TIÊN NỮ VÔ DỤNG THÍCH Ở NHÀ

Nhiều người đang chăm chú quan sát, Kiều Miên hơi nghiêng đầu, có vẻ hơi bất đắc dĩ.

Cô đứng chỉnh tề, dõng dạc nói: “Bạn học, tôi không biết có phải cậu nhìn nhầm rồi không. Nhưng chiều cao trung bình của nữ là 155.8 cm và của nam là 166.9 cm, cho nên tôi không có thấp như cậu nói.”

“Nhưng mà bạn học này.” Gương mặt tươi cười dịu dàng rung động lòng người, câu nói của Kiều Miên làm người khác không thể phản bác, “Có lẽ cần bổ sung chất dinh dưỡng, không được từ bỏ.”

Mắt nhìn của Kiều Miên rất chuẩn, nam sinh trước mặt chắc chắn cao chưa tới một mét bảy. Cũng không biết là ai cho cậu ta cái quyền cười nhạo người khác như vậy.

Câu này của cô, nghe có hàm ý, nhưng là do khuôn mặt xinh đẹp toát ra tiên khí, cho dù là chê bai người khác thì nhìn thấy cô cũng giống như đang nói đùa —— so với lời nói đùa vừa nãy của nam sinh kia càng không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện.

Nam sinh liền đỏ mặt, cậu ta không phải là không nghe được ý châm chọc trong câu nói của Kiều Miên.

Câu châm chọc vừa rồi giống như một cái tát, được người ta chầm chậm rút về. Cậu ta há miệng thở dốc, tức giận định nói cái gì đó, lại bị người bên cạnh nhanh tay kéo lại.

“Được rồi.” Hạ Ninh Ninh nói, rất nhanh chỉnh lý cảm xúc, “Kiều Miên, những gì cậu ta nói thật không đúng, cậu đừng so đo với cậu ta.”

Cô vô cùng thân thiết đứng bên cạnh Kiều Miên, cao hơn cô một cái đầu, cười nói, “Đây là lần đầu tiên cậu đến đây sao? Sao lúc nãy tôi không nhìn thấy cậu?”

Không chỉ có cô ta không thấy, mà tất cả mọi người ở đây đều không chú ý tới.

Hạ Ninh Ninh hận trong lòng. Ảnh của Kiều Miên và cô ở trên diễn đàn quá là khác biệt.

Cái tấm ảnh nhìn không rõ mặt kia, không biết có phải đã được chỉnh sửa không, ai biết người thật trông như thế nào?

“Tôi và bạn cùng phòng cùng đến đây.” Kiều Miên không để tâm, nở nụ cười, “Bạn cùng phòng là thành viên hội học sinh… đúng không, Trần Tĩnh Nhã”

Trần Tĩnh Nhã đang đứng cùng một vài nữ sinh trong hội học sinh, cô ta đang ở chỗ khác xem náo nhiệt, liền nhìn về phía này.

Bị Kiều Miên gọi tên, cô ta không thể không đi tới.

“Mình đã nói với cậu ấy là ký túc xá tụ họp.” Trần Tĩnh Nhã miễn cưỡng cười nói, “Kiều Miên, lúc nãy không thấy cậu, sao cậu lại một mình đến đây?”

Trần Tĩnh Nhã cũng nghĩ là Kiều Miên sẽ không tới. Lâm Nguyệt có việc nên không tới, nghiêm túc mà nói thì không muốn xem đây là buổi tụ họp của phòng.

Cô ta có thế nào cũng không nghĩ tới… Kiều Miên sẽ không nói tiếng nào mà đến. Người bạn này của cô ta trạch đến mức nào, Trần Tĩnh Nhã hiểu rất rõ. Kiều Miên cũng không phải là người thích kiếm chuyện.

Hạ Ninh Ninh và Kiều Miên đều là hoa khôi của khoa, là những người đẹp với phong cách không giống nhau, Trần Tĩnh Nhã chỉ là không chịu đứng một bên,cũng đừng nói là tiến lên để đáp lời.

“Đúng vậy, phòng chúng tôi cùng nhau đến.” Hứa Thời Ý từ đâu đi tới, đứng bên cạnh Kiều Miên.

Cô mặc áo bành tô, mặt mày toát ra khí chất tiêu sái, giữ lấy cánh tay Kiều Miên, cười, “Trần Tĩnh Nhã rủ chúng tôi đến, chúng tôi cứ vậy mà đến thôi.”

Cô liếc Trần Tĩnh Nhã, vẻ mặt vẫn như cũ.

“A, thì ra là như vậy.” Hạ Ninh Ninh không nhịn được, lần đầu tiên cô ta nhìn thẳng vào mắt của Trần Tĩnh Nhã.

Cô ta nguyện ý đánh cược, nhưng điều kiện tiên quyết là “tấm ảnh” của Kiều Miên. Lúc trước Trần Tĩnh Nhã đã thề sẽ mời Kiều Miên đến đây, cũng không nói đây không phải là ảnh của cô.

Hạ Ninh Ninh lựa chọn quên đi thái độ tin tưởng lúc trước của bản thân, không nhìn Trần Tĩnh Nhã, ngược lại nhiệt tình cười nói với Kiều Miên, “Lúc trước không nhìn thấy cậu, bộ đồ này của cậu cũng không tệ, khuôn mặt xinh đẹp, màu son cũng rất hợp với cậu.”

Hạ Ninh Ninh không cam lòng mà buông lời khen, chỉ có thể dùng thứ này để mở ra một chủ đề khác. Cô ta muốn nêu ra những điểm khác, nhưng một mình Kiều Miên, theo đến đây đúng là không phải lựa chọn sai.

Kiều Miên nghe vậy liền ngẩn người, liền lui về sau hai bước, kéo kéo Hứa Thời Ý.

Hứa Thời Ý ở bên cạnh đang cười, bị Kiều Miên kéo một cái, mới thay cô trả lời, “Rất đẹp đúng không, là tôi tư vấn cho đấy. Bộ này của cô cũng không tệ, là mẫu xuân – thu của hãng A phải không?”

Thân là nữ sinh viên của thời đại mới, Kiều Miên mù tịt về khoản trang điểm này.

Cô chỉ đơn giản là nhận biết đó là đồ trang điểm, chỉ biết sơ qua một chút, đều là Hứa Thời Ý ở bên cạnh gây sức ép.

Hạ Ninh Ninh quét mắt nhìn Kiều Miên đang thất thần, cắn môi.

Cô ta nhìn Kiều Miên, cười nói, “Kiều Miên, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Tôi với Hứa Thời Ý đang nói chuyện về quần áo, mẫu xuân – thu của hãng A còn rất nhiều mẫu khác nhìn cũng không tệ, cậu mặc chắn chắn sẽ rất đẹp, cậu có thể thử xem.”

Kiều Miên bị cô ta ném vào tưởng tượng, liếc nhìn Hạ Ninh Ninh. Không biết từ lúc nào mà cô ta đã đứng bên cạnh mình.

Hạ Ninh Ninh cao hơn Kiều Miên, đoan trang tự nhiên, Kiều Miên đứng bên cạnh cô ta hoàn toàn không giống nhau. Không nói về điểm yếu, phong cách của hai người cũng không giống nhau.

Cô ta còn nhìn Kiều Miên, như là đám nữ sinh tùy ý nói chuyện về một vấn đề nào đó, tâm sự về quần áo, đồ trang điểm.

Hạ Ninh Ninh không nhìn ra là Kiều Miên không hề hứng thú và cũng không hiểu gì về đề tài này?

“Tôi không có hứng thú.” Kiều Miên cười lấy lệ, “Tôi không biết quá nhiều về phương diện này.”

“Cậu quá khiêm tốn rồi.” Hạ Ninh Ninh cười nói, “Chọn được bộ trang phục đẹp như vậy, biết cách ăn mặc như vậy hay là cậu dạy tôi đi? Chúng ta có thể cùng nhau đi dạo phố.”

Kiều Miên hít sâu một hơi, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hạ Ninh Ninh.

Xưa nay cô đều đối đãi với người khác như thế. Ai nói, con gái đều sẽ thích đi dạo phố, thích mua quần áo, thuộc lòng mọi đồ trang điểm? Mà không cho phép làm một trạch nữ?

Đây có phải là có bệnh không.

“Tôi thật sự không hiểu.”Kiều Miên mỉm cười, chuyển đề tài, “Căn phòng này rất chán, các cậu không biết nóng à? Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo? Phong cảnh bên bờ sông rất đẹp, đi ra ngoài úc này rất thích hợp.”

Kiều Miên giương mắt nhìn Hạ Ninh Ninh, đôi mắt đen nhánh ôn hòa tạo thành hình trăng non, giống như là cô chỉ thuận miệng đưa ra lời đề nghị.

Hứa Thời Ý không kịp phản ứng lại, nghe vậy liền nhìn cô một cái, ám chỉ tâm ý tương thông.

“Đúng vậy, chúng ta ra ngoài đi.” Cô cũng cười mà hùa theo, “Hay là đứng ở đây không nhàm chán? Tôi cảm thấy hô hấp cũng không thoải mái.”

Đám người vây quanh cái bàn đang nói chuyện kia, nghe thấy lời đề nghị này liền náo nhiệt hẳn.

Không nói thì không sao, vừa nói một cái liền cảm giác ở trong này rất chán. Hệ thống máy đã được mở, không khí không lưu thông. Có đủ thể loại chơi bài như vậy, rất nhanh có thể chơi được.

Hạ Ninh Ninh ngơ ngác, hiển nhiên không đoán được mọi chuyện sẽ bị đổi thành đề tài này, “Đi ra ngoài giờ này? Đã muộn như vậy…”

Cô ta rõ ràng là không muốn đi. Nhưng ở trong tình huống này, từ chối cũng không phải là một quyết định sáng suốt. Hạ Ninh Ninh đau đầu tìm lý do.

“Bây giờ ra ngoài, bên kia bờ sông rất náo nhiệt.” Kiều Miên thản nhiên nói, “Tôi thấy mọi người cũng muốn ra ngoài, chúng ta đông người như vậy, đi ra bờ sông cũng không sao đâu.”

Cô nhìn Hạ Ninh Ninh, giả vờ không quan tâm đến dáng vẻ không cam lòng đi của cô ta, cười hỏi, “Sao thế? Cậu cảm thấy bất tiện sao?”

Hạ Ninh Ninh hơi tức giận, bị đôi mắt biết cười của Kiều Miên nhìn chăm chú, giống như là bị nhìn thấy tâm tư của bản thân. Nghe giọng điệu không cứng không mềm của Kiều Miên, cô ta lắc đầu.

Hạ Ninh Ninh túm lấy chiếc váy mỏng dài tay của mình, khẽ mím môi, miễn cưỡng cười nói, “Không sao, tôi chỉ là đang lo lắng về độ an toàn, không có gì bất tiện cả.”

Gần đại học S có một cái trung tâm thương mại, buổi tối rất đông người, bên bờ sông thì có đèn đường chiếu sáng.

Đám người kia không ai phản đối, từ từ vén tấm rèm đi ra ngoài, ra đến ngoài cửa liền cảm nhận được khí lạnh, chẳng mấy chốc liền kêu la ầm ĩ.

Kiều Miên còn đi cùng Hạ Ninh Ninh, đi ra khỏi đám người đang vây quanh.

Hành động vừa rồi của cô chỉ là làm cho có, cười với Hạ Ninh Ninh. Từ cuộc sống thường ngày của hội học sinh đến các kỳ thi, muốn lôi kéo cái gì chứ.

Hạ Ninh Ninh thật ra có thể tiếp lời vài câu, lộ ra thái độ qua loa, giống như có chút không yên tâm.

Bầu không khí nóng dần lên, những người đến tìm Hạ Ninh Ninh nói chuyện cũng dần dần đứng dậy. Kiều Miên nhếch khóe môi, khẽ mỉm cười, không nói gì nữa, lại đứng nghe những người khác nói chuyện.

Nhân lúc Hạ Ninh Ninh bị mấy đàn em giữ lại để hỏi về chuyện của hội học sinh, Kiều Miên nhanh chóng đi ra phía sau, mặc áo khoác rồi cài khóa, đổi một miếng giữ nhiệt mới.

Lạnh muốn chết.

Kiều Miên liếc mắt nhìn Hạ Ninh Ninh vẫn đang mặc chiếc váy voan mỏng, cười từ chối chiếc áo lông mà người bên cạnh đưa cho, lắc đầu thở dài.

Rõ ràng là lạnh đến phát run, vậy mà còn sĩ diện làm gì không biết. Công phu này còn không bằng mặt dày, cảnh đêm ở bờ sông thật là đẹp, nhưng cũng lạnh quá đi mất.

Làm tốt công tác giữ ấm, Kiều Miên thuần thục lấy mũ lưỡi trai từ trong túi xách ra, đội lên, tiêu sái đi phía sau.

Hạ Ninh Ninh là hội học sinh, nhiều người quen biết nên chưa đi ra được, nhưng không phải Kiều Miên.

Khuôn mặt của cô rất hiếm gặp, nhưng mà cũng chỉ có như vậy mà thôi. Ở đây có rất ít người quen biết cô, cho dù có lại gần, cũng bị Kiều Miên cố ý để lộ ra thái độ lạnh nhạt lễ độ mà khuyên lui.

Đám người phía trước cãi nhau, Kiều Miên cúi đầu, vừa nói chuyện vừa đi phía sau.

Bọn họ đang đi lên cầu vượt, càng về đêm, số lượng xe cộ đi lại trên cầu cũng ít đi. Ngẫu nhiên có một hai chiếc, nhưng rất nhanh liền rời đi.

Nhưng mà… chiếc xe kia là như thế nào?

Kiều Miên nghiêng đầu, âm thầm đưa mắt nhìn về phía chiếc xe đang đi không nhanh không chậm phía sau lưng bọn họ.

Trí nhớ của cô tốt, lúc xem điện thoại cũng chú ý tình hình xung quanh. Những chiếc xe khác thì không nói, chỉ có chiếc xe màu đen kia, vẫn luôn giữ tốc độ ổn định đi phía sau họ.

Kiều Miên nhìn qua, nhịn không được liền nhìn thêm vài lần nữa.

Đúng là như vậy. Chiếc xe này từ lúc lên cầu đến lúc xuống cầu, bây giờ bọn họ đã đến bờ sông, vẫn ổn định đi phía sau bọn họ.

Chuyện này hơi kỳ quái, nhưng Kiều Miên không quá lo lắng.

Không nói đến thì thôi, cái xe này sẽ không tùy tiện như vậy, bọn họ có nhiều người như vậy, cũng không có ai nhìn ngược lại phía sau.

【Lu: chưa về sao?】

Kiều Miên cúi đầu, thấy tin nhắn của Lục Lập Xuyên.

Thời gian cũng không còn sớm, lúc này gửi tin nhắn có hơi muộn, Kiều Miên lại có thói quen thức đêm, liền cảm thấy không có vấn đề gì cả.

【Kiều Kiều: chưa, vẫn đang chơi ở ngoài. Nhưng mà có một chiếc xe vô cùng kỳ lạ.】

【Kiều Kiều: biển số xe là XT-... tôi ghi nhớ rồi, vẫn còn sống, có vấn đề gì thì để nói sau.】

Bình luận

Truyện đang đọc