TIÊN VƯƠNG TÁI XUẤT


Hàn Phong vội vàng chạy ra ngoài, dù sao đó cũng là lão đại của cậu ta.

“Người đâu?” Một người đàn ông mặc áo khoác da đen bước xuống xe, anh ta để ria mép, ban đêm còn đeo kính râm, phía sau có thêm bảy tám người.

“Người đi rồi!”
“Tiền!” Người đàn ông mặc áo da đen bèn mở miệng đòi tiền.

“Chưa có.”
“Bốp.”
Một bạt tai giáng thẳng vào mặt Hàn Phong.

“Người đi rồi, đó là việc của mày, đưa tiền cho chúng tao trước.” Tên lão đại mặc đồ da đen cười gằn.

Hàn Phong cúi đầu, yên lặng móc ra tám ngàn tệ.

Đối phương thấy ít tiền lại nhếch mép nói.

“Tám ngàn? Mày tưởng chúng tao đi ăn xin à?” Lão đại mặc đồ da đen lại quát vào mặt Hàn Phong.

“Nhưng lão đại, không phải chúng ta đã thoả thuận rồi ư?”
“Bốp!” Lại một cái tát nữa tát vào mặt Hàn Phong.

“Mày không hiểu rõ quy tắc à? Tao dẫn bảy người đến đây mà mày chỉ cho tám ngàn? Đao Ba tao không cần mặt mũi nữa à?” Đao Ba nhìn Hàn Phong với vẻ dữ tợn.

“Vậy lão đại, anh muốn bao nhiêu?” Hàn Phong bưng mặt hỏi.

“Ít nhất là năm vạn! Nhanh lên!” Đao Ba cười gằn nói.


“Được rồi, ngày mai em sẽ chuyển cho anh, được không?” Hàn Phong không dám nói thêm, nếu không sẽ bị ăn tát.

“Ngày mai? Mày đừng có mơ!” Đao Ba cười gằn.

“Đi theo tao!” Khi Đao Ba nói những lời này thì phía sau có một đám người đẩy Hàn Phong vào trong xe.

“Bây giờ mày hãy gọi cho mấy bạn học nữ, chỉ cần bọn họ tới chơi thì coi như xoá nợ.” Đao Ba ở trên xe nói.

“Nhưng lão đại, như vậy không hay lắm?” Hàn Phong hơi nghi ngờ hỏi.

“Sao lại không hay?”
“Yên tâm đi, mày cũng biết Hải Đường Khẩu là do tao bao mà.

Gần đây, học sinh hiếm khi đến địa điểm đó nên chúng tao chỉ tìm mấy nữ sinh để làm cho chỗ đó nổi tiếng thôi.”
“Yên tâm đi, chỉ cần gọi họ đến đấy chơi thôi, có đại ca tao đây bao thì mày sợ cái gì?” Đao Ba nói.

“Thật sự không có gì?” Hàn Phong hỏi.

“Tao là ông chủ của mày, mày dám nghi ngờ lão đại hả?” Đao Ba cười gằn.

“Vậy lão đại à, tối nay không được đâu.”
“Tối nay còn phải lên lớp nữa.”
“Nhớ kỹ, đây là lão đại đã căn dặn cho mày, nếu mày làm tốt thì tao sẽ không đòi tiền nữa, còn nếu mày không làm tốt thì chính là phản bội lão đại.

Quy tắc trên giang hồ mày hiểu rồi chứ?” Đao Ba uy hiếp.

“Được rồi, lão đại, em hiểu rồi.” Hàn Phong vỗ vỗ ngực đáp.

“Nhớ kỹ, học sinh nữ, càng nhiều càng tốt! Đi xuống đi.”
Đao Ba mở cửa xe để Hàn Phong đi xuống.

Sau khi Hàn Phong đi khỏi, Đao Ba cười nhạt.

Gần đây, có mấy vị khách đến địa điểm này, yêu cầu của họ phải là nữ sinh thực sự, đó là lý do tại sao Đao Ba gợi ý với Hàn Phong.

Bên kia, Lạc Tú tăng tốc, nhanh chóng đến văn phòng hiệu trưởng.

Đẩy cửa văn phòng ra, một nhóm người đang vây quanh, trong đó có mấy cô gái đang đứng.

Một người trong số những bạn học nữ bị trầy xước trên mặt và đang khóc.

Còn một số em vừa khóc vừa nói, dường như bị đánh không hề nhẹ.

Ở phía bên kia, là một cô gái cao một mét bảy, cô gái mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen với một hình xăm lớn nhiều màu sắc trên vai, tóc nhuộm màu xám khói và trang điểm đậm.

Cô ta còn mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, trên đùi có hình xăm.

Cô ta vẫn đang nhai kẹo cao su, vẻ mặt lạnh lùng, đứng đó không nói lời nào.


Thậm chí trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường, không thèm liếc nhìn mọi người lấy một cái.

Nhìn y như một tên du côn.

Khi Lạc Tú bước vào, các cặp mắt đều quay qua liếc nhìn anh.

“Có chuyện gì vậy?” Tất nhiên Lạc Tú sẽ không nghĩ đó là một vấn đề lớn, cũng không phải là một vụ giết người, anh đã nhìn thấy những vụ việc còn lớn hơn thế nữa, việc này chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi.

“Thầy Lạc à, thầy tới đúng lúc lắm, chúng tôi đang bàn bạc về chuyện đi báo cảnh sát đây.” Tôn Huy Nam cười chế nhạo.

Mà Trần Hữu cũng cười khẩy.

“Thầy Lạc, học trò của anh được lắm, bây giờ đã là tội phạm rồi đấy.”
Lúc trước bọn họ không dám động đến Chu Tiểu Ly, bởi vì nhà của Chu Tiểu Ly là người giàu nhất Thông Châu, có quan hệ với nhiều thế lực, hơn nữa còn rất vững chắc.

Ngay cả khi biết Chu Tiểu Ly ở trường làm điều xằng bậy thì cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng lần này thì khác, rõ ràng là nhằm vào Lạc Tú.

Giờ đây sự việc đã làm ầm ĩ lên, cho dù thế nào thì Lạc Tú cũng phải đứng mũi chịu sào.

Bởi vì Lạc Tú là giáo viên chủ nhiệm của Chu Tiểu Ly.

“Thầy Trần à, tôi phải nhắc anh rằng là một giáo viên thì phải có văn hoá, chú ý đến cách dùng từ của mình.” Lạc Tú mỉa mai.

“Sao hả? Chê tôi nói khó nghe à? Anh cứ để dành hơi sức mà giải trình với cảnh sát, tôi đã gọi họ rồi.” Trần Hữu đắc ý cười.

“Được, vậy ở đây không còn chuyện của anh nữa, anh đi đi.” Lạc Tú cũng mỉa mai.

“Cái gì mà không phải chuyện của tôi chứ, tôi là chủ nhiệm khoa, đây là việc tôi phải quản.

Học sinh này ở lớp anh chủ nhiệm, buổi tối không về nhà mà còn đi bộ đến ký túc xá nữ để thu phí bảo vệ.” Trần Hữu lạnh lùng chỉ vào Chu Tiểu Ly nói.

“Thầy Trần, anh là người văn minh, xin hãy chú ý đến phẩm chất của mình.


Anh cũng là một giáo viên, hãy chú ý lễ độ của mình.

Mẹ anh không dạy anh nói chuyện mà chỉ tay vào người khác là bất lịch sự sao?” Lạc Tú mở miệng mắng.

“Họ Lạc kia, anh có ý gì?”
“Chỉ cho phép học sinh của cậu bắt nạt bạn bè, thu phí bảo vệ, chúng tôi chỉ dạy dỗ vài câu mà cậu không cho à? Vậy những đứa trẻ bị đánh này không phải là người à?” Tôn Huy Nam cũng đứng lên mắng.

“Mấy người đây là đang giáo dục con trẻ đó hả?” Lạc Tú cười.

“Tiểu Ly, đi theo thầy trước.” Lạc Tú bước tới, nắm lấy tay Chu Tiểu Ly.

“Sao hả họ Lạc kia, cảnh sát vẫn chưa tới mà đã muốn dẫn người đi à?”
“Tôi chỉ không muốn làm gương xấu cho lũ trẻ mà thôi! Yên tâm đi, tôi sẽ không đi đâu.” Sau đó Lạc Tú nắm tay kéo Chu Tiểu Ly vào một căn phòng khác được ngăn cách bằng một cánh cửa kéo.

“Tiểu Ly đã đòi của các em bao nhiêu?” Lạc Tú quay lại và hỏi mấy cô gái đang khóc.

Nhưng mấy cô gái đó chỉ khóc mà không nói gì.

Dĩ nhiên trước đó Trần Hữu đã thỏa thuận với họ và bảo những cô gái này diễn càng đáng thương càng tốt.

“Sao hả họ Lạc kia, cậu muốn dùng tiền bịt miệng họ hả?” Tôn Huy Nam đứng lên nói.

“Người ở bên trong kia, một cô gái lại làm ra những chuyện như vậy mà còn không biết xấu hổ, tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay nó.”
“Lúc nhỏ không chịu học hành, khi lớn lên chắc chắn sẽ là tai hoạ gây nguy hiểm cho xã hội.” Tôn Huy Nam mắng.

“Mẹ nó chứ!” Lạc Tú dùng trái tay tát thẳng vào mặt Tôn Huy Nam, ông ta xoay một vòng rồi mới ngã xuống đất..


Bình luận

Truyện đang đọc