TIỂU ANH ĐÀO - GIANG TIỂU LỤC

"Ồ..." Người nào đó cùng Tần Hiểu Đồng trêu chọc cậu ta. Lý Phi Minh nâng trán, lắc đầu chào tạm biệt hai người.

"Đi đi, nếu không về bố mẹ các cậu sẽ gọi cảnh sát, nói rằng tớ lừa bán con gái nhà lành đấy."

"Ừ, cậu đi thong thả." Tần Hiểu Đồng từ phía sau vẫy tay với cậu ta.

Hai cô gái nhún nhảy đi về phía trước với những con gấu bông trong tay, cuối cùng chia tay nhau ở ngã tư.

"Đi đường cẩn thận, ngày mai gặp lại." Xa Ly Tử vẫy tay với Tần Hiểu Đồng. Cô ấy hào hứng đáp: "Cậu cũng vậy!"

Bạn bè thực sự là một điều kỳ diệu, rõ ràng là tôi chìm trong mất mát không thể giải thoát cho bản thân nhưng trong khoảng thời gian ngắn tôi có thể ngay lập tức trở lại trạng thái ban đầu.

Xa Ly Tử mỉm cười, ôm con gấu bông vào ngực như bảo bối.

"Cậu đã ở đâu vậy?" Vừa đi tới dưới gốc cây đa lớn ở đầu ngõ, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng. Xa Ly Tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Chí đang dựa vào tường.

Trời đã tối, đèn đường phát ra ánh sáng yếu ớt, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

"Chơi." Xa Ly Tử nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm.

Tháng 12 đang đến gần, nhiệt độ ngày càng thấp hơn. Hạ Chí mặc áo sweater màu đen dưới bộ đồng phục học sinh xanh trắng, mũ lật ra ngoài, quần đồng phục học sinh cùng màu, đi giày thể thao.

Ăn mặc giản dị lại thêm chút chỉnh tề, đẹp trai nổi bật giữa đám bạn đồng trang lứa, chỉ đơn giản đứng ở đó thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt.

Tôi e rằng không ai có thể cưỡng lại một chàng trai như vậy.

Xa Ly Tử cúi đầu, đây là lần đầu tiên cô nhận ra điều này.

Hạ Chí nhìn người trước mặt, cô cúi đầu xuống, tóc trên đỉnh đầu hơi rối, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn mềm mại, trên tay là một đống gấu bông.

Đồng phục học sinh trên người cô hơi rộng, vừa buông thõng càng khiến cả người trông nhỏ bé hơn.

Người nho nhỏ, ngay cả sợi tóc cũng thấy dễ thương.

Sự tức giận do chờ đợi quá lâu đã biến thành sự dịu dàng.

"Cậu đi chơi ở đâu vậy?" Anh bất lực hỏi.

Xa Ly Tử đáp: "Khu trò chơi."

Thái độ của cô rất bình tĩnh và ôn hòa. Hạ Chí nghẹn họng, trong lòng tràn đầy cảm xúc không cách nào trút bỏ được, anh biết cô đi chơi với Lý Phi Minh nhưng không có cách nào hỏi.

"Lần sau không được chạy lung tung sau giờ học." Thật lâu sau anh mới miễn cưỡng phun ra một câu như vậy. Xa Ly Tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt nhất thời ẩn hiện lên một tia ánh sáng không tên.

"Cậu thì sao?"

"Cái gì?" Hạ Chí nhíu mày.

"Dạo này tan học cậu đi đâu?" Xa Ly Tử ung dung hỏi.

Trong ánh sáng không mấy sáng sủa, đôi mắt của cô vẫn rất rõ ràng, khuôn mặt đang ngẩng lên được phủ bởi một lớp ánh sáng màu cam, nhìn không rõ lắm, chỉ có đôi mắt đó là đen nhánh óng ánh.

Hạ Chí nhìn cô chằm chằm, trong đầu hiện lên một khuôn mặt khác, tái nhợt đến đáng thương, trên trán có băng gạc màu trắng, yếu ớt nói với anh.

"Hạ Chí, tôi không muốn ai biết chuyện này kể cả Ly Tử, cậu có thể giúp tôi giữ bí mật này được không?"

Cảm giác tắc nghẽn lại tràn vào trong lòng, Hạ Chí thở dài một hơi.

"Tớ có việc phải làm." Anh vẫn trả lời như trước.

Xa Ly Tử không nói một lời, đi ngang qua anh. Hạ Chí đứng đó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, cáu kỉnh vò đầu bứt tóc.

Mãi cho đến khi vào nhà đóng cửa, phía sau không còn động tĩnh gì nữa Xa Ly Tử mới quay về phòng một cách máy móc, ném tất cả những con gấu bông trong tay lên giường rồi nhảy lên.

"A—" Cô hét lên một tiếng, xoay người, sững sờ nhìn lên trần nhà.

Cả người dường như sa vào ngõ cụt, chật hẹp, áp lực dồn dập khiến cô vùng vẫy trong vô vọng nhưng không tìm được lối ra.

Chỉ có quay đầu mới là lối thoát duy nhất. Tuy nhiên, cô không cam tâm bỏ cuộc.

Cũng giống như hoàn cảnh hiện tại của cô.

Xa Ly Tử vùi đầu vào gối, rú lên khe khẽ trên giường.

Ngày hôm saubọn họ lại gặp mặt khi đi học. Hạ Chí lập tức nở nụ cười với cô, không hiểu sao Xa Ly Tử lại nhìn thấy mấy phần nịnh nọt trong nụ cười ấy.

"Ăn sáng chưa? Tớ mang cho cậu bánh mì và sữa này." Anh lấy món sữa sô cô la nhập khẩu yêu thích của Xa Ly Tử và chiếc bánh mì mà Phương Viện tự tay nướng.

Xa Ly Tử cảm ơn rồi nhận lấy.

Trên đường đi cô rất ít nói. Hạ Chí bình thường không hay nói nhiều nhưng vào lúc này anh đang vắt óc suy nghĩ đề tài để nói chuyện, còn Xa Ly Tử thì đáp lại một cách hờ hững.

Hôm nay Hứa Tự đến trường. Xa Ly Tử gặp cô ấy ở hành lang, trong lòng không khỏi vui mừng.

"Tự Tự, cậu về rồi!"

"Ừ." Cô ấy mỉm cười gật đầu. Xa Ly Tử nhìn chằm chằm cô ấy, đột nhiên chỉ tay lên trán, tò mò hỏi: "Sao lại có vết thương ở đây?"

Thịt mềm hồng trông như vừa bong vảy.

"À... tớ vô tình bị ngã khi đi chơi, giờ thì đã lành rồi." Hứa Tự cười khúc khích đáp, giọng điệu bất đắc dĩ. Xa Ly Tử đau lòng chạm vào cánh tay cô ấy.

"Mà này, cậu đã hơn một tuần không đến lớp, liệu có thể theo kịp việc học không?" Xa Ly Tử lo lắng hỏi. Hứa Tự không giống cô, mỗi ngày chỉ cần đọc sách là giống như hoàn thành nhiệm vụ.

Cô ấy rất coi trọng việc học của mình, để không phụ sự kỳ vọng của ba mẹ cô ấy đã cố gắng hết sức để lần nào cũng đạt hạng nhất.

Xa Ly Tử nhớ rằng vào năm cô ấy vừa mới chuyển trường, khi kết quả kỳ thi tuyển sinh trung học đầu tiên được công bố, cô ấy đã bị điểm số của Hạ Chí đẩy xuống vị trí thứ hai, lúc đó cô ấy đã gục xuống bàn và khóc.

Vì vậy, Xa Ly Tử đã đặc biệt dạy cho Hạ Chí một bài học.

Việc nghỉ học một tuần sẽ là một thảm họa đối với những học sinh giỏi như họ.

"Không sao!!! Một số bạn học có ghi chép giúp tớ, sẽ không bị bỏ xa quá nhiều đâu." Hứa Tự nói.

"Tốt quá rồi." Xa Ly Tử dường như thở phào nhẹ nhõm.

"Sắp đến giờ vào lớp rồi, tớ đi trước đây."

"Ok."

Xa Ly Tử nhìn theo bóng lưng cô ấy đi xa. Cô gái mảnh khảnh, cao ráo, nhìn rất duyên dáng ngay cả trong bộ đồng phục học sinh, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng khẽ đung đưa theo từng bước chân.

Khí chất khó tả tỏa ra khắp người cô ấy, ngay cả một cô gái như cô cũng không cưỡng lại được huống chi là con trai.

Xa Ly Tử đột nhiên muốn khóc.

Hứa Tự đi vòng qua góc hành lang, trước mặt là cửa lớp, cô ấy bước vào, ánh mắt rơi vào người con trai bên cửa sổ.

Với một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, Hứa Tự bước đến bàn Hạ Chí với những thứ trên tay.

"tlTrả cậu vở bài tập, cảm ơn cậu đã đưa tới giúp tôi trong những ngày qua." Cô ấy cúi người, duy trì một khoảng cách thích hợp với Hạ Chí, nhỏ giọng nói như thể sợ bị người khác nghe thấy.

Tỷ lệ này vừa phải, không quá xa cũng không quá gần, vừa đủ để nhìn thấy lỗ chân lông trên khuôn mặt nhưng cũng không lộ ra vẻ quá thân mật.

Hạ Chí âm thầm kéo dài khoảng cách.

"Không cần cảm ơn." Anh bình tĩnh trả lời, đặt tờ giấy ghi chép của lớp trước mặt.

Hứa Tự đứng thẳng người, vẻ mặt không thay đổi, miệng vẫn mỉm cười.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Ánh mắt Hạ Chí rơi vào trên trán cô ấy, biểu thị điều gì đó. Hứa Tự nở nụ cười, gật đầu.

"Ừm!"

"Tốt rồi." Hạ Chí nói xong lại cúi mặt xuống, cùng lúc đó tiếng chuông vào lớp vang lên.

Hứa Tự chào tạm biệt với anh. "Tôi về chỗ đây."

"Ừ."

Hạ Chí sửa sang quyển vở cô ấy đưa tới, mắt anh rơi vào đó, không khỏi nhớ lại lời thỉnh cầu của cô gái lúc trước.

"Hạ Chí...ba mẹ tôi lại cãi nhau, lần này họ đánh nhau rất kịch liệt. Tôi vô tình bị đẩy ngã đập vào bàn..."

"Tôi đã xin nghỉ phép một tuần. Cậu có thể đưa vở bài tập cho tôi sau giờ học được không, nếu không..."

Cô ấy do dự không muốn nói nhưng Hạ Chí nhanh chóng hiểu ra, sau khi cân nhắc hai giây anh đã đồng ý.

Nghĩ đến đây Hạ Chí nhíu mày, đưa tay lên xoa trán, thở dài một hơi.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong Hứa Tự và mấy cô gái rủ nhau đi mua trà sữa ở cổng trường, mọi người vui vẻ đồng ý.

Lúc này quán không có mấy người, Hứa Tự không chút do dự gọi đậu đỏ nguyên vị. Cô gái bên cạnh thấy vậy thì hỏi: "Vị này uống ngon không? Hay là lần này tôi cũng thử một lần nhỉ?"

"Cũng thường thôi, vị rất ngọt." Hứa Tự cười đáp. Có một số thứ lúc ban đầu trông rất bình thường nhưng khi xuất hiện vào những thời khắc đặc biệt chúng lại mang những ý nghĩa khác nhau.

Cô ấy luôn nhớ cảnh tượng đó, đôi lông mày hờ hững của tuổi trẻ và bàn tay dang rộng.

Giữa những ngón tay thon mịn, anh cầm một cốc trà sữa.

Ngay khi vừa mở ống hút hương vị đã tiến vào cổ họng, đầu lưỡi lập tức tràn ngập vị ngọt ấm áp xua tan vị đắng trong lòng.

Chỉ một việc nhỏ thôi đã khiến cô ấy không thể nào quên được, cũng không thể bỏ qua.

Quay về lớp Hứa Tự cầm một ly đậu đỏ nguyên vị đặt trên bàn Hạ Chí, vừa thấy cái này anh liền sửng sốt ngẩng đầu lên.

"Quà cảm ơn." Cô ấy mỉm cười.

"Cậu không cần khách sáo." Hạ Chí sau khi nghe xong mới chậm rãi cầm lấy, mở ống hút cắm vào, nhấp một ngụm.

Hứa Tự đứng sang một bên, bưng một cốc trà sữa giống hệtcủa anh. Hạ Chí hỏi. "Cậu cũng thích cái này?"

"Ừ!" Hứa Tự trợn tròn mắt: "Lần đầu tiên tôi uống chính là lần cậu đưa cho tôi."

"Hả?" Hạ Chí cau mày nhớ lại.

"Năm thứ ba cấp hai, khi ba mẹ cãi nhau tôi liền chạy ra ngoài, ngồi xổm trong góc tường ở trường khóc một mình, không hiểu sao cậu lại nhìn thấy nên đã đưa trà sữa trên tay cho tôi."

Hứa Tự từ từ kể lại, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi. Hạ Chí vừa nhớ tới chuyện này.

"À, tôi chỉ nhớ lúc đó gia đình cậu lâm vào tình cảnh không tốt." Trên mặt anh có mấy phần áy náy. Hứa Tự gật đầu: "Ừ, cho nên chuyện lần này cũng chỉ dám làm phiền cậu."

Cô ấy cúi đầu, trên mặt lộ rõ ​​vẻ tự giễu lẫn mất mác.

"Nói cho cùng, trong mắt mọi người tôi là một Hứa Tự được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay từ nhỏ, có một gia đình và cuộc sống hạnh phúc."

Bình luận

Truyện đang đọc