TIÊN ĐẠO ĐỆ NHẤT TIỂU BẠCH KIỂM



Nam Hạ có nơi hiểm yếu.
Tam đại hùng quan* như lạch trời, lấy cự Bắc quan làm đầu, nối liền với nhau thành một tuyến, ngăn cách hai miền nam bắc.

(hùng quan: cửa ải trọng yếu)
Sau Cự Bắc quan, chính là Cự Bắc thành.
Trước đây trong thành chỉ có người nhà của những tướng sĩ canh giữ biên quan, dần dà phát triển theo thời gian, mới trở thành một tòa thành quy mô không nhỏ nơi biên thùy.
—— trong thành có binh sĩ, cũng có người tu tiên.

Tam đại hùng quan, mỗi quan đều có gần trăm người tu tiên cảnh giới Nguyên Anh tọa trấn, tường thành có người canh giữ ngày đêm, đề phòng xảy ra chuyện bất trắc.
Lăng Phượng Tiêu nắm trong tay Phượng Hoàng Lệnh, có thể thông hành tất cả các quan ải, nhưng bọn hắn không thể để lộ thông tin về chuyến đi này được, phải làm theo kế hoạch đã định sẵn.
Lâm Sơ cứ tưởng bọn họ sẽ vượt qua ngọn núi to lớn kia, trực tiếp tiến vào địa giới Bắc Hạ, nhưng không ngờ Đại tiểu thư còn muốn vào quan ải —— chắc là có mục đích khác.
Lâm Sơ hỏi: “Đến đó kiểu gì bây giờ?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Chờ thôi.”
Bọn họ liền đứng đợi.
Hoàng hôn buông xuống, khung cảnh phương xa bị sương mù che khuất, Lăng Phượng Tiêu giải thích chi tiết về kế hoạch đêm nay cho Lâm Sơ.
“Hiện giờ cục diện triều chính bất ổn, hai đảng chủ hòa chủ chiến liên tục cắn xé lẫn nhau, Tư Mã hữu thừa tướng và Triệu thượng thư đều bị hạ ngục rồi, nam đinh sung quân, nữ quyến lưu đày biên cảnh.” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói, “Theo kế hoạch, đêm nay sẽ vào Cự Bắc quan.”
Lâm Sơ: “Chúng ta trà trộn vào ư?”
Lăng Phượng Tiêu: “Đúng vậy.”
Sau đó, lại nói: “Thật ra vẫn còn cách khác để vào thành, nhưng như vậy sẽ không thuận tiện ra khỏi thành nữa.”
Lâm Sơ: “?”

Lăng Phượng Tiêu tìm một chỗ chắn gió, trải tấm thảm da lông lên mặt đất, kéo Lâm Sơ ngồi xuống, ôm lấy hắn, nghiêng người chắn gió lạnh cho hắn, tiếp tục giải thích.
Lâm Sơ yên lặng lắng nghe.
—— kế hoạch là như thế này, trước tiên hai người họ sẽ trà trộn vào hai gia đình có nữ quyến bị lưu đày, bị sung vào “Hồng trướng”.
Hồng trướng là nơi thế nào?
Chính là quân kỹ*.

(gái điếm cho quân đội)
Vương triều từ xưa đến nay, đều có nữ tử đi theo quân đội, phần lớn là gia quyến, thị nữ của các tội thần, cùng với những tù binh khác, gọi chung là “Tẩy Y Viện”.
Hồng trướng ở trong quân đội, lại nằm trong Cự Bắc Quan, gần biên giới Nam Bắc đến không thể gần hơn được nữa.
“Mười năm trước, Tư Mã hữu thừa tướng có ân với Phượng Hoàng gia.

Các đảng trong triều cắn xé lẫn nhau, Phượng Hoàng Sơn Trang không thể nhúng tay, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Hữu thừa tướng bị giam vào ngục.

Hiện giờ thê nữ ông bị lưu đày biên quan, phải vào Tẩy Y Viện chịu nhục, ta rốt cuộc không thể khoanh tay đứng nhìn được, lần này chúng ta trà trộn vào hồng trướng, cũng là để cứu các nàng ra luôn.”
Lâm Sơ gật đầu: “Ừm.”
“Cứu được người ra rồi, chúng ta sẽ ngụy trang thành quân kỹ bỏ trốn, chạy ra ngoài thành.”
Lâm Sơ: “Sau đó thì sao?”
Lăng Phượng Tiêu nhìn về phương xa, chậm rãi nói: “Ngoài thành ba mươi dặm, có một “Chợ Đen”.

Bắc Hạ Nam Hạ những năm gần đây quan hệ căng thẳng, không thể trao đổi hàng hóa với nhau, nhưng chợ đen vẫn cứ mọc lên lén lút buôn bán.”

Da lông, kim loại của Bắc Hạ, cùng với lá trà, thư pháp của Nam Hạ, đều lưu hành trên thị trường chợ đen này.
Vì là chợ đen, nên thương nhân tự nhiên cũng không phải thương nhân bình thường.
Những tên này có thể dùng thủ đoạn phi thường nào đó, mang được hàng hóa từ Nam Hạ về Bắc Hạ mà không bị bắt giữ.
Nếu có thể mang hàng hóa về, tức là cũng có thể mang người về.
Đương nhiên, buôn người, là một việc cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng mà, người chết vì tiền, chim chết vì mồi, lời này cũng không phải nói suông.
Lăng Phượng Tiêu nâng cằm Lâm Sơ lên, nhìn trái nhìn phải, cười nói: “Ngươi nói xem, hai chúng ta có thể bán được bao nhiêu tiền nhỉ?”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Chắc là không rẻ đâu.”
Lăng Phượng Tiêu đáp: “Nếu hai chúng ta được bán cùng nhau, chắc chắn có thể bán ra với giá trên trời, thương nhân chợ đen không thể không bị cám dỗ được, cứ như vậy, chúng ta sẽ bị bán sang Bắc Hạ, bước vào một gia đình quyền quý ở đó.”
Lâm Sơ: “……”
Kế hoạch này được lắm.
Bọn họ giả vờ thành quân kỹ bỏ trốn khỏi hồng trướng, trên dưới hốt hoảng, đánh bậy đánh bạ chạy vào chợ đen —— một nơi ngư long hỗn tạp như vậy, tỷ lệ tội phạm cũng vô cùng cao, vậy nên cướp người cũng chẳng phải vấn đề nghiêm trọng gì.
Sau đó, hắn và Lăng Phượng Tiêu sẽ rơi vào tay thương nhân chợ đen, rất nhanh thôi sẽ được bán sang Bắc Hạ.
Cuối cùng, bọn họ sẽ có giấy tờ chứng minh thân phận ở Bắc Hạ —— tuy rằng thân phận này cũng không được vinh quang cho lắm.
Hơn nữa, bởi vì trên thực tế hắn là nam tử, Lâm Sơ cứ cảm thấy sai sai kiểu gì.
Có điều nghĩ lại một chút, dựa mặt mà mua, quả thực chính là con đường nhanh nhất để tiến vào giới thượng lưu Bắc Hạ.
Sau đó, hai người sẽ có cơ hội đến dự “Thiên Chiếu Hội”.
—— rồi như thế nào lấy được mẫu vật huyết độc, lại là một câu chuyện khác.
Màn đêm buông xuống, trong thành sáng lên ánh đèn mờ ảo.

Lăng Phượng Tiêu lại ôm chặt Lâm Sơ thêm một chút: “Có lạnh không?”
Lâm Sơ: “Không lạnh đâu.”
Mặc dù y phục không dày dặn lắm, nhưng Đại tiểu thư vẫn luôn cố ý tỏa ra một ít linh lực từ ly hỏa, tránh cho hắn bị gió lạnh đông cứng.
Nếu bây giờ hắn không mặc nữ trang, rõ ràng là con trai mà lại được một cô gái ôm ấp như vậy, cứ thấy kỳ quái kiểu gì, nhưng lúc này hắn đang hóa thân thành một cô nương yếu đuối, vậy mà cứ thế chấp nhận rồi.
Hắn dựa vào Đại tiểu thư, ngoài việc ngắm nhìn những hoa văn thêu thùa trên y phục Đại tiểu thư ra cũng không biết làm gì khác.
Ngắm mãi ngắm mãi, chợt nhận ra có gì đó sai sai.
Nữ trang của hắn có vấn đề.
Không phải vấn đề trang điểm, mà là ngực.
Theo hiểu biết hạn hẹp của hắn, con gái ít ra cũng phải có ngực.
Hắn cúi đầu nhìn chính mình, màn hình phẳng.
Lâm Sơ: “……”
Hắn muốn nói cho Đại tiểu thư vấn đề này, nhưng thoạt nhìn Đại tiểu thư ——
Hình như cũng không có gì phồng lên?
Được rồi.
Vấn đề bộ ngực chắc không quan trọng đâu.
Hắn tiếp tục an tường mà được Đại tiểu thư ôm ấp, đợi đoàn xe áp giải nữ quyến đi tới.
Màn đêm buông xuống khắp thiên địa, vầng trăng lên cao, bầu trời một màu tro đen, xa xa vắt ngang một dải ngân hà tựa như vô tận.
Đại tiểu thư nói: “Học Cung toàn trúc là trúc thôi, không có bầu trời đêm đẹp đẽ như vậy.”
Lâm Sơ: “Ừ.”
“Ừ” xong, lại cảm thấy câu trả lời qua loa quá, nhỡ đâu sắp bị ăn đập, đành phải bổ sung một câu: “Thác nước Thùy Tinh không có trúc đâu, cũng đẹp mà.”
Đại tiểu thư vừa ngắm những vì tinh tú trên cao, vừa nói: “Đợi chúng ta trở về Học Cung, sẽ đi thác nước Thùy Tinh ngắm sao nhé.”
Lâm Sơ: “Được.”
Đại tiểu thư: “Tuy chúng ta đang tiêu dao tự tại mà ngắm sao, nhưng tình hình trong triều vẫn là bất khả khai giao (căng thẳng).”

Lâm Sơ hỏi: “Nói rõ hơn đi?”
Đại tiểu thư liền kể cho hắn một câu chuyện xưa.
Sự tình bắt đầu từ một đám tang cách đây 5 năm.
Tú Thủy tiên sinh đức cao vọng trọng qua đời, hai vị đại nho uyên bác Tô tiên sinh và Trình tiên sinh bởi vì nghi lễ truy điệu mà cãi nhau, người nọ chế nhạo người kia.
Tô tiên sinh chắc chắn có đạo lý của Tô tiên sinh, mà Trình tiên sinh cũng có đạo lý của Trình tiên sinh.
Nếu chỉ là thường nhân thì không sao, nhưng hai vị này tuyệt nhiên không phải thường nhân, họ đều nắm giữ chức vụ quan trọng trong triều đình, Trình tiên sinh lại càng là đào lý khắp thiên hạ*, môn đồ học sinh nhiều vô số kể, ân sư bị chế nhạo, há có thể không hận trong lòng? (đào lý thường được ví như học trò)
Huống chi, hai vị tiên sinh này bất đồng chính kiến, ở pháp luật cải cách, ở chủ chiến chủ hòa, vẫn luôn không vừa mắt nhau, học trò hai bên cũng là quan hệ không tốt.
Qua một đoạn thời gian, học trò của Trình tiên sinh liền tìm được một cái cớ, công kích Tô tiên sinh trên triều, buộc tội Tô tiên sinh ra đề sai trong lúc chủ trì Viện khảo thí học sĩ, còn châm chọc mỉa mai chính quyền, bất kính với bệ hạ.
Tô tiên sinh đương nhiên phải biện hộ cho mình, mà bạn thân của Tô tiên sinh lại là thượng sơ*, chỉ ra rằng đây rõ ràng là công báo thù tư, Trình tiên sinh với đệ tử của ông ta là cùng một giuộc, e rằng sẽ kết thành đảng phái, hy vọng bệ hạ nắm rõ.

(thượng sơ: một chức quan thân cận với vua)
Mặc dù thượng sơ nói có sách mách có chứng, nhưng dở ở chỗ, ông không chỉ là bạn thân, mà còn là đồng hương của Tô tiên sinh.
Ông ta công kích Trình tiên sinh bên kia kéo bè kết đảng, Trình tiên sinh đương nhiên cũng có thể công kích lại ông ta như thế.
Hận mới thù cũ dâng lên, hai phe đánh nhau không dứt, tình thế gần như không thể hòa hoãn.
Mà công kích của mấy nho sinh học thức này, đương nhiên không chỉ dừng lại ở mức độ thấp như công kích cá nhân, mà phải xuống tay vào vấn đề chính trị như chiến tranh và cải cách.
Ngươi kiên trì chủ chiến, sẽ luôn phàn nàn về chiến sự tệ hại các thứ, còn người kiên trì cải cách, sẽ luôn chỉ trích luật mới có nhiều lỗ hổng.
Triều đình Nam Hạ, từ đây chướng khí mù mịt.
Chuyện này vốn dĩ vô cùng nghiêm túc, nhưng chắc là Đại tiểu thư tâm tình vui vẻ, chỉ dùng giọng điệu kể chuyện xưa từ từ kể ra, nói đến mấy đoạn gay cấn, thậm chí còn chê bai hai phe một hồi.
Lâm Sơ không nhịn được cười.
—— sau đó bị Đại tiểu thư ôm vào lòng xoa nắn một lúc, có chút không thở nổi.
Đại tiểu thư đè hắn nằm xuống, sau đó chính mình cũng nằm xuống cạnh hắn, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời trăng sao lấp lánh, thật lâu vẫn không lên tiếng.
Hắn và Đại tiểu thư tựa vào nhau, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của người kia, xung quanh thật ấm áp, cảm thấy thế giới này thực an tĩnh, thực đẹp.


Bình luận

Truyện đang đọc