TIÊN VƯƠNG TÁI XUẤT


Quyền vương thực hiện một cú đấm móc nhanh như chớp, hơn nữa tay phải của anh ta cũng sẵn sàng.

Đây rõ ràng là liên hoàn quyền.

Hiển nhiên quyền vương là một người cực kỳ giàu kinh nghiệm thực chiến.

Nhưng trong khoảnh khắc quyền vương đánh ra một quyền kia, ông già ấy lại giống như là đã biết trước, uốn éo thân hình, bước chéo chân, sau đó cơ thể xoay tròn như con quay, tránh thoát được một đòn kia.

Sau đó, vị quyền vương kia mềm nhũn và ngã ngửa ra, đập thẳng lưng xuống mặt đất.

Những người có mặt tại hiện trường đều choáng váng!
Ngay cả sắc mặt của Diệp Kính Bình cũng u ám, rõ ràng ông ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì tên quyền vương kia đã ngã gục.

Nhiều ông lớn của Tân Châu đều âm thầm kinh ngạc, thực lực của đối phương thâm sâu khó lường, ai có thể địch nổi chứ?
Mà vị quyền vương đó chính là võ sĩ quyền anh được bỏ tiền ra và chạy suốt đêm từ Alaska đến đây!
Chỉ có Lạc Tú là nhìn thấy được rõ ràng.

Ban nãy ông già kia không những tránh được cú đấm mà còn đánh trả lại.

Nhưng động tác quá nhanh nên người bình thường không thể nhìn thấy rõ, giống y như ông già kia không ra tay vậy.

Ngay khi vừa xoay người lại, trong chớp mắt ông già đã đâm vào cổ họng của quyền vương bằng ba ngón tay.

Trong nháy mắt, cổ họng của quyền vương đã bị ông già chặt đứt.

Sạch sẽ, gọn gàng và tàn nhẫn.

Võ công chân chính của Trung Quốc được sử dụng để giết người, vừa xuất chiêu đã rõ sống chết.

Không có thắng bại, chỉ có sống chết.


“Hừ, quả nhiên chẳng có ai biết đánh cả!” Lão già tỏ vẻ khinh thường, vẻ mặt rất kiêu ngạo, rõ ràng là định bắt cả Tân châu trong một lần ra tay.

Các ông lớn ở Tân Châu giận mà không dám nói gì, bởi tuy đối thủ ngạo nghễ nhưng thủ đoạn vừa rồi cũng đủ khiến bất cứ ai cũng phải rùng mình.

Cảnh tượng vừa rồi thật đáng sợ.

“Ha ha, tôi còn tưởng hôm nay ông sẽ không đến đây chứ?” Ông già nhìn quanh, phát hiện Diệp Kính Bình đứng ở phía dưới thì trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

“Con trai của tôi đâu?” Sắc mặt của Diệp Kính Bình rất khó coi.

Ông già chỉ vào chỗ trên khán đài có một người đàn ông trung niên đang bị trói bằng một miếng vải nhét vào miệng.

“Mộ Dung Hùng.” Diệp Kính Bình nghiến răng nghiến lợi nhìn ông già.

“Ha ha, vậy mà ông còn nhớ tên của tôi à.

Thoáng chốc đã hơn hai mươi năm.

Đây là cháu gái của ông à? Vậy còn người này?”
“Hôm nay vị này sẽ thay tôi xuất chiến!” Diệp Kính Bình nói, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Hùng.

“Ha ha, tôi còn tưởng ông đã từng này tuổi rồi, đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn chứ, không ngờ ông lại cho một tên ranh con hỉ mũi chưa sạch đến đây chịu chết thay ông.” Mộ Dung Hùng châm chọc, đồng thời liếc nhìn Lạc Tú với vẻ khinh thường.

“Hừ, ranh con, cậu còn trẻ mà sao nghĩ không thông vậy hả?”
“Ranh con?” Vẻ mặt của Lạc Tú hơi không hài lòng, nghiêm khắc mà nói, bây giờ anh đã sống đến vạn tuổi, thế mà lại bị kêu là ranh con ư?
“Gọi cậu là ranh con là lão phu đã đề cao cậu rồi, bằng không cậu là cái thá gì mà cũng xứng nói chuyện với lão phu? Biết điều mau mau cút xéo đi.” Mộ Dung Hùng nhìn với vẻ cao cao tại thượng, nhìn cực kỳ khí thế.

Theo ông ta, chỉ cần không phải là nhân vật cấp tông sư thì ông ta không cần để ý, thậm chí có thể nói ông ta đã là đệ nhất tông sư rồi.


Về phần tông sư, chẳng lẽ một người trẻ tuổi lại có thể đạt tới cấp tông sư ư?
Vậy thì không thể nào, làm gì có nhiều kỳ tài võ học như thế chứ.

“Ồ, ông bảo tôi cút ư?” Lạc Tú nhướng mày, thật sự hơi tức giận.

“Đúng vậy, muốn sống sót thì mau cút xéo!” Mộ Dung Hùng tỏ vẻ cậy già hiếp trẻ, theo ông ta thì có lẽ Diệp Kính Bình sợ nên mới tìm một người trẻ tuổi làm lá chắn, có điều ông ta không hề xem Lạc Tú ra gì.

Mà Lạc Tú cứ thế bước thẳng lên võ đài, sau đó ngoắc ngón tay cái của mình với Mộ Dung Hùng.

“Cậu thật sự muốn chết à?” Mộ Dung Hùng nhìn thấy Lạc Tú lên võ đài thì cười khẩy.

Bản thân ông ta đã luyện công từ khi còn nhỏ, cuối cùng được sự hướng dẫn của một vị tông sư nên mới đạt được thành tựu.

Thế mà bây giờ một tên nít ranh lại dám khiêu khích ông ta một cách trắng trợn như thế khiến ông ta không khỏi xem thường.

Vì vậy, ông ta không ngại cho đối phương một bài học, một bài học chết chóc.

“Giết ông, chỉ cần một cú đá! Giết kiến chỉ cần một cú đá là đủ!” Lạc Tú đã lâu không ra tay giết người, đã bị đối phương chọc tức.

“Ha ha, lúc ông đây luyện công thì cậu vẫn còn chưa ra đời đâu.

Nếu cậu đã muốn chết thì lão phu sẽ thành toàn cho cậu!” Mộ Dung Hùng lộ ra vẻ sát khí nhìn về phía Lạc Tú.

“Đúng là không biết trời cao đất dày!” Mộ Dung chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói.

Đột nhiên, một già một trẻ này đã thu hút sự chú ý của khán giả.

“Mấy vị sư phụ già đều đã bị đánh bại, ngay cả quyền vương người Thái Lan kia cũng đã gục, sao ông Diệp lại tìm một người trẻ tuổi đến làm gì?”

“Ôi, có lẽ thật sự Tân Châu của chúng ta không còn ai nữa.”
“Chẳng lẽ ông Diệp có tính toán gì? Hoặc là, thanh niên này có gì đó đặc biệt.”
“Ôi, nhưng đối phương là người rất mạnh đấy.

Chẳng phải mấy vị sư phụ kia cũng là cao thủ à, kết quả thì sao? Bây giờ thi thể vẫn còn ấm đấy thôi.”
“À, cậu ta được không đấy? Tôi thấy sao mà xa vời quá.”
“Ông nội?” Ngay cả Diệp Song Song cũng hơi lo lắng.

“Yên tâm đi, ít nhất Mộ Dung Hùng cũng không phải là đối thủ của cậu Lạc.” Diệp Kính Bình nhìn về phía võ đài nói với vẻ rất chắc chắn.

Trên sàn đấu, Lạc Tú lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, ngậm trong miệng lại.

Còn bên kia Mộ Dung Hùng chắp hai tay sau lưng, nhắm mắt lại.

“Đến đây đi, nếu cậu đã muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho cậu.” Mộ Dung Hùng đứng ở đó, nhắm mắt lại, như là đang đợi Lạc Tú ra tay trước.

“Ông giả bộ hơi quá rồi đó.” Lạc Tú lắc đầu, thật sự đã chuyển động.

“Cậu.”
Mộ Dung Hùng đang định nói thì sắc mặt thay đổi, quả thật là giả bộ hơi quá, nếu thận trọng dè dặt đấu với Lạc Tú, có lẽ ông ta còn có thể đánh được mấy chiêu.

Nhưng đóng giả một cao nhân võ lâm thì đây là một sai lầm, một sai lầm cực kỳ chết người.

Vốn Mộ Dung Hùng đang nhắm mắt, đột nhiên mở mắt ra.

Bởi vì khi Lạc Tú nói xong câu đó, ông ta có thể cảm thấy Lạc Tú còn cách ông ta năm thước, nhưng khi ông ta vừa tiếp lời thì đã phát hiện ra Lạc Tú đã tấn công đến rồi.

Một cú đá đánh úp đến, Mộ Dung Hùng mở mắt ra nhưng đã quá muộn, một động tác hất lên rất đơn giản, đơn giản mà vô cùng hiệu quả.

Sau đó, một tiếng bịch vang lên.

Mộ Dung Hùng bị đá thẳng lên không trung, rồi đập thẳng vào trần nhà.

Lập tức Mộ Dung Hùng ngã xuống, toàn thân như một đống hỗn độn.


Nhưng sao còn sống được nữa chứ?
Giống như Lạc Tú đã nói, muốn giết Mộ Dung Hùng thì chỉ cần một cú đá!
“Ơ, ơ, ơ.” Mấy ông lớn ở Tân Chấu ngẩn người, sao người thanh niên này lại lợi hại như vậy?
Người mà đã giết chết Thái quyền vương chỉ bằng một đòn, thế mà đã chết trong tay Lạc Tú chỉ trong một chiêu ư?
“Hay, đánh hay lắm.”
“Chết tiệt, cuối cùng cục tức vì bị đánh bại cũng giải toả rồi.”
Bởi vì nếu bên kia không chết, có thể hôm nay bọn họ sẽ ở đây khai báo.

Nhưng đúng lúc này, mọi người vỗ tay khen ngợi anh.

“Ha ha, không ngờ lần này cũng không uổng công, tự nhiên lại gặp cao thủ.”
Hai chữ cao thủ vừa thốt ra, những mảnh kính trong phòng đã nổ tung, vỡ vụn ra khắp sàn nhà, âm thanh uy lực như tiếng sư tử gầm thét.

Những mảnh kính vỡ bắn tung tóe khắp nơi khiến nhiều người kinh hãi la hét thất thanh.

May mắn là bên ngoài vẫn còn lắp mấy ngọn đèn, nếu không ở đây sẽ rất tối.

Ngay lập tức, một bóng người nhảy xa hơn mười mét, sau đó đáp xuống bằng mũi chân và đáp xuống sàn đấu như một con diều hâu.

Vốn dĩ võ đài được chế tạo bằng đá, nhưng sau khi người kia vừa đáp xuống thì phát ra tiếng nổ, lập tức võ đài xuất hiện vết nứt như mạng nhện.

Cảnh này đã khiến khán giả câm lặng.

Chỉ có giọng nói của một người đột nhiên vang lên.

“Bây giờ, tôi sẽ giới thiệu một vị khách quý bí ẩn với mọi người!”
“Khi còn nhỏ, chúng ta xem phim võ hiệp mà lớn lên, nhưng mọi người đều biết rằng đó là hư cấu.”
“Hôm nay, mọi người sẽ thấy rằng một số thứ không phải là tin đồn vô căn cứ, cũng không phải là truyền thuyết.

Vừa rồi chính là khinh công, có một số thứ không thể giải thích bằng khoa học được.

Đó là bảo vật do tổ tiên chúng ta để lại!”
“Võ thuật chân chính của Trung Hoa, tông sư chính hiệu, đại tông sư mới từ trong nhà giam về, Vạn Dương Quân.”.


Bình luận

Truyện đang đọc