TIÊN SINH ĐOÁN MỆNH SAO?

Lại qua vài ngày, người nam kia đến quầy hàng của Tống Triết, vẻ mặt vẫn tiều tụy nhưng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, mệnh cách phúc lộc thọ của anh đã hoàn toàn biến thánh, trở thành người mất sớm.

Tống Triết thật sự không hiểu tình yêu cho lắm, vì thế hỏi: "Đáng giá không?" Dùng sinh mệnh mình để đổi lấy một khoảnh khắc vui vẻ, sớm muộn gì Dương Bình San cũng phải đi đầu thai.

Người nam mỉm cười ngọt ngào: "Chỉ cần em ấy vẫn còn ở bên cạnh, cái gì cũng đáng giá. Tôi không nỡ để em ấy đi một mình, chờ đến thời gian, tôi sẽ bồi em ấy đi. Em ấy ngốc như vậy, không có tôi ở bên cạnh thì phải làm sao đây?"

Nửa tháng trước người nam nhận được thông báo của cảnh sát, nói vợ mình là Dương Bình San du lịch ở Cổ Trấn không cẩn thận rơi xuống nước chết, anh cảm thấy cả bầu trời sụp đổ. Anh không thể tin được sự thật này, cũng cự tuyệt tin tưởng. Đến khi nhìn thấy thi thể Dương Bình San, anh giống như trở thành kẻ đần độn, suốt ngày chôn mình ở nhà, không rời đi nửa bước.

Sau khi Dương Bình San hạ táng bảy ngày, cũng là đầu thất của cô. Người nam ở nhà đốt giấy tiền vàng bạc, đốt một hồi liền muốn đốt chết luôn chính mình.

Ngay lúc hoảng hốt muốn tự thiêu thì chuông cửa vang lên.

Người nam thờ ơ không thèm để ý, thế nhưng chuông cửa cứ vang mãi, khoảng chừng năm sáu phút, người nam thấy phiền, anh chỉ muốn chờ vợ quay về nói chuyện với mình, không muốn người khác quấy rầy.

Anh đi ra mở cửa, lúc nhìn thấy người bên ngoài thì con ngươi kịch liệt co rút.

"Chồng, sao lâu như vậy anh mới mở cửa?" Người nữ toàn thân ướt nhẹp, trên chân còn thiếu một chiếc giày, gương mặt trắng bệch lộ ra biểu tình hờn dỗi.

Người nam tiến tới ôm chầm lấy người nữ, nước mắt ấm áp rơi xuống cổ cô, thâm tình nỉ non: "Vợ, vợ ơi, em trở về rồi, em thật sự trở về thăm anh!"

Dương Bình San vui sướng, vỗ vỗ vai người nam, cười nói: "Chồng, sao anh lại kích động như vậy? Chúng ta chỉ mới không gặp ba ngày thôi mà. Được rồi, đừng có ôm ôm như vậy ở ngoài cửa, để người ta thấy thì xấu hổ lắm."

Người nam muốn nói không phải vậy, không phải ba ngày.

Anh nghẹn ngào không lên tiếng, qua thật lâu mới mang người nữ vào nhà.

Mấy ngày sau đó, người nam phát hiện vợ mình tựa hồ không biết mình đã chết.

Cô bắt đầu than phiền mình không thể phơi nắng, chỉ có thể trốn trong nhà, cũng không biết có phải bị bệnh ngoài da hay không, cô muốn ra ngoài nhưng đều bị người nam cản lại.

Người nam sợ hãi không thôi, anh bắt đầu lên mạng tìm kiếm tư liệu liên quan, muốn tìm người giúp đỡ, trong lúc vô tình thật sự tìm được.

Người kia nói với anh, chỉ cần có ngưng hồn hôn cùng yên kỳ hoàn thì có thể đảm bảo âm hồn vợ anh không tiêu tán, thậm chí còn có thể đi lại dưới ánh mặt trời, mà yên kỳ hoàn thì có tác dụng giúp vợ anh né tránh Hắc Bạch Vô Thường, thế nhưng hai thứ này có cái giá cực lớn.

Người nam không nói hai lời lập tức đồng ý, cho dù cái giá cao thế nào anh cũng nguyện ý, cho dù là phải chết.

Mới đầu tác dụng của ngưng hồn hương cùng yên kỳ hoàn rất tốt, Dương Bình San bắt đầu ra ngoài, mỗi lần cô ra ngoài là trái tim người nam nhảy lên tận cổ họng, anh sợ vợ mình phát hiện dị thường, thế nhưng liên tiếp vài ngày vẫn bình thường, không có gì không đúng, lúc này người nam mới thở phào.

Thế nhưng gần nhất không biết vì sao, Dương Bình San bắt đầu gặp ác mộng, bắt đầu xuất hiện ảo giác, nói trong nhà có quỷ.

Người nam rất sợ, vội vàng hỏi người kia.

Người kia nói vợ anh đã bắt đầu phát hiện, nếu cô phát hiện mình là quỷ thì ngưng hồn hương cùng yên kỳ hoàn sẽ không còn tác dụng nữa.

Trái tim người nam giống như bị ném vào chảo dầu, đau đớn dữ dội, anh không thể để chuyện đó phát sinh, không được. Anh cầu xin người kia giúp mình, người kia nói được, cái giá là tuổi thọ của anh.

Người nam nói không sao, cái gì cũng được, ngay cả mạng mình cũng được.

Chẳng qua anh cùng người kia còn chưa giao dịch thành công thì vợ anh đã dẫn một đại sư trẻ tuổi về nhà. Vị đại sư thanh niên kia quả thật có chút bản lĩnh, liếc mắt liền nhận ra vợ anh không đúng.

Bởi vì nếu không có bản lĩnh thì căn bản không thể nhìn thấy vợ anh được.

Anh cũng phải quỳ bái con búp bê kia, ngày ngày dùng máu tươi cung phụng mới có thể nhìn thấy và ôm vợ mình.

"Đại sư, tôi có thể hỏi lá bùa mà cậu cho vợ tôi là gì không? Hiện giờ em ấy không còn thấy ác mộng nữa, cũng không bị ảo giác." Người nam rất vui sướng, nếu không cần dùng tuổi thọ để hoán đổi thì anh có thể ở cùng vợ nhiều thêm một chút.

Tống Triết nói: "Là bùa tụ âm, dùng để củng cố âm hồn, đạo lý khá tương tự như ngưng hồn đan. Chẳng qua nó không giống ngưng hồn hương, cần có máu người để chế tạo. Ngoài ra tác dụng chủ yếu là bùa tụ âm là làm âm hồn an định. Ngưng hồn hương có dính máu người, rất dễ làm âm hồn mất đi lý trí. Thứ này, anh tốt nhất không nên dùng nhiều. Trước đó tình huống của vợ anh trở nên không ổn định rất có thể là vì ngưng hồn hương."

Người nam nhíu mày, người trên mạng căn bản không nói chuyện này.

"Đại sư, vậy cậu có thể cho tôi thêm vài lá bùa này không? Cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được."

Tống Triết nhấn mạnh: "Loại bùa tụ âm này không cần dùng máu tươi của anh, thế nhưng anh tiếp xúc với quỷ lâu dài sẽ không có lợi. Tôi nghĩ anh cũng phát hiện thân thể mình đang dần yếu đi đi?"

Người nam mỉm cười: "Không sao, sau khi biết em ấy qua đời tôi đã không muốn sống nữa. Thời gian bây giờ đều là tôi trộm được, bất kể phát sinh chuyện gì tôi cũng cam nguyện."

Tống Triết thở dài: "Anh vui vẻ là được rồi!" Cậu vẽ mấy lá bùa tụ âm giao cho đối phương, lại hỏi ngưng hồn hương cùng yên kỳ hoàn là ai dạy cho anh.

"Là một người tôi tìm được trên mạng, khi ấy quá cấp bách nên muốn thử xem sao, không ngờ thật sự thành công."

"Vậy bây giờ anh còn liên hệ với người kia không?"

Người nam lắc đầu: "Vốn tôi định giao dịch thêm, dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy ổn định cho vợ, thế nhưng khi đó cậu xuất hiện, lại giúp tôi giải quyết chuyện này. Tôi không có ý định tìm người đó nữa, tôi muốn giữ mạng lại để bồi vợ thêm một thời gian."

Sau khi người nam rời đi, Tống Triết có chút suy tư, bất quá không nghĩ ra nguyên do, chẳng lẽ chỉ là người nam trùng hợp tìm được một đại sư huyền học lợi hại?

Cứ có cảm giác không đúng lắm.

***

Tiêu gia----

Hoàng đại sư đường xa mệt mỏi chạy tới Tiêu gia thì gặp Tiêu Thiên đang chuẩn bị ra ngoài. Thấy Tiêu Thiên, Hoàng đại sư sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: "Tiêu Thiên, gần nhất con gặp được quý nhân nào à?"

Tiêu Thiên khó hiểu: "Quý nhân thì không, ngược lại gặp được một thuật sĩ tên là Tống Triết."

Hoàng đại sư kéo Tiêu Thiên tới phòng sách, Tiêu lão cũng ở đây, thấy dáng vẻ Hoàng đại sư thì có chút kinh ngạc. Hoàng đại sư trước nay vẫn luôn thận trọng ổn định, hiếm khi thấy ông gấp gáp như vậy.

Tiêu lão ân cần hỏi: "Vấn đề ở thôn nhỏ trên núi mà ngài tìm tới đã được giải quyết rồi sao?"

Nói tới chuyện này, Hoàng đại sư nhíu mày: "Người kia có chút thủ đoạn, đã hại không ít người, tôi cùng vài người đồng hành bỏ lỡ thời cơ nên không bắt được. Bất quá hiện giờ hắn đã bị thương nặng, phỏng chừng trong một khoảng thời gian ngắn không dám xuất hiện. Đúng rồi, trước đó ông có nói công trình xảy ra chuyện, hiện giờ thế nào rồi?"

Tiêu lão vui vẻ nói: "Thiên Nhi tìm được đại sư Tống Triết, đã giúp chúng ta giải quyết chuyện này. Đại sư này mặc dù trẻ tuổi nhưng tôi thấy không hề yếu hơn ông."

Hoàng đại sư húng thú hỏi: "Ô! Đế đô còn có nhân tài vậy sao? Sư thừa là ai, ông biết không?"

Tiêu lão nói: "Nghe Tống Triết nói sư phụ mình là một đạo sĩ đạo quan, tôi cảm thấy cậu ta đang khiêm tốn. Cậu ta chỉ cần liếc nhìn một cái là nhìn ra mệnh cách Thiên Nhi nhà tôi, khẳng định không phải người thường."

Ánh mắt Hoàng đại sư sáng lên, cẩn thận quan sát Tiêu Thiên một phen, ông không thể nhìn thấy sát khí như Tống Triết, thế nhưng diện mạo Tiêu Thiên có chút thay đổi thì ông vẫn nhìn ra được.

Hai mươi mấy năm qua, Hoàng đại sư vẫn luôn tìm kiếm phương pháp, thế nhưng ngoại trừ áp chế sát khí trên người Tiêu Thiên thì căn bản không biết ra tay từ đâu. Thế nhưng đột nhiên có một ngày Tiêu Thiên biến đổi, cho dù nó rất nhỏ thì ông vẫn nhận ra được.

Dáng vẻ hưng phấn kích động của Hoàng đại sư làm Tiêu lão khẩn trương theo: "Này--- rốt cuộc là sao?"

Hoàng đại sư nói chuyện diện mạo Tiêu Thiên biến đổi nói ra, bàn tay nắm đầu gậy của Tiêu lão cũng run rẩy: "Là... là vì Tống Triết sao? Cậu nhỏ đó là thái ất quý nhân của Thiên Nhi sao?"

Biểu tình Tiêu Thiên có chút mờ mịt, anh đột nhiên nhớ tới một câu Tống Triết đã nói hôm đó "có lẽ anh không tin, đó là vì tôi hấp thu sát khí trên người anh...".

Tiêu Thiên lẩm bẩm: "Tống Triết nói, em ấy có thể hấp thu sát khí trên người con."

Lỗ tai Hoàng đại sư giật giật, ánh mắt nhìn Tiêu Thiên sáng bừng: "Hấp thu sát khí của con?" Ông lắc lắc đầu đi tới đi lui trong phòng, ưu tư phập phồng: "Tôi chưa từng nghe qua thuật sĩ nào có thể chất kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ cậu ta thật sự là thất ất quý nhân của con?"

Gương mặt già nua của Tiêu lão lộ rõ kích động, ông bật dậy, không ngừng gõ gậy xuống đất: "Mau mau mau, mau mời Tống Triết tới đây để Hoàng đại sư xem."

Tiêu Thiên không biết hiện giờ mình có cảm giác gì, cứ thấy hoảng hoảng hốt hốt, cậu thanh niên mỉm cười làm lòng anh cảm thấy ấm áp kia chính là thái ất quý nhân của anh sao?

Lúc Tiêu Thiên gọi điện cho Tống Triết, Tống Triết đang nói chuyện điện thoại với Tào Phương Lệ, Tào Phương Lệ ở đầu kia điện thoại không ngừng khóc lóc nói con gái mình xảy ra chuyện, cầu Tống Triết tới cứu.

Tống Triết cảm thấy có lẽ là chuyện lớn, không nói hai lời lập tức lái xe tới nhà Tào Phương Lệ. Trên đường đi, sau khi cúp máy mới nhận được cuộc gọi của Tiêu Thiên, nghe anh nói có chuyện tìm mình, muốn mời mình tới nhà một chuyến thì Tống Triết ngượng ngùng cự tuyệt, nói hiện giờ mình có việc, có thể phải qua vài ngày nữa mới qua được.

Mặc dù thất vọng nhưng Tiêu Thiên vẫn lịch sự hẹn lại thời gian với Tống Triết.

Hoàng đại sư đã qua phút kích động, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thấy Tống Triết không tới được liền nói: "Chờ vài ngày cũng không sao, mấy ngày này tôi không bận gì cả, có thể ở lại thủ đô."

Ngược lại Tiêu lão có chút gấp gáp, nếu là người khác thì ông sớm đã phái người tới trói cậu mang tới, thế nhưng Tống Triết rất có thể là quý nhân của cháu trai ông, ông không thể hành động thiếu suy nghĩ, lại càng không thể bất kính, tránh Tống Triết sinh ra tâm lý phản cảm với Tiêu gia.

Tống Triết hoàn toàn không hay biết tình huống bên Tiêu gia, cậu tới nhà Tào Phương Lệ, nhìn thấy cô bé Lâm Mỹ Á từng gặp qua trước đó thì nhíu mày, trong lòng có dự cảm xấu, nói chung chuyện này làm cậu cảm thấy không thoải mái.

Không phải quỷ mà là người làm cậu khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc