TIÊN ĐẠO ĐỆ NHẤT TIỂU BẠCH KIỂM

Đại tiểu thư ra tay rộng rãi, khế đất khế nhà đầy đủ, toàn bộ thôn dân đều được an trí xong xuôi ở Ninh An Phủ, nhanh chóng sinh hoạt bình thường trở lại.

"Đại tiểu thư tuy rằng có chút hung dữ, nhưng thật sự là người tốt," Lý Áp Mao tán thưởng, "Tương lai nếu có cơ hội, chúng ta dù có tan xương nát thịt, cũng nhất định phải báo đáp ân tình Đại tiểu thư."

Lý Kê Mao phụ họa: "Ai nói không phải đâu."

Lâm Sơ khoanh tay đứng trước cửa, không biết vì sao hai vị huynh đệ kia phải tới tận phòng mình chỉ đề nói cái này.

Lý Kê Mao quay đầu nhìn hắn: "Lâm huynh, ngươi cũng là người tu tiên sao?"

Lâm Sơ: "Không phải."

"Vậy...... Vậy trận kia?"

"Tùy tiện vẽ thôi."

Lý Áp Mao: "Có quỷ tin ngươi."

Lý Kê Mao nói: "Ta cùng Áp Mao đang tính báo danh Thượng Lăng thí, không biết Lâm huynh có gì chỉ giáo không?"

Lâm Sơ: "Ta cũng định báo danh."

Lý Kê Mao: "Ba người chúng ta đây vừa vặn có thể làm bạn, vạn nhất mèo mù vớ được chuột chết, ta cùng Áp Mao có chút thiên phú, từ nay liền thành người tu tiên rồi!"

Lý Áp Mao mặt mày ủ ê: "Nghe nói tuy rằng mọi người đều có thể tham gia Thượng Lăng thí, nhưng khảo thí rất khó, cái gì mà tiên gia đạo lý, ta cùng Kê Mao chỉ biết đại khái mấy chữ, sao mà hiểu được, đành xem thời vận thôi."

"Đạo lý sao......" Lâm Sơ nhìn hoa văn trên bàn, nói: "Ta biết."

Hai huynh đệ mừng rỡ: "Lâm huynh đệ, mau dạy chúng ta đi?"

"Nhưng các ngươi phải giúp ta hỏi thăm chút tin tức."

"Tin tức gì vậy?"

Lâm Sơ nghĩ nghĩ, thong thả nói: "Về Thượng Lăng thí...... Cái gì cũng được."

Hai huynh đệ tức khắc rời đi ngay.

Lâm Sơ ở lại phòng, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, trong đầu chỉ còn bốn chữ.

Ta muốn đi học.

Lúc trước Lăng Bảo Thanh nói một phen cái gì mà "Giáo dục không phân nòi giống" , còn có Thượng Lăng Học Cung cùng "Thượng Lăng thí", hắn ghi tạc trong lòng, nhưng thật không ngờ tới, thế giới này xác thật như lời Lăng Bảo Thanh nói, miễn là ngươi có thiên phú, tuyệt sẽ không bị bỏ lại.

Bởi vì, chỉ hai tháng nữa thôi thông cáo "Thượng Lăng thí" sẽ được dán đầy tường thành, thậm chí còn có người truyền tay nhau.

Nếu muốn dấn thân vào con đường tu tiên, trước hết hắn phải cải tạo thể chất chính mình đã.

Mà cải tạo thể chất này, tuy rằng không biết phương pháp cụ thể ra sao, nhưng xác thực chỉ có hai con đường có thể đi.

Một là có được thiên tài địa bảo quý hiếm, hai là có được công pháp tuyệt thế hiệu dụng thần kỳ.

Mà hai thứ này, không thể có trong thế giới phàm trần.

Ngay cả cái ống tròn Lăng Phượng Tiêu kia, chất liệu đặc thù, đao thương bất nhập, nếu muốn mở được nó, cũng chỉ có thể dựa vào tu tiên.

Mà hắn nếu muốn rời khỏi thế giới phàm nhân này, trước mắt chỉ có lựa chọn duy nhất là vượt qua Thượng Lăng thí, tiến vào Thượng Lăng Học Cung.

Thiên phú? Không có.

Hy vọng có thể có cách khác.

Khoảng nửa ngày sau, Lý Kê Mao cùng Lý Áp Mao trở lại.

Bọn họ xuyên qua một con hẻm, đưa Lâm Sơ tới một tiệm sách trong thành.

"Lâm huynh, mau xem."

Chỉ thấy giá sách chằng chịt xếp dày đặc thư tịch.

Đập vào mắt là một quyển 《 Từ nhập môn đến Trúc Cơ 》.

Rồi sau đó là 《 Thượng Lăng thí Trạng Nguyên dạy ngươi chuẩn bị khảo thí như thế nào 》.

Lại sau đó nữa 《 Giai thoại Học Cung: Nho Đạo Viện cùng Tiên Đạo Viện ân oán tình thù 》

"Ông chủ nói rằng ngươi chỉ cần đọc sách nhà hắn, nhất định có thể thi đậu Học Cung."

Lâm Sơ: "......"

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn tựa như về lại thế giới trước kia, chuẩn bị kỳ thi đại học sắp tới, chọn lựa tài liệu tham khảo trong hiệu sách nhỏ cạnh trường học.

Hắn nhìn kỹ lại lần nữa, cuối cùng rút một quyển 《 Bách Hiểu Sinh giải thích về Thượng Lăng Học Cung 》.

Văn tự dọc đọc cũng không quá khó, hắn trước kia từng học qua bí tịch như vậy.

—— Thượng Lăng Học Cung tọa lạc ở Thục Châu, là Nam Hạ đệ nhất Học Cung, mỗi năm vào tháng sáu sẽ tổ chức "Thượng Lăng thí" trên toàn bộ Nam Hạ, ước có khoảng một ngàn người có thể vượt qua Thượng Lăng thí, tiến vào Học Cung.

Mà Thượng Lăng Học Cung cũng không hẳn chỉ là một nơi thuần túy tu tiên, hoặc là nói, tu tiên chỉ là một bộ phận của Học Cung.

Toàn bộ Học Cung chia thành ba bộ phận: tiên, nho, thuật, được xưng là Tiên Đạo Viện, Nho Đạo Viện cùng Thuật Viện.

Bách Hiểu Sinh viết tới đây thì nhắc đến một đoạn giai thoại: nguyên lai Học Cung chia làm rất nhiều bộ phận —— đạo, võ, nho, đan, khí, nhạc...... Nhiều đếm không xuể.

Sau này người học Đạo tích góp một thân linh lực không có chỗ phát tiết, chạy tới học tập võ công. Người học võ sau khi thành thạo quyền cước công phu lại phát hiện sức người chung quy hữu hạn, chạy tới nghiên cứu đạo pháp phụ trợ võ công. Cuối cùng học viên hai viện hỗn loạn, cơ hồ phân biệt không nổi, dứt khoát hợp thành Tiên Đạo Viện. Mà những viện còn lại Đan, Khí, Nhạc, bói toán, chiêu tinh, mỗi năm nhân số thật sự quá ít —— phàm nếu có một chút thiên phú đều đi Tiên Đạo Viện cầu võ công, cầu trường sinh, nếu có một chút khát vọng đều đi Nho Đạo Viện học tập như thế nào cứu thế an dân, cuối cùng chỉ còn lại mấy viện tử điêu tàn. Mỗi viện nhiều nhất được hai ba người, đành bất đắc dĩ xác nhập, lúc này mới miễn cưỡng duy trì được thể diện —— tuy rằng vẫn như cũ thập phầp tiêu điều.

Lâm Sơ bỗng nhiên cảm thấy bản thân còn có thể cứu vớt một chút.

Nếu trừ bỏ Tiên Đạo Viện còn có các viện khác, như vậy hắn liền có thể chọn cái gì mà luyện đan, trận pháp, hai tháng còn lại điên cuồng học thuộc đan phương (phương pháp luyện đan) hoặc trận đồ, không chừng thật sự có thể thông qua Thượng Lăng thí, tiến vào Học Cung.

Bách Hiểu Sinh ở trong sách nói, sau khi nhập học, Học Cung cách nửa năm sẽ khảo hạch một lần, hai lần khảo hạch liên tiếp không thông qua sẽ bị khai trừ. Đến lúc đó, hắn lại điên cuồng học thuộc, tìm về cảm giác thi cuối kỳ, có lẽ sẽ không đến mức bị khai trừ đi.

Nhưng mà, cái ý tưởng này đã hoàn toàn sụp đổ ngay khi hắn lật sang trang sau, xem xét cụ thể các vòng của kỳ thi Thượng Lăng thí.

Tác giả có điều muốn nói:

Đây có thể là một tiểu luận trong khuôn viên trường.

Bình luận

Truyện đang đọc