Edit: Carrot – Beta: Cún
Kiều Miên vẫn mơ hồ khi quay về phòng ngủ, vừa đẩy cửa bước vào đã bị Hứa Thời Ý nhào tới.
“Kiều Miên!” Rõ ràng Hứa Thời Ý đã suy nghĩ rất lâu, giờ đây nét mặt cô vô cùng rối rắm. “Cậu nói đi! Lục Lập Xuyên chính là bạn trai của cậu, đúng không?”
Từ lúc Kiều Miên rời đi cho đến bây giờ, Hứa Thời Ý vẫn luôn nghĩ về chuyện này.
Cô không ngốc, những gợi ý trong lời nói của Kiều Miên đủ rõ ràng, cộng thêm những nghi ngờ trước đó về bạn trai của cô ấy.
Ai mà ngờ được, đúng thật là không ai có thể nghĩ rằng người đó lại là Lục Lập Xuyên!
Kiều Miên đã hết ngạc nhiên, gật đầu thừa nhận: “Là anh ấy.”
Hứa Thời Ý nhận được câu trả lời, lại càng thêm mơ màng: “Tớ nghĩ chắc đôi mắt này của tớ vứt luôn cũng được, đúng là vô dụng…”
Một người sống sờ sờ đứng ngay trước mặt mà cô lại không nhận ra.
Hứa Thời Ý nghĩ đến tình cảnh thảm hại của mình trước đây, tiện tay cầm lấy chai Sprite của Kiều Miên: “Không thể tin được…”
“Tớ cũng mới biết thôi,” Kiều Miên cầm một lon coca, uống một hơi dài.
Vị chua ngọt bùng nổ trên đầu lưỡi, Kiều Miên xoa xoa mắt, nói lơ đãng: “Cũng chưa nghĩ xong… để sau đi.”
Hứa Thời Ý nhận ra cô đang lơ đễnh, liền hỏi dò: “Miên Miên, những gì cậu nói với tớ trước đây… vẫn còn tính chứ?”
Hứa Thời Ý rất hiểu Kiều Miên. Tính cách của cô khá kỳ lạ, không hẳn là dễ gần như vẻ bề ngoài.
Kiều Miên che giấu bản thân rất kỹ, tính khí dịu dàng, ngày ngày rúc trong phòng ký túc, dường như không tranh giành với đời.
Kiều Miên suy nghĩ kỹ một lúc, giọng nói không tự giác hạ thấp: “Thật ra tớ vẫn chưa nghĩ xong… tớ từng nghĩ đến chuyện chia tay.”
Yêu đương, với Kiều Miên mà nói, vốn dĩ không phải chuyện gì quá nghiêm trọng.
Cô, Kiều Miên, một nữ sinh viên thời đại mới dưới lá cờ đỏ, yêu đương đàng hoàng chính đáng, thì có gì sai?
Kiều Miên khẽ thở dài, giọng đầy vẻ chán nản: “Là lỗi của tớ, là do bản thân tớ.”
Nếu để Kiều Cảnh thấy bộ dạng này của cô, chắc chắn thằng bé sẽ mắng cô thậm tệ.
Nhớ lại những ngày Kiều Cảnh cùng cô lo lắng sợ hãi, sau đó cô đã nói ra những lời quyết liệt thế nào… Kiều Miên cảm thấy hơi xấu hổ.
Hứa Thời Ý không biết Kiều Miên đang nghĩ gì, liền đẩy cô một cái.
“Vậy cậu định làm gì? Chị em giúp cậu đính chính nhé?” Cô chậc lưỡi. “Có mấy kẻ nhân cơ hội làm loạn, lan truyền rằng cậu là loại người có mới nới cũ.”
“Thật ra tớ cũng muốn, nếu có cơ hội.” Kiều Miên trả lời, giọng không mấy nhiệt tình. “Kệ thôi, cảm ơn cậu, Ý Ý.”
Tính cách Hứa Thời Ý thẳng thắn, gia thế lại tốt, trong trường học cũng có nhiều mối quan hệ.
Cô vung tay lên, lập tức đảm bảo: “Chuyện này cứ để tớ lo! Toàn mấy chuyện vớ vẩn, Lục Lập Xuyên chỉ cần khoác cái vỏ bọc thôi mà cũng khiến chúng ta rắc rối thế này.”
Kiều Miên cúi đầu, chăm chú nhìn vào điện thoại.
Chỉ trong chốc lát không để ý, chiếc điện thoại đang để chế độ im lặng của Kiều Miên đã nhận được mấy tin nhắn liên tiếp.
[Lu]: Em về ký túc xá chưa?
[Lu]: Chuyện với bạn cùng phòng của em… anh sẽ xử lý ổn thỏa, em đừng lo lắng.
[Lu]: Kiều Kiều, chơi game không?
Kiều Miên rất hiếm khi, hoặc có thể nói gần như chưa từng thấy Lục Lập Xuyên như thế này.
Khi còn là “anh Lục”, anh luôn dịu dàng chu đáo, biết nhẫn nhịn và kiềm chế, không quá làm phiền, mọi hành động đều vừa vặn đúng lúc.
Nhưng kể từ khi lớp kính mỏng manh đó bị vạch trần, thay vì là cảm giác lo được lo mất trong tâm trạng căng thẳng, thì giờ đây…
Là sự vô tư, không chút kiêng dè.
Anh vốn không phải người như vậy. Dù mọi tin đồn đều nói anh là “bông hoa kiêu ngạo”, Kiều Miên lại chứng minh rằng, tin đồn chỉ là tin đồn.
[Kiều Kiều]: Chơi đi, chơi một lát.
Kiều Miên vẫn hơi nao nao. Biết anh chính là đàn anh Lục, cô không kìm được mà trở nên xa cách hơn.
Hứa Thời Ý vẫn đang cắm cúi bấm điện thoại, Kiều Miên kéo ghế máy tính lại, đeo tai nghe và mở mic.
“Kiều Kiều?” Giọng Lục Lập Xuyên rất nhẹ.
Qua tai nghe, âm thanh lạnh lùng mà lại hơi trầm thấp của anh quá đỗi quyến rũ.
Kiều Miên cảm thấy không thoải mái, tựa tay lên má, ánh mắt hơi lơ đãng: “Ừ, chơi game đi.”
“Ở đây có người, hướng 230, OK.”
“Thiếu thuốc gì không? Anh chia cho em, đạn có đủ không?”
Giọng điệu bình thường, tự nhiên như thường lệ, sau vài ván game, Kiều Miên quyết định thoát ra.
Vừa rồi điện thoại cứ rung liên tục, nhưng Kiều Miên không có thời gian xem, giờ mới có cơ hội.
[Ý Ý đại tiên nữ]: Bạn của tôi! Cậu có cái gì mà có bạn trai như thế này vậy! Anh ấy thật sự quyết đoán quá đi!”
[Ý Ý đại tiên nữ]: Anh ấy chắc không muốn tìm bạn gái nữa rồi, người thẳng tính mà cũng dám đăng ảnh thế này, hà hà hà hà.
Ảnh tải xong rất nhanh, Kiều Miên nhìn rõ, ánh mắt bất giác co lại.
Đó là một ảnh chụp màn hình từ vòng bạn bè của Lục Lập Xuyên, bên trong là hai bức ảnh so sánh đơn giản.
[Lu]: Tất cả đều là của tôi. [ảnh] [ảnh]
Một bức là hình ảnh anh mặc vest, đứng trên bục giảng với vẻ mặt lạnh lùng, kiêu sa, một bức khác là anh ngồi trước máy tính, tóc rối bù, ngón tay vẫn đang gõ trên bàn phím, nhìn như một chàng trai cuồng game.
Một bên là bông hoa trong sương lạnh lẽo, bên kia là một chàng trai tối tăm, đắm chìm trong thế giới riêng.
Cả hai đều là anh, và đều là bạn trai của Kiều Miên.
Hứa Thời Ý còn gửi hai liên kết trên diễn đàn, Kiều Miên mở ra và lướt qua.
Bên trong chỉ toàn là những tin đồn đang bàn tán, họ đều nói Kiều Miên và Lục Lập Xuyên biết cách chơi, rõ ràng là một cặp trai tài gái sắc, vậy mà lại có chuyện như thế này.
Mọi người đều mặc định Kiều Miên đã biết chuyện này, như thể đó là điều hiển nhiên. Lục Lập Xuyên, với hình ảnh “game thủ chết”, bỗng nhiên lại được khoác lên mình một vầng hào quang, dường như càng được lòng người hơn.
Kiều Miên tắt bài viết, thì nhận được tin nhắn từ Lục Lập Xuyên.
[Lu]: Kiều Kiều, chúc em ngủ ngon.
Kiều Miên mím môi, đôi mắt sáng lấp lánh, không thể diễn tả hết những cảm xúc lẫn lộn.
“Thật ra… em thật sự… rất thích anh của lúc đó.” Cô thì thầm, tự nói với chính mình, “Anh của lúc đó, em thật sự rất thích.”
Lục Lập Xuyên vẫn ngồi trước máy tính.
Anh chưa thay đồ, vừa vào phòng đã ngồi xuống trước máy tính không nhúc nhích, vẻ lạnh lùng, kiêu sa thường ngày hoàn toàn không còn.
Lục Lập Xuyên kiên nhẫn chờ đợi, rồi nhận được một câu trả lời ngắn gọn.
Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó một lúc lâu, rồi đưa tay dập tắt điếu thuốc, ấn vào hộp giấy bên cạnh.
Anh hút khá nhiều, nhưng vẫn rút ra một điếu khác, ánh sáng từ ngọn lửa bùng lên chiếu vào đôi mắt đen thẳm của anh.
Làm sai thì phải chịu trách nhiệm.
Lục Lập Xuyên đã sống hơn hai mươi năm, cuộc đời không phải lúc nào cũng suôn sẻ, anh hiểu rõ điều đơn giản này.
Anh nhướn môi cười, nụ cười không hề có dấu hiệu mệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn xuống lại chứa đựng sự dịu dàng, như ánh trăng rơi xuống đáy biển sâu.
“Vậy thì đây là cái giá phải trả sao.”
“Kiều Kiều.” Lục Lập Xuyên nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng nói hơi trầm đục.
Anh khẽ cười, toàn bộ sự lạnh lẽo trong anh dường như tan biến vào trong ánh trăng, “Tiểu tiên nữ của tôi.”
Học kỳ này có nhiều kỳ thi, Kiều Miên cũng rất bận rộn, khi nhận được tin nhắn từ Lục Lập Xuyên, cô còn chưa kịp phản ứng.
Công việc trong phòng thí nghiệm của họ đã hoàn thành và cần phải báo cáo, cô đã hứa sẽ đi xem.
Nhưng vừa nghĩ đến việc phải gặp trực tiếp Lục Lập Xuyên, Kiều Miên lại vô cùng căng thẳng.
Cô dừng lại một chút, rồi trả lời chậm rãi, “Ừm… được rồi.”
Kể từ lần gặp mặt trước, số lần trò chuyện giữa Kiều Miên và Lục Lập Xuyên rõ ràng đã giảm đi.
Thay vào đó, hiện tại có một “tiểu tiên nam” có thời gian rảnh, mỗi khi Kiều Miên gặp vấn đề gì trong trò chơi, cô thường tìm đến anh.
Tiểu tiên nam không nói nhiều, nhưng những gì anh nói luôn đúng trọng tâm, giúp Kiều Miên nhanh chóng hiểu về trò chơi và có hứng thú.
Thề có trời đất, Kiều Miên thật lòng mà nói, cô không cố ý.
Lục Lập Xuyên đã trở thành đàn anh Lục, Kiều Miên cũng đi tìm hiểu thông tin của anh và viết không ít ghi chép.
Càng xem cô càng cảm thấy… hai người họ thực sự khác biệt rất nhiều.
Từ khi nhập học Lục Lập Xuyên từ luôn là học bá, anh giành được vô số giải thưởng, những bức ảnh của anh có thể treo trên trang web chính thức.
Lạnh lùng và khiêm tốn, khó gần, hầu hết những thông tin mà Kiều Miên tìm được đều như vậy.
Cô đã từng thấy Lục Lập Xuyên trong trạng thái đối mặt với người khác, và Kiều Miên cũng nhớ rằng anh thực sự không phải là người có tính cách ôn hòa dễ gần.
Cúp điện thoại với Lục Lập Xuyên, Kiều Miên thở dài.
“Em không muốn trở thành một cô gái tồi tệ đâu.” Kiều Miên khổ sở than thở, “Ai mà không thích trai đẹp chứ? Em có vấn đề không khi không thích anh ấy? Em chắc chắn cũng…”
Điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Kiều Miên không có nhiều liên hệ, cô cúi đầu nhìn, là Kiều Cảnh.
Kiều Miên giật mình, nhanh chóng cầm điện thoại lên. “Alo? Tiểu Cảnh?”
“Chị.” Giọng Kiều Cảnh lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại sắc bén, “Quên gọi cho em rồi à?”
Mười giờ ba mươi lăm. So với thời gian thường lệ của cô, đã trễ năm phút.
Năm phút này… tất cả đều vì một tên ngốc nào đó.
“Em nên nhớ là… chỉ là chị trễ chút thôi.” Kiều Miên nói một cách mơ hồ, “Tiểu Cảnh dạo này thế nào? Em sống một mình đã quen chưa?”
“Đã quen rồi.” Kiều Cảnh không hỏi thêm, khóe mắt có chút cười cợt lộ ra vẻ hững hờ, “Nếu chị không lén đưa tiền cho chủ nhà, chắc em sẽ càng quen hơn.”
Kiều Miên ngừng lại một chút, nhẹ nhàng cười hai tiếng, không dám nói gì thêm.
Dĩ nhiên cô không yên tâm để Kiều Cảnh nhận tiền không, nên cô luôn tìm cách nhét tiền vào tay cậu. Cuối cùng, cô đã nghĩ ra cách để nhờ bà chủ nhà hiền hậu giúp đỡ.
“Không sao đâu, mọi thứ đều ổn.” Kiều Cảnh nói ngắn gọn, “Em còn có một khoản trợ cấp, chị đừng lo cho em.”
“Trợ cấp à? Em đã xin sao?” Kiều Miên không nghe cậu nhắc đến.
“Ừ, dù sao sau này em cũng phải trả lại thôi, cơ hội không nhiều, em đã cố gắng giành lấy.” Cậu không mấy quan tâm mà nói, “Không sao đâu, em sống ổn, mọi thứ đều tốt.”
Kiều Cảnh là người đã trải qua nhiều gian khó, cậu đã chịu đủ cực khổ, cũng cảm thấy gia đình nghèo khó cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả.
Cậu không phải là người không thể trả lại, và nếu có thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình, lại có những người tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ, thì cậu mới chính là kẻ ngốc nếu vì lòng tự trọng mà từ chối.
Kiều Miên thở phào nhẹ nhõm. Cô mỉm cười, rồi tiếp tục kể về chuyện của mình.
Kiều Miên nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã gần hết, nên định cúp điện thoại, “Lần sau lại nói nhé, lần sau chị sẽ không muộn đâu, xin lỗi em nhé, Tiểu Cảnh.”
“Chuyện nhỏ thôi.”
Kiều Cảnh cười, “Chị, đừng nói mấy chuyện nhỏ nhặt nữa, nếu chị không vui thì chia tay đi, làm gì thì làm, sợ gì chứ.”
Cậu đút tay vào túi, vẻ mặt lạnh lùng dù chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành.
Cậu lười biếng nhưng lại nói một cách nghiêm túc, “Chị, quan trọng nhất là chị vui vẻ, đừng quan tâm chuyện yêu đương hay không, làm gì khiến chị vui là được.”
Kiều Cảnh nói như vậy, không hề để tâm đến lần gặp mặt trước đó.
Cậu không can thiệp vào chuyện của Lục Lập Xuyên, vì đó là sự lựa chọn của chị cậu, cậu thậm chí còn từng uống rượu với người đàn ông đó.
Tuy nhiên, dù đạt được gì đi nữa, thì tâm trạng của chị cậu vẫn là ưu tiên hàng đầu, mọi thứ khác đều phải gạt sang một bên.