra biến cố như vậy. Cũng mong mọi người tha thứ cho tiểu đệ nhất thời hồ đồ, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Sau khi mời mọi người ở lại sơn trang thêm vài ngày, sơn trang liền tổ chức ăn mừng Hồng Diệp trở về.

Hồng Diệp mới thực sự là con đẻ của Tống Liêm, người ngoài như ta đáng ra nên thức thời rời đi mới phải.

Nhưng, vì có thể kéo được Tống Khiêm đến bên mình, trước khi bọn họ đuổi ta đi, ta chỉ có thể mặt dày mà lưu lại Tống gia. May mắn ta có một cái cớ, đó là lưu lại điều trị cho Tống Liêm. Cũng thật may mắn, ta là con nuôi danh chính ngôn thuận của hắn.

Tống Khiêm a Tống Khiêm, Tống Khiêm của ta, ta nên làm sao với ngươi bây giờ?

Bình luận

Truyện đang đọc