TIÊN SINH ĐOÁN MỆNH SAO?

Tống Triết nói xong liền muốn đi, Lâm bà bà mở cửa phòng, khẩn trương cản cậu lại: "Đại sư, nếu cậu đi rồi nữ quỷ kia quay lại báo thù thì sao đây?" Bà nhìn Lâm Thụy khóc mệt đang ngủ trong lòng mà đau lòng không thôi: "Đại sư, cậu cho cháu trai tôi một lá bùa được không?"

Tống Triết nhìn Lâm Thụy, trẻ con vô tội, vô luận cậu không thích gia đình Lâm Đại Hải thế nào cũng không thể mặc kệ một đứa bé. Vì thế cậu móc một lá bùa bình an được xếp thành hình tam giác đưa cho Lâm bà bà: "Cái này để bé mang thiếp thân, như vậy quỷ quái sẽ không dám tùy tiện ám vào người."

Lâm bà bà thực cảm kích, tiếp đó lại ấp úng: "Đại sư, vậy tụi tôi thì sao?"

Tống Triết lạnh lùng nhìn bà: "Không có sư, chờ cháu gái bà xuất viện rồi hãy nói!" Nói xong, cậu liền xoay người rời đi.

"Ôi chao, ôi chao, đại sư, đại sư, cậu chờ chút!" Lâm bà bà gấp gáp, vì ôm cháu trai nên không thể chạy nhanh được, vội vàng kéo áo Lâm Đại Hải, muốn con trai đuổi theo.

Lâm Đại Hải không nhấc chân nổi, ông biết Tống Triết cố ý không muốn cho, ông không muốn tự rước lấy nhục. Lâm Đại Hải có dự cảm, sau chuyện này có lẽ Tống Triết sẽ không giữ liên lạc với nhà bọn họ nữa.

Phải biết một đại sư có năng lực nhưng không cao ngạo khó mời biết bao nhiêu, nhất là người có địa vị giống như ông, nếu lợi dụng Tống Triết để leo lên vị trí cao hơn thì có sài mấy đời cũng không hết gia tài. Trước kia ông không bảo Tào Phương Lệ tùy tiện liên hệ Tống Triết vì sợ hỏng hình tượng, thế nhưng không ngờ cơ hội lại hủy trong tay con gái.

Lâm Đại Hải vừa tức vừa giận lại vừa không có cách nào, ông ngồi bệch xuống sô pha, túm tóc mím môi, chân này nhíu chặt cũng sắp thắt thành nút thắt tới nơi.

Lâm bà bà vẫn ở bên cạnh không ngừng lẩm bẩm, còn đưa tay đẩy ông, muốn ông đi tìm Tống Triết, Lâm Đại Hải cố nén giận dữ nói: "Mẹ, mẹ đừng làm loạn thêm nữa, mau mang Thụy Thụy đi ngủ đi."

Lâm bà bà vẫn không cam lòng đứng đó hùng hùng hổ hổ, thấy Lâm Đại Hải bật dậy bỏ đi ra cửa thì lại sợ nữ quỷ vẫn còn trong nhà, vội vàng chạy về phòng, khóa cửa, ôm Lâm Thụy không dám buông tay. Bà cảm thấy trên người Lâm Thụy có bùa đại sư cho, nữ quỷ kia sẽ không dám tùy tiện tiến vào.

Trong bệnh viện, Tào Phương Lệ chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt tiều tụy, mi tâm tràn đầy buồn phiền. Lúc thấy Lâm Đại Hải, Tào Phương Lệ sửng sốt một chút rồi vội vàng chạy tới nghênh đón: "Sao anh lại tới đây? Chuyện nữ quỷ kia giải quyết xong chưa?"

Nói tới chuyện này, Lâm Đại Hải liền tức giận: "Đại sư biết việc làm của Á Á nên mất hứng. Cậu ta nói muốn nữ quỷ kia đi thì phải để đích thân Á Á xin lỗi."

Tào Phương Lệ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo một cái suýt chút nữa té xỉu, Lâm Đại Hải vội vàng đỡ vợ mình: "A Lệ, A Lệ, em không sao chứ? A Lệ?"

Lâm Đại Hải đỡ Tào Phương Lệ ngồi xuống ghế, lại rót cho bà một ly nước nóng.

Tào Phương Lệ bưng ly nước, nước mắt trào ra, không cam lòng nói: "Rõ ràng con gái Trần Đan Đan của Tiễn Nguyệt Thiến cũng làm chuyện xấu nhưng đại sư nguyện ý hỗ trợ? Thế nhưng cố tình tới chuyện con gái chúng ta thì lại không được? Chẳng lẽ đại sư cảm thấy chúng ta ra không đủ tiền sao?"

Chuyện Trần Đan Đan Lâm Đại Hải cũng có nghe qua, ban đầu còn cùng Tào Phương Lệ cảm khái nhà Tiễn Nguyệt Thiến mặc dù có tiền nhưng không biết dạy con, hết thảy đều uổng phí. Nào ngờ vừa đảo mắt thì mặt đã bị đánh ba ba ba vang dội.

Lâm Đại Hải càng nghĩ lại càng không cam lòng: "Không sai, Trần Đan Đan dụ dỗ bạn trai của bạn cùng phòng, gián tiếp hại chết bạn cùng phòng thì có khác gì Á Á nhà chúng ta gián tiếp hại bạn học tự sát đâu, đều là đeo một tính mạng trên lưng, dựa vào cái gì mà đại sư không giúp chúng ta?"

Hắc khí từ từ quấn quanh mi tâm Lâm Đại Hải, thấm vào trong da, biểu tình ông trở nên dữ tợn: "Đại sư khinh thường chúng ta như vậy là vì nghĩ rằng trên đời này chỉ có một mình cậu ta là đại sư thôi sao?"

Tào Phương Lệ chẳng qua vì giận quá mới nói vậy, thế nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Đại Hải lúc này thì có chút hoảng sợ.

***

Tống Triết đã về đến nhà cũng không biết một nhà Lâm Đại Hải phản ứng thế nào, cậu buồn bực ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly kem, vừa ăn vừa lướt tin tức trên mạng.

Cậu nhập vào từ khóa nhưng không tìm được vụ bạo lực học đường của Lữ Uyển Uyển, cậu chuyển qua diễn đàn trường học thì cũng không có bài post nào, gió êm sóng lặng, cứ như hết thảy chưa từng phát sinh.

Cảm giác lạnh băng ngọt ngào giảm bớt lửa giận trong lòng Tống Triết, nếu việc làm của Trần Đan Đan làm cậu thấy trơ trẽn đáng ghét tì Lâm Mỹ Á chính là tởm lợm như ăn phải một đống phân.

Ban đầu Tống Triết giúp Trần Đan Đan, một là vì thái độ biết lý lẽ của Tiễn Nguyệt Thiến, hai là không muốn Văn Xảo Xảo vì trả thù mà tự hại bản thân. Bằng không cho dù có bao nhiêu tiền, cậu cũng không muốn giúp.

Đối với người đáng thương, cậu luôn có nhiều hơn một phần thương hại.

Mà Lâm Mỹ Á cũng giống như Trần Đan Đan, hoàn toàn không biết hối hận, thậm chí còn mắng chửi Lữ Uyển Uyển, hoàn toàn không xem trọng sinh mệnh người ta ra gì. Quan trọng hơn là thái độ của cha mẹ Lâm Mỹ Á, quá cưng chìu, bao dung không giới hạn, mặc dù biết con mình sai nhưng không chịu trừng phạt, chỉ nhốt trong nhà coi như giáo dục. Đùa gì vậy? Nếu làm vậy mà coi là giáo dục thì cắt đầu cậu xuống làm banh chơi đi.

Một người cha mẹ biết lý lẽ quan trọng với đứa con bao nhiêu, Tống Triết không rõ lắm.

Cậu sẽ giúp Lữ Uyển Uyển, nhưng cũng không thể mặc kệ Lâm Mỹ Á. Có lúc, pháp luật không thể trừng trị một người thì để bản thân quỷ hồn tự trả thù đi.

Tám giờ tối, Tống Triết tắm xong bừa ra ngoài thì khẽ khựng lại.

Cậu cầm khăn lông lau tóc, ngồi xuống sô pha ung dung nói: "Đi ra đi!"

Trong nhà yên tĩnh, chỉ có bức rèm cửa sổ khẽ giật giật, một lát sau có quỷ ảnh chầm chậm hiện ra.

Lữ Uyển Uyển ôm anh linh, sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước mặt Tống Triết, anh linh nhắm mắt mút đầu ngón tay, dáng vẻ ngủ thực an tường.

Tống Triết nhìn Lữ Uyển Uyển, ánh mắt ôn hòa, thiện ý nói: "Ngồi đi!"

Lữ Uyển Uyển do dự, lại tiến tới vài bước, thấy Tống Triết thật sự không có động tác nào, ngược lại còn mỉm cười ôn nhu với mình mới suy tư hỏi: "Anh sẽ thu tôi sao?"

Tống Triết lau tóc, vẻ mặt trước sau vẫn thực sáng ngời: "Ý cô là cô muốn vĩnh viễn sống ở đây không chịu đi đầu thai? Vậy đứa nhỏ thì sao? Nó còn nhỏ như vậy, cũng muốn vĩnh viễn không đầu thai à?"

Ánh mắt Lữ Uyển Uyển lóe lên vài tia căm hận, cổ tay lại tí tách chảy máu: "Không, ý tôi là lúc tôi báo thù, anh sẽ ngăn cản tôi, thu thập tôi sao?"

Tống Triết ném khăn lông xuống bàn trà, vuốt vuốt mái tóc vẫn còn ướt dính bếch vào gò má: "Cô báo thù, tôi không quản. Nhưng nếu cô hại chết người, cho dù tôi không thu cô cũng sẽ có người khác tới thu cô, trên thế giới này không phải chỉ có một mình tôi là đại sư. Với lại, nếu tay cô dính mạng người, kết quả thế nào cô cũng biết rồi. Nếu đầu thai thì kiếp sau hai người vẫn có thể làm mẹ con, thế nhưng một khi cô giết người thì chút cơ hội cũng không có."

"Con cô nhỏ như vậy lại vì cô dính sát khí mà suýt chút nữa không được đầu thai, cô nỡ để nó đầu thai vào kiếp súc sinh sao?"

Lữ Uyển Uyển không nỡ, cô làm sao nỡ chứ, mắt cô ứa huyết lệ, nhìn đứa bé an tưởng ngủ trong lòng, trái tim mềm nhũn. Cô thích Triệu Viễn Dương nên đã cùng đối phương lén lút nếm thử trái cấm, cô chưa bao giờ hối hận về chuyện này.

Từ nhỏ Lữ Uyển Uyển đã biết mình là con ghẻ, không có ai yêu thương, vì thế lúc Triệu Viễn Dương thân cận, cô không kiềm được yêu thương đối phương.

Chẳng qua cô không ngờ chỉ một lần mà mình đã có đứa nhỏ. Thế nhưng cô không kịp nhìn thấy đứa nhỏ chào đời thì đã bị Lâm Mỹ Á đạp vào bụng, hư thai.

Khi nhìn thấy máu chảy ra ở giữa hai chân, suy sụp khiếp sợ không đủ để hình dung tâm tình của cô khi đó.

Lữ Uyển Uyển lẩm bẩm: "Tôi sẽ không giết cô ta, không đáng, không đáng chút nào. Tôi muốn tiếp tục làm mẹ con với đứa nhỏ, tôi sẽ không giết cô ta." Ánh mắt Lữ Uyển Uyển tràn đầy uy nghiêm, để cô ta đơn giản chết đi như vậy thực sự là quá tiện nghi.

Tống Triết nói: "Ừm, cô biết vậy là tốt rồi, đừng nháo quá mức, tránh bị các đại sư khác chú ý."

Lữ Uyển Uyển khẽ mỉm cười: "Cám ơn anh!" Cô khom người chào Tống Triết, sau đó biến mất.

Tống Triết dựa vào ghế sô pha, ánh mắt lơ đãng xúc động, có nhân tất có quả.

****

Hôm sau khi tỉnh lại, trong đầu Lâm Mỹ Á vẫn còn lưu giữ cảm giác thống khổ vì bị bẻ gãy cổ tay, cô thét lớn: "Tay của con, tay của con, tay của con..."

Tào Phương Lệ cùng Lâm Đại Hải canh giữ ở bên cạnh cả đêm, thấy dáng vẻ điên cuồng của Lâm Mỹ Á thì vội vàng trấn an: "Á Á, Á Á, tay con vẫn còn, vẫn còn mà, con xem, bác sĩ đã phẫu thuật nối lại giúp con rồi."

Tâm tình khủng hoảng của Lâm Mỹ Á nhìn thấy cánh tay băng bó thì có chút bình tĩnh, nhìn Tào Phương Lệ khóc thảm: "Mẹ, con sợ lắm, đại sư có tới không?"

Tào Phương Lệ chua xót không thôi, xoa đầu Lâm Mỹ Á nói: "Đại sư tới, đại sư có tới, con sẽ không có chuyện gì."

Lâm Mỹ Á nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy đại sư bắt Lữ Uyển Uyển kia lại đi, tốt nhất là làm cho cô ta không thể siêu sinh được."

Tào Phương Lệ nhướng mày: "Á Á, sao con có thể nói vậy? Mới đầu người làm sai là con."

Lâm Mỹ Á quát to: "Mới đầu là con sai, con cũng đâu phủ nhận. Thế nhưng ba ba làm nhiều chuyện như vậy, nhét nhiều tiền cho người nhà cô ta như vậy, còn giúp cô ta nuôi dưỡng bà nội. Nói khó nghe thì Lữ Uyển Uyển lớn lên chưa chắc kiếm được nhiều tiền như vậy. Chúng ta đã bồi thường rồi, dựa vào cái gì mà cô ta vẫn còn tới báo thù?"

Tào Phương Lệ trố mắt nghẹn họng, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Lâm Đại Hải đứng bên cạnh, cầm điếu thuốc hút một ngụm, buồn bực nói: "Không sai, ba đã bồi thường nhiều như vậy, cô ta làm sao còn mặt mũi tới báo thù?" Hắc khí giữa mi tâm ông ngọ nguậy, bắt đầu phóng đại hắc ám sâu trong nội tâm ông.

Tào Phương Lệ nhìn chồng mình, lại nhìn biểu tình nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận của con gái, nhất thời có chút hoảng hốt, thế giới này làm sao vậy? Chồng cùng con gái bà sao lại biến thành dáng vẻ này? Chẳng lẽ không phải lỗi của gia đình bọn họ sao? Sao có thể như vậy?

...*...

Bình luận

Truyện đang đọc