TIÊN VÕ TRUYỀN KỲ



Chung Giang không đành lòng đọc tiếp nữa, phất tay thu tình báo văn tự lại, nói với Hồng Trần Tuyết: “Muội đã tra ra lai lịch của nhóm cao thủ bí ẩn này chưa?”  
“Huyết Ngục”.

“Huyết Ngục? Là thế lực nào vậy, sao ta chưa nghe bao giờ?”  
“Là thế lực do kí chủ Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc Tông thành lập”, Hồng Trần Tuyết trả lời: “Sau khi Dương Đỉnh Thiên và những người khác đi, Doãn Chí Bình trở thành chưởng giáo, sau đó không biết hắn tập hợp lượng lớn những cao thủ này từ đâu để lập thành Huyết Ngục.

Ngoài Huyết Ngục thì Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, nhà họ Tề ở Nam Cương, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên cũng tham gia vào việc truy sát phía Dương Đỉnh Thiên”.

Nói đến đây, Hồng Trần Tuyết hỏi Chung Giang: “Sư huynh, có nên nói chuyện này cho Diệp Thành không?”  
“Để sau đi!”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Với tính của hắn, nếu biết chuyện chắc chắn sẽ sát phạt về Nam Sở.

Bao nhiêu thế lực, bao nhiêu cao thủ như vậy, với thực lực hiện nay của Viêm Hoàng mà về là đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết”.


“Thánh chủ, người của Thiên Tông thế gia đến rồi”, sáng sớm, khi Diệp Thành còn đang ngủ say thì bên ngoài đã có giọng nói vọng vào.

Nghe thế, hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn đứng bật dậy: “Cuối cùng cũng chờ được các người tới, lão tử chờ mệt lắm rồi đấy!”  
Hắn ba bước thành hai ra khỏi thế giới nhỏ của không gian, lấy tốc độ nhanh nhất đến trước lầu các của một đỉnh núi.

Lúc này trên đỉnh núi đầy chật bóng người, xếp thành hai hàng ngay ngắn bên ngoài lầu các, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ năm.

Trước đó Diệp Thành đã ra lệnh, nếu người của Thiên Tông thế gia đến thì không được thất lễ, phải tiếp đón với cấp bậc lễ nghĩa cao nhất, đó là sự coi trọng của Viêm Hoàng đối với Thiên Tông thế gia.

“Thánh chủ”, Diệp Thành vừa đến, hai hàng người đã đồng loạt hành lễ.

“Chờ ở đây đi”, Diệp Thành xua tay, hít sâu một hơi rồi đi vào lầu các, bởi vì hắn biết buổi đàm phán này khó hơn rất nhiều so với lần đàm phán cùng nhà họ Tô, Thiên Tông thế gia không phải gia tộc nhỏ bình thường.


Vừa bước vào, Diệp Thành đã thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đó là một thanh niên mặc áo trắng, phong thái ngời ngời như ngọc, khí chất tao nhã, lúc này người ấy đang nhàn nhã uống trà, nhìn kỹ lại thì chẳng phải chính là Lăng Hạo xếp thứ năm mươi mốt bảng Phong Vân sao?  
Còn người kia, Diệp Thành vừa nhìn đã thấy ngứa tay.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào, khuôn mặt đoan chính ngay thẳng, đường nét sắc như dao, mày kiếm dựng ngược, oai phong lẫm liệt, mỗi cử chỉ đều thể hiện phong thái của bậc tiền bối.

Điều quan trọng nhất là khí chất của ông ta vô cùng hùng mạnh, là cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín thực thụ.

Mà nguyên nhân khiến Diệp Thành cảm thấy ngứa tay là vì người trung niên ấy chính là Mặc Sơn.

Đúng, chính là Mặc Sơn, người từng trói hắn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc