TIỂU ANH ĐÀO - GIANG TIỂU LỤC

"..."

"Nếu tớ không bị thương..." Xa Ly Tử nghiến răng tức giận.

"Hả?" Hạ Chí nhướn mày.

"Tớ sẽ nhảy lên đánh cậu một trận." Xa Ly Tử nhìn chằm chằm vào anh, nói với vẻ mặt thẳng thắn.

"Haha." Hạ Chí cười đầy khinh thường.

Xa Ly Tử giận dữ nhắm mắt không nhìn anh.

Như người ta nói, nhắm mắt làm ngơ.

Hạ Chí nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé, nhợt nhạt của cô với đôi mắt phức tạp. Thực ra anh chỉ cố ý trêu Xa Ly Tử thôi, anh vẫn thích vẻ sôi nổi của cô hơn.

Mà không phải nằm yên lặng giống như bây giờ, đôi mắt to bị che đi, cả khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt giống như một con búp bê sứ mỏng manh.

Ngay cả đôi môi vốn luôn hồng hào cũng trở nên tái nhợt, tựa hồ không có một tia sức sống.

Hạ Chí không khỏi vươn tay, muốn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, muốn cảm nhận được hơi thở bên dưới.

Vừa rồi anh ngập ngừng đến bên cô, ngón tay khẽ run lên trong không khí, đang do dự muốn hạ xuống thì đột nhiên có tiếng động ở cửa, anh đột ngột bừng tỉnh.

"Tôi...mang cặp của cậu và Ly Tử đến." Hứa Tự đứng cạnh cửa nhỏ giọng nói, ngoại trừ ánh mắt chợt lóe lên thì vẻ mặt vẫn bình thường.

"Được rồi, cảm ơn cậu." Hạ Chí gật đầu đứng dậy. Xa Ly Tử mở mắt khi nghe thấy âm thanh.

"Tự Tự..." Cô khó chịu kêu lên, giọng điệu mềm mại như đang làm nũng.

Hứa Tự nở nụ cười đi tới, nhẹ nhàng sờ đầu cô. "Còn đau không?"

"Đau quá..." Xa Ly Tử vừa khóc vừa kéo dài giọng điệu: "Đau chết tớ—"

"Lần sau cẩn thận, cậu không thấy Mễ Viện mở cửa sổ hả?" Hứa Tự giả vờ dạy dỗ.

Xa Ly Tử vội vàng giải thích. "Ai đó gọi tớ, làm tớ phân tâm nên mới không chú ý."

"Ôi!!! Thật là xui xẻo, về mẹ nhất định sẽ cằn nhằn..." Cô nói trong sợ hãi.

Hứa Tự nhéo nhéo đôi má bầu bĩnh của cô, đùa giỡn. "Ly tử, cậu phải luôn nhớ một câu."

"Cái gì?" Xa Ly Tử nhìn cô với vẻ mong đợi.

"Không có tồi tệ nhất, chỉ có tồi tệ hơn."

"Hu-" Xa Ly Tử bật khóc.

Vì lo lắng Xa Ly Tử không thể tự mình đạp xe, nên Hạ Chí đã đưa cô về. Anh đi rất chậm, cẩn thận tránh những ổ gà trên đường, vì sợ vô tình đụng phải cô.

Tuy nhiên, Xa Ly Tử hoàn toàn không để ý, nhắm mắt dựa vào lưng anh.

Mặc dù cơn chóng mặt đã dịu đi, nhưng cơn đau từ vết thương trên trán vẫn không ngừng khiến cô phải cúi đầu xuống, nắm quần áo của anh nhắm chặt mắt.

Về đến nhà, Hạ Chí có chút lo lắng. "Có muốn tớ vào cùng cậu không?"

Xa Ly Tử lắc đầu, trầm mặc nói: "Quên đi, duỗi đầu hay rụt lại thì vẫn vậy thôi, tớ đi đây."

Cô vẫy tay với Hạ Chí mà không quay đầu lại, chậm rãi đi vào nhà. Hạ Chí nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa, đợi một lúc không nghe thấy tiếng mắng mỏ mới bước lên xe, miễn cưỡng rời đi.

Quả thật Phạm Nhiêu Nhiêu không trách mắng Xa Ly Tử. Ngược lại khi nhìn thấy bộ dạng của cô, bà lập tức vứt chiếc muôi trên tay rồi chạy đến.

"Sao vậy?" Bà lo lắng nhìn Xa Ly Tử, đưa tay vén mái tóc cách vết thương trên trán ra sau tai.

"Mẹ—" Xa Ly Tử mếu máo, giọng nức nở. "Con bị đụng trúng khi lau cửa sổ. Bác sĩ nói bị một chấn động nhẹ, cần nghỉ ngơi hai ngày."

"Ôi, biết thế mẹ đã nấu canh tẩm bổ cho con rồi. Đến đây, con nhanh nằm xuống giường nghỉ ngơi đi..." Phạm Nhiêu Nhiêu cởi cặp sách trên người Xa Ly Tử rồi đẩy cô lên phòng, trong miệng vẫn huyên thuyên không ngừng.

"Có phải Hạ Chí đưa con về không? Mấy ngày nay tốt nhất con không nên đi xe đạp. Ngày mai mẹ sẽ xem tình hình thế nào, nếu nghiêm trọng mẹ sẽ xin phép giáo viên chủ nhiệm của con, nhưng hẳn là không có vấn đề gì lớn... "

"Mẹ." Xa Ly Tử đột nhiên ôm eo Phạm Nhiêu Nhiêu, tựa đầu vào vai bà.

"Mẹ, mẹ thật tốt." Cô thì thầm.

"Mẹ là mẹ của con, không tốt với con thì tốt với ai!" Phạm Nhiêu Nhiêu vỗ về cô, rồi đẩy người ra.

"Được rồi, mẹ đi nấu cơm đây. Con nằm xuống đi."

"Vâng!" Xa Ly Tử kéo chăn, ngoan ngoãn gật đầu.

Ngày hôm sau, ngoại trừ vết đau ở trán thì Xa Ly Tử vẫn ổn. Phạm Nhiêu Nhiêu không quên dặn dò trước khi cô ra ngoài. "Con phải cẩn thận, đừng tập thể dục quá sức, đừng để đầu đụng vào đâu, càng không thể chạy, con biết không..."

"Vâng, mẹ đã nói vô số lần rồi mà!" Xa Ly Tử nhìn cánh cửa, rồi lại nhìn về phía mẹ mình, vẫy tay với bà. "Con đi đây, Hạ Chí đang đợi."

"Đi đường cẩn thận—"

Xa Ly Tử ngồi lên xe của Hạ Chí. Phạm Nhiêu Nhiêu đang đứng vẫy tay chào trước cửa. Cô đáp lại bằng một nụ cười, xe chậm rãi chuyển động, bóng dáng hai người càng lúc càng nhỏ.

Gió mát thổi qua, hơi mát phả vào mũi, não bộ lập tức sảng khoái.

"Ngày hôm qua cậu không bị mẹ mắng chứ?" Hạ Chí hỏi.

Xa Ly Tử lắc đầu: "Không, mẹ tớ rất dịu dàng, này—"

"Mẹ vẫn rất yêu tớ." Xa Ly Tử nhịn không được cảm thán.

Hạ Chí lập tức tưởng tượng ra vẻ mặt của người phía sau ngay lúc này. Anh rũ mắt xuống, nhếch môi cười.

Khi đến trường, một nhóm bạn cùng lớp chạy đến nhìn vết thương của Xa Ly Tử với vẻ lo lắng, kèm theo những lời hỏi han ân cần.

Xa Ly Tử tùy tiện xua tay, vẻ mặt chẳng sao cả: "Không sao, bác sĩ nói có lẽ sẽ để lại tí sẹo!"

Cô duỗi ngón trỏ và ngón cái ra, ước một khoảng nhỏ.

"A!!!"

"Chúa ơi—"

"Để lại sẹo hả!!!"

Một nhóm bạn cùng lớp thở dài kinh hãi, miệng há hốc tưởng chừng có thể nhét vừa một quả trứng. Mễ Viện, cô gái lau cửa sổ cùng cô thì sắp khóc tới nơi rồi.

"Ly tử—"

"Tớ xin lỗi! Đáng lẽ tớ nên cẩn thận hơn..."

"Hả?" Xa Ly Tử nhìn những khuôn mặt trước mặt mình, sững sờ trong giây lát.

"Các cậu sao vậy? Kỳ thật cũng không phải vấn đề gì to tát. Ban đầu thì có chút đau, nhưng bây giờ không sờ lên trán tớ cũng quên mất mình bị thương."

Cô vô tâm phế phổi cười hì hì, trong mắt vẫn là thứ tinh thần sảng khoái.

Cô gái với một mảnh gạc trên đầu, nhưng không còn bộ dạng yếu ớt và đau đớn ngày trước. Trên khuôn mặt cô nở nụ cười rạng rỡ, gợi nhớ đến ánh nắng mùa xuân một cách khó hiểu.

Ấm áp và mềm mại, nhưng rất tươi sáng động lòng người.

Hạ Chí quay đầu yên lặng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.

Mễ Viện cảm động, ôm lấy Xa Ly Tử. "Ly tử-"

"Cậu thật tốt, là tớ có lỗi với cậu huhu..."

"Không sao đâu, là do tớ không cẩn thận. Lúc ấy cậu đã nhắc nhở tớ rồi mà." Xa Ly Tử vỗ nhẹ vào lưng để an ủi cô ấy.

Tần Tiểu Đồng ở bên cạnh đưa ra lời khuyên cho cô ấy. "Này!!! Mễ Viện, cậu thực sự muốn xin lỗi thì chờ tới tương lai nếu Ly tử không thể gả đi, vậy cậu hãy giới thiệu cho cậu ấy với một vài người."

Từ trước đến nay cô ấy luôn nói chuyện kiểu đùa cợt như vậy, chọc người ta dở khóc dở cười.

Tuy nhiên, lần này một nhóm người đều tham gia phụ họa. "Đúng, đúng, Ly tử của chúng ta bị hủy dung là do cậu. Mễ Viện, cậu phải có trách nhiệm."

"Đúng vậy!"

"Cái gì--" Xa Ly Tử hét lên. "Sao tớ có thể ế được chứ!"

"Đây là một sự sỉ nhục! Một sự xúc phạm trần trụi!"

Cô lập tức phản bác, tức giận đến mức nổi trận lôi đình, hai đốm lửa nhỏ lập lòe xuất hiện trong đôi mắt của cô.

"Ha, vậy cậu nói xem từ nhỏ đến lớn có ai theo đuổi không?" Người vừa nói là một nam sinh cùng học chung với cô từ thời cấp 2. Ngày thường quan hệ của hai người không tồi, thường xuyên nói chuyện chọc cười nhau.

Xa Ly Tử không nói nên lời, cô từ từ đỏ mặt. Phương Trác nói thẳng: "Nhìn xem, sau này cậu thật sự không thể kết hôn."

"Ai nói như vậy!" Xa Ly Tử cứng rắn không chịu thừa nhận thất bại, trợn mắt nói. Ánh mắt dừng trên người Hạ Chí, lập tức nở nụ cười.

"Sau này tớ mà ế thì Hạ Chí sẽ cưới tớ!" Cô đứng lên, vươn tay ôm cổ Hạ Chí từ phía sau, vẻ mặt đắc ý.

"Cắt—"

"Ôi cậu mơ thật đẹp ha!"

"Đúng đấy, người ta lớn lên đẹp trai như vậy lo gì không tìm được bạn gái!"

Mọi người reo hò, Xa Ly Tử chậm rãi tung ra đòn chí mạng. "Các cậu không biết chuyện này rồi..."

"Khi còn nhỏ, cậu ấy là hoàng hậu của tớ—"

"Uh, thật ra bọn tớ...ô ô" Xa Ly Tử bị Hạ Chí bịt chặt miệng, giọng nói bị bủa vây trong lòng bàn tay anh.

Hạ Chí tức giận nhíu mày, nhìn chằm chằm cô, sốt ruột hét lên. "Xa Ly Tử!"

"Được, được rồi, ô ô không nói nữa..." Cô lập tức đưa hai tay lên đầu hàng, chật vật nói ra một câu. Hạ Chí nhìn cô chằm chằm vài giây rồi mới buông tay ra.

"Vào học rồi, mấy người không định về chỗ hả?" Anh mở sách trước mặt, sau đó thờ ơ nhìn những người xung quanh, giọng nói càng lạnh lùng hơn.

Đám đông lập tức giải tán như chim vỡ tổ.

Chờ Hạ Chí chuyên tâm đọc sách không khí cũng dịu lại. Vương Tiểu Hổ bên cạnh thận trọng tiến lại gần như tên trộm: "Này, các cậu đã làm gì vậy?"

Xa Ly Tử khó hiểu nhìn cậu ta, học theo bộ dáng giống như trộm kia: "Này, liên quan gì đến cậu không?"

"..." Vương Tiểu Hổ ngồi thẳng người với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tớ rất tò mò!" Với tính theo xa cách như Hạ Chí, anh trông như thế nào khi còn nhỏ thực sự khiến người ta rất tò mò!

"Muốn biết không?" Xa Ly Tử nhìn cậu ta.

"Muốnnnn!!!" Vương Tiểu Hổ vội vàng gật đầu.

"Lại đây." Xa Ly Tử móc ngón tay về phía cậu ta. Vương Tiểu Hổ dựng lỗ tai ghé lại gần, nghe cô nhẹ nhàng gằn từng chữ một.

"Không, nói, cho, cậu, biết."

"..."

Xem ra người bạn cùng bàn này không dễ chơi.

Bình luận

Truyện đang đọc