TIỆN ÁI

Những ngày ở sơn trang, ta rảnh rỗi không khác gì một con sâu gạo(o.O), cuộc sống vô cùng thanh nhàn thoải mái. Mà cũng không hẳn là rảnh rỗi, thỉnh thoảng, ta cũng xem bệnh giúp mọi người trong sơn trang…, chính là, người luyện võ, thân thể cường tráng không mấy khi sinh bệnh.

Rất nhanh, người được phái đi điều tra thân thế của ta đã trở lại, Tống Bình cũng vậy, ta thấy trong mắt hắn sự đề phòng mãnh liệt.

Điều tra hồi lâu, bọn họ cũng không thu được kết quả động trời gì. Chỉ là thỉnh thoảng người ta trông thấy một nữ tử mĩ lệ dắt theo một thiếu niên thanh tú xuống núi chữa bệnh cho thôn dân. Chính là bốn tháng trước, bọn họ chỉ gặp mình thiếu niên nọ mà không thấy bóng dáng nữ tử kia đâu. Cuối cùng, ngay cả thiếu niên cũng biến mất, nghe nói đi Giang Nam. Thiếu niên kia chính là ta, còn vị nữ tử mĩ lệ đó, theo nguyên văn họ nói lại: “Tính ra cũng chỉ có thể là Bàn Li.”

Bọn họ đem những mô tả của thôn dân về chúng ta họa thành chân dung, có bảy phần tương tự, với Bàn Li trong ấn tượng của Tống Liêm có năm phần tương tự. Vậy là đủ chứng minh rồi, thời này không có máy ảnh, vẽ tranh cũng không thể chính xác 100% được.

Cuối cùng, ta đưa ra miếng ngọc bội mà Bàn Li giao cho ta, Tống Liêm tin tưởng đó chính là Bàn Li, liền áy náy khôn xiết.

Trong quá trình đều tra, thôn dân đều nhất trí cho rằng ta chính là thân sinh nhi tử của Bàn Li, vì chúng ta luôn đi cũng nhau, hơn nữa, ta còn gọi nàng là mẫu thân. Còn những thứ khác họ cũng không biết gì hơn, chúng ta sống rất ẩn dật.

Cho nên điều tra lâu như vậy cũng coi như vô dụng.

Tống Liêm thâm tình nói, “Nhược nhi, ngươi đừng phủ nhận nữa, ta biết ngươi chính là nhi tử của ta, bằng không ngươi cũng không ngàn dặm xa xôi đến đây trị liệu cho ta. Nếu không, Bàn Li cũng không cho ngươi đưa di vật của nàng. Máu mủ tình thâm, ta biết ngươi không để ý ta, chính là, Bàn Li hận ta nên ngươi cũng hận ta.” Lần đầu tiên bị gọi là Nhược nhi, thật không quen được.

Ta khẩn thiết nói: “Tống trang chủ, ta thực sự là dưỡng tử của Bàn Li, còn nhi tử của ngươi đã không còn trên nhân thế.”

Tống Liêm lại hỏi: “Ngươi nói nhi tử của ta đã chết, vậy di hài của hắn đâu?” Điều này ta thực sự không biết, Bàn Li gần như chưa từng kể với ta về nhi tử của nàng.

Ta nhìn Tống Bình, Tống Liêm cũng nhìn hắn, trước sự chú mục của mọi người, Tống Bình cung kính nói: “Báo cáo trang chủ, chúng ta không phát hiện bất cứ mộ địa hay bài vị nào.”

Sau đó mọi người liền đồng loạt nhìn ta, giờ ta mới thấy chuyện này có khúc mắc. Đúng vậy, vì sao Bàn Li không lập bài vị cho nhi tử của mình? Chuyện này đúng là rất kì quái. Chẳng lẽ, thân thể này của ta đúng là nhi tử của Bàn Li? Thật khó tiếp thu.

Dưới ánh mắt nồng nhiệt của Tống Liêm, Tống phu nhân lại vô cũng lạnh nhạt, ta không thể phản bác được gì. Lúc này, Tống Khiêm mới lên tiếng: “Kỳ thật muốn nghiệm chứng Bàn Nhược cùng phụ thân có quan hệ huyết thống không cũng không phải không có cách, chính là không biết phụ thân cùng Bàn Nhược có nguyện ý hay không.”

Ta vội hỏi: “Cách gì?”

“Tích-huyết-nghiệm-thân.” Hắn nhấn mạnh từng chữ.

Ta biết bản chất của trò này, còn không phải cứ cùng nhóm máu thì sẽ hòa quyện vào nhau sao? Thế nhưng nếu ta không đáp ứng, Tống Liêm sẽ không để yên, hy vọng vận khí của ta đừng tốt như vậy, lại cùng nhóm máu với Tống Liêm.

Tống Liêm đã sớm sốt ruột, ta đành chậm rãi gật đầu.

Ngay lập tức, nước sạch, bát sứ được bày ra.

Tống Liêm làm trước, dùng chủy thủ khía vào đầu ngón tay, cho máu chảy vào bát. Quả là khí phách anh hùng, mặt không hề biến. So ra ta có chút nhát gan. Ta sợ đau, ai lại đang không đi cắt tay mình chứ, tay đứt ruột xót, cái này không phải nói chơi nha.

Tống Khiêm thấy ta do dự mãi không hạ thủ được liền hỏi: “Cần ta giúp không.”

Ta vội xua tay, thôi cứ để ta tự làm. Sao khi dồn hết quyết tâm, ta liền cho mình một đao.

Sau đó ta trơ mắt nhìn máu của mình cùng máu của Tống Liêm hòa vào nhau, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.

Trong chốc lát, mọi người đang quan sát lộ ra biểu tình khác nhau. Ta là bất đắc dĩ, sao lại trùng hợp như vậy chứ? Tống Liêm thì vui mừng khôn xiết. Tống phu nhân là thất vọng. Còn Tống Khiêm, ban đầu là kinh ngạc, sau đó thì mỉm cười nhìn ta. Những người khác thì tròn mắt nhìn nhau, chuẩn bị tiếp nhận sự thật này.

Tống Liêm mở lời trước, “Nhược nhi, giờ ngươi không còn gì để phủ nhận nữa. Ngày mai ta sẽ phát thiệp mời các anh hùng đến tham dự đại hội ta cùng hài nhi của ta nhận nhau.”

Mặt ta đầy hắc tuyến, hắn lại còn muốn tuyên cáo thiên hạ. Sắc mặt Tống phu nhân khó coi đến cực điểm, nàng thực không tán thành.

Ta nói: “Ta không quan tâm ngươi muốn làm gì, dù sao ta cũng không nhận ngươi là cha. Còn nữa, thỉnh ngươi mau chóng an bài cho Bàn Li, ta không muốn nàng phải chờ lâu.”

Tống Liêm ôn nhu đáp lại, “Ta nói rồi, ngươi nếu không muốn nhận tổ quy tông, vi phụ sẽ không đáp ứng yêu cầu của ngươi.” Được lắm, đến xưng hô cũng đổi thành “vi phụ”.

Ta… ta thực sự không biết nên làm gì đây. Chẳng lẽ nhận hắn là cha sao? Thôi được, sau khi sống lại, mẹ có, cha cũng sắp có, thật là viên mãn.

Lúc này, Tống Khiêm nói: “Cha, Bàn Nhược, hay là như thế này, tạm thời Bàn Nhược  sẽ nhận cha là nghĩa phụ, sau này khi Bàn Nhược cảm nhận được sự quan tâm, chăm sóc của cha, đến lúc đó, chúng ta quyết định lại xem có nhận tổ quy tông không.

Một giải pháp điều hòa, cũng hợp lí. Ta tỏ ý đồng tình. Tống Liêm đành bất đắc dĩ đáp ứng, dù sao đây cũng là một bước tiến lớn trong quan hệ với ta, hắn ngay lập tức liền lấy lại tinh thần. Hắn liếc mắt tán thưởng nhi tử của mình, Tống Khiêm lại đang chăm chú nhìn mẫu thân của hắn.

Tống Khiêm đến bên Tống phu nhân, giống như đang nói, nương, ta sẽ luôn bên người. Tống phu nhân nhìn Tống Liêm, nhìn ta, rồi lại nhìn Tống Khiêm, cuối cùng đành thở dài.

Ta vốn nghĩ rằng Tống Liêm sẽ nhanh chóng an bài chuyện của Bàn Li, thật không ngờ, hắn lại nói: “Đợi đến khi ngươi chính thức nhận tổ quy tông mới làm chuyện này cũng chưa muộn.”

Đối với sự căm tức của ta, Tống Liêm giải thích, “Ta sẽ thỉnh các anh hùng khắp thiên hạ đến chứng kiến ta nhận ngươi làm nghĩa tử.” Hắn hệt như trẻ ra mười tuổi, hăng hái nói.

Thôi bỏ đi, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng tuổi già của trung niên anh hùng này vậy.

Tống Liêm coi như cũng có lương tâm, lập tức liền phân phó người lập một mộ phần rất tốt cho Bàn Li, đợi sau đại hội quần hùng liền hạ táng.

Bàn Li, ngươi trên trời linh thiêng, cũng có thể yên nghỉ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc